Cuộc nói chuyện của hai ông ở bắc Kinh, nhất định không truyền đến Trung Nam Hải, càng không truyền tới Tương Giang, nước ở Tương Giang này đêm không ngừng chảy, không bao giờ ngưng nghỉ, cũng mãi không mệt mỏi.
Mỗi một đóa là một câu chuyện, mỗi lần sóng lớn là mỗi lần thăng trầm của nhân gian
Nếu lấy góc độ của Nghiêm Tiểu Thì mà nói, sông nước Tương Giang tuy là sông nước quê hương, vẫn không như sông Hạ Mã của thành phố Yến làm người ta cảm động và ấm áp, có cảm tình với một thành phồ, là vì có cảm tình với một người của thành phố, cụ thể mà nói, có tình cảm đối với một người nào đó.
Những ngày tháng Hạ Tưởng trên đường vào Bắc Kinh, tất cả các cô gái đều tụ tập lại, cô tương đối có chút bâng khuâng, luôn nghĩ ra những chuyện không may, cô không lúc nào không lo lắng cho an nguy của Hạ Tưởng, mặc dù cô cũng biết, Hạ Tưởng cơ trí đa đoan, nhất định bình an vô sự.
Liên Nhược Hạm phân công nhiệm vụ cụ thể cho cô là sắp xếp công tác cho các cô khác ở Nam Cung, đồng thời làm trợ lý cho Lý Thấm.
Công việc của Lý Thấm là rất quan trọng, cũng rất bận rộn, cô gần như là người bận nhất, nửa ngày rong ruổi bên ngoài, nửa ngày ở trong văn phòng nhìn chằm chằm vào máy vi tính, cứ thế xoay vòng.
Còn mấy cô gái khác, hình như không thấy bóng dáng, tiếp xúc với quân đội hỏi thăm tin tức của Hạ Tưởng, lại ra mặt vừa đấm vừa xoa, xúi dục Hồ Quân Do.
Phó Tiên Tiên và Vệ Tân đang tiếp xúc với Dương Diêu Nhi, ý đồ thuyết phục Dương Diêu Nhi xuống nước.
Dụng tâm nhất chính là Liên Nhược Hạm, cô hầu như ngày ngày đều chạm trán với Mai Hiểu Lâm và Lý Thấm, mục đích chính là một tay đánh ngã Diệp Địa Bắc, để Diệp Địa Bắc cả đời cũng không thể ngốc đầu lên được.
Còn Tào Thù Lê đang ngồi ở trong nhà, là người đáng tin cậy của các cô gái, vì cô nhất định là người đầu tiên biết tin tức của Hạ Tưởng, tuy cô không được giao công việc cụ thể, nhưng lúc Hạ Tưởng không có ở đây, cô chính là hóa thân của Hạ Tưởng, dẫn dắt đám phụ nữ đồng tâm hiệp lực, vì Hạ Tưởng nổ lực mà chiến đấu.
Nghiêm Tiểu Thì xót xa phát hiện, thậm chí ngay cả Vệ Tân cũng bận hơn cô, chỉ có một mình cô gần như không có việc, ngoại trừ ở nhà chờ đợi ra, hầu như không làm gì cả, khiến cô buồn bực và uể oải, chẳng lẻ cô thật sự là vô dụng vậy sao?
Các cô một lòng muốn đối phó chính là Diệp Thiên Nam, chính là muốn mượn Dương Diêu Nhi xúi giục, dụ Hồ Quân Do xuống nước, từ đó mà đánh lật Diệp Địa Bắc và Diệp Thiên Nam, rất nhiều chuyện đều giấu rất kỹ, cũng rất khó điều tra tay chân của y, cho nên Liên Nhược Hạm vận dụng không ít lực lượng, muốn điều tra tài khoản bí mật của Diệp Địa Bắc, cùng với chứng cứ y chiếm đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân, nghe nói, bước đầu thu được tiến triển nhất định.
Bên cạnh đó đột phá nhất định có khó khăn, nếu Dương Diêu Nhi hay Hồ Quân Do có một người mở miệng nói, thì dễ hơn nhiều, đương nhiên, hai người ai cũng sẽ không dễ dàng vì bọn họ làm lật đổ Diệp Địa Bắc, Diệp Địa Bắc bị lật thuyền, bọn họ cũng rơi xuống nước.
Lúc Hạ Tưởng trên đường vào Bắc Kinh, các cô gái ở Tương Giang cũng đang nỗ lực phá cục.
Bình minh ở trước mặt, nhưng lại chỉ kém một đường
Bởi vì Nghiêm Tiểu Thì lòng nóng như lửa đốt, rất muốn đi ra ngoài giúp đỡ, lại không thể không theo chỉ bảo của Liên Nhược Hạm, đành ngồi ở trong nhà chờ, vì Liên Nhược Hạm nói rồi, ai không nghe theo chỉ bảo, thì sẽ bị trục xuất ra khỏi Nam Cung.
Bây giờ ngoại trừ Tào Thù Lê ra, Liên Nhược Hàm trở thành người quan trọng trong các cô, Tào Thù Lê tuy là chính quy nhưng lại yếu đuối, không thể lo nhiều chuyện, hơn nữa Liên Nhược Hàm đối nhân xử thế rất công chính, các cô không ai dám không theo, nhưng lại không mất đi sự vui vẻ và thông minh, hơn nữa không ai có thể so sánh với xuất thân của cô, vì Hạ Tưởng hào phóng bỏ ra một số tiền lớn, cũng khiến cho người ta tâm phục khẩu phục.
Các cô ở Nam Cung đều nghe theo chỉ thị của Liên Nhược Hạm, vì ý của Liên Nhược Hạm cũng chính là ý của Hạ Tưởng, cho nên không ai dám không phục mệnh lệnh của Liên Nhược Hạm, ngay cả Tào Thù Lê cũng nghe theo chỉ huy của Liên Nhược Hạm, Cổ Ngọc cũng nghe theo, thậm chí Mai Hiểu Lâm - Thị trưởng Tương Giang cũng không có hai lời, người khác, còn có gì để nói chứ?
Nghiêm Tiểu Thì, cũng không dám hoài nghi quyền uy của Liên Nhược Hạm, chỉ là cô vẫn luôn nôn nóng bất an, bao nhiêu năm không có vì một người mà sốt ruột như vậy, không, nên nói, bao nhiêu lần vẫn vì một người sốt ruột như vậy, lần này, là lo lắng nhất.
Bao nhiêu lần đều muốn hạ quyết tâm rời khỏi Hạ Tưởng, không hy vọng vào hắn, nhưng luôn khó mà làm được, Hạ Tượng giống như có ma lực, cứ thế luôn vây chặc trong lòng cô, làm cô không thể nào trốn chạy được, đem gần mười năm tuổi thanh xuân, lúc đó cô cũng gặp qua người đàn ông làm cô động lòng, nhưng cuối cùng đều bị cô cự tuyệt, bởi vì trong lòng cô trước sau đều không bỏ được tên xấu xa đó.
Hạ Tưởng chính là một người xấu, rõ ràng biết lấy đi trái tim của cô, lại giả vờ không biết, còn muốn để cô chủ động, còn muốn cô bỏ đi tính kiêu ngạo rụt rè của người con gái nhiều lần tìm đến hắn, thật sự là làm cho người ta không còn lời để nói, làm người ta tức giận.
Chỉ là thế gian có nhiều chuyện nói không hết, cô lại giận hắn lại ghét hắn, lại mỗi lần trong thời khắc quan trọng mềm lòng, sau đó lại thỏa hiệp, lại chủ động xuất hiện trước mặt hắn, vì hắn trả giá một lần, im lặng và chờ đợi, chờ mong một ngày hắn ôm lấy cô vào lòng.
Chỉ là bây giờ…, hắn sống chết chưa biết, cô biết, trước đây đã từng hận hắn, từng có bất mãn, từng có không cam, bây giờ tất cả đều hóa thành ưu lo và tưởng niệm, Hạ Tưởng thật là một tên đại xấu xa làm người ta hận làm người ta yêu làm người ta đau khổ.
Nhưng từng hận từng yêu, còn phải vì hắn làm những gì mới cam tâm, chỉ là... cô có thể vì hắn làm gì chứ? Nghiêm Tiểu Thì không ngừng đi đi lại lại trong phòng, lo âu, khổ sở, lo lắng bất an, làm thế nào, làm sao bây giờ!
Đang lúc cô một lòng muốn vì Hạ Tưởng làm chút gì đó mà không biêt thế nào, Vệ Tân quay về.
Vệ Tân và Phó Tiên Tiên đi ra ngoài lại kéo theo Dương Diêu Nhi xuống nước, Phó Tiên Tiên và Dương Diêu Nhi chơi điên cuồng, cô quả thật là chịu không nổi cảnh tượng này cho nên đi về trước.
- Chị Thì, có tin tức của Hạ Tưởng không?
Vừa vào Vệ Tân ngay cả nước cũng chưa kịp uống, liền hỏi.
- Vẫn không có, hắn cũng thật là, điện thoại cũng không gọi một lần, tám người con gái lo cho hắn, hắn tốt xấu gì cũng quan tâm một hai người trong số đó, nếu không liên lạc với chị, chí ít cũng phải gọi điện cho Liên Nhược Hạm, đúng không? Thật là bát nữ vọng xuyên thu nữ, trách Hà Lang tâm như sắt đá! Nguồn truyện: Truyện FULL
Tất cả bất an và lo ưu trong lòng Nghiêm Tiểu Thì hóa thành trách móc.
Vệ Tân há to miệng, hồi lâu không nói, qua một hồi cô lại thở dài
- Chị Tiểu Thì, chị lo cho hắn, em cũng hiểu, chị cũng không nên oán hận hắn, cũng có lẽ hắn cũng đang trải qua khảo nghiệm sinh tử, làm gì có thời gian mà gọi điện thoại? Vả lại nếu chẳng may gọi điện mà bị người ta xác định được vị trí, bị người ta phát hiện thì làm thế nào?
Nghiêm Tiểu Thì, á khẩu không nói, cô mới biết được, Vệ Tân toàn tâm không oán không hận, cô ấy luôn nhân nhượng và nuông chiều Hạ Tưởng, so với Vệ Tân cô còn kém hơn rất nhiều.
Nghiêm Tiểu Thì oán hận nghĩ, Hạ Tưởng chết tiệt, quá hạnh phúc rồi, có nhiều cô gái yêu anh như vậy còn có người con gái như Vệ Tân lúc nào cũng bảo vệ anh, có người ức hiếp anh, thì có Liên Nhược Hàm ném tiền ra lo cho anh, có người nói xấu anh, thì có Vệ Tân giúp anh biện giải, anh mà không thể bình an trở về Bắc Kinh, anh sẽ có lỗi với tất cả mọi người.
Vệ Tân cũng biết Nghiêm Tiểu Thì là quá lo lắng cho Hạ Tưởng, mặc dù trong lòng mình luôn thấp thỏm không yên, vẫn nhẹ nhàng an ủi Nghiêm Tiểu Thì mấy câu, để làm cô vui, nói tới chuyện vui của Dương Nhiêu Nhi, đúng thật là đáng xấu hổ.
Vệ Tân trở thành kể chuyện vui, Nghiêm Tiểu Thìtrở thành mấu chốt quan trọng nhất để nghe, chân mày của cô dần ngưng lại, theo sau đó, chầm chậm giản ra, cuối cùng hóa thành nụ cười rạng rỡ, cô ôm lấy Vệ Tân, hôn mạnh lên trán Vệ Tân một cái:
- Vệ Tân, em thật là ngôi sao may mắn của chị.
Bất thình lình bị hành động quá thân mật của Nghiêm Tiểu Thời làm cho cô nhảy thoát tim, Vệ Tân không quen tiếp cận quá thân mật với người khác, liền nhảy tránh qua một bên:
- Chị Tiểu Thì, chị đừng dọa người ta chứ...
Nghiêm Tiểu Thì không để ý đến sự sợ hãi của Vệ Tân kéo tay cô, cuối xuống nói nhỏ vào tai mấy câu, Vệ Tân liền biến sắc:
- Rất bỉ ổi, có phải không?
- Trên thương trường để đánh bại kẻ thù, cách gì cũng có, trên quan trường cũng vậy, em nghĩ đi, Diệp Thiên Nam muốn hại chết Hạ Tưởng, chúng ta làm y thân bại danh liệt là nhẹ rồi, nếu chị có quyền lực, chị sẽ thẳng tay đá y đến Tương Giang rồi
Nghiêm Tiểu Thì khẽ cười, giữa chân mày lộ ra vẻ tà ác, so với cô ta trước kia là hai người.
Nếu Hạ Tưởng ở đây, nhất định sẽ kinh hãi, bởi gì Nghiêm Tiểu Thì vô ý để lộ ra bộ mặt xảo nguyệt, có thể so với hắn lúc giận dữ.
Vệ Tân do dự một lát, liền thỏa hiệp,
- Vậy em nghe theo chị, nhưng em cũng nói trước, đều là chủ ý của chị, em nhiều lắm cũng là tiếp tay, nếu chẳng may anh ấy không vui, em không muốn anh ấy giận em...
Nghiêm Tiểu Thì không nói nữa, Vệ Tân đối với Hạ Tưởng quả thật là quá gìn giữ, mọi thứ đều lo nghĩ chu toàn, lòng ôn hậu, ngay cả cô cũng bất giác sinh lòng yêu mến, thật đúng là một người có thể nói là đệ nhất dịu dàng thùy mị đáng để đàn ông trân trọng yêu thương.
- Được, hắn vui, em đến chia vui, hắn bực bội, chị chịu
Nghiêm Tiểu Thì kéo tay của Vệ Tân, cười rất cổ quái
- Nếu chị là đàn ông, nói gì cũng phải cưới em, lúc mệt mỏi, chỉ có em mới là an ủi lớn nhất của đàn ông.
- Chị Tiểu Thì, chị nói bậy gì đó…
Vệ Tân đỏ mặt.
Nghiêm Tiểu Thì cười ha ha, sau đó cùng Vệ Tân lên lầu, bắt đầu bắt tay vào kế hoạch hại người của cô.
Nghiêm Tiểu Thì và Vệ Tân mưu đồ bí mật nửa ngày, hơn nữa tất cả chuẩn bị thỏa đáng rồi, khi bắt đầu lập tức triển khai kế hoạch, Liên Nhược Hạm lại triệu tập mọi người lại mở cuộc họp, có chuyện quan trọng cần tuyên bố.
Mọi người đều tề tụ đông đủ, đều rất chờ đợi nhìn vào Liên Nhược Hạm đang ngồi trên ghế sô pha.
Liên Nhược Hạm vẫn trang điểm lộng lẫy, tóc dài buộc đơn giản sau lưng, lộ vẻ mạnh mẽ giỏi giang, cô đã hơn ba mươi tuổi, dáng người khỏe đẹp, toàn thân không thấy chỗ nào là không có sức hấp dẫn người khác.
- Có hai tin tức muốn tuyên bố…
Liên Nhược Hạm nói, bên trong ánh mắt chớp động là sự hưng phấn và vui vẻ
- Tin thứ nhất Hạ Tưởng bình an trở về Bắc Kinh, kế hoạch của kẻ thù chấm dứt thất bại.
- Oa!
Mọi người vui mừng hoan hô, Nghiêm Tiểu Thì thậm chí còn ôm lấy Vệ Tân, muốn hôn cô một cái, Vệ Tân sớm đã chuẩn bị, liền nhảy tránh ra.
- Tin tức thứ hai là, vì để phối hợp với kế hoạch của Hạ Tưởng, bắt đầu ngày mai, toàn diện thu lưới, toàn lực phản công!