Ba người Chu Hồng Cơ, Hà Giang Hải, Viên Húc Cường, ngồi trong phòng ở khách sạn Ginza, Hà Giang Hải và Viên Húc Cường vô cùng khách sáo với Chu Hồng Cơ, để ông ta ngồi ở vị trí tôn sùng.
Chu Hồng Cơ xếp hạng vốn cao hơn Hà Giang Hải và Viên Húc Cường, ông ta cũng không hề từ chối ngồi ở vị trí đó, mà là thản nhiên nhận lấy.
Cử chỉ của Chu Hồng Cơ cũng không phải là cố ý làm cao, có lẽ là cảm giác về sự ưu việt thâm căn cố đế trong nội tâm đã khiến ông ta luôn vô ý toát ra khí thế tài trí hơn người. Chờ sau khi ông ta ngồi vào chỗ của mình, Hà Giang Hải và Viên Húc Cường liếc nhau, trong ánh mắt hai người đều hiện lên một chút bất mãn.
Tuy nhiên bởi vì hai người phối hợp khá ăn ý, cả quá trình chỉ chợt lóe lên khi đối mặt rồi qua, Chu Hồng Cơ cũng không nhận thấy được bất luận điều gì khác thường.
Bữa tiệc, bắt đầu trong một không khí hữu hảo, thoải mái.
Kỳ thật từ lúc Lý Đinh Sơn mới đến tỉnh Tề thì Hà Giang Hải và Viên Húc Cường đã có ý muốn tiếp cận với Chu Hồng Cơ, nhưng cũng không cấp bách lắm. Khi Hạ Tưởng đến cùng với hành động kêu gọi dừng hội nghị thường vụ của Hạ Tưởng, mới khiến Hà Giang Hải cảm nhận được nguy cơ thiết thực.
Bởi vì Lý Đinh Sơn chẳng những xếp hạng gần cuối, quyền lực không lớn bằng Hạ Tưởng, hơn nữa quan hệ với Khâu Nhân Lễ cũng bình thường. Nhưng Hạ Tưởng thì lại khác, là nhân vật quan trọng xếp hạng thứ ba trong toàn bộ Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, mấu chốt là, hắn có quan hệ chặt chẽ với Khâu Nhân Lễ.
Chẳng những chặt chẽ, hơn nữa phối hợp cũng vô cùng ăn ý, cảnh tượng ở hội nghị thường vụ thượng, đến tận bây giờ còn quay cuồng trong tâm trí Hà Giang Hải, làm gã cảm nhận được mọi mùi vị.
Gã có thể đè đầu Lý Đinh Sơn, nhưng không áp chế được Hạ Tưởng. Còn nữa, những gì Hạ Tưởng đã làm ở tỉnh Tương, ai mà không biết, thủ đoạn cao minh, mánh khóe cay độc, không phải người dễ đối phó. Nếu Hạ Tưởng và Khâu Nhân Lễ liên kết, bố cục luôn luôn cân bằng của tỉnh Tề có khả năng sẽ bị đánh vỡ.
Bởi vậy, liên kết với Chu Hồng Cơ liền thành bước tiếp theo vô cùng cấp bách.
Hà Giang Hải không phải không nghĩ tới chuyện liên kết với Tôn Tập Dân, nhưng sau khi thử một lần, Tôn Tập Dân phản ứng cực kỳ lạnh nhạt. Mặc dù không tỏ ra là người ở ngoài ngàn dặm, nhưng biểu hiện cũng là không có hứng thú, khiến trong lòng gã thiếu tự tin, đoán không ra được tâm tư của Tôn Tập Dân.
Từ sau đó chuyển hướng sang lôi kéo Chu Hồng Cơ, Chu Hồng Cơ biểu hiện rất sốt sắng, cũng rất hiền hoà, khiến cho tâm trí gã bình tĩnh lại nhiều.
Hà Giang Hải biết rất rõ Chu Hồng Cơ là lực lượng hậu bị quan trọng của một phe phái, đây là trạm thứ nhất sau khi Chu Hồng Cơ ra thủ đô, chiến tích ở tỉnh Tề quyết định thái độ của Chu Hồng Cơ có lực để cất cánh hay không, bởi vậy, Chu Hồng Cơ cũng có ý muốn hoạt động mưu tính ở tỉnh Tề.
Nếu không có Lý Đinh Sơn không ngờ nhiều chuyện, Hà Giang Hải tự cao là người địa phương đứng vị trí số một ở tỉnh Tề, cũng không chắc sẽ để Chu Hồng Cơ vào mắt, bởi vì ở tỉnh Tề Khâu Nhân Lễ cũng không có cách nào có thể làm khó gã, huống chi một Chu Hồng Cơ vừa mới từ Ủy ban Kỷ luật thủ đô ra?
Đúng là bởi vì Lý Đinh Sơn nhúng tay vào sự việc của Trần Thu Đống, còn biểu hiện của Hạ Tưởng ở hội nghị thường vụ quá mức chói mắt và hăm dọa người, Hà Giang Hải biết, Hạ Tưởng chính là đối thủ hùng mạnh nhất bình sinh gã gặp được. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Mặc cho tỉnh Tề là bước mấu chốt nhất trên con đường lên chính bộ của Hạ Tưởng, hắn cũng phải đi một bước ở tỉnh Tề này. Nhưng Hạ Tưởng vừa tới tỉnh Tề, không phải ôn hòa khiêm tốn, mà là lần đầu tiên tham gia hội nghị thường vụ liền biểu hiện ra khí thế cả vú lấp miệng em. căn cứ vào hiểu biết của Hà Giang Hải đối với Hạ Tưởng, Hạ Tưởng không phải kích động, cũng không phải giả bộ, mà là vì bảo vệ Lý Đinh Sơn.
Lý Đinh Sơn là điểm yếu của Hạ Tưởng. Hà Giang Hải ngay lập tức nhận thức được điểm này.
Hôm nay mời Chu Hồng Cơ ăn cơm, chính là muốn đặt ra khúc dạo đầu trong việc hợp tác với Chu Hồng Cơ, tuy nói gã và Chu Hồng Cơ đã sớm ngồi với nhau, cũng từng phối hợp ăn ý, nhưng xuất phát từ suy xét một cách cẩn thận, Hà Giang Hải cho rằng rất cần phải có thêm Viên Húc Cường, khiến Chu Hồng Cơ ý thức được thế lực địa phương hùng mạnh, đồng thời lại thông qua Chu Hồng Cơ truyền miệng đến tai Tôn Tập Dân, làm cho Chủ tịch tỉnh Tôn tỏ thái độ càng sớm càng tốt.
Sau khi Chủ tịch tỉnh Tôn đến tỉnh Tề, quá mức khiêm tốn, vẫn không biểu hiện ra mặt quyết đoán, cho dù Chủ tịch tỉnh Tôn từng có quá khứ tự nhận lỗi từ chức không tốt đẹp, cũng không cần phải lùi bước như vậy.
Quan trọng hơn một chút là, Hà Giang Hải ý thức được nguy cơ lớn hơn nữa, bởi vì Hạ Tưởng dường như đang ngấm ngầm tìm cách gì đó, đang bố cục đâu vào đấy, gã trước giờ vẫn rất cảnh giác với Hạ Tưởng, bởi vì Diệp Thiên Nam thất bại ở tỉnh Tương, là Hạ Tưởng trình độ rất cao.
Hà Giang Hải tự biết mình có ưu thế thiên thời địa lợi, nhưng lại khuyết thiếu ưu thế về nhân hòa, hơn nữa so sánh với Hạ Tưởng có vô số thủ đoạn, gã tự nhận không phải đối thủ của Hạ Tưởng.
Nếu Hạ Tưởng truy theo manh mối của Lý Đinh Sơn mà điều tra tiếp, tất nhiên sẽ dẫn đến việc gã bị liên lụy trong đó, đến lúc đó chắc chắn gã và Hạ Tưởng sẽ là đối địch ngay mặt. So với bị Hạ Tưởng giẫm lên xác thì thà rằng vạch kế hoạch đúng lúc, đánh một đòn phủ đầu vào Hạ Tưởng, gã khẳng định lựa chọn cách sau mà không chút do dự.
Cho dù Hạ Tưởng cũng là lực lượng hậu bị mà một phái hệ lớn đang gắng sức bồi dưỡng, nhưng trước lựa chọn sống còn, gã sẽ không lùi về phía sau nửa bước.
- Anh Chu, đây cũng không phải lần đầu tiên chúng ta cùng ngồi với nhau, đối với Lão Viên thì lại là lần đầu tiên. Lão Viên đối nhân xử thế ra sao tôi cũng không cần nói nhiều. Danh tiếng của anh ta ở thành phố Lỗ cũng không tồi, có thể nói thành phố Lỗ ở thời kỳ Lão Viên thống trị rất hoà hợp êm thấm.
Hà Giang Hải mạnh mẽ cất nhắc Viên Húc Cường, cũng là vì lộ rõ ý muốn đoàn kết thực lực.
Chu Hồng Cơ nghe xong tự nhiên nhận ra lời nói của Hà Giang Hải có hàm ý khác, là ám chỉ thành phố Lỗ là thiên hạ của Viên Húc Cường, ông ta chỉ thản nhiên cười:
- Công tác của tôi về sau còn phải nhờ anh Viên phối hợp nhiều hơn.
Nói nghe khách sáo, kỳ thật thái độ rất lạnh nhạt.
Viên Húc Cường miễn cưỡng cười, mời Chu Hồng Cơ một ly. sau khi Chu Hồng Cơ chạm cốc, chỉ uống vào một nửa.
Trong lòng Hà Giang Hải không vui, Chu Hồng Cơ rất làm cao, không phải là Viên Húc Cường lập tức rời khỏi chức vụ, không đến mức cư xử như người ngoài như thế, tầm mắt quá nhỏ bé, cũng quá thực tế.
Hà Giang Hải đoán đúng, Chu Hồng Cơ quả thật đối nhân xử thế khá thực tế, nhưng nguyên nhân Chu Hồng Cơ khinh thường Viên Húc Cường không chỉ là bởi vì vì tương lai của Viên Húc Cường không còn dài, chủ yếu là do một câu ám chỉ của Hà Giang Hải khiến ông ta không vui. Trong quan trường từ trước đến nay là người đi thì trà lạnh, rời chức thì rời chức, còn nói cái gì mà thành phố Lỗ là thiên hạ của Viên Húc Cường, chẳng lẽ khinh thường ông ta mới đến, không nghe được dân chúng thành phố Lỗ rõ ràng là bất mãn với Viên Húc Cường sao?
Còn có điểm này, Chu Hồng Cơ đến tỉnh Tề là cố gắng đánh bóng tên tuổi và vớt vát chiến tích mới đến được đây, không phải cố ý muốn đối nghịch với Hạ Tưởng. Hiện tại Lý Đinh Sơn nhúng tay chạm đến tới lợi ích của Hà Giang Hải, ông ta chỉ cần bênh vực mấy câu cho Hà Giang Hải là được, không cần phải nhất thiết đứng cùng một chỗ với Hà Giang Hải để đánh trả Hạ Tưởng, dù sao Hạ Tưởng không hề động đến điểm mấu chốt của ông ta.
Hà Giang Hải chỉ có thể làm súng của ông ta, ông ta làm sao có thể làm lá chắn cho Hà Giang Hải được?
Viên Húc Cường nhìn mặt đoán lòng, đoán được Chu Hồng Cơ vẫn ở trong các bộ và uỷ ban trung ương tại thủ đô, được chiều chuộng nên luôn luôn thuận buồm xuôi gió, cũng được chiều chuộng đến ngạo mạn, mới đến địa phương nhất thời còn chưa thích ứng được. Hơn nữa cũng chưa nhận thức được tính phức tạp ở địa phương, còn tưởng rằng cũng giống như ở các bộ và uỷ ban trung ương, trời đất bao la, không hơn sân nhà mình.
Tỉnh ủy Tỉnh Tề tuy chỉ là một cái sân nhà, nhưng tỉnh Tề có mười bảy thành phố cấp 3, mỗi thành phố cấp 3 đều có nhân vật số một, số hai, lập trường của bọn họ cũng ảnh hưởng đến quyền phát ngôn của từng ủy viên thường vụ ở Tỉnh ủy.
Các bộ và uỷ ban trung ương có thể không quản đến việc bổ nhiệm nhân sự ở tỉnh, chỉ có đề cập tới quyền lớn trong chuyện nhân sự, mới là trung tâm tinh túy phức tạp nhất trong đấu tranh chính trị.
- Tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn, sao còn cần tôi phối hợp công tác? Gần đây tỉnh Tề có thể mở ra cục diện, hơn nữa tỉnh Tề chỉ là một ván cầu, về sau khẳng định anh Chu sẽ thăng chức rất nhanh.
Viên Húc Cường miễn phí dâng tặng một câu nịnh bợ thấp kém, chẳng những nói thẳng, hơn nữa còn vô cùng trắng trợn.
Chu Hồng Cơ khoát tay:
- Cũng không phải người ngoài, không cần phải nói những câu vô dụng nữa.
Ông ta lại liếc mắt nhìn Hà Giang Hải một cái,
- Giang Hải, thái độ của Chủ tịch tỉnh Tôn rất rõ ràng, nếu Trần Thu Đống thực sự có chuyện, nhất định phải bắt, không được thương lượng.
- Vấn đề của Trần Thu Đống là chuyện nhỏ, Chủ tịch tỉnh Tôn không cần nhọc công lo lắng.
Hà Giang Hải mời rượu Chu Hồng Cơ,
- Chủ yếu là khí thế của Hạ Tưởng quá mạnh mẽ, tôi sợ về sau không khai triển tốt công tác được. Thẳng thừng kêu gọi ngừng hội nghị thường vụ, là lần đầu tiên tôi gặp.
Chu Hồng Cơ bất động, ngược lại ông ta mỉm cười:
- Hạ Tưởng có lý có cớ, cũng không gọi là mạnh mẽ, cứng rắn, mà là hành sử nên có với quyền lực của anh ta.
Tốt thôi, Chu Hồng Cơ thật đúng là làm ra dáng vẻ tạt nước không lọt, Hà Giang Hải liền thuận thế nói:
- Chỉ sợ anh Chu không hiểu nhiều về cách Hạ Tưởng đối nhân xử thế và tính tình của Lý Đinh Sơn. Hạ Tưởng làm việc trước khi ra tay đều có chuẩn bị ở phía sau, tính tình Lý Đinh Sơn, vừa thối tha lại vừa cứng rắn.
- Chỉ cần là vì công việc, hay là chúng ta xem như là ưu điểm của người khác, cố tìm cái chung, gác lại những bất đồng, tất cả cùng tiến bộ.
Chu Hồng Cơ tiếp tục đánh Thái Cực quyền,
- Nào, tôi mời anh Hà, anh Viên một ly, cảm ơn thịnh tình của các anh.
Chu Hồng Cơ đề nghị tất cả cùng nâng chén, hiển nhiên là có ý muốn chấm dứt buổi nói chuyện, Hà Giang Hải và Viên Húc Cường liền cùng nhau đứng lên, cùng chạm cốc cụng ly với Chu Hồng Cơ.
Tiễn bước Chu Hồng Cơ, Hà Giang Hải và Viên Húc Cường trở về phòng, Viên Húc Cường vẻ mặt không vui:
- Chu Hồng Cơ thật quá là làm cao!
- Ha hả, Lão Viên không cần tức giận, Chu Hồng Cơ không phải là làm cao, mà là coi trọng thể diện.
Hà Giang Hải định liệu trước,
- Chúng ta muốn lôi kéo ông ta, còn ông ta lại muốn lôi kéo chúng ta, liên quan đến vấn đề ai chủ động ai bị động, nói cách khác, ai là chính ai là phụ. Anh vẫn giấu mặt không gặp Tôn Tập Dân, chính là còn đắn đo.
- Người bên ngoài đi vào tỉnh Tề còn muốn nắm giữ thế chủ động sao? Khâu Nhân Lễ cũng không thành công, Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ dựa vào cái gì?
Viên Húc Cường tức giận bất bình, vừa rồi đã bị lạnh nhạt, trong lòng gã rất có ý kiến đối với Chu Hồng Cơ.
- Trước khi Lý Đinh Sơn nhúng tay thêm mắm thêm muối vào sự vụ, trước khi Hạ Tưởng tới tỉnh Tề, Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ nghĩ muốn đè đầu chúng ta, đúng là ỷ thế. Nhưng hiện tại khác rồi, Lý Đinh Sơn liên kết với Hạ Tưởng đối phó chúng ta, chúng ta nhất định phải mượn dùng lực lượng của Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ. Anh nói bọn họ dựa vào cái gì?
Hà Giang Hải cười lạnh vài tiếng, liên tục lắc đầu.
Viên Húc Cường cũng lắc lắc đầu:
- Không thể để Chu Hồng Cơ dắt mũi được.
- Ai nói để cho ông ta dắt mũi?
Hà Giang Hải bóc củ lạc bỏ vào miệng,
- Tôi có một biện pháp, chẳng những có thể kéo Chu Hồng Cơ xuống nước, còn có thể khiến Chu Hồng Cơ cuối cùng để cho chúng ta sử dụng, thành súng tốt để chúng ta đối phó với Hạ Tưởng một phen...
Viên Húc Cường không tin nói:
- Giang Hải, đừng quá tự tin, Chu Hồng Cơ và Tôn Tập Dân cũng không phải là đèn cạn dầu đâu.
- Chờ xem.
Hà Giang Hải lại nhấp một ngụm rượu nhỏ, nheo mắt lại, dường như là đang thưởng thức hương rượu, lại dường như là đang tính kế.
... Chu Hồng Cơ trở lại Tỉnh ủy, trước tiên gặp mặt Tôn Tập Dân, nói nói mấy câu, đơn giản báo cáo tình huống một chút.
Vừa mới trở lại phòng làm việc ngồi xuống, điện thoại liền đúng lúc vang, sau khi Chu Hồng Cơ nghe điện thoại, bên trong truyền đến một quen thuộc thanh âm:
- Hồng Cơ, tôi là Diệp Thiên Nam đây, vừa mới đến thành phố Lỗ...