Quan Thần

Chương 1457: Chính thức trình diễn




Cao Tấn Chu châm ngòi, sau đó tới Hồ Tăng Chu nã pháo. Trong ấn tượng của mọi người, Phó chủ tịch tỉnh Cao và Bí thư Hồ hình như chưa bao giờ phối hợp với nhau chặt chẽ đến như vậy. Không ít người ánh mắt chớp động, nghĩ thầm: Bí thư và Trưởng ban Tổ chức cán bộ, Chủ tịch tỉnh và Phó Bí thư tỉnh ủy, hai bên thế lực ngang nhau cùng đọ sức. Lần đầu tiên chính thức trình diễn tại hội nghị thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Yến.

Mọi người càng chờ mong hơn chính là, phương án nhân sự mà Cao Tấn Chu và Hồ Tăng Chu cùng đưa ra. Cuối cùng thì phương án này sẽ được điều chỉnh như thế nào... Thật ra mà nói, đối với không ít người vận mệnh của Chu Duệ Nhạc, Trần Thiên Vũ cũng không có gì đáng quan tâm, có quan tâm chính là Phó chủ tịch tỉnh Cao sẽ cải biến phương án của Bí thư Phạm như thế nào. Bởi vì mỗi người được lựa chọn điều chỉnh, đều tương đương với một cú đấm đánh thẳng vào mặt hay một cú đá vào sườn.

Lúc này, không khí hội nghị thường vụ vô cùng kỳ lạ. Vẻ mặt Phạm Duệ Hằng bình tĩnh, nhàn hạ. Vẻ mặt Cao Tấn Chu núi cao mây xa. Còn Vương Bằng Phi thì mặt mày ngưng trọng, dường như cảm thấy thế cục dường như có chiều hướng bất lợi một cách khó hiểu. Hồ Tăng Chu thì vẻ mặt điềm tĩnh, không chút lo lắng.

Mà các ủy viên thường vụ khác cũng có thái độ rất khác thường. Có người mờ mịt khó hiểu. Có người gõ nhẹ vào cái bàn, như thoáng chút suy nghĩ. Có người lại đang mỉm cười. Còn có người khoanh hai tay, dường như không quan tâm.

Hội nghị thường vụ có đủ loại vẻ mặt, đủ loại hành động, giống như một hồi làm nền đầy long trọng. Sau đó Hồ Tăng Chu lên tiếng đặt lời mở đầu cho bản nhạc dạo.

Ánh nắng buổi chiều vẫn vô cùng mạnh mẽ từ phía nam chiếu qua lớp kính cách nhiệt chiếu vào phòng họp, càng khiến cho bầu không khí trong phòng họp có cảm giác kỳ lạ khó nói lên lời—— rõ ràng chỉ là một hội nghị thường vụ điều chỉnh nhân sự cũng không có gì trọng đại, lại dường như tràn ngập không khí bi tráng và thương cảm.

Đây là hội nghị thường vụ cuối cùng trước khi Phạm Duệ Hằng rời chức, có lẽ cũng là hội nghị thường vụ cuối cùng mà Cao Tấn Chu lấy thân phận là Chủ tịch tỉnh để tham gia. Lần va chạm này, chính là vở tuồng từ biệt Phạm Duệ Hằng, sự thắng bại sẽ quyết định uy vọng của ông ta tại tỉnh Yến trong vài năm tới. Đồng thời, đây cũng là buổi diễn thử trước khi Cao Tấn Chu nhậm chức. Việc thành bại sẽ liên quan tới quyền uy và trọng lượng của anh ta sau khi đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy.

Nếu cả hai bên đều rút binh đao, ai không chịu nhường ai một bước, vậy va chạm ngày hôm nay, kết quả chỉ có thể là một kẻ thắng một kẻ thua, không thể có khả năng hòa.

Trong phòng họp, vài chén trà tỏa hơi nóng bay lên, trước kia vốn là cảnh tượng rất bình thường nay lại có vẻ đầy nguy hiểm. Dường như Hồ Tăng Chu nói chuyện quá trầm bổng du dương đưa ra lời giải thích đầy hoàn mỹ, khiến mọi người đối với đề án của Hồ Tăng Chu vốn không đoán bắt được lại càng thêm khó hiểu.

- Căn cứ điều lệ Ban Tổ chức Trung ương, về vấn đề giao lưu cán bộ giữa các tỉnh, qua quá trình liên hệ trực tiếp giữa tôi và vài đồng chí có liên quan, đồng chí Tấn Chu cũng đã hỏi cụ thể xuống phía dưới, lại thêm sau khi lãnh đạo cùng Ban Tổ chức Trung ương tỉnh Tương kịp thời thương lượng...

Mở đầu dài dòng khiến cho những người trong quan trường có mặt tại đây mà nói, chẳng những không rườm rà, mà còn từ đó nghe ra được tin tức mang đầy ý nghĩa sâu xa, kỳ thực lại lộ ra một sự thật vô cùng kinh người, đó là đề danh của phương án nhân sự lần này, đã được chuẩn bị vô cùng chu đáo.

- ... Quyết định đưa các đồng chí dưới đây vào danh sách cán bộ giao lưu để báo lại với Ban Tổ chức Trung ương, sau khi Ban Tổ chức Trung ương phê chuẩn chức vụ cụ thể, sẽ chuyển tới ban Tổ chức cán bộ địa phương để an bài —— đồng chí Chu Duệ Nhạc, đồng chí Trần Thiên Vũ, đồng chí Bành Dũng.

Giọng nói của Hồ Tăng Chu là làn điệu nhất quán, nhưng hôm nay lọt vào tai mọi người lại vẻ đầy khiêu khích, ý tứ lại rất hàm súc,

- Đối với các ghế trông do các đồng chí này dời đi, sẽ do các đồng chí được chọn đề danh sau đây đảm nhiệm.

Mặt Phạm Duệ Hằng lạnh tới cực điểm rồi. Đến lúc này ông ta mới hiểu rõ rằng Hạ Tưởng chẳng những nhúng tay vào việc này, hơn nữa còn chỉ trong vòng 3 ngày ngắn ngủn, lại có thể chuẩn bị đầy đủ, cả đường tiến đường lui đều thu xếp rất tốt. Có trời mới biết được sau Tấn Chu và Hồ Tăng Chu, hắn có lén thông đồng với các ủy viên thường vụ khác hay không... Phạm Duệ Hằng chỉ cảm thấy có một luồng ác khí đang xoay quanh trong lồng ngực, trong đầu thoáng hiện tất cả hình dáng lẫn khuôn mặt tươi cười tưởng chừng như vô hại của Hạ Tưởng. Ông ta không khỏi thầm mắng một tiếng: Hạ Tưởng, ngươi thực dối trá, vô sỉ!

Đang lúc Phạm Duệ Hằng thầm rủa Hạ Tưởng, tiếng Hồ Tăng Chu vẫn tiếp tục vọng lên trong phòng họp:

- Đề cử đồng chí Bành Vân Phong đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy thành phố Đan Thành, đồng chí Lục Minh đảm nhiệm Thị trưởng thành phố Ngưu Thành, đồng chí Chung Nghĩa Bình đảm nhiệm Phó thị trưởng thành phố Đan Thành, đồng chí Từ Tử Kỳ đảm nhiệm Phó thị trưởng thành phố Tần Đường...

Một loạt những cái tên từ miệng Hồ Tăng Chu không ngừng được nói ra, nhảy vào tai mỗi người đang ngồi. Toàn bộ hội nghị thường vụ giống như đang diễn một vở kịch câm với đủ các cảm xúc khác nhau. Mặt Phạm Duệ Hằng vẫn lạnh như nước, Cao Tấn Chu thần độ đầy bình tĩnh, mặt Vương Bằng Phi lại biến đổi không ngừng, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trương Kiềm trước sau đều rất vững vàng, không chút biến động.

Mà vẻ mặt của Bí thư Chính ủy Mã Kiệt lại rất phong phú, trong chốc lát từ kinh ngạc, chuyển sang mỉm cười, giờ có vẻ đầy hứng thú đưa mắt nhìn từ Phạm Duệ Hằng, Cao Tấn Chu, Hồ Tăng Chu lại tới Vương Bằng Phi, dường như đang xem xét khí lực của bốn người ai lớn hơn ai vậy.

Phó chủ tịch thường trực tỉnh Lạnh Nhạc Thương là bình tĩnh nhất, vẫn ngắm nghía cái bút máy trong tay, dường như đó không phải chỉ là một cái bút máy mà là một bảo vật hiếm có, đối với phương án của Vương Bằng Phi và Hồ Tăng Chu, trước sau lại không biểu lộ chút kinh ngạc nào.

Bí thư Thành ủy thành phố Yến Vu Phồn Nhiên cũng rất thản nhiên, trên mặt trước sau đều chỉ mỉm cười, lộ vẻ thoải mái, dường như không phải tới đây họp, mà là tới để nghỉ ngơi vậy.

Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Trương Xán Dương, Trưởng ban thư ký Tiếu Viễn Tâm, Trưởng ban Tuyên giáo Lý Phong cùng với Chính ủy Quân khu tỉnh Thi Phương Dân, đều rất chú ý tới những điều Hồ Tăng Chu nói ra, thỉnh thoảng tỏ ra kinh ngạc hoặc gật đầu phụ họa, hoặc là lắc đầu, làm cho người ta nghĩ không ra lập trường bọn họ thế nào.

Đương nhiên, nếu từ vẻ mặt của các ủy viên thường vụ đang ngồi đây mà muốn đoán xem bọn họ thực sự nghĩ gì, thì thật là việc làm đặc biệt không sáng suốt. Làm vậy không khác gì "thầy bói xem voi". Bọn họ đều giống như những diễn viên tài năng, mọi vui, buồn đau thương, phẫn nộ đều không hiện lên trên mặt, cho dù có thể hiện, cũng không chắc là thật.

Nhưng bất luận các khuôn mặt có sự bất đồng đến mức nào, nhưng trong nội tâm của rất nhiều người đều cảm thấy khiếp sợ như nhau. Bởi vì, đề cử của Hồ Tăng Chu, hoàn toàn là nhằm vào ban Tổ chức cán bộ hoặc nói là đối lập với đề cử của Phạm Duệ Hằng. Đúng hơn là, Bí thư Phạm đề cử điều động chuyển ngang ai, thì Hồ Tăng Chu liền đề cử người đó thành cán bộ giao lưu giữa các tỉnh, Bí thư Phạm áp chế ai, Hồ Tăng Chu liền nâng cao người đó.

Đối chọi rất gay gắt, một bước cũng không nhường, anh kính tôi một thước, tôi kính lại anh một trượng... Sau khi Hồ Tăng Chu ngừng phát biểu, hội nghị thường vụ lâm vào sự trầm mặc, một sự trầm mặc đáng sợ, trầm mặc ngưng trọng, trầm mặc làm cho người ta cảm thấy khó thở!

Có một điểm mấu giống nhau giữa những ứng cử viên mà Hồ Tăng Chu đề cử mà có lẽ có người không rõ lắm, nhưng có người lại thấy rất rõ ràng. Đó là tất cả mấy người đó đều là thân tín và nằm trong đội ngũ của Hạ Tưởng tại tỉnh Yến. Hơn nữa không ngoại lệ đều lên chức, chỉ ngoại trừ mấy người làm cán bộ giao lưu với địa phương khác thì hiện chức vụ chưa rõ ràng —— nhưng nếu là điều tới tỉnh Tương, đã có Hạ Tưởng chú ý trông nom, nói vậy cũng sẽ có vị trí không tồi —— chẳng khác nào là Hạ Tưởng chính thức tổ chức một lần duyệt binh lớn.

Ban đầu còn đoán không biết Hạ Tưởng còn can thiệp vào ủy viên thường vụ hay không, hiện tại đã không còn bất cứ hoài nghi nào, bóng dáng Hạ Tưởng như ánh mặt trời mùa thu xuyên qua cả lớp kính cách nhiệt, dường như có mặt ở khắp nơi trong phòng họp của hội nghị thường vụ.

Có thể nói, cho tới bây giờ, ai cũng đều hiểu rõ điều chỉnh nhân sự, tưởng như cũng không có gì quan trọng, số người điều chỉnh cũng không nhiều, hơn nữa phạm vi điều động Bí thư Thành ủy và Thị trưởng cũng không lớn, nhưng lại là một va chạm mạnh hiếm thấy ở tỉnh Yến trong máy năm gần đây. Từ lúc Phạm Duệ Hằng và Cao Tấn Chu vào bộ máy cho tới nay, đây là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất trực tiếp giao tranh.

Tình hình hiện tại đúng là cung tên đã lên dây, không thể không bắn, hơn nữa còn là đã đâm lao phải theo lao, mặc kệ là Phạm Duệ Hằng hay là Cao Tấn Chu, đều không có đường lui, còn chưa phân thắng bại, quyết không thu tay!

Tuyệt đối là một màn đụng độ đầy màu sắc và các tia lửa sẽ va chạm vào nhau mà bay ra tứ phía.

Sau khi trầm mặc chừng nửa phút, Phạm Duệ Hằng mới cố gắng dìm được lửa giận đang hừng hực thiêu đốt trong lòng, gần như kiềm chế để khỏi kích động mà đập bàn, miễn cưỡng duy trì hình tượng là nhân vật trấn tĩnh và tự tin số một, rồi mới bình tĩnh nói:

- Phương án của đồng chí Tăng Chu, có phải rất liều lĩnh hay không? Giao lưu cán bộ giữa các tỉnh, cần phải được Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy và Ban Tổ chức Trung ương thông qua, còn cần cùng ban Tổ chức cán bộ tỉnh Tương thương lượng, cần làm chuẩn bị công tác rất lớn trước khi tiến hành, chỉ riêng được Ban Tổ chức Trung ương phê duyệt, cũng đã rất rườm rà...

- Đúng vậy, giai đoạn chuẩn bị cho việc giao lưu cán bộ giữa các tỉnh rất quan trọng, hơn nữa ban Tổ chức cán bộ cũng chưa thu được báo cáo từ Ban Tổ chức Trung ương. Tôi cho rằng, đề nghị của đồng chí Tăng Chu là không khả thi.

Vương Bằng Phi trong lòng cười lạnh, đúng lúc uyển chuyển đưa ra ý kiến phản đối, cũng là nhắc nhở các ủy viên thường vụ đang ngồi, phương án của Cao Tấn Chu và Hồ Tăng Chu có độ khó khăn lớn, cần xem xét lại, ngụ ý tự nhiên chính là muốn gây ảnh hưởng tới lập trường và sức phán đoán của các ủy viên thường vụ.

- Hơn nữa, ban Tổ chức cán bộ cũng cần thận trọng nghiên cứu thêm một chút.

Vương Bằng Phi tiếp tục tỏ thái độ đối với phương án, yêu cầu chính là ban Tổ chức cán bộ phải có thái độ cẩn thận lạc quan, kỳ thật ý tứ là ban Tổ chức cán bộ cũng không tán thành.

- Thủ tục đối với Ban Tổ chức cán bộ, đợi lát nữa sẽ tiến hành.

Cao Tấn Chu thản nhiên mà không mất uy nghiêm, nói:

- Về phương diện Ban Tổ chức Trung ương cũng không cần đồng chí Duệ Hằng và đồng chí Bằng Phi quan tâm, tôi vừa mới trình báo trước với Trưởng ban Ngô, Trưởng ban Ngô đối với vấn đề giao lưu cán bộ giữa tỉnh Yến và tỉnh Tương tỏ vẻ hoàn toàn đồng ý. Về phương diện Tỉnh Tương... Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

Cao Tấn Chu không nói thêm gì đi nữa, mà chỉ nhìn Hồ Tăng Chu khẽ gật đầu.

Hồ Tăng Chu vẻ mặt ung dung tươi cười, thuận thế nói tiếp:

- Về phương diện Tỉnh Tương cũng không có vấn đề, tôi và Phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Tương - đồng chí Đàm Quốc Thụy cũng đã bàn bạc, và cũng đã được đồng chí Lương Hạ Ninh - Trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh Tương xem qua, và đã cùng đồng ý. Thêm vào đó, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tương - đồng chí Hạ Tưởng cùng đã báo cáo với Bí thư Trịnh và Chủ tịch Phó của tỉnh Tương về vấn đề giao lưu cán bộ giữa các tỉnh, Bí thư Trịnh và Chủ tịch tỉnh Phó đều đồng ý, và còn nhiệt liệt hoan nghênh các cán bộ ưu tú tỉnh Yến đến tỉnh Tương công tác, hơn nữa là cố gắng phát huy tác dụng ở các cương vị trọng yếu.

Hồ Tăng Chu vừa rồi khi đề cập phương án, lại có thái độ khác hẳn với sự nhịp điệu trầm bổng lúc trước, bây giờ anh ta nói không có chút gì là vội vàng hay hấp tấp, thái độ như đã có sự suy tính kỹ từ trước, lời nói đầy kiên định, giống như trực tiếp đánh một búa tạ lên ngực Phạm Duệ Hằng và Vương Bằng Phi, khiến mặt hai người đại biến, ngực khó chịu, suýt nữa đỏ mặt!

Không đỏ mặt không được, tuy rằng giọng điệu của Hồ Tăng Chu như sóng yên biển lặng, dường như không có bất cứ sự trầm bổng nào, nhưng lại như tát một tát, cùng lúc làm nhiều việc. Nếu nói là Cao Tấn Chu dùng Ngô Tài Dương đánh vào mặt Phạm Duệ Hằng, vậy anh ta cũng dùng Đàm Quốc Thụy và Hạ Tưởng đánh vào mặt Vương Bằng Phi, hơn nữa một chưởng tiếp một chưởng, bốp bốp vang lên, không chút nể tình!

Từ khi Phạm Duệ Hằng đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy tại tỉnh Yến tới nay, mặc dù thế không mạnh, nhưng cũng không thể xem như một Bí thư yếu thế. Vậy mà lần đầu tiên ở hội nghị thường vụ, ông ta lại bị người ức hiếp đến mức không ngẩng đầu đứng dậy được, lập tức giận tím mặt, đập bàn đứng lên!

- Buồn cười!