Quan Thần

Chương 1365: Ai là người không biết trời cao đất dày?




Trương Hiểu đã hẹn, Hạ Tưởng không thể ở lại thêm giây phút nào, vội vàng chào Nghiêm Tiểu Thì và Lý Thấm rồi đi.

Khi Hạ Tưởng đi rồi, Nghiêm Tiểu Thì thấy Lý Thấm vẫn mê mẩn nhìn theo bóng lưng Hạ Tưởng, không hề nhúc nhích, không khỏi cảm thấy thương xót, vỗ nhẹ Lý Thấm một cái:

- Có phải chị rất ngưỡng mộ Chủ nhiệm Hạ hay không?

- Không phải ngưỡng mộ, là kính nể, là kính yêu, là tôn sùng. . . T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Lý Thấm trả lời, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo hướng chiếc ô tô của Hạ Tưởng đi.

- Có thể nào có cả mến mộ nữa không?

Nghiêm Tiểu Thì đùa một chút.

Nếu Lý Thấm dồn tâm vào lĩnh vực tài chính thì đến năm Nghiêm Tiểu Thì cũng không phải đối thủ của cô. Nhưng về tình cảm nam nữ thì mười người như cô cũng không bằng được một Nghiêm Tiểu Thì.

Lý Thấm ngây người ra, sau đó mới như giật mình bừng tỉnh, đẩy đôi mắt kính, liếc mắt nhìn Nghiêm Tiểu Thì một cái khó hiểu, nói một cách rất coi thường:

- Đối với một số nhân vật vĩ đại mà nói, những người tầm thường như chúng ta chỉ có thể nhìn một cách ngưỡng mộ, cũng chỉ có thể kính yêu với niềm tôn kính trong lòng mà không phải mến mộ với ý bỡn cợt…

Nói xong quay lưng bước về phòng, bỏ lại Nghiêm Tiểu Thì đang trợn mắt há mồm lại đằng sau.

Nghiêm Tiểu Thì thiếu chút nữa thì té xỉu. Nếu nói mến mộ là có ý bỡn cợt, chẳng phải cả thế giới đã loạn rồi. Bởi vì có bao nhiêu minh tinh xuất hiện chính là vì để cho người ta mến mộ!

Là mến mộ cũng được, đùa bỡn cũng chẳng sao, trong lòng Cổ Ngọc vĩnh viễn không bao giờ có cảm xúc phức tạp như thế. Cô chỉ biết Hạ Tưởng có khó khăn thì cô nhất định phải giúp hắn.

Không có nguyên nhân, không có lý do, cô cam tâm tình nguyện, hơn nữa còn vội vã muốn giúp hắn giải quyết những vấn đề khó khăn.

Cổ Ngọc cho dù đầu óc có đơn giản, suy nghĩ có đơn thuần hơn nữa thì cũng có tư tưởng có suy nghĩ. Đặc biệt là sau khi Hạ Tưởng đến Tương Giang, không biết tại sao, cô chợt cảm thấy Hạ Tưởng và cô xa cách nhau hơn rất nhiều.

Cô không tránh khỏi có chút phiền muộn, cũng cố ý không để ý tới Hạ Tưởng, giở thói trẻ con.

Nhưng chỉ qua một thời gian bỗng nhiên lại trở lại bình thường. Thật ra là do cô suy nghĩ quá nhiều, không thể trách Hạ Tưởng. Hạ Tưởng cũng không có ý xa cách cô, chỉ là hắn ở mãi tận Tương Giang. Khoảng cách không gian quá xa xôi khiến cô cảm giác thành sự xa cách trong tâm hồn.

Bởi vì Hạ Tưởng trước kia cho dù không liên lạc với cô nhiều, nhưng cũng luôn làm việc ở tỉnh Yến. Mà cô thì đa phần thời gian đều là ở Bắc Kinh, bất kể là thành phố cấp ba nào của tỉnh Yến, đi từ Bắc Kinh cũng chỉ mất ba, bốn giờ là đến, bởi vậy cô vẫn cảm thấy Hạ Tưởng và cô ở rất gần nhau.

Nhưng tới Tương Giang khoảng cách liền xa hơn rất nhiều, cho dù đi máy bay cũng phải mất gần ba giờ đồng hồ, khiến cho Cổ Ngọc có cảm giác khoảng cách xa xôi vô bờ, thấy Tương Giang lạnh lẽo xa cách, cho nên trong lòng cô không thoải mái, không để ý đến Hạ Tưởng nữa.

Sau đó nghĩ lại, Cổ Ngọc cũng hiểu rõ nguyên do khiến cô không vui là do Nghiêm Tiểu Thì. Bởi vì quê hương Nghiêm Tiểu Thì là Tương Giang, hơn nữa Nghiêm Tiểu Thì đã đến Tương Giang trước, không cần phải nói cũng biết chắc chắn là đi theo Hạ Tưởng.

Nói cho cùng tính cách Cổ Ngọc vẫn còn trẻ con, không lâu sau lại tự mình vui vẻ trở lại mà quên hết, bởi vì cô biết, đã bao năm mà Hạ Tưởng vẫn chưa bao giờ thay đổi. Hắn vẫn là người đàn ông duy nhất trên thế gian xứng đáng với tình yêu của cô, khiến cô vui mừng khiến cô lo lắng, lại khiến cô không thể nào rời xa.

Nếu như đã chọn hắn thì còn gì để oán giận nữa? Đời người chỉ ngắn ngủn vài chục năm, cho dù là vợ chồng thực sự thì cũng đều có những việc bận rộn của riêng mình, thời gian thực sự ở cùng nhau được bao lâu?

Thôi đành, đã yêu hắn thì phải chịu nhịn hắn.

Cổ Ngọc cũng theo Nghiêm Tiểu Thì tới Tương Giang. Khi biết Hạ Tưởng gặp vấn đề nan giải, trong lòng cô có một sự kiên quyết mà trước nay chưa từng có. Cô nhất định phải giúp hắn hoàn thành tốt một việc, bởi vì từ trước tới nay dường như chỉ có cô là thích nhõng nhẽo nhất, cũng hay gây rắc rối cho hắn nhất. Cô không thể trở thành kẻ vô dụng nhất trong số những người phụ nữ của hắn được.

Tính khí của cô có phần đơn giản, từ trước đến nay cũng cô không quá để tâm đến chính trị. Thật ra cô từ nhỏ đã lớn lên trong Quân khu, không ít bạn bè, anh em chơi với cô trước kia bây giờ cũng được coi là những nhân vật quyền lực của cả vùng.

Không cần nói đến sức ảnh hưởng của ông nội, chỉ riêng mạng lưới quan hệ của chính cô, nếu thật sự tận dụng hết cũng có thể khiến Hạ Tưởng giật mình. Hôm nay cô sẽ ra tay thử một lần, không thể để hắn coi thường cô, nghĩ cô là một cô bé nhõng nhẽo, không biết chính sự? Hừ, cô không phải người như thế!

Khi Cổ Ngọc kinh doanh đồ trang sức bằng ngọc cũng đã tới Tương Giang vài lần. Tuy rằng cô không quen thuộc nơi đây, nhưng nói chung vẫn nhớ được đường, chẳng bao lâu đã lái ô tô tới Quân khu tỉnh.

Cổ Ngọc ở Quân khu Bắc Kinh cũng qua lại thoải mái, tất nhiên, bởi vì xe ở Bắc Kinh của cô có giấy thông hành đặc biệt, mà cũng có rất nhiều người ở Quân khu Bắc Kinh biết mặt cô.

Quân khu Bắc Kinh là quân khu lớn, phía dưới có bốn Quân khu tỉnh trực thuộc. Mà Quân khu tỉnh Tương lại thuộc tỉnh Lĩnh Nam do Quân khu Dương Thành quản lý, chỉ là Quân khu thông thường. Bất kể là thực lực hay là năng lực tác chiến thì Quân khu Bắc Kinh đều xếp hạng nhất trong bảy Quân khu lớn của cả nước. Còn Quân khu Dương Thành xếp hạng cuối cùng trong bảy Quân khu lớn của cả nước, thực lực yếu nhất.

Quân khu tỉnh Tương trực thuộc và do Quân khu Dương Thành quản lý, dù là xét về quy mô hay là thực lực cũng không được xếp hạng trong nước. Cũng không phải Cổ Ngọc coi thường Quân khu tỉnh Tương, chỉ có điều từ bé cô đã sống chung với quân nhân, hiện nay cũng là gặp nhiều quan quân cấp bậc Thiếu tướng trở lên, cho nên không hề có khái niệm dừng xe, xuất trình giấy tờ. Thế là khi cô đến Quân khu tỉnh Tương cũng chẳng nghĩ gì, lái xe thẳng vào bên trong!

Mấy vệ binh đang gác thấy vậy liền hoảng sợ nghĩ:

- Đang thời bình, giữa ban ngày ban mặt còn có người dám lái xe xông thẳng vào Quân khu tỉnh, thật là to gan lớn mật!

Ở cửa có hai vệ binh, một người lao về phía trước, liều chết chặn trước xe, một người lên đạn chuẩn bị nổ súng bất cứ lúc nào, chẳng may phát sinh sự cố ghê gớm ngoài dự đoán gì thì bọn họ không thể gánh vác nổi hậu quả.

Cổ Ngọc thật ra là hơi mất tập trung, vì cửa chính Quân khu có rào chắn nên cô đã giảm tốc độ, đột nhiên thấy có một người nhảy ra trước xe, khiến cô giật nảy mình, vội phanh gấp. Sau khi cho xe dừng hẳn, cô còn tức giận bước xuống xe, phê bình vệ binh:

- Sao anh lại làm như vậy? Sao lại nhảy ra trước xe, nếu chẳng may tôi không dừng xe được, đụng phải anh thì làm thế nào? Đúng thật là, nhìn anh còn trẻ vậy, đầu óc vẫn chưa lú lẫn chứ?

Người vệ binh thứ nhất còn tưởng rằng trong xe là phần tử khủng bố hoặc nhân vật cấp cao, không ngờ lại là một cô gái xinh đẹp, chân tay bỗng trở nên luống cuống:

- Tôi, cô là ai? Sao lại lái xe xông vào khu quân sự quan trọng? Xin hãy xuất trình giấy tờ!

Vệ binh thứ hai đã giơ súng lên, thấy bước xuống xe là một cô gái xinh đẹp, đoán biết hẳn là không phải phần tử khủng bố, liền hạ súng xuống, không ngờ lại bị Cổ Ngọc thấy được. Lửa giận trong lòng Cổ Ngọc bỗng cháy bừng bừng.

- Được, còn muốn nổ súng với tôi đúng không? Gọi Chính ủy Hạ Bạc Viễn của các anh ra đây, bảo ông ta đích thân ra đón tiếp tôi!

Cổ Ngọc thở hổn hển trừng mắt nhìn gã vệ binh một cái.

- Tân binh ngốc!

Nếu gặp người khác, vệ binh đã trực tiếp phạt một trận và đuổi đi rồi, thậm chí nếu ghê gớm một chút thì còn trực tiếp áp giải vào thẩm vấn một phen. Nhưng Cổ Ngọc là một cô gái vô cùng xinh đẹp, phạt không được, mắng không xong, hai người liền khó xử.

Hơn nữa Cổ Ngọc mở miệng gọi tên Hạ Bạc Viễn, hai người liền biết, e rằng cô gái đẹp này có lai lịch. Nhưng vấn đề là bọn họ làm sao có tư cách nói chuyện với Hạ Bạc Viễn– khoảng cách giữa bọn họ và Hạ Bạc Viễn xa đến vạn dặm.

Khi họ đang chuẩn bị xin chỉ thị của cấp trên thì đúng lúc có một chiếc ô tô mang biển Quân khu đi từ trong ra. Mà xe của Cổ Ngọc lại đỗ ngay cửa chính, xe ở trong không thể ra ngoài liền ấn còi liên tục.

Cổ Ngọc vẫn đang tức giận bèn mặc kệ.

Vệ binh thì cuống cuồng, vì đó là xe của Phó tư lệnh Trần Pháp Toàn.

Tư lệnh Trần tính tình rất nóng nảy, nếu khiến y tức giận, chẳng những sẽ mắng chửi, sẽ còn đánh người nữa.

Khi vệ binh đang chuẩn bị ép Cổ Ngọc phải ra ngoài và đẩy xe đi thì Trần Pháp Toàn cuối cùng đã không chờ nổi nữa, vừa xuống xe đã nói:

- Chuyện gì thế này? Cửa cổng Quân khu tỉnh mà còn có người dám chặn, có phải sống trong thời bình quá lâu rồi nên các người đến khẩu súng cũng không lên đạn nổi nữa! Đúng là lũ rác rưởi!

- Quân nhân lấy súng nhằm vào dân chúng mới là rác rưởi!

Trong tiềm thức của Cổ Ngọc, từ bè tới giờ chưa bao giờ sợ quân nhân. Tuy rằng người đứng trước mặt mang quân hàm Đại tá, nhưng một người thường xuyên nhìn thấy quân hàm, thậm chí cả quân hàm hai sao như cô thì đúng là không cảm giác được sức đe dọa gì từ uy phong của Trần Pháp Toàn. Cô liền tiếp tục nói

- Nhìn một đám tuổi già sức yếu các ông liền biết vì sao chỉ dám hung hăng ở trong nước, ngay cả vài nước nhỏ ở Nam Hải cũng không dọa nổi. Đúng là vô dụng!

Khi Cổ Ngọc nổi giận mồm miệng cũng rất ghê gớm, phản kích rất sắc bén.

Trần Pháp Toàn sững sờ, y tốt xấu gì cũng là Đại tá, Phó tư lệnh Quân khu tỉnh. Ở trong quân đội và địa phương y cũng được coi như nhân vật số một, chưa bao giờ bị một con nhóc giáo huấn ngay vào mặt như vậy. Sau giây lát sửng sốt, không khỏi thẹn quá hóa giận:

- Ở đâu ra một đứa con gái không biết trời cao đất dày, bắt nó lại!

Phó tư lệnh có lệnh, vệ binh liền mạnh dạn hơn rất nhiều, tiến lên để bắt Cổ Ngọc.

- Dừng tay!

Lại một chiếc xe từ bên ngoài đến, vừa vặn dừng ngay sau xe Cổ Ngọc, Bởi vậy, xe Cổ Ngọc dừng ngay giữa cửa Quân khu, trước sau đều có xe, bị kẹt ở giữa, không thể di chuyển.

Tình thế hình thành cục diện giằng co.

Từ chiếc xe phía sau có một người đi xuống, mang quân hàm Thiếu tướng, có vẻ trẻ hơn Trần Pháp Toàn vài tuổi, cũng rất khôi ngô. Anh ta có dáng đứng đĩnh đạc, , hai mắt có thần, lập tức đi thẳng đến cạnh Cổ Ngọc, vẻ mặt vốn uy nghiêm bỗng trở thành vẻ tươi cười rạng rỡ.

Vệ binh thấy thế, lập tức chào theo nghi thức quân đội:

- Chính ủy Hạ!

Hạ Bạc Viễn chỉ gật đầu, đưa tay xoa đầu Cổ Ngọc:

- Cô nhóc Ngọc cũng lớn như vậy rồi, thật sự là phái nữ thay đổi chóng mặt, càng ngày càng đẹp ra.

Cổ Ngọc nghiêng đầu sang một bên, nói với vẻ không vừa lòng:

- Hạ Bạc Viễn. Em đã lớn rồi, cảnh cáo anh, không được xoa đầu em nữa, em sớm đã không còn là cô bé. . .

Hạ Bạc Viễn xúc động nói:

- Ở trong mắt anh, em chính là cô bé mãi mãi không lớn.

Vệ binh thấy thế đừng nói là bước lên bắt Cổ Ngọc, vội vàng lui sang một bên, không dám lỗ mãng.

Ánh mắt Trần Pháp Toàn dừng trên người Hạ Bạc Viễn, hiện lên một tia khác thường. Cho dù y che dấu rất tốt, nhưng cả Quân khu ai chẳng biết y bất hòa với Hạ Bạc Viễn?

Y là Phó Tư lệnh, Hạ Bạc Viễn là Phó Chính ủy, y là Đại tá, Hạ Bạc Viễn là Thiếu tướng. Xét về kinh nghiệm lý lịch, y hơn Hạ Bạc Viễn, nhưng Hạ Bạc Viễn lại có quân hàm cao hơn y. Nói về mạng lưới quan hệ y không hề kém Hạ Bạc Viễn thế mà Hạ Bạc Viễn lại thăng tiến nhanh hơn y. Tư lệnh cấp Đại tá sao có thể so sánh với Chính ủy cấp Thiếu tướng? Trong mắt tất cả mọi người, đó vẫn là có sự chênh lệch rất lớn.

Hậu thuẫn của Hạ Bạc Viễn là lão Cổ, là một trong số ít những nhân vật kì cựu hiếm hoi còn lại trong quân đội. Ánh mắt Trần Pháp Toàn lại liếc sang Cổ Ngọc, đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Lão Cổ chỉ có một đứa cháu gái tên là Cổ Ngọc, chẳng lẽ chính là cô gái này?

Trần Pháp Toàn nheo mắt lại, trong lòng bỗng nhiên vụt lên một suy nghĩ đến bất chợt, nói không chừng đây là một cơ hội tốt để gây chuyện…