Quan Thần

Chương 1514: Thà rằng đắc tội tiểu nhân




Ngay cả Chu Vu Uyên cũng âm thầm khâm phục thủ đoạn của Ôn Tử Tuyền, ông ta thật không ngờ, sau khi đã đọ sức cùng Tư Mã Bắc nhiều năm, ông ta vẫn không thể chiếm thế thượng phong, nhưng dưới sự thúc đẩy của hai chị em Ôn Tử Tuyền và Ôn Tử Ki, sắp xếp của Tư Mã Bắc ở Ngũ Nhạc nhiều năm, sắp bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!

Ngay từ đầu Chu Vu Uyên còn có chút khinh thị Ôn Tử Tuyền, cho rằng một nữ Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy vừa vô thực quyền lại vô hậu trường, ở trụ sở Tỉnh ủy hơn phân nửa là làm đẹp, chẳng qua là quy định liên quan yêu cầu có tỷ lệ cán bộ nữ nhất định, với diện mạo của Ôn Tử Tuyền, lên làm Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, đại khái là cho đủ số lượng.

Bình thường người đều có một bệnh chung, cho rằng phụ nữ xinh đẹp không có năng lực, phụ nữ có năng lực lại không xinh đẹp. Tuy nói Ôn Tử Tuyền năm nay 40 có thừa, nhưng mặt mày vẫn như hồi còn trẻ, tuyệt đối là nhất đẳng mỹ nữ, mặc dù cô hiện tại qua tuổi 40, mà một cái nhíu mày cười, vẫn làm rung động lòng người như xưa.

Nhưng sau khi tiếp xúc Chu Vu Uyên mới phát hiện, ông ta chẳng những sai lầm, mà còn mười phần sai, bởi vì chỉ cần dùng một câu để miêu tả chính là —— người phụ nữ này không tầm thường!

May mà... Chu Vu Uyên âm thầm lau mồ hôi, Ôn Tử Tuyền ở lại Ngũ Nhạc không phải để tìm tài liệu đen của ông ta, nếu không hiện tại ông ta ngay cả chết như thế nào cũng không biết.

Cũng may, Ôn Tử Tuyền và Ôn Tử Ki kết hợp, âm thầm tiến hành, mới sử dụng chẳng mấy công phu, đã liệt kê rất nhiều tội trạng của Vạn Nguyên Thành —— Chu Vu Uyên chỉ biết, Ôn Tử Ki bình thường không thể hiện gì nhiều, nhưng ngầm thì cũng không ít gian lận, ỷ vào công tác của Phó cục trưởng, phỏng chừng ở sau lưng sưu tập chứng cứ của không ít người —— mà sau lưng vấn đề Vạn Nguyên Thành, từng việc hướng thẳng vào Tư Mã Bắc.

Khiến ông ta vẫn không làm gì được Tư Mã Bắc, luôn luôn tự cao hậu trường cứng rắn, mạnh mẽ, và thủ đoạn cao siêu, phỏng chừng tuyệt đối cũng thật không ngờ, lại bị lật thuyền trong mương.

Chu Vu Uyên càng khiếp sợ chính là, Phó Trưởng ban thư ký Ôn mà ông ta vẫn khinh thị ở trong nội bộ thành phố Ngũ Nhạc, mạng lưới quan hệ rộng, nhân duyên tốt, nếu không phải ông ta tận mắt nhìn thấy, nói cái gì cũng sẽ không tin một Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy cũng không nhiều thực quyền, ở Ngũ Nhạc làm phức tạp mạng lưới quan hệ!

Khiến cho ông ta hoàn toàn tin một câu —— thà rằng đắc tội tiểu nhân, không thể đắc tội nữ nhân.

Vấn đề là, Tư Mã Bắc vừa không đùa giỡn Ôn Tử Tuyền, càng không bội tình bạc nghĩa với cô ta, lại bị cô ta âm thầm sau lưng, coi tiền như rác, thật sự là có chút uất ức.

Tư Mã Bắc coi tiền như rác còn đang ở về sau, lúc này, trước phải để Lệnh Truyện Chí và Đường Trịnh Kiệt nếm thử mùi vị việc coi tiền như rác.

- Trưởng ban thư ký Ôn?

Lệnh Truyện Chí kinh ngạc kêu lên một tiếng, không phải niềm vui bất ngờ, mà là kinh ngạc, sau đó chủ động giơ tay,

- Tôi còn tưởng rằng cô về Tỉnh ủy, tại sao lại ở lại, phải chăng có việc muốn làm?

Phải nắm giữ chủ động trước, bởi vì lần này kết hợp điều tra, ở phương diện Tỉnh ủy cũng không chỉ định lấy ai làm chủ, nhưng dựa theo cấp bậc, cấp bậc ông ta cao nhất, đúng ra phải là người phụ trách thứ nhất, Lệnh Truyện Chí đã nghĩ vào trước là chủ, bày ra thái độ.

Không ngờ tay của ông ta giơ ra không trung, nhưng Ôn Tử Tuyền không bắt lấy.

Nếu người khác, không bắt tay của ông ta ông ta chắc chắn xấu hổ, nhưng Ôn Tử Tuyền lại dùng một động tác khéo léo che giấu, cô che miệng cười, sau đó lại thuận tiện khoát tay áo, cười nói:

- Cả ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nắm cái gì, sao phải khách khí vậy?

Sau đó cô lại quan sát từ chân đến đầu, đầy thâm ý mà liếc mắt nhìn Đường Trịnh Kiệt một cái: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Giám đốc sở Đường, mới vài ngày không thấy anh, lại lên tinh thần không ít? Tôi nhớ không lầm, anh hình như kém Giám đốc sở Lệnh ba hay năm tuổi?

Trong quan trường, kém ba tuổi còn kém cả một khóa, tuổi là cái quý giá, mà Lệnh Truyện Chí kiêng kị nhất chính là tuổi của ông ta, bởi vì nếu sang năm ông ta không được thăng lên một cấp, thì sẽ phải lui xuống.

Tuổi tác, hiện tại chính là tâm bệnh của ông ta.

Đường Trịnh Kiệt cười ha hả:

- Trưởng ban thư ký Ôn trí nhớ rất tốt, tôi so với Giám đốc sở Lệnh nhỏ hơn sáu tuổi, ở trước mặt ông ấy, xem như là người em. Tuy nhiên so sánh với cô, thì chính là lão đại ca.

Lệnh Truyện Chí sắc mặt xanh đi, không gì độc hơn lòng dạ đàn bà, một chút không giả, Ôn Tử Tuyền vừa đến đã châm ngòi ly gián, đả kích uy phong của ông ta, khiến ông ta vừa mới có được một chút cảm giác về sự ưu việt lập tức biến mất hầu như không còn.

Phụ nữ, có khi thật sự là khắc nghiệt hơn so với đàn ông.

Cơn tức giận hơn còn ở phía sau, cũng không biết Đường Trịnh Kiệt là có tâm hay là vô ý, cũng giơ tay bắt tay Ôn Tử Tuyền, mà Ôn Tử Tuyền không hề chần chừ, liền thân thiết bắt tay Đường Trịnh Kiệt.

Rất rõ ràng, vừa rồi lạnh nhạt với ông ta, Lệnh Truyện Chí liền lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Ôn Tử Tuyền ở lại Ngũ Nhạc là có ý, chính là chờ một thời cơ, hiện tại thời cơ đã đến, cô ta muốn chính là liên hợp với Đường Trịnh Kiệt sỉ nhục ông ta.

Nếu Ôn Tử Tuyền thật sự do Hạ Tưởng sắp xếp, như vậy Hạ Tưởng cũng nhìn khá xa, dự đoán được Ủy ban Kỷ luật tỉnh và sở Công an tỉnh kết hợp điều tra như thế nào, chính là cục diện mỗi người đều chuẩn bị tâm tư trong lòng?

Hạ Tưởng... Thực sự lợi hại như truyền thuyết vậy sao?

Lệnh Truyện Chí từ thành phố Lỗ xuất phát còn tin tưởng mười phần, cho rằng ông ta và Đường Trịnh Kiệt tiến đến Ngũ Nhạc, nhất định mã đáo thành công, tái phối hợp với Hà Giang Hải ở thành phố Lỗ thao túng vụ án Lỗ Thành Lương tham ô nhận hối lộ, chẳng những khiến Lỗ Thành Lương thân bại danh liệt, mà còn có thể nắm thế cục Ngũ Nhạc trong tay, tranh thủ cứu lại cuộc đời chính trị của Vạn Nguyên Thành.

Lạc quan mà nói, đã chứng thực Lỗ Thành Lương tham ô nhận hối lộ là sự thật, Vạn Nguyên Thành cho dù có bị hiềm nghi hãm hại Lỗ Thành Lương, nhiều lắm là bị xử phạt cảnh cáo là xong việc, cuối cùng Hà Giang Hải hoàn toàn thắng, Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn ra tay, cuối cùng sẽ bị thất bại toàn diện, thế cục tỉnh Tề, vẫn nằm trong tay người tỉnh Tề.

Tầng dụng ý sâu bên trong chính là, Hà Giang Hải có thể báo cáo kết quả công tác với Thủ tướng, không đến mức khiến thế cục Ngũ Nhạc không khống chế được, do đó ảnh hưởng đến đại kế nghiệp muối.

Nhưng vừa tới Ngũ Nhạc, ngồi còn chưa ấm chỗ, niềm tin của Lệnh Truyện Chí đã nhanh chóng biến mất, bởi vì lần đầu tiên ông ta phát hiện người đứng trước mặt thướt tha mê người Ôn Tử Tuyền, đằng sau vẻ tươi cười ấy, là độc thủ chính trị sâu không lường được.

Không hề gì, ông ta còn có Thị trưởng Tư Mã Bắc ủng hộ, còn có Ủy ban Kỷ luật thành phố phối hợp, không tin thực quyền không bằng Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, có thể làm ra trò gì ở Ngũ Nhạc? Chẳng qua cùng Đường Trịnh Kiệt kẻ xướng người hoạ sỉ nhục ông ta vài câu, sao có thể hoảng sợ mà mất đi niềm tin?

Lệnh Truyện Chí sau một lát lại khôi phục trấn tĩnh và tự tin, ông ta chính là muốn ở Ngũ Nhạc, dựa theo ý chí của mình mà quyết định sự tình đích thực là cái gì.

... Lệnh Truyện Chí lĩnh hội rất nhanh việc Ôn Tử Tuyền đích thực là có thủ đoạn, không chỉ là ông ta, ngay cả Thị trưởng Tư Mã Bắc, sau sự kiện ở Ngũ Nhạc, từ nay về sau sợ phụ nữ chốn quan trường như hổ.



Mới sáng sớm, Hạ Tưởng đã bị điện thoại đánh thức.

Tối hôm qua cùng Hạ Lực, Lý Đồng mở tiệc thời gian hơi dài quá, có được tiếng nói chung hiếm có, lúc về nhà, đã hơn 9 giờ tối, Tào Thù Lê đã ngủ, hắn không quấy rầy cô, bèn ngủ ở thư phòng.

Di động rung mạnh, đặt ở trên bàn, ong ong vang lên, hắn mở to mắt nhìn giờ, mới hơn 6 giờ một chút, ai sáng sớm đã ầm ĩ gọi hắn?

Không ngờ là Cổ Ngọc.

- Đồ lười, nửa ngày mới nghe điện thoại, chắc chắn còn chưa rời khỏi giường.

Giọng Cổ Ngọc líu lo, như tiếng chim ngoài cửa sổ, hiển nhiên là tâm tình không tồi.

Cổ Ngọc nuốt lời, lần trước mới nói phải phơi nắng hắn một tháng, còn chưa phơi nắng đủ một tuần, lại chủ động gọi điện thoại tới.

- Mới mấy giờ? Em đã quấy rối, sáng sớm đã phá hỏng giấc mộng đẹp.

Hạ Tưởng đành phải dậy, không dậy nổi cũng không có cách nào, Cổ Ngọc cũng không phải đứa nhỏ càn quấy, sáng sớm đã gọi điện, chắc chắn là có sự tình gì.

Tuy nhiên giọng nói của cô thoải mái, hẳn là không phải chuyện xấu.

Nhưng... cũng không có chuyện tốt, Cổ Ngọc cười hì hì:

- Hãy nghe em nói, hôm nay em không đến, ngày mai nhất định đến thành phố Lỗ, anh không cần đến sân bay đón em, dù sao phu nhân ở đây, không tiện, đến lúc đó trực tiếp đến nhà khách tìm em, em mở phòng chờ anh.

May mắn là không ở bên cạnh Tào Thù Lê, nếu không lời nói vừa rồi ai nghe xong đều nghĩ theo nghĩa khác, Hạ Tưởng biết rằng Cổ Ngọc là cô bé đơn thuần, người khác cũng không biết.

- Lại có chuyện gì, chẳng lẽ em là...

Hạ Tưởng trong đầu lóe lên một ý tưởng,

- Em còn chưa cam tâm?

- Không có!

Cổ Ngọc bướng bỉnh hăng hái đối chọi với Hạ Tưởng,

- Anh không cho em phơi nắng muối, em phơi nắng cho anh xem. Em đến thành phố Lỗ chính là khảo sát thị trường, anh không tiếp đãi, em trực tiếp tìm Ủy ban nhân dân tỉnh để đàm đạo, anh xem rồi xử lý!

Được, thật đúng là bị Cổ Ngọc làm loạn mộng đẹp, Hạ Tưởng không khỏi bất đắc dĩ cười, Cổ Ngọc là người đơn giản, nhưng là có cá tính, cô nói đến khẳng định đến, nói đầu tư, nói không chừng thật đúng là phải đến phơi nắng muối vì sự nghiệp vĩ đại.

Nếu ngăn không được bước chân Cổ Ngọc đi tới, phải nghĩ biện pháp khiến cô mất hứng thú, nếu không Cổ Ngọc một lòng muốn phơi nắng muối, thật đúng là một vấn đề nan giải lớn bằng trời.

Suy tính trước sau một phen, chỉ có làm kế hoạch của hắn trước, vốn không nghĩ trước khi Thủ tướng thị sát, bày ra trận thế lớn, nhưng hành động của Cổ Ngọc không ngờ lại khiến hắn chỉ có thể bố trí nhanh hơn ở tỉnh Tề.

Hạ Tưởng cũng không quản hiện tại mấy giờ, trực tiếp gọi điện cho Thẩm Lập Xuân.

- Lập Xuân, xin chuyển lời cho Chủ tịch Thành, kế hoạch trước thời hạn.

Thẩm Lập Xuân rời giường khá sớm, đang chuẩn bị đi ra ngoài chạy bộ, không ngờ nghe được tin tức về kế hoạch trước thời hạn, ông ta cũng không hỏi nhiều:

- Được, tôi lập tức báo cáo với Chủ tịch Thành.

Vừa mới ngắt điện thoại với Thẩm Lập Xuân, Hạ Tưởng cũng không định ngủ tiếp, cũng chuẩn bị ra ngoài tản bộ, tỉnh táo một chút, hôm nay khẳng định là một ngày vô cùng bận rộn, còn chưa kịp đi ra, điện thoại lại reo.

Thật đúng là đủ bận rộn, Cổ Ngọc gọi điện thoại tới, dường như mở ra một lỗ hổng, tuy nhiên vừa thấy điện báo là một dãy số lạ, Hạ Tưởng liền không muốn tiếp, lại thấy dường như có điểm ấn tượng, vẫn do dự mà nghe điện.

- Bí thư Hạ, ngại quá mới sáng sớm đã quấy rầy anh, tôi là Đới Kế Thần, chính là người tối hôm qua thiếu chút nữa đã đánh anh một quyền, anh còn nhớ không?

Nếu Đới Kế Thần mở miệng đã nói là hắn cùng nhau uống rượu với Phó cục trưởng cục Công an thành phố Lỗ, Hạ Tưởng nói không chừng thật đúng là hơi khó chịu với Đới Kế Thần, nhưng Đới Kế Thần dạo đầu chẳng những rất đặc sắc, cũng lại ngay thẳng tự nhiên, Hạ Tưởng liền mỉm cười:

- Đới Kế Thần, có việc gì cứ nói.

Đới Kế Thần vừa nghe Hạ Tưởng không khách khí, còn khá thân thiết, lập tức hưng phấn:

- Bí thư Hạ, tôi có tình huống trọng đại phải báo cáo...



Buổi sáng vừa vào làm, liền mời dự họp hội nghị thường vụ, nghiên cứu đề cử chọn người tiếp nhận chức Phó chủ nhiệm Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước.

Đang nghe đến Liêu Đắc Ích lại đề cử Trần Thu Đống, Lý Đinh Sơn ngoài dự đoán mọi người mà lựa chọn trầm mặc, mà Hạ Tưởng, cũng không phản đối, kết quả đề cử Trần Thu Đống rất thuận lợi liền thông qua biểu quyết hội nghị thường vụ.

Ngay cả Chu Hồng Cơ cũng rất khó hiểu, Hạ Tưởng tại sao lại cho qua? Hà Giang Hải cũng rất đắc chí, cho rằng thắng lợi hội nghị thường vụ là bắt đầu thắng lợi Ngũ Nhạc, không ngờ nghĩ lại, bỗng nhiên bừng tỉnh, không ổn, bị lừa rồi!