Có lúc Hạ Tưởng không thể không thừa nhận, hắn quả thật là giỏi về tạo ra sự tình, là cao thủ có thể lợi dụng đầy đủ mâu thuẫn địch và ta để ta sử dụng cho mình.
Nhưng cao thủ cũng có thời điểm bí mật, vấn đề Ngô Tài Dương, Hạ Tưởng nhất thời đúng là đáp lại không tốt, bởi vì trong lòng hắn quả thật không có khái niệm.
Cũng may, Ngô Tài Dương dường như chỉ thuận miệng mà hỏi, không đợi Hạ Tưởng trả lời, ý nghĩa lại nhớ tới Tôn Tập Dân.
- Tôn Tập Dân... Nhàn rỗi đã hơn một năm.
Lại nghĩ tới cái gì, có chút nghi vấn,
- Lạ thật, sao tự nhiên ông lại nghĩ đến ông ta?
- Kỳ thật năm đó khi Chủ tịch tỉnh Tôn tại tỉnh Yến, rất có tinh thần khai thác, tôi rất kính trọng ông ta.
Hạ Tưởng nói ít nhiều có chút nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng vì có thể cho thấy khuynh hướng hàm súc của hắn, đành phải tiếp tục nâng cao Tôn Tập Dân vài câu, lại nói,
- Đề cử Tôn Tập Dân đến tỉnh Thiểm, có thể giảm bớt không ít phản đối. Làm như vậy, việc đề cử Kiều Thanh Văn càng dễ được thông qua.
- Cậu rất giỏi về lợi dụng mâu thuẫn địch và ta, hiểu được thủ pháp ích lợi cùng chung. Nhưng vấn đề là...
Ngô Tài Dương giọng điệu vừa không tán thưởng, lại không phản bác, chỉ nghi vấn,
- Lại nhớ tới vấn đề vừa rồi, Tổng bí thư muốn gặp cậu, là vì sự tình gì?
Hạ Tưởng biết rằng Ngô Tài Dương ngụ ý là nếu Tổng bí thư không đồng ý với đề cử trên, ích lợi của nhà họ Phó sẽ khó có thể thực hiện, chỗ tốt của nhà họ Ngô cũng không thể thuận lợi, mà mộng làm Chủ tịch tỉnh của Tôn Tập Dân, cũng sẽ quanh co ngoằn ngoèo.
Kỳ thật Ngô Tài Dương nói đúng, kế hoạch của Hạ Tưởng nhìn như áo tiên không thấy vết chỉ khâu, kỳ thật mấu chốt nan giải nhất còn không có cách giải quyết, chính là thái độ của Tổng bí thư mới là mấu chốt bên trong mấu chốt. Nếu Tổng bí thư không chọn người thích hợp đề cử, nếu Tổng bí thư không phản đối đề nghị của Hạ Tưởng về Kiều Thanh Văn và Tôn Tập Dân—— hoặc là nói với Ngô Tài Dương phương án điều chỉnh nhân sự —— mới có khả năng khả thi.
Nếu không, không cần bàn gì nữa.
Cái Hạ Tưởng muốn chính là Tổng bí thư, thế lực gia tộc tái liên hợp và Chủ tịch Quốc hội, bởi vì một lần hợp tác lợi ích tạm thời mà bắt tay một lần, đem phái bình dân loại trừ ra ngoài, ép tới chân tường.
Xử lý sự việc chứ không xử lý con người, Hạ Tưởng an ủi chính mình, hắn không nhằm vào Thủ tướng, cũng không nhằm vào Diệp Thiên Nam, mà là nhằm vào một lần đề bạt không công bằng, không đạo nghĩa.
- Tôi chỉ đưa ra đề nghị, không, ngay cả đề nghị cũng không phải, chẳng qua là một điều đặc biệt không quen thuộc, cũng là đã uống vào chút rượu, rượu vào lời ra, Trưởng ban Ngô nghe rồi bỏ qua.
Hạ Tưởng cười ha hả, kính Ngô Tài Dương một ly,
- Tổng bí thư tìm tôi có chuyện gì, tôi cũng không rõ ràng lắm, phỏng chừng là công tác chống tham nhũng của tỉnh Tương rất có hiệu quả, Trung ương phải thông báo khen ngợi...
Ngô Tài Dương biết Hạ Tưởng không muốn làm trò cười cho người khác, cười ha hả, mới là cán bộ cấp Thứ trưởng mà dám bàn về bổ nhiệm cấp cán bộ Bộ trưởng, quá giới hạn rồi, ông ta liền cười ha hả: Nguồn truyện: Truyện FULL
- Tôi hiện tại là cha của Nhược Hạm, không phải Trưởng ban Tổ chức Trung ương.
Lời tuy như thế, sau đó hai người chạm cốc uống rượu, rượu được uống nhiệt tình, nói lại càng hàm súc.
Hạ Tưởng cũng biết rõ, Ngô Tài Dương là Ủy viên bộ Chính trị, Trưởng ban Tổ chức Trung ương, tuy là cấp phó quốc, nhưng không có quyền lực quyết định bổ nhiệm cán bộ cấp Bộ trưởng, chỉ có quyền đề cử và quyền đề nghị, đương nhiên, bộ Chính trị cũng có một phiếu. Tuy nhiên nếu thân là Trưởng ban Tổ chức Trung ương, trên việc bổ nhiệm nhân sự vẫn là có quyền phát ngôn không nhỏ, thậm chí có thể nói, nếu Ngô Tài Dương muốn lấy vị trí kế tiếp hai Chủ tịch tỉnh, cũng không phải không có khả năng.
Đương nhiên, số người cán bộ cấp phó tỉnh, Ngô Tài Dương khẳng định có thể có quyền quyết định nhất định, nếu không, Trưởng ban Tổ chức Trung ương sẽ không phải làm nữa.
Khi trở lại phòng, Liên Nhược Hạm đã nghiêng người ngủ, kỳ thật Hạ Tưởng nhìn ra, cô căn bản không ngủ.
Không cần nghĩ, đã tức giận với ông cụ.
Hôm nay biểu hiện của ông cụ ở bữa cơm, Hạ Tưởng vẫn không để ở trong lòng, bởi vì hắn biết ông cụ như vậy không phải do hắn, mà là do Liên Nhược Hạm.
Đều là bởi vì Liên Hạ.
Ngẫm lại ông cụ cũng đáng thương, Ngô Tài Dương và ông cụ ý kiến không đồng thuận, Liên Nhược Hạm vừa muốn mang Liên Hạ xuất ngoại, ông cụ không tức giận mới là lạ. Hạ Tưởng thấy ông cụ lại động lòng, liền quyết định ngày mai nói cái gì để khuyên giải an ủi ông cụ một phen.
Đêm đã khuya, nhưng Hạ Tưởng không buồn ngủ, có lẽ nguyên nhân do dùng não quá nhiều, hắn cả người đều phấn khởi, lật vai Liên Nhược Hạm, muốn nói với cô mấy câu.
Không ngờ Liên Nhược Hạm không quay người lại, lại ném lại một câu:
- Hôm nay không muốn hầu anh, đồ vô tâm.
Hạ Tưởng không nói gì, giữa hắn và Liên Nhược Hạm ám chỉ dường như không phải lật bả vai... Liên Nhược Hạm xem ra giận không ít, liền lại vỗ nhẹ nhẹ ôm cô từ sau lưng:
- Liên Hạ là con trai của anh, nhưng là cháu nhà họ Ngô bốn đời được coi trọng. Đối với em mà nói, Liên Hạ là duy nhất. Đối với ông cụ mà nói, Liên Hạ chính là toàn bộ nhà họ Ngô, là tất cả hy vọng của ông cụ...
- Em không nghe.
Liên Nhược Hạm bịt kín lỗ tai,
- Anh đừng có làm thuyết khách cho ông nội, em chỉ có một câu, không đồng ý Liên Hạ ở lại trong nước!
Rất nhiều năm rồi, Liên Nhược Hạm trước mặt hắn không cố chấp như vậy, không nghĩ tới chuyện về Liên Hạ cũng sẽ lên men, sắp dẫn đến chiến tranh gia đình, cũng khiến hắn bất đắc dĩ, lo nghĩ, xuất phát từ sự trân trọng Liên Hạ, được Liên Nhược Hạm yêu quý, được ông cụ kính yêu, hắn còn phải tận tình khuyên bảo làm công tác đả thông mấy bên.
Chính yếu chính là công việc của Liên Nhược Hạm.
Xuất phát từ chủ tâm, Hạ Tưởng lại không thừa nhận phải xuất ngoại mới học được bản lĩnh, thầy giáo đưa đến cửa, học tập ở mỗi người, nuôi mà không dạy là lỗi ở cha, thân là cha, đứng mũi chịu sào nên vì đứa con phụ trách giáo dục.
- Anh là cha của Liên Hạ, vấn đề giáo dục con, anh cũng có quyền lên tiếng.
Hạ Tưởng lấy ra quyền uy của người chồng và một người cha, nói lời thành khẩn, tình ý sâu xa,
- Anh cho rằng, Liên Hạ ở lại trong nước, tuy điều kiện không tốt bằng ở nước ngoài, nhưng con ít nhất có thể ở với cha mẹ nhiều hơn, có một tuổi thơ đầy đủ mà mỹ mãn.
Một câu nói mà làm lòng Liên Nhược Hạm mềm lại, cô thuở nhỏ sống cô đơn lớn lên, ấn tượng về người thân rất ít, tuy rằng xuất thân cao quý, dường như muốn cái gì có cái đó, nhưng khiếm khuyết lại là một tuổi thơ hạnh phúc.
Cô xoay người, trên mặt nước mắt chưa khô ánh mắt, sáng ngời khi ngọn đèn chiếu vào, hiên lên cảnh tượng làm người ta thương tiếc:
- Anh nói về ông nội, đàn ông, mỗi ngày đều nghĩ tranh danh đoạt lợi...
Hạ Tưởng biết rằng, trong lòng cô có oán hận Ngô Tài Dương vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, cho dù là người thân gần nhất, cũng là báo ân nhỏ mang thù lớn.
Ôm lấy Liên Nhược Hạm, Hạ Tưởng ngửi trên người cô hơi thở quen thuộc, tâm tình trầm xuống, lần đầu tiên nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ nói về thời thơ ấu của hắn cho Liên Nhược Hạm nghe. Cha một mình bên ngoài chạy bận rộn, mẹ ở nhà chăm sóc hắn và em trai, thơ ấu của hắn cũng không có nhiều màu sắc gì, con đường nhân sinh của hắn bắt đầu gian nan và trắc trở, đã trải qua rất nhiều cực khổ và chua xót.
Liên Nhược Hạm mới biết được Hạ Tưởng trước đây cũng chịu nhiều khổ cực như vậy, đau lòng mà rơi nước mắt, cô lấy tay vẽ lên ngực Hạ Tưởng, nước mắt đầm đìa nói:
- Nếu em sớm quen anh thì thật tốt, cũng không đến mức để cho anh trước đây chịu nhiều khổ cực như vậy.
Hạ Tưởng ngược lại thoải mái mà mỉm cười:
- Ông trời mang lại số phận cho con người, khổ trước tất sướng sau…
Liên Nhược Hạm nín khóc mỉm cười:
- Đừng tự biên tự diễn.
Sau đó lại thở dài một tiếng,
- Như anh nói, có phải Liên Hạ cũng phải chịu chút đau khổ trước mới tốt?
- Không cần cố ý tìm sự khổ cực, nhưng không cần cố ý vì ông trời tạo ra điều kiện, thuận theo tự nhiên là được rồi.
Hạ Tưởng nghiêm mặt, vẻ mặt bất mãn nói,
- Em chỉ biết quan tâm con trai, muốn dẫn con trai xuất ngoại, con trai sớm muộn gì cũng là chồng người ta, em ngày ngày quan tâm lo lắng chồng người khác, lại không quan tâm đến chồng mình, thật sự là lòng người khó đoán...
Liên Nhược Hạm bỗng đánh Hạ Tưởng:
- Em không quan tâm anh như thế nào? Chẳng lẽ không đủ quan tâm anh, giúp anh làm ít nhiều đại sự anh đều không nhớ rõ?
- Đại sự là đại sự, nhưng việc nhỏ cũng thỏa mãn yêu cầu của chồng mới là người vợ tốt.
Liên Nhược Hạm hé miệng cười, khóe mắt cong thành một độ cong lạ thường:
- Ý của anh là, phải thỏa mãn anh bất cứ lúc nào...
Hạ Tưởng ha hả cười không ngừng, không nói lời nào.
Liên Nhược Hạm kéo chăn lên một chút:
- Anh xem xem...
Chăn xốc lên hiện ra cơ thân thể không mặc gì của cô,
- Ngu ngốc, đã sớm chuẩn bị tốt.
Hạ Tưởng hết chỗ nói rồi, phụ nữ như mò kim đáy bể, thật đúng là khó nắm bắt. Tuy nhiên hiện tại không phải thời điểm nắm bắt tâm tư, mà là thời điểm cần biểu hiện.
Một lát sau, bỗng nhiên Liên Nhược Hạm sợ hãi kêu một tiếng:
- Không xong, quên mất hôm nay là kỳ nguy hiểm.
- Sao?
Hạ Tưởng cũng sợ hãi kêu một tiếng,
- Có phải dùng biện pháp đề phòng?
Liên Nhược Hạm ha ha cười:
- Không cần, vừa đúng lúc, em đỡ phải chỉ đem tâm tư đặt ở Liên Hạ, em muốn sinh thêm một đứa bé, phải sinh thật nhiều con, chia đều cho mỗi người.
…
Ngày hôm sau lúc ăn điểm tâm, vẻ mặt ông cụ vẫn nghiêm túc như cũ, không có mỉm cười. Liên Nhược Hạm cũng không chủ động giải hòa, chỉ ăn một chút điểm tâm, Ngô Tài Dương không ở nhà ăn điểm tâm, đã đi từ sáng sớm.
Ăn điểm tâm xong, Hạ Tưởng theo ông cụ tới thư phòng, chỉ nói mấy câu đơn giản, lông mày ông cụ giãn ra đã lâu không tươi cười.
- Tiểu Hạ, nhà họ Ngô có cháu, cũng coi như thật có phúc.
Ông cụ xúc động vô hạn nói,
- Cháu là nút thắt ôn hòa của nhà họ Ngô, ông phải cảm ơn cháu.
Ông cụ lần đầu tiên trịnh trọng tỏ vẻ biết ơn với Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng khách khí vài câu, vừa cười vừa hỏi một câu:
- Ông, kỳ thật ông đã sớm nhận tán thành liên hợp với nhà họ Phó rồi, cố ý không nói ra, chính là chờ cháu khuyên Nhược Hạm để Liên Hạ ở lại, có đúng không ông?
Ông cụ nhà họ Ngô ngẩn ra, lập tức lắc đầu cười ha hả:
- Tùy cháu đoán, ông dù sao cũng sẽ không thừa nhận.
Bên trong vẻ tươi cười có một tia vui sướng và đắc ý của người thắng.
Được rồi, không so sánh bụng dạ với ông cụ nữa, Hạ Tưởng lắc đầu cười, hắn còn có chuyện trọng yếu muốn làm —— gặp Tổng bí thư.
Không bao lâu, Cổ Thu Thật gọi điện tới, hẹn buổi chiều gặp mặt thời gian và địa điểm, lúc này đây không phải ở Trung Nam Hải, mà là ở bên cạnh một công trình vùng ngoại ô —— là nơi Tổng bí thư làm công tác thị sát.
Tổng bí thư trăm công ngàn việc đương nhiên có thể lý giải, nhưng ở tình huống bận rộn như thế còn muốn gặp mặt hắn, Hạ Tưởng đã nghĩ, rốt cuộc có chuyện lớn gì muốn bảo hắn đi xử lý?
Ngay khi Hạ Tưởng bắt đầu đi tới gặp Tổng bí thư, Diệp Thiên Nam rốt cục nhằm việc từ chức lại phản ứng, ông ta phản ứng làm cho người ta chấn động.