Quan Thần

Chương 1499: Tỉnh Tề chỉ có thể có một chủ soái




- Nếu các đồng chí đều đồng ý, tôi cũng không phản đối, cứ như vậy mà làm.

Khâu Nhân Lễ giải quyết dứt khoát, một lần mời dự họp hội nghị công việc bí thư, dấu hiệu tỉnh Tề chính thức tiến vào giai đoạn hỗn chiến khắp nơi.

Cuối cùng không hề nghi ngờ, Lỗ Thành Lương trở thành người được chọn duy nhất tiến nhập vào hội nghị thường vụ, trên cơ bản, việc Lỗ Thành Lương nhậm chức là kết cục đã định.

Kỳ thật đối với việc Lỗ Thành Lương nhậm chức, Hạ Tưởng trong lòng vui buồn nửa nọ nửa kia, tâm lý vô cùng mâu thuẫn, bởi vì hắn không trực tiếp tiếp xúc với Lỗ Thành Lương, tuy rằng cũng tin tưởng con mắt của Lý Đinh Sơn, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không tự tin, không biết năng lực Lỗ Thành Lương thế nào.

Đối nhân xử thế là một phương diện, nếu không có năng lực, đưa ông ta lên địa vị cao, ông ta cũng không chắc có thể có thành tựu.

Tuy nhiên việc này lại không nên trực tiếp mở miệng hỏi Lý Đinh Sơn rằng Lỗ Thành Lương đối nhân xử thế và năng lực như thế nào, dù sao cũng là người Lý Đinh Sơn hết lòng ủng hộ, Hạ Tưởng chắc chắn phải chiếu cố một phần.

Sau hội nghị, Hạ Tưởng ở lại, bởi vì hắn còn chuyện muốn nói chuyện với Khâu Nhân Lễ.

- Bí thư Khâu, tôi nghe được một tin chưa được chứng thực, Diệp Thiên Nam hiện tại đang ở thành phố Lỗ...

Hạ Tưởng báo cho Khâu Nhân Lễ biết, là muốn thử ông ta, hắn muốn biết kẻ gọi điện nặc danh và Khâu Nhân Lễ có quan hệ gián tiếp hay không.

Khâu Nhân Lễ rõ ràng thất kinh:

- Diệp Thiên Nam?

Sau đó suy nghĩ lại lắc đầu cười,

- Người thanh thản lòng dạ không nhàn, ông ta đến thành phố Lỗ chắc chắn vẫn là hướng đến anh.

Hay là Khâu Nhân Lễ thật không biết sự tình? Trong lòng Hạ Tưởng có chủ ý, quyết định tiếp tục làm rõ lập trường:

- Bí thư Khâu, hôm nay Chủ tịch tỉnh Tôn biểu hiện hơi khác thường, ngài thấy thế nào?

- Hà Giang Hải vài lần mời Tôn Tập Dân đều không đi, Tôn Tập Dân tạm dừng hoạt động, chính là muốn nâng giá trị con người của mình. Chu Hồng Cơ ra mặt đi tiền trạm, cũng cho thấy thái độ, khiến Hà Giang Hải thấy có khả năng hợp tác. Tuy nhiên muốn tôi nói, Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ cùng hợp tác, cũng không lay động được Hà Giang Hải và và ích lợi của phái ông ta. Nếu Tôn Tập Dân muốn cùng Hà Giang Hải hợp tác, nhất định phải theo đuổi, để Hà Giang Hải làm chủ.

Khâu Nhân Lễ vẻ mặt bình tĩnh, nói một mạch ra phán đoán của ông ta đối với thế cục, cũng là lần đầu tiên ông ta phân tích thế cục tỉnh Tề trước mặt Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng im lặng gật đầu, lấy quan hệ nhiều năm giữa hắn và Khâu Nhân Lễ, quả thật có thể trực tiếp nói ra, không cần giấu giếm, Khâu Nhân Lễ hôm nay công bằng nói ra thế cục tỉnh Tề, lời phán đoán cũng không tồi, cũng là bởi vì Diệp Thiên Nam xuất hiện bất ngờ.

- Nếu ngoài Chủ tịch tỉnh Tôn và Bí thư Chu ra, còn có một Diệp Thiên Nam, thì sẽ thế nào?

Hạ Tưởng cố ý hỏi.

Khâu Nhân Lễ mỉm cười:

- Diệp Thiên Nam thủ đoạn cao tới đâu, chắc chắn cũng không có khả năng khiến Hà Giang Hải ngoan ngoãn khuất phục, phải tung ra bản lĩnh thật sự mới được. Tuy nhiên lại nói, có Diệp Thiên Nam tương trợ, Chu Hồng Cơ và Tôn Tập Dân thật sự là như hổ thêm cánh, cho dù không thu phục được Hà Giang Hải, nhưng để đạt tới một loại quan hệ hợp tác hữu hạn, cũng không phải không có khả năng.

Trước khi Khâu Nhân Lễ đến tỉnh Tề nhậm chức, Tỉnh ủy tỉnh Tề hoàn toàn là thiên hạ của người Tề, Tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh toàn bộ do người tỉnh Tề đảm nhiệm, trong mười mấy người ủy viên thường vụ, chỉ có hai người bên ngoài, trên cơ bản chính là thế cục thống nhất. Sau khi Khâu Nhân Lễ đến, Hình Đoan Đài cũng đến tỉnh Tề, bởi vậy mới phá vỡ hiện tượng kỳ quái người Tề trị tỉnh Tề.

Nhưng hoàn cảnh tỉnh Tề rất đặc thù, người tỉnh Tề lại có tính bài ngoại vô cùng, nhiều năm người Tề trị Tề làm cho bọn họ hình thành tập tính đóng kín, sẽ không phục tùng một người lãnh đạo nào từ ngoài đến, bởi vậy, Hình Đoan Đài đến đảm nhiệm, chiến tích thường thường, Khâu Nhân Lễ cũng đến đảm nhiệm, cũng là lão luyện thành thục, luôn luôn gìn giữ cái đã có, chưa bao giờ khai thác.

Hạ Tưởng chỉ biết là với bang Bán Đảo do Hà Giang Hải cầm đầu, cũng biết loại trừ bang Bán Đảo ra, tỉnh Tề còn có thế lực khác, nhưng cũng không lớn mạnh như bang Bán Đảo, cho nên hắn hiện tại mới biểu rõ sự hoài nghi đối với dụng ý thực sự của Hạ Lực thoát ly khỏi phái Hà Giang Hải mà dựa vào Khâu Nhân Lễ.

Đồng thời, cũng hoài nghi Hạ Lực giới thiệu Chu Vu Uyên làm quen với hắn có dụng ý sâu xa.

- Nếu Diệp Thiên Nam đảm nhiệm quân sư, Chu Hồng Cơ là quan tiên phong, Tôn Tập Dân ngồi vững trong trại của nguyên soái, cuối cùng cùng Hà Giang Hải hai quân hội sư, Bí thư Khâu, tình cảnh của chúng ta thật xấu hổ.

Hạ Tưởng nói rất nghiêm trọng, trên mặt cũng cười nhạt, cũng không biết hắn đang nói thật sự hay là nói chuyện giật gân.

Khâu Nhân Lễ chăm chú nhìn Hạ Tưởng một lát, cười ha hả:

- Hạ Tưởng, tỉnh Tề chỉ có một trại của nguyên soái, trong trại của nguyên soái, chỉ có một nguyên soái.

Hạ Tưởng hiểu, cũng cười ha hả:

- Tôi là sợ chú Khâu còn nhớ rõ sự tình chỉnh hợp sắt thép không thoải mái năm đó, nếu chẳng may khi tôi cần chỗ dựa vững chắc, liệu có ra ngoài thay tôi chắn gió không.

Khâu Nhân Lễ cười ha ha, trêu ghẹo Hạ Tưởng:

- Cậu giễu cợt chú Khâu lòng dạ hẹp hòi, hay là chính cậu không tin tưởng? Nếu không thì là cho rằng chú Khâu ở tỉnh Tề vẫn không động tĩnh gì, thì cảm thấy chú Khâu ngủ gật? Ngủ gật không phải do già rồi, mà là híp mắt dưỡng thần.

Hạ Tưởng hiểu ý mỉm cười, Khâu Nhân Lễ cũng là một mãnh hổ, chẳng qua không lộ ra móng vuốt sắc bén và răng nanh mà thôi.

Khâu Nhân Lễ nếu cũng ngồi vững trong trại nguyên soái, như vậy một mình phải kiêm hai chức, vừa là quân sư, vừa là quan tiên phong, mà Lý Đinh Sơn còn lại là phục binh.

- Tôi lại rất thích Tôn Tập Dân và Hà Giang Hải hợp tác, có đôi khi không hợp tác thì không có ích lợi, không có ích lợi thì không có chia rẽ, không có chia rẽ thì không có mâu thuẫn xung đột. Khách khí là bằng hữu, cãi nhau là vợ chồng, cuối cùng vợ chồng ly hôn trong quan trường trở mặt thành thù, cũng nhiều chuyện có thật.

Khâu Nhân Lễ bình tĩnh mà thoải mái nói ra ý tưởng của ông ta, nghiễm nhiên như một gã triết học gia tư tưởng sâu rộng, càng như một gã cao nhân đạo hạnh cao thâm... Đa mưu túc trí.

Hạ Tưởng phục rồi, mới biết được từ trước cho tới nay dường như Bí thư Khâu ngủ gật, kỳ thật vẫn mở nửa con mắt lẳng lặng chờ thời cơ, kiên nhẫn mười phần, kiềm chế mười phần.

Đi ra khỏi văn phòng Khâu Nhân Lễ, Hạ Tưởng thở dài một hơi, chỉ cần tỉnh Tề có Khâu Nhân Lễ trấn thủ, trời sẽ không sụp xuống, làm một người cầm lái của nhà họ Khâu trong bốn đại gia tộc, ngay cả năng lực nắm trong tay một tỉnh cũng không có, thì quá vô năng rồi. Hạ Tưởng rất vui mừng, thật cao hứng, chỉ cần hắn đảm bảo sau lưng vẫn có Khâu Nhân Lễ, vẫn có Tỉnh ủy ủng hộ, hắn cũng đỡ lo lắng.

Một ngày sau, hội nghị thường vụ Tỉnh ủy chính thức thông qua biểu quyết, đề cử Lỗ Thành Lương làm Phó chủ nhiệm Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước.

Sau khi Hội nghị thường vụ tỉnh ủy thông qua, sẽ do phía Ủy ban nhân dân tỉnh tổ chức hội nghị thường vụ, chính thức tuyên bố bổ nhiệm, bởi vậy, Lỗ Thành Lương đã rảo bước tiến lên một bước về phía trước.

Lý Đinh Sơn vô cùng vui sướng, sau khi công bố bổ nhiệm liền đi tới phòng làm việc của Hạ Tưởng, thể hiện sự hài lòng với những gì đã đạt được với Hạ Tưởng.

- Bí thư Hạ, sau khi Thành Lương đảm nhiệm Phó chủ nhiệm Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, sự tình sẽ tiến như xe tốc hành, công tác của ông ta còn cần anh ủng hộ nhiều hơn. Ở hội nghị thường vụ, lời của tôi không đủ độ mạnh.

Lý Đinh Sơn ở trước mặt Hạ Tưởng, vừa duy trì khiêm tốn lại có thái độ ôn hòa.

- Chủ tịch tỉnh Lý...

Hạ Tưởng đối với việc Lỗ Thành Lương nhậm chức thuận lợi cũng không có một tia vui sướng của thắng lợi, ngược lại, hắn cũng biết cuộc đọ sức thực sự vừa mới bắt đầu,

- Lỗ Thành Lương thăng chức là chuyện tốt, nhưng từ góc độ khác mà nói, cũng là tai hoạ ngầm, bởi vì ông ta thành bia ngắm, chỉ cần hơi không chú ý, sẽ có khả năng bị ném đi ngay.

Kỳ thật Hạ Tưởng vẫn không tin tưởng năng lực của Lỗ Thành Lương. Không lên cao thì còn tạm, không có quyền lực thẩm tra phía sau nghiệp muối, vừa lên đài, quyền lực là lớn, nhưng tương ứng, trách nhiệm phải gánh vác lại càng lớn.

Thật muốn không cẩn thận mà rơi vào bố cục tỉ mỉ của Diệp Thiên Nam, trước tiến thêm một bước chẳng những sẽ không mang đến ưu đãi cho Lỗ Thành Lương, có lẽ còn hại ông ta.

- Thành Lương đối nhân xử thế vô cùng tin cậy, lại rất có tinh thần trọng nghĩa.

Lý Đinh Sơn nghe ra ngụ ý của Hạ Tưởng.

- Chủ tịch tỉnh Lý, phẩm hạnh là cần thiết, nhưng chính yếu là, Lỗ Thành Lương có năng lực khơi mào gánh nặng hay không?

Giữa Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn cũng không tồn tại ngăn cách, có chuyện đều nói thật,

- Ông ta bay lên đến một vị trí mấu chốt, nếu không ăn nói cẩn thận, không chừng sẽ hại chính mình.

- Tôi tin tưởng năng lực của Lỗ Thành Lương.

Lý Đinh Sơn thái độ rất kiên định,

- Cũng hy vọng Bí thư Hạ tin tưởng con mắt của tôi.

Hạ Tưởng không còn lời nào để nói, Lý Đinh Sơn đã nói đến như vậy, nếu hắn vẫn hoài nghi, sẽ ảnh hưởng đến hòa khí, đành phải chuyển đề tài:

- Chủ tịch tỉnh Lý, tôi nhận được một cú điện thoại nặc danh, nói là Diệp Thiên Nam tới thành phố Lỗ, anh có ý tưởng gì đối với chuyện này không?

- Điện thoại nặc danh?

Lý Đinh Sơn lo nghĩ,

- Thế cục tỉnh Tề rất phức tạp, ngoại trừ bang Bán Đảo ra, còn có một thế lực khác ở tỉnh Tề, tôi phỏng chừng chính là một người không muốn đám người Hà Giang Hải phát triển an toàn... Đúng rồi, ấn tượng của anh về Lý Vinh Thăng thế nào?

Lý Vinh Thăng là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, là Bí thư Thành ủy thành phố Phẩm Đô, là một trong hai ủy viên thường vụ của Bí thư Thành ủy, Lý Vinh Thăng so với Bí thư Thành ủy thành phố Lỗ Viên Húc Cường thì khiêm tốn hơn.

Đồng thời, ông ta so với Viên Húc Cường cũng trẻ tuổi hơn, bởi vì ông ta mới 49 tuổi.

Nhắc tới Lý Vinh Thăng, Hạ Tưởng bỗng nhiên thất kinh, mới ý thức được hắn đã bỏ qua một chi tiết vô cùng trọng yếu, Lý Vinh Thăng cũng là người tỉnh Tề, nhưng không phải là đến từ vùng bán đảo, nếu không tính những điều trên thì điều khiến hắn kinh ngạc, để cho hắn cảm giác trước mắt sáng ngời chính là, Lý Vinh Thăng từng có thời gian nhậm chức ở Trung ương Đoàn.

Hơn nữa trước khi ở Trung ương Đoàn, ông ta luôn luôn nhậm chức ở Đoàn thanh niên Tỉnh ủy tại tỉnh Tề, là người của Đoàn hệ không hơn không kém. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Bên cạnh còn có một nhân mã của Đoàn hệ, hắn không ngờ lại sơ sót như vậy, Hạ Tưởng vẫn không khỏi hơi ảo não. Nghĩ lại cũng bình thường trở lại, Lý Vinh Thăng Bí thư Thành ủy Phẩm Đô, bình thường không ở Tỉnh ủy, hắn và Lý Vinh Thăng mới thấy mặt nhau tổng cộng không đến hai lần, đương nhiên không có ấn tượng sâu đậm.

Nghĩ lại vị trí chiến lược của thành phố Phẩm Đô vô cùng trọng yếu, hạm đội Bắc Hải căn cứ ngay tại Phẩm Đô, bởi vậy cũng chứng minh Lý Vinh Thăng cũng đang được trọng dụng.

Nghĩ như thế, Hạ Tưởng suy rộng ra được nhiều, Lý Đinh Sơn so với trong tưởng tượng của hắn thành thục hơn, với thế cục tỉnh Tề cũng có đủ hiểu biết, đều không phải chỉ bằng nhiệt tình và xúc động phẫn nộ mà mạo muội ra tay.

Hạ Tưởng tin tưởng Lý Đinh Sơn, nhưng cũng không cho Lý Đinh Sơn thấy suy nghĩ của mình. Kỳ thật cũng không thể trách Lý Đinh Sơn, có trách thì trách Lỗ Thành Lương quá tự tin.

Một người tự tin quá mức nhưng năng lực lại không đủ, nếu ý chí lớn, nóng lòng làm đại sự, hậu quả chỉ có thể là phản tác dụng —— Lỗ Thành Lương nhậm chức không đến một tuần, đã hết lần này tới lần nọ nảy sinh mâu thuẫn gay gắt, dẫn tới đối kháng trực tiếp lần đầu tiên ở tỉnh Tề, do đó làm cho thế lực khắp nơi đều nổi lên mặt nước, phân chia bè cánh.