Hạ Tưởng thật sự không cách nào hình dung được tâm tình của mình.
Nói thật, Cổ Ngọc cũng không phải là người tham tiền, hơn nữa cô có trong tay năm trăm triệu và một tỷ, đối với cô ấy mà nói, chỉ khác biệt về con số mà thôi, thực tế cũng không có ý nghĩa gì. Cô không có dã tâm gì, trong lòng chỉ muốn chơi đùa như một đứa trẻ.
Nhưng có người thấy sự bình thường và rất đơn thuần của cô, mà tung ra mồi nhử, cố tình làm Cổ Ngọc tin là thật.
Tuy nhiên lại nói, ngành sản xuất chế biến muối to lớn như vậy, riêng một mình tỉnh Tề liền đã vượt qua sản lượng giá trị mười tỷ. Đối với Cổ Ngọc cũng không tính là gì, Cổ Ngọc rung tay một năm kiếm ba trăm tới năm trăm triệu, cũng là mưa bụi.
Vấn đề là, Hạ Tưởng nhúng tay vào vấn đề công nghiệp muối. Ừ thì cải cách thúc đẩy công nghiệp muối từ dưới lên trên, cũng không phải là muốn mượn cơ hội giành lợi riêng cho mình. Nếu hắn sớm có ý tưởng mưu lợi cho mình, cũng không đi tới tình hình như hôm nay.
Hiện tại cũng sẽ không thể thẳng lưng vững vàng tiến bước. Nói không chừng đã sớm bị người đánh cho phải quay người bỏ chạy.
Đối thủ của hắn cũng rất thông minh, không đe dạo hắn, lại lợi dụng Cổ Ngọc, hiển nhiên biết Cổ Ngọc chính là điểm yếu của hắn.
- Thủ tướng nói như thế nào?
Hạ Tưởng cảm thấy rất hứng thú với lời nói của Thủ tướng, lại càng cảm thấy hứng thú đối với người đã ra mặt lợi dụ Cổ Ngọc,
- Ai đã nói với em về việc sản xuất muối?
- Ai cần anh lo? Anh không đồng ý, em lại thay đổi chủ ý, không phơi muối nữa, từ bây giờ sẽ phơi nắng anh một tháng.
Cổ Ngọc thật sự là nực cười, nói tức giận liền tức giận, trực tiếp cúp điện thoại.
Hạ Tưởng hoàn toàn không thể nói gì được nữa rồi.
Hạ Tưởng nhìn đồng hồ. Bây giờ cũng đã khuya rồi. Lúc này bất luận gọi điện thoại cho lão Cổ hay Hứa Quan Hoa hắn cũng cảm thấy không thích hợp lắm, nên đành từ bỏ ý định.
Tuy nhiên càng nghĩ càng cảm thấy câu chuyện kỳ lạ đến nực cười. Hắn không biết là nên cảm thấy may mắn vì uy danh của mình đang rất thịnh, hay là nên cảm giác thật sự bất hạnh vì nhất cử nhất động của mình đều bị chú ý chặt tới vậy?
Cũng may Cổ Ngọc cũng không thực sự trở thành lực cản. Bởi vì tính tình Cổ Ngọc rất mau quên.
Hơn nữa có người ngấm ngầm xúi giục Cổ Ngọc đầu tư chế tạo muối, chỉ sợ cũng chỉ định cảnh cáo một cách kín đáo mà thôi, hoặc nên nói là... Nhắc nhở!
Sáng sớm hôm sau, Hạ Tưởng vừa mới đến văn phòng, đã liên tiếp nhận được mấy cuộc điện thoại.
Ôn Tử Tuyền là người đầu tiên gọi điện thoại tới, cuộc điện thoại của cô cũng hoàn toàn có thể dự đoán trước được.
- Bí thư Hạ, tối hôm qua tôi gặp được Lỗ Thành Lương, tình trạng của anh ta cũng không tệ lắm. Tôi đã truyền đạt lại lời của Chủ tịch tỉnh Lý cho anh ta nghe. . .
Ôn Tử Tuyền ở trong điện thoại sẽ không nói được nhiều lắm, nhưng vẫn cấp bách nhắc tới Ôn Tử Ki,
- Tử Ki vô cùng ngưỡng mộ Bí thư Hạ, đặc biệt bảo tôi mang một ít thổ sản trở về...
Lý Đinh Sơn sai Ôn Tử Tuyền chuyển lời tới Lỗ Thành Lương? Hạ Tưởng có chút kinh ngạc, tuy nhiên cũng không nghĩ nhiều, chủ yếu là do Ôn Tử Tuyền cố gắng đề cử Ôn Tử Ki quá mãnh liệt, khiến hắn cảm thấy không biết phải làm sao. Đàn bà rốt cuộc vẫn cứ là đàn bà. Tâm tư không cần quá nhỏ bé như vậy được không? Trên quan trường, có một số việc từ từ sẽ đến, gấp cũng không được.
Gấp quá, sẽ thành trò cười.
Đương nhiên, nói ngược lại, đàn bà rốt cuộc vẫn là đàn bà, vẫn có ưu thế nhất định. Nhất là Ôn Tử Tuyền lúc nói chuyện giọng nói tự nhiên rất từ tính, rất có hương vị của đàn bà, thay là lãnh đạo bình thường khác đối với cô ấy thật sự cũng khó có cái nhìn không tốt.
Người thứ hai gọi điện thoại tới là Hạ Lực.
Số lần Hạ Lực báo cáo công tác rõ ràng là nhiều hơn so với trước kia, tất nhiên là có liên quan tới sự kiện Lỗ Thành Lương, nhưng giọng điệu anh ta so với trước kia lại có sự khác biệt rất lớn, anh ta vẫn cung kính nhưng lại tỏ vẻ nhiệt tình hơn nhiều.
Hạ Tưởng liền hiểu được tâm tư Hạ Lực đã xuất hiện sự thay đổi đầy tinh tế.
Bởi vì xử lý sự kiện Lỗ Thành Lương, Hạ Lực phải kiên định lập trường, không thể có thái độ ba phải cái nào cũng được, trong sự kiện Lỗ Thành Lương chỉ có thể có hai kết quả, trong sạch và không trong sạch. Hạ Lực mặc kệ có khuynh hướng kết luận thế nào, đều đã đắc tội một trong hai phía.
Cho nên hành trình Hạ Lực tới Ngũ Nhạc, là hành trình lựa chọn một trong hai vấn đề, hơn nữa lại nhất định phải chọn lựa, không thể về tay không.
Lúc ấy, Hạ Tưởng yêu cầu Hạ Lực đi tới Ngũ Nhạc thực sự là có ý đó, mà lúc ấy Khâu Nhân Lễ không chút do dự liền truyền đạt mệnh lệnh tới Hạ Lực, cũng có thể nói rằng, Khâu Nhân Lễ tuyệt đối không hồ đồ, thật sự rất tỉnh táo, trong lòng hiểu rõ, nắm chắc thế cờ.
Hạ Lực báo cáo rất ngắn gọn, có ba tình huống. Thứ nhất là Lỗ Thành Lương khăng khăng khẳng định là anh ta trong sạch. Căn bản không có tìm gái chơi. Thứ hai là Cục công an thành phố Ngũ Nhạc khăng khăng là nhận được tố cáo từ quần chúng đưa lên, mới có thể ngay tại trận bắt được trai gái gian dâm, nhân chứng vật chứng đều có. Ba là Phó cục trưởng cục Công an thành phố Ngũ Nhạc - Ôn Tử Ki ở trong cuộc họp đưa ra quan điểm rất khác biệt, nói có khả năng tồn tại tình huống bắt lầm, anh ta đang thu thập chứng cớ có liên quan.
Cuối cùng Hạ Lực lại bổ sung một chút, Bí thư Thành ủy Chu Vu Uyên đối với tình tiết vụ án này đặc biệt coi trọng, tự mình đứng đầu đôn đốc điều tra. Hiện tại, toàn bộ thành phố Ngũ Nhạc bởi vì sự kiện Lỗ Thành Lương, từ trên xuống dưới đang loạn cả lên.
Ngũ Nhạc hỗn loạn cũng là bình thường, tuy cấp bậc của Lỗ Thành Lương không cao, nhưng đừng nói là làm kinh động Ủy ban Kỷ luật tỉnh và Sở công an tỉnh, ngay cả Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy cũng đích thân tới Ngũ Nhạc, thì mọi người đều biết rằng sự tình không tầm thường.
Hạ Tưởng cũng không quan tâm tới thế cục Ngũ Nhạc, Ngũ Nhạc thế nào, đều có Hạ Lực ra mặt để lập lại trật tự, cũng có Chu Vu Uyên nắm giữ thế cục, hắn chỉ quan tâm tới lập trường của Hạ Lực.
- Trưởng ban thư ký Hạ, sau khi nghe ngóng, cá nhân anh nghĩ gì về Lỗ Thành Lương?
Hạ Tưởng trực tiếp đem vấn đề nan giải này đặt trước mặt Hạ Lực.
Hạ Tưởng cảm thấy bất ngờ khi Hạ Lực không chút do dự liền đưa ra đáp án:
- Cá nhân tôi cho rằng, đồng chí Lỗ Thành Lương trong sạch.
Đúng là một câu trả lời rất đanh thép, xác định rất rõ lập trường của mình, Hạ Tưởng buông điện thoại, vui mừng mỉm cười. Hạ Lực xác định rõ tình thế, ở thời khắc mấu chốt không chút do dự biểu lộ lập trường, chứng minh anh ta là một Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy có giác ngộ chính trị rất cao.
Nếu nói cuộc điện thoại của Hạ Lực cũng không bất ngờ, thì cuộc điện thoại của Lý Vinh Thăng, lại hoàn toàn không nằm trong suy nghĩ của Hạ.
Bởi vì sự kiện Lỗ Thành Lương phát sinh ở Ngũ Nhạc, cũng không kinh động tới Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, hoàn toàn không liên quan tới Lý Vinh Thăng. Lý Vinh Thăng tuy rằng cũng là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, nhưng anh ta là Bí thư Thành ủy thành phố Phẩm Đô, nếu sự việc không được đưa ra trước hội nghị thường vụ, bình thường anh ta cũng không nên hỏi đến đến sự tình ở thành phố cấp 3 khác.
Tuy nhiên lý do của Lý Vinh Thăng rất phong phú.
- Bí thư Hạ, Thành Lương xảy ra chuyện, tôi rất đau lòng, cũng rất căm phẫn. Tôi làm bạn với anh ta cũng nhiều năm, tôi tin tưởng vào phẩm hạnh và cách đối nhân xử thế của Thành Lương. Anh ta sẽ không đi chơi gái, lại càng không ngốc đến mức đi chơi gái ở khu vực khác. . .
Lý Vinh Thăng biểu lộ lập trường vô cùng rõ ràng,
- Hy vọng Bí thư Hạ đôn đốc bên dưới điều tra, có thể điều tra rõ chân tướng sự việc, cho Thành Lương một công đạo. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lý Vinh Thăng là bạn của Lỗ Thành Lương? Thật sự đây là lần đầu tiên Hạ mới nghe nói như vậy, cũng liền tạm thời nghe thế. Hắn để ý thấy Lý Vinh Thăng gọi điện thoại tới không phải do mối quan hệ với Lỗ Thành Lương, mà là anh ta lựa chọn thời cơ gọi điện, để củng cố lập trường với hắn. Đây cũng là cuộc trò chuyện lần đầu tiên của Hạ Tưởng và Lý Vinh Thăng sau khi Hạ Tưởng tới tỉnh Tề.
- Bí thư Lý, anh tỏ thái độ rất đúng lúc. Tôi sẽ đề nghị với Bí thư Khâu, sau khi lặng lẽ điều tra có kết quả, sẽ đặc biệt mở hội nghị thường vụ tổng kết một chút về lời đồn đại trong sự kiện Lỗ Thành Lương, và hẳn là sẽ rút ra kinh nghiệm.
Hạ Tưởng nói một câu đầy hách dịch, hắn muốn nghe xem Lý Vinh Thăng còn có thể nói cái gì.
- Bí thư Hạ, có thể gọi tôi là Vinh Thăng.
Giọng điệu Lý Vinh Thăng lại thả lỏng xuống một chút ,
- Nói ra thật xấu hổ, Bí thư Hạ đến tỉnh Tề vài ngày rồi, tôi vẫn chưa chủ động thể hiện được thân phận chủ nhà của mình. Ngày hôm qua Bí thư Cổ khi gọi điện có trách tôi là một người chủ nhà chưa đủ tận tình, Bí thư Cổ còn phê bình tôi công tác không đủ cẩn thận, ngay cả cơm cũng chưa mời Bí thư Hạ ăn được bữa nào, tôi có thừa nhận sai lầm với Bí thư Cổ, chủ yếu cũng là gần đây quá nhiều việc.
Lý Vinh Thăng là ám chỉ quan hệ giữa anh ta và Cổ Thu Thật không tồi? Hạ Tưởng cười thầm, đang lúc đồng chí Lỗ Thành Lương ngậm cười. Chuyện của anh ta đang một hồi gió to, thế lực khắp nơi đều gặt hái, chẳng những khiến Lý Vinh Thăng cũng chủ động trồi lên mặt nước. Thậm chí, còn khiến người trước giờ tâm tư thâm trầm như Hạ Lực có thể chân đứng hai thuyền, cũng không thể không đúng lúc củng cố lại lập trường, tốt, thật hay cho một trận gió xuân trùng trùng điệp điệp!
Sau khi nghe xong vài cuộc điện thoại, Hạ Tưởng lại tới gặp Lý Đinh Sơn. Sau đó, Ấn Tiểu Bạch đích thân đến mời Hạ Tưởng, nói là Bí thư Khâu có việc cần gặp.
Hạ Tưởng đoán được điều gì, nghĩ thầm rằng Khâu Nhân Lễ cuối cùng cũng phải hành động, là chuyện tốt, nhưng tổng thể mà nói, vẫn là hơi gấp gáp. Nếu chờ thêm nửa năm nữa, khi hắn đứng vững mới hành động, hiệu quả hẳn là sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nhưng sự tình thường thường không thể vẹn cả đôi đường, cho dù hắn muốn, người khác đã thu xếp vững bước, cũng không có khả năng một mình hắn đi tới, người khác đều giẫm chận tại chỗ.
Động thì động cũng tốt lắm, mượn cơn gió Lỗ Thành Lương, khiến mùa xuân ở thành phố Lỗ đúng lúc đổ một cơn mưa thật dễ chịu.
Hạ Tưởng đến cửa văn phòng, còn chưa bước vào. Đúng lúc Liêu Đắc Ích từ bên trong đi ra. Vừa thấy Hạ Tưởng, vẻ mặt Liêu Đắc Ích có vẻ xấu hổ, bình thường cười kín đáo, nhiều khi còn cười rất rạng rỡ, vậy mà giờ chỉ đơn giản gật đầu một cái liền vội vàng rời đi.
Liêu Đắc Ích chịu đả kích gì sao? Hạ Tưởng vừa vào cửa liền thấy gương mặt Khâu Nhân Lễ trầm tĩnh, đầy âm u lạnh lẽo, sự tự tin, trầm ổn, hòa khí từng vô cùng quen thuộc của Bí thư Khâu đã không thấy đâu cả. Ở trong mắt Hạ Tưởng, Trưởng ban Khâu năm đó lại hiện ra.
Hạ Tưởng chỉ biết, Khâu Nhân Lễ đã hạ quyết tâm, hiển nhiên anh ta cũng đã ngấm ngầm chịu đựng đủ lâu.
- Bí thư Hạ, tôi tìm anh tới là thương lượng hai chuyện.
Khâu Nhân Lễ vung tay lên, Ấn Tiểu Bạch thức thời đóng cửa đi ra ngoài.
- Thứ nhất là, đã tới nhiệm kỳ mới ở các nơi trong tỉnh Tề. Tôi vừa mới yêu cầu đồng chí Đắc Ích bước đầu đưa ra một phương án.
Quả nhiên đã bắt đầu.
Tuy nhiên Khâu Nhân Lễ chọn lựa thời điểm cũng thật chính xác, hiện tại vừa tới nhiệm kỳ mới của thành phố cấp 3, dự đoán cũng phải nửa năm sau mới hoàn toàn thay đổi toàn bộ, đến lúc đó cũng đúng lúc đuổi kịp nhiệm kỳ mới của các tỉnh trong cả nước.
Căn cứ theo lệ thường, trước khi sang năm mới, các tỉnh trong nước hẳn sẽ bước vào nhiệm kỳ mới, có khi là đổi toàn bộ Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh, có khi là thay đổi luân phiên một người trong đó. Dù sao trên cơ bản, các tỉnh đều phải có động tĩnh mới.
Bởi vì đã đến lúc rồi.
- Thứ hai, theo tin tức từ Ngũ Nhạc truyền đến. Đã chứng thật đồng chí Lỗ Thành Lương trong sạch, đồng chí Hạ Lực đang chuẩn bị khởi hành trở về thành phố Lỗ. Ý của tôi là phải mở cuộc họp hội nghị thường vụ, qua sự kiện Lỗ Thành Lương mà tiến hành triển khai chỉnh đốn công tác quản lý đội ngũ công an trong phạm vi toàn tỉnh, nghiêm túc nói về chính khí về chính trị. Đồng thời, nghiêm trị kẻ đã ngấm ngầm hãm hại đồng chí Lỗ Thành Lương.
Khâu Nhân Lễ khí thế to lớn, cuối cùng cũng muốn ra tay ở tỉnh Tề. Cái rừu lớn quyền lực của Bí thư Tỉnh ủy đã giơ cao, một búa đánh xuống, khẳng định sẽ có vô số mũ quan đều rơi xuống đất!
Chỉnh đốn đội ngũ công an, rất rõ ràng, đao thứ nhất, liền bổ về phía Hà Giang Hải!
Hạ Tưởng khẳng định là có thái độ tán thành, có người động tới Lỗ Thành Lương, không trả lại chẳng phải có vẻ rất không lễ phép?
Khâu Nhân Lễ còn muốn nói cái gì nữa, đột nhiên điện thoại vang lên. Anh ta sau khi vừa nhấc điện thoại lên nghe lập tức sắc mặt thay đổi, giận tím mặt:
- Cái gì? Lỗ Thành Lương đã chết?