Năm nay thu đến sớm, Bắc Kinh vào tháng 9, đã có một chút ý thu. Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm đi ô tô đến nhà họ Ngô ở Bắc Kinh, lúc đó đã là buổi chiều. Buổi chiều ánh mặt trời xuyên qua cửa kính xe tà tà chiếu rọi vào bên tai Liên Nhược Hạm, trong nháy mắt giống như ánh hoàng hôn nhuộm đỏ khuôn mặt, khiến cả người cô được bao phủ bằng một vầng sáng.
Liên Nhược Hạm vẫn là Liên Nhược Hạm năm đó, cô xinh đẹp và nhẹ nhàng khoan khoái, là nét khiến Hạ Tưởng yêu thích nhất, động lòng nhất.
Nhưng, vấn đề cư xử với Liên Hạ, là sự cố chấp trước nay chưa từng có của Liên Nhược Hạm, một lòng muốn cùng Liên Hạ xuất ngoại, không cho Liên Hạ phát triển trong nước.
Hạ Tưởng cũng biết rõ, trong nước phần đông nhân vật có quyền thế. Đều muốn đưa con ra nước ngoài, nguyên nhân tự nhiên có rất nhiều, nhưng mấu chốt là trưởng thành trong nước điều kiện kém hơn nước ngoài, sữa bột có vấn đề thì không nói, cống ngầm dầu cũng không phải nói, thậm chí quy chế bất công của chế độ không kiện toàn cũng không phải mấu chốt, chủ yếu là giáo dục ngày càng sa sút khiến người ta không thể chịu đựng được.
Giáo dục công nghiệp hóa thi hành tới nay, thí sinh thi vào trường cao đẳng giảm dần theo từng năm, tỷ lệ sinh viên tốt nghiệp đại học vào nghề liên tục trượt xuống không ngừng, cái gọi là tỉ lệ có công ăn việc làm cao đều là sự giả dối do trường cao đẳng bức bách học sinh ký kết giả vào nghề tạo ra!
Còn mấu chốt nữa, hệ thống giáo dục từ đầu tới chân theo đuổi lợi ích kinh tế, mấy trăm đến hơn một nghìn trường đại học, chẳng những bồi dưỡng không ra bao nhiêu nhân tài ưu tú, mà ngay cả giáo sư có danh vọng có tài dạy học thực sự cũng ngày một thưa thớt.
Liên Nhược Hạm quyết tâm cho Liên Hạ xuất ngoại, vô cùng kiên định.
Hạ Tưởng vốn kính già yêu trẻ nên dễ mềm lòng, tuy rằng hắn biết Liên Nhược Hạm lo lắng không phải không có lý. Nhưng càng không muốn khiến ông cụ lúc tuổi già cô đơn, bởi vì ông cụ quá yêu Liên Hạ.
Nghĩ cũng không cần nghĩ, ông cụ nhất định sẽ bảo hắn ra mặt thuyết phục Liên Nhược Hạm, hắn kẹp ở giữa. Thế khó xử.
Cũng giống với việc cư xử với Diệp Thiên Nam thế nào ở bước tiếp theo. Hắn nhất thời đúng là không có chủ ý rốt cuộc phải làm như thế nào mới tốt.
Cổ Thu Thật bất ngờ lộ diện. Tổng bí thư bất ngờ triệu tập, Hạ Tưởng liền ý thức được, vấn đề Diệp Thiên Nam, có vẻ như sẽ tiếp tục gợn sóng.
Trước khi đi, Hạ Tưởng và Phó Tiên Phong gặp mặt, có một cuộc nói chuyện xem như không quá sâu sắc.
Hạ Tưởng kỳ thật là có ý thử lập trường của Phó Tiên Phong về việc nối nghiệp Diệp Thiên Nam, không như hắn dự kiến đó là, Phó Tiên Phong mang thái độ không quan tâm đến.
Hạ Tưởng rất hiểu Phó Tiên Phong, cho dù không đủ ích lợi phía trước, Phó Tiên Phong vẫn sẽ tuân thủ nghiêm ngặt. Sẽ không chủ động trêu chọc người khác, lại càng không vì cái gọi là lý tưởng và chính nghĩa đi đắc tội một vị quan lớn cấp phó tỉnh.
Thậm chí ngay cả Diệp Thiên Nam có khả năng một bước đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh Ninh, Phó Tiên Phong thái độ cũng vẫn lạc quan.
Mặc dù biểu hiện của Phó Tiên Phong nhẹ nhàng rất bình thường, nhưng Hạ Tưởng vẫn phát hiện mắt ông ta chớp chớp. Cũng âm thầm mỉm cười, Phó Tiên Phong đối với việc Diệp Thiên Nam có thể thong dong thoát thân hơn nữa có khả năng bay lên một bước, rất là khó chịu.
Dù sao, Phó Tiên Phong và Diệp Thiên Nam cũng không giao phó, mâu thuẫn đã trực chờ. Diệp Thiên Nam lên chức Phó Tiên Phong cũng có áp lực trực tiếp, sợ là Phó Tiên Phong trong lòng cũng biết với thủ đoạn chính trị của Diệp Thiên Nam, sau khi bị ông ta đánh một đòn, sớm muộn gì cũng phải trả quay lại.
Phó Tiên Phong nói không lo lắng đó là gạt người. Do sợ bị để ý, ông ta có thói quen đánh lén người khác. Bị người khác đánh lén, ông ta chắc chắn sẽ vô cùng khó chịu. Nhưng ở trước mặt Hạ Tưởng biểu hiện ra một bộ mặt không sao cả. Kỳ thật là muốn ngồi mát ăn bát vàng, ý là chờ Hạ Tưởng ra tay, y ở sau lưng thu kết quả. Hạ Tưởng cũng không hề nói nhiều, hắn hy vọng Phó Tiên Phong ra tay và Phó Tiên Phong chờ hắn ra tay, ý tưởng lớn gặp nhau. Đúng là khi hai người đối mặt với một cao thủ, đều muốn khiến đối phương xung phong ở phía trước, còn mình cản phía sau.
Khi cùng Liên Nhược Hạm ngồi trên cùng một chiếc máy bay, Hạ Tưởng vừa để Liên Nhược Hạm dựa vào bờ vai của hắn ngủ, nhìn người phụ nữ từng oai phong một cõi giờ phút này thành cô gái dịu dàng, nhưng hắn vẫn suy nghĩ, nếu hắn tranh thủ tình cảm của Phó Tiên Phong. Châm ngòi mối quan hệ giữa Phó Tiên Phong và Diệp Thiên Nam. Khiến Phó Tiên Phong giận tím mặt ra tay đối phó Diệp Thiên Nam ... Có quá thâm hiểm hay không?
Mềm lòng không thể làm quan lớn, mặt dày mới có được địa vị cao.
Có lẽ kết luận của Lý Thấm và Liên Nhược Hạm về hắn là chính xác. Hắn có khi không khỏi mềm lòng một chút. Còn nữa, da mặt cũng hơi mỏng một chút. Mặt không dày tâm không đen, chẳng khác nào chính mình gây phiền toái.
Như vậy, nếu Diệp Thiên Nam giương đôi cánh bay cao đến tỉnh Ninh nhậm chức, chính là thả hổ về rừng, chắc chắn sẽ có họa lớn. Với thủ đoạn cao thâm và tuổi đời của Diệp Thiên Nam, lần này lên chức, ông ta sẽ tạo ra một cơ sở kiên cố để cho việc sớm muộn gì cũng sẽ tiến vào bộ Chính trị của mình.
Thật nếu muốn làm một cái tương đối, hắn và Phó Tiên Phong, một tinh tường bố trí, một đa mưu túc trí, một thiện dùng dương mưu, một giỏi về đầu cơ. Kỳ thật có khi ngẫm lại cũng rất thú vị, hắn và Phó Tiên Phong cơ bản là đối thủ, nhưng nếu liên kết lại, thật đúng là tổ hợp góc bù tuyệt hảo.
Ý niệm trong đầu Hạ Tưởng chợt lóe lên. Chỉ có một khả năng, vẫn chưa khiến hắn suy nghĩ sâu xa, nhưng có lẽ ở thời điểm thích hợp, khả năng sẽ lên men...
Đến nhà họ Ngô, lúc này đã là hơn 4 giờ chiều, thủ đô vẫn kẹt xe như trước, không quen cũng phải thành quen. Chả trách có tin tức đưa tin, người thủ đô có tính bực bội khá là nghiêm trọng, cũng phải, ai mỗi ngày phải nhìn cái cảnh tượng đường phố giống như bãi đỗ, trong lòng có việc gấp muốn làm lại không đi qua được. Ai cũng nóng nảy bất an.
Nhưng điều khiến Hạ Tưởng cảm thấy không ngờ chính là, tiến vào cửa, thấy ông cụ nhà họ Ngô chẳng những ở đây, Ngô Tài Dương cũng hiếm khi ở đây cũng có mặt, hai cha con lại đang nói chuyện hình như không thoải mái, bởi vì khuôn mặt Ngô Tài Dương hơi hơi đỏ lên.
Liên Nhược Hạm chỉ đơn giản mà chào hỏi, liền đi lên lầu. Hạ Tưởng gặp không khí khó xử, cũng muốn chuồn mất, lại bị ông cụ gọi lại.
- Hạ Tưởng, khoan hãy đi, nói về quan điểm của cậu xem nào…
Hạ Tưởng đành phải kiên trì đến cùng ngồi xuống, hắn không muốn tham gia việc của nhà họ Ngô, không ngờ Ngô Tài Dương mở miệng khiến hắn thầm thở phào, không phải việc nội bộ nhà họ Ngô mà là việc hợp tác giữa nhà họ Ngô và nhà họ Phó.
Nhà họ Phó mưu toan vị trí Chủ tịch tỉnh Thiểm, hy vọng được nhận sự trợ giúp của nhà họ Ngô, điều kiện rất hấp dẫn, Ngô Tài Dương động lòng. Nhưng không phải Ngô Tài Dương chỉ thấy nhỏ mà không thấy lớn, mà là lần ở hội nghị bộ Chính trị, phó Thủ tướng nói mấy câu chạm đến được trái tim của Ngô Tài Dương, khiến Ngô Tài Dương cư xử thân thiện với dân thường và phản đối liên kết nhưng cũng là lúc tình cảm với nhà họ Phó ngày càng tăng lên.
Mà nhà họ Mai và nhà họ Khâu năm gần đây hoạt động không đủ mạnh, bị rơi vào thế phòng thủ, so sánh với nhà họ Phó liên tục không ngừng bay lên, hai nhà Mai, Khâu dường như hơi quá mức bảo thủ và khiêm tốn.
Còn nữa, nhà họ Phó có sức mạnh xung phong, dám làm dám chịu, rất hợp ý Ngô Tài Dương. Khiến cho Ngô Tài Dương cho rằng thời gian sau này, thế lực gia tộc sẽ hình thành mà nhà họ Ngô cầm đầu, nhà họ Phó phụ góc bù. Hai nhà Mai, Khâu chỉ ở phía sau, đi theo trợ giúp.
Bởi vậy, nhà họ Phó mưu cầu vị trí Chủ tịch tỉnh Thiểm, Ngô Tài Dương muốn có lực lượng tương trợ, kỳ thật Ngô Tài Dương cũng không ý thức được có đúng nhà họ Phó chưa từng có thiện cảm căn nguyên còn là từ Hạ Tưởng, cũng bởi vì hiện tại giữa Hạ Tưởng và nhà họ Phó tạm thời không có xung đột ích lợi, càng bởi vì giữa Hạ Tưởng và Phó Tiên Phong đạt thành ăn ý. Mới khiến giữa nhà họ Phó và nhà họ Ngô có thêm khả năng cộng tác. Nhưng sự tình thường sẽ ngoài ý muốn, ông cụ nhà họ Ngô không đồng ý Ngô Tài Dương trợ giúp nhà họ Phó lấy được ngai vàng Chủ tịch tỉnh Thiểm!
Lý do của ông cụ nhà họ Ngô chỉ có một, sau khi nhà họ Phó dành được ví trí Chủ tịch tỉnh Thiểm, thực lực sẽ lên như diều gặp gió, có khả năng vượt qua hai nhà Mai, Khâu đứng ở vị trí thứ hai gần với nhà họ Ngô.
Mà nhà họ Phó sẽ không thích đứng dưới ai, sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước, bước tiếp theo, chính là muốn vượt qua nhà họ Ngô. Nhà họ Ngô trợ giúp nhà họ Phó, là nuôi hổ thành họa. Là vì chính mình tạo ra một đối thủ ẩn tính có đủ sự uy hiếp.
Ngô Tài Dương không hiểu ý ông cụ, cho rằng ý kiến của ông cụ bảo thủ, muốn thuyết phục ông cụ. Ông cụ cũng không biết sao, lúc này cố chấp lạ thường. Giảng không thông đạo lý. Kết quả giữa hai người xảy ra tranh cãi, mặc dù không nghiêm trọng, cũng khiến không khí không còn hòa hợp.
Không khác biệt lắm xem như Ngô Tài Dương lần đầu tiên trực tiếp khiêu chiến với quyền uy của ông cụ nhà họ Ngô, tuy rằng ông cụ nói nhẹ nhàng, nhưng vẫn là không chịu nhượng bộ. Khi tranh luận, khó tránh khỏi bắn ra đốm lửa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Giữa Ngô Tài Dương và ông cụ, vốn đã có khúc mắc...
Ngô Tài Dương và ông cụ đều cho rằng điểm xuất phát của mình là chính xác, Ngô Tài Dương cho rằng nhà họ Phó không có khả năng có thể khiêu chiến với nhà họ Ngô thực lực quyền uy, mà ông cụ nhà họ Ngô lại cho rằng, vị trí tỉnh Thiểm rất mấu chốt, rất trọng yếu. Không thể giao vào tay nhà họ Phó.
Đồng thời, nhà họ Phó đề cử Kiều Thanh Văn kinh nghiệm lý lịch hơi kém. Tuy rằng đương nhiệm Thứ trưởng bộ Thương mại, nhưng kinh nghiệm lý lịch nông, công tác địa phương không đủ. Đều là chỗ thiếu hụt vô cùng quan trọng, muốn thông qua đề cử. Khó khăn rất lớn, hoặc là nói cách khác, cần trả giá phí tổn quá lớn, nhà họ Ngô ra tay, khả năng mất nhiều hơn được.
Phân kỳ chậm rãi từ tranh luận tăng lên thành tranh chấp, cuối cùng chỉ thiếu chút nữa liền thành tranh cãi. Đối chọi gay gắt, Hạ Tưởng liền vừa khéo chạy tới. Ông cụ nhà họ Ngô đang nổi nóng, liền gọi Hạ Tưởng lại giúp đỡ.
Nhà họ Phó năm gần đây thế bay lên quả thật rất dũng mãnh, Hạ Tưởng trong lòng cũng hiểu rõ, cố nhiên có liên quan đến thủ đoạn đầu cơ trục lợi của nhà họ Phó, nhưng phải thừa nhận, nhà họ Phó do có Phó Tiên Phong nên sau đó cứng cáp mười phần, đồng thời, thực lực nhà họ Phó lên cao, cũng không phải không có quan hệ với tinh thần tiến thủ của nhà họ Phó. So sánh, nhà họ Khâu và nhà họ Mai, quả thật trong một trận thi đua không tiến thì lùi, biểu hiện ra một mặt tác dụng chậm không đủ.
Bình tĩnh mà xem xét, Hạ Tưởng không muốn hợp tác với nhà họ Phó, bởi vì hắn chán ghét con người Phó Tiên Phong. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hợp tác trên chính trị, không thể xử trí theo cảm tính, cũng như hắn tuy rằng kính nể trí tuệ chính trị của Diệp Thiên Nam, nhưng đối không hài lòng với cách đối nhân xử thế của Diệp Thiên Nam, bất luận là nhà chính trị thành thục nào, giữa cảm tình và lý trí, phải có một giới hạn rõ ràng.
Vừa vào nhà họ Ngô liền gặp ngay vấn đề nan giải lớn bằng trời, Hạ Tưởng bất đắc dĩ, đành phải ngồi nghe. Sau khi nghe Ngô Tài Dương nói xong, dưới sự chú ý trong ánh mắt chờ mong của ông cụ nhà họ Ngô và Ngô Tài Dương, hắn trầm mặc.
Ông cụ là muốn hắn phụ họa, mà Ngô Tài Dương làm sao lại không muốn được hắn ủng hộ? Rốt cuộc chỉ được ủng hộ một bên? Hạ Tưởng kỳ thật cũng không khó khăn, bởi vì hắn đột nhiên ý thức được một con đường khả thi khác.
Một con đường có thể khiến nhà họ Phó vừa lòng, khiến Ngô Tài Dương tán thành, đồng thời lại khiến ông cụ nhà họ Ngô thừa nhận con đường khả thi này. Điều chính yếu nhất là, khiến mắt hắn bỗng nhiên sáng ngời chính là, có thể mượn cơ hội từ giữa tìm ra một kế hoạch dũng cảm mà không phải không thâm hiểm, lòng hắn rộn rã, vì hắn đã sử dụng.