Quan Thần

Chương 1414: Bất ngờ nhỏ, làm lớn chuyện




Bắc Kinh vào tháng 7, nóng hừng hừng, khoan khoái đi ra khỏi cửa hàng điều hòa không khí, tới phía ngoài liền cảm thấy lỗ chân lông toàn bỗng chốc co lại, sau đó mồ hôi nhanh chóng thấm ướt áo quần.

Tống Nhất Phàm còn đỡ, mồ hôi chỉ ở có lớp, hài lòng người mà quyến rũ, càng làm cho Hạ Tưởng lạ chính là Tống Nhất Phàm phơi dưới ánh mặt trời, chẳng những không bị đen, ngược lại còn trắng hồng, càng lộ vẻ hồng nhuận yêu kiều.

Hạ Tưởng không phải rất sợ nóng, nhưng sợ phơi nắng bởi vì hắn càng phơi càng đen, liền vội chốn vào trong xe - là chiếc Beetle của Tống Nhất Phàm, là chính cô ta kiếm tiền mua, vốn Hạ Tưởng đã định tặng cô ta một chiếc, cô lại không muốn.

Ngồi vào ô tô, mở điều hòa không khí, Hạ Tưởng cảm thấy tốt lên rất nhiều, thấy Tống Nhất Phàm còn đang lật xem lại quần áo không khỏi mỉm cười:

- Thế nào có phải cảm thấy anh quá keo kiệt, chỉ mua cho em bảy bộ quần áo?

Tống Nhất Phàm bĩu môi, một đôi bàn tay trắng như phấn nhẹ nhàng mà đánh vào Hạ Tưởng:

- Anh rất xa xỉ, một lúc mua hơn chục ngàn tiền quần áo, anh muốn dọa chết em à? Em chỉ là một học sinh, làm sao mặc quần áo đắt tiền như vậy? Hơn nữa mặc lên người cũng là phiền toái…

- Kì thực anh mua quần áo không phải vì em…

Hạ Tưởng ha hả cười ác ý một hồi,

- Là vì lừa em nhân viên cửa hàng, xem, điện thoại cô ấy còn cho cả anh luôn, đêm nay anh phải mời cô ấy ăn cơm.

- Hừ!

Tống Nhất Phàm cái mũi vừa vểnh lên, khẽ cười một tiếng,

- Em đã sớm nhìn ra anh đối với Lăng Phong Hoa không có ý tốt, có điều em có một điểm không nghĩ ra, bên cạnh anh người đẹp như mây, sao lại còn ăn vụn thêm Lăng Phong Hoa? Cô quả thật không bằng lấy một trong sáu người…

Được, sáu người cũng tốt, tám người cũng tốt, làm sao Tống Nhất Phàm lại biết? Hạ Tưởng giả ngốc:

- Cái gì sáu người? Anh nghe không hiểu gì cả.

- Gỉa bộ, giả bộ cái đầu quỷ nhà anh.

Tống Nhất Phàm cái mũi vênh váo, ánh mắt híp lại,

- Tào Thù Lê, Cổ Ngọc, Liên Nhược Hạm, Nghiêm Tiểu Thì, Phó Tiên Tiên, còn có Vệ Tân, vừa đủ sáu mĩ nữ tề tụ Tương Giang, cho nên anh mới sợ tới mức trốn ở Bắc Kinh đúng không?

Không tồi, Hạ Tưởng cười thầm, trừ Lý Thấm và Mai Hiểu Lâm, phải nói, vẫn là Tống Nhất Phàm hiểu rõ hắn hơn, thông qua hiện tượng thấy được bản chất.

- Tuy nhiên ở Bắc Kinh cũng không sống yên ổn, trung thực mà nói, anh Hạ, anh ở Bắc Kinh trừ mình em gái đây, còn mấy người em?

Tống Nhất Phàm nháy mắt đôi mắt to gian xảo, liền như sói già xấu xa đội mũ đỏ, chỉ tiếc, cô giả bộ thực sự không giống, không một chút uy lực, còn lộ ra sự đáng yêu.

Hạ Tưởng đưa tay vò đầu Tống Nhất Phàm, không trả lời vấn đề của cô, lại xúc động nói..

- Thấm thoát, em đã trưởng thành rồi, thời gian quả thực qua nhanh thật…

- Em đã sớm là đã trưởng thành.

Tống Nhất Phàm bất mãn hứ một tiếng,

- Chỉ có ở trong mắt anh, em mới là nữ sinh trung học hoạt bát, trong mắt người khác em đã là người lớn rồi.

Sau đó lại dùng bàn tay nhẹ nhàng kéo cánh tay Hạ Tưởng, dịu dàng nói

- Anh Hạ, tối nay anh thật sự muốn đi quyến rũ Lăng Phong Hoa, tiếp đó bỏ mặc em trơ trọi mặc thử đồ mới không người tán thưởng?

Hạ Tưởng ngãi đầu:

- Còn chưa nghĩ ra, cần phải suy nghĩ thêm đã

- Người xấu, không thèm để ý tới anh

Tống Nhất Phàm đẩy Hạ Tưởng

- Từ giờ tuyệt giao luôn

Tống Nhất Phàm giả bộ tức giận thật sự không thể gạt được Hạ Tưởng, Hạ Tưởng liền cố ý muốn đùa cô, cũng không để ý đến cô ấy, không ngờ vừa ngẩng đầu, phát hiện xe trước bất ngờ thắng gấp, hắn dưới tình thế cấp bách cũng vội vã dừng ngay lập tức.

Không ngờ phanh xe quá mạnh, Tống Nhất Phàm không đề phòng, liền đụng đầu một cái. Tuy rằng không quá nghiêm trọng, nhưng cũng khiến trên trán trơn bóng của cô nổi lên một cục u không nhỏ.

Hạ Tưởng vội lại gần thay cô thổi thổi, lại duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa, đau lòng nói:

- Sao lại không thắt dây an toàn?

Vừa thấy xe phía trước vô cớ đột ngột dừng lại, Hạ Tưởng liền tức giận, lại thấy xe trước còn dừng giữa đường, không những không đi, dường như còn cố ý đổ ở giữa đường, hắn càng thêm tức giận không thể lấn át.

Thứ gì vậy, không có một chút đạo đức xã hội, làm như đường lớn này là sân sau nhà mình? Tuy rằng lái một chiếc xe thể thao rất phong cách, cũng không đến đỗi hoành hành trên đường cái thành phố!

Hạ Tưởng bấm còi thúc giục xe trước đi mau.

Không ngờ vừa mới bóp hai tiếng - hắn định nhịn một chút không xuống xe tìm hiểu sự tình, Tống Nhất Phàm đụng đầu, tính tình khá tốt, không cho hắn đi, hắn sẽ không động - xe đối phương bỗng nhiên bất thình lình lùi về phía sau, một tiếng ầm vang lên, đụng vào đầu xe của Hạ Tưởng

Được thôi, quá kiêu ngạo, quá ngông cuồng.

Hạ Tưởng không việc gì, Tống Nhất Phàm hoảng hốt hét lên, sắc mặt nhợt nhạt, nước mắt lưng tròng, chỉ thiếu chút nữa là khóc.

Hạ Tưởng đau lòng, nổi giận, đẩy cửa đang muốn xuống xe, thì bất ngờ xe phía trước lại tiến lên, sau có nhanh chóng cho xe mình đâm vào xe Hạ Tưởng lần hai, ngoài kiêu ngạo, ngông cuồng, thực sự làm càn đến điên cuồng ngang ngược không ai chịu nổi.

Hạ Tưởng thực sự nổi giận, dù là đất Bắc Kinh, dưới chân thiên tử, trên đường lớn tùy tiện lôi ra một người thì cũng là cán bộ Bắc Kinh cấp cục, cho dù đối phương có là con bộ trưởng cũng không thể làm đến mức này.



Sự tình càng khiến Hạ Tưởng tức giận và dở khóc dở cười còn ở phía sau, đối phương rõ ràng có ý cho hắn thấy thế nào gọi là sốc, sau khi bị đâm xe hai lần, đối phương từ trên xe bước xuống hai người trẻ tuổi, dáng vẻ khoảng chừng ba mươi tuổi, tóc ngắn, mặt không chút thay đổi, một trước một sau đi tới trước mặt Hạ Tưởng, chặt Hạ Tưởng bên trong xe, tiếp đó người mặc áo phông hồng vô cùng khí thế rút ra khẩu súng lục, đong đưa vài cái trên tay, nhắm nòng súng vào Hạ Tưởng, trợn mắt nhìn Hạ Tưởng, nhưng không nói lời nào.

Người phía sau mặc áo phông vàng, sau khi nghe điện thoại, dùng chân khinh miệt mà đá vài cái vào xe Hạ Tưởng "

- Thằng kia, mày vội đi đầu thai hay sao hả? Giục, giục, giục cái đầu mẹ mày!

- Anh Hạ, gã mắng anh, em rất tức giận.

Tống Nhất Phàm trước mặt hắn luôn luôn vui vẻ, hôm nay lần đầu tiên thấy vẻ mật tràn ngập tức giận.

Em Nhất Phàm mà giận thì, hậu quả rất nghiêm trọng!

Hạ Tưởng bị sự ngạo mạng của đối phương làm cho tức giận, hắn tính tình ôn hòa không chứng tỏ không nổi cáu, hơn nữa giữa ban ngày ban mặt, đối phương dám cầm súng chỉa vào người khác, thực sự coi Bắc Kinh như sân sau nhà mình? Đương nhiên, nếu để hắn biết không lâu sau Bắc Kinh còn xảy ra sự kiện chấn động toàn quốc, châm lửa đốt xe cầm súng tự động đe dọa người - tuy rằng là súng giả - hắn cũng đành phải khâm phục với kẻ không biết trời cao đất rộng.

Hạ Tưởng đã âm thầm gọi cảnh vệ từ sớm.

Một ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật tỉnh, một cô con gái của bí thư tỉnh ủy, cho dù Bắc Kinh nhìn khắp đều là quan lớn, cũng coi như tổ hợp tương đối có phân lượng, còn có thể bị đối phương tùy ý bắt nạt như quả hồng nhũn, đúng là quá coi thường người khác

Hạ Tưởng trước khi đến Bắc Kinh, bị quân đội đuổi theo, nói thật, trong lòng còn không tức lắm, hiện tại không ngờ trên đường lớn còn có người dám lấy súng chỉ vào hắn, lập tức cơn điên phát tác, cười lạnh một tiếng:

- Hay đấy, dữ dằn đấy, dám ở Bắc Kinh lấy súng chĩa vào người khác, xin hỏi ngài là cao nhân phương nào?

- Tôi là ai cũng không quan trọng, quan trọng là, hôm nay dìm chết mày.

Người nam áo phông vàng vẻ mặt kiêu ngạo, lớn tiếng nói: Text được lấy tại http://thegioitruyen.com

- Xuống xe, nếu không đừng trách tôi không khách khí.

Còn không khách khí thế nào? Hạ Tưởng đảo mắt nhìn đối phương xem y bạo dạn thế nào, tuy nhiên Hạ Tưởng có chút ngờ vực bởi tự nhiên người ta tới gây chuyện, chẳng lẽ là lực lượng nào đó cố tình dùng mánh khóe bắt chẹt hắn? Như vậy quả thật rất thấp hèn.

Hạ Tưởng đẩy cửa xuống xe, tính thời gian cảnh vệ tới, thật đúng là hổ xuống đất cộng bị chó bắt nạt? Hạ Tưởng trấn tĩnh nói:

- Anh có biết tôi là ai không?

- Tôi thật không biết ông là cọng cỏ hay cây hành…

Đối phương cười ha hả, xoay người đi tới sườn xe khác, mở xe ra kéo Tống Nhất Phàm,

- Cô bé, cô cũng xuống đi, hay còn để ông đây phải mời xuống xe?

Hạ Tưởng thấy tình thế không đúng, cũng không lo tới thân phận của chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, đang muốn động thủ trừng trị đối phương rồi hãy nói, đột nhiên chuyện lạ phát sinh!

Một chiếc ô tô từ cua quẹo đâm ra, tốc độ rất nhanh, thế rất mãnh, vô cùng dứt khoát đụng vào tên áo hồng, khiến gã bị văng xa mấy mét, sau đó ngã trên mặt đất, miệng mũi ọc máu, mắt thấy chắc là nửa đời sau không thể tự lo liệu.

Người còn lại thấy thế không hay, không còn kéo Tống Nhất Phàm, xoay người muốn chạy, nhưng không kịp. Từ ô tô ban nãy lao ra vài người mặc thường phục, bước nhanh tới trước ấn ngã tên kia xuống đất sau đó trực tiếp khóa tay bịt miệng, khiến tên này không còn sức chống lại cũng không nói nên lời.

Theo phương pháp chuyên nghiệp và bình tĩnh có thể thấy, tuy quần áo thường nhưng không phải người thường, chắc chắn phải là cảnh vệ của nhân vật cấp bậc nhất định.

Sau khi người mặc quần áo bình thường khống chế hai tên, chỉ im lặng tiến về phía Hạ Tưởng kính lễ, không nói một lời mang người rời khỏi hiện trường, giống như vừa trình diễn kịch câm.

Đám người đi rồi, cảnh vệ Hạ Tưởng mới đến, sau đó thu dọn hiện trường.

Hạ Tưởng mãi vẫn chưa hoàng hồn đến khi đưa Tống Nhất Phàm trở lại kí túc xá, hắn vẫn khó hiểu, suy cho cùng rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, nhưng ít nhiều đoán được một chút, đối phương có ý khiêu khích, lại còn quen biết hắn!

Nhưng cuối cùng là ai?

Liên Nhược Hạm phát động cuộc chiến tài chính, bộ chính trị sắp tiến hành đợt hai thảo luận thời cơ nhạy cảm, đột nhiên xảy ra sự việc bất ngờ, nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, khiến Hạ Tưởng nảy sinh cảnh giác, và phải suy nghĩ nhiều.

Cũng may, Tống Nhất Phàm rốt cuộc suy nghĩ nông cạn, không hề giấu chuyện, chớp mắt đem chuyện vừa rồi ném ra sau, lôi kéo Hạ Tưởng không cho đi, nhất định mặc thử quần áo cho hắn thưởng thức, còn nhờ hắn kéo khóa, buộc nút, sau đó Hạ Tưởng thấy Tống Nhất Phàm vô tình cố ý khỏa thân.

Hạ Tưởng biết rằng, mỗi khi đến thời điểm mấu chốt, điện thoại di động của hắn luôn sẽ vang lên, nhưng cũng phải nói là, hôm nay hắn đúng là không có tâm tư nhi nữ tình trường, đang suy nghĩ, làm thế nào dập tắt tâm tư cô bé, may mắn thế nào, di động quả nhiên lại vang.

Vừa thấy điện thoại, Hạ Tưởng liền lập tức liền biết những người mặc thường phục đó là người của ai, hắn ra hiệu Tống Nhất Phàm không được lên tiếng, vì đối phương rất có uy quyền, lại cấp bậc cao, phải coi trọng, sau đó chạy ra một bên nghe điện thoại, cung kính nói:

- Bí thư Tưởng, chào ngài.

- Tốt, tôi còn được, tuy nhiên bí thư Hạ, cậu hình như không tốt lắm…

Âm thanh rất gần, rất quen thuộc, nhưng lại dường như rất xa lạ,

- Cậu đắc tội Quốc Hàm Thanh rồi? Đúng rồi, hình như nha nội (con ông cháu cha) tính tình không tốt cũng rất có ý kiến đối với cậu, sự tình hôm nay cậu có phiền phức rồi.