Tương Giang, cuối cùng sóng gió cũng đã nổi lên.
Hạ Tưởng nói là không giận thì chỉ là nói dối mà thôi, ai cũng khó tránh khỏi sẽ giận dữ, biết rõ Lâm Tiểu Viễn có khả năng sẽ đi trốn, mà còn để người bảo lãnh đợi điều tra, cục trưởng Trần Tập Minh làm việc quá tắc trách rồi!
Đương nhiên, Hạ Tưởng cũng không đơn thuần áp đặt là do Trần Tập Minh cố ý, chắc chắn do có sức ép từ nhiều phía khiến anh ta không thể không nhường bước. Nhưng dù có như vậy, hắn cũng không thể bớt giận.
Bởi vì bước tiếp theo chính là lúc vạch trần bộ mặt thật của Lâm Tiểu Viễn, không ngờ anh ta lại có thể thong dong mà bỏ chạy, thật khiến cho người ta không thể nói được nên lời.
Hơn nữa...Ủy ban kỷ luật Trung ương còn không đoái hoài gì đến hắn, không thông báo gì cho Ủy ban kỷ luật Tỉnh, Tỉnh ủy, mà trực tiếp đến nói chuyện với Lý Tòng Đông, thật là qua vô lí, Hạ Tưởng biết, đợt sóng phản kích đầu tiên của đối phương đã đến rồi.
Lúc hắn sắp nắm trong tay mọi chuyện rồi, thì lại bị vuột mất khỏi tay.
Trên đường trở về Tỉnh ủy, Hạ Tưởng lần lượt thông báo với Tào Thù Lê và Nghiêm Tiểu Thì, Tào Thù Lê và Lý Thấm đã đến Tương Giang trước một bước, đang ở khách sạn, Nghiêm Tiểu Thì và Lý Cổ Ngọc cũng đã đến rồi, đã sắp xếp mọi việc đâu vào đấy. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Vừa mới buông điện thoại xuống, liền có điện thoại của Mai Hiểu Lâm gọi đến.
Bây giờ Mai Hiểu Lâm đang rất tự trách mình, bởi vì dưới sức ép từ Cổ Kiến Hiên, dưới sự âm thầm đồng ý của cô, Trần Tập Minh cuối cùng cũng phải nhượng bộ, thả Lâm Tiểu Viễn ra, Lâm Tiểu Viễn chân trước vừa bước ra khỏi cửa, chân sau đã nằm ngoài tầm kiểm soát của cảnh sát, rõ ràng là đã có sự chuẩn bị sẵn.
Ai cũng không ngờ, đường đường là Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh, Giám đốc sở cảnh sát cũng có lúc ỷ lại, làm những việc đáng xấu hổ như vậy. Nhưng Lâm Hoa Kiến lại thề thốt là không làm gì cả, nói là ông ta cũng không biết Lâm Tiểu Viễn ở đâu, việc mất tích của Lâm Tiểu Viễn không liên quan tí gì đến ông ta.
Thật ra Lâm Hoa Kiến cũng không nói dối, Lâm Tiểu Viễn chạy trốn, không phải là do ông ta sắp xếp trước, bởi vì ông ta cũng không to gan đến mức đó, thêm một điểm nữa, ông ta cũng không biết Hạ Tưởng định ngắm vào ai, không chỉ đơn giản là muốn hạ thủ Lâm Tiểu Viễn mà thôi, Hạ Tưởng muốn hạ độc thủ.
Nhưng Diệp Thiên Nam lại biết!
Lúc Hạ Tưởng ở Bắc Kinh, Diệp Thiên Nam đã đoán được, và không ngừng điều tra tìm dấu vết, cuối cùng lúc ông ta tìm ra được một manh mối, thì Lý Tòng Đông đã thẩm tra và phát hiện được tài khoản bí mật của Lâm Tiểu Viễn, hơn nữa còn nắm được phần cốt lõi nhất, ông ta mới bừng tỉnh, và vô cùng kinh ngạc.
Hạ Tưởng...,ra tay không hề lưu tình, không phải muốn làm mất mặt Lâm Tiểu Viễn, mà là muốn cái mạng của anh ta!
Nói rộng ra thêm, một mình Lâm Tiểu Viễn vẫn chưa đủ cho Hạ Tưởng, nếu hắn tiếp tục ra tay, chẳng phải là thể hiện hắn muốn ra tay với toàn bộ bốn cậu ấm ở tỉnh Tương hay sao?
Nếu đem gom tất cả số tiền của bốn cậu ấm tỉnh Tương kiếm được trong mấy năm gần đây , không phải giống lấy mạng của họ hay sao?
Diệp Thiên Nam vô cùng tức giận, suýt chút nữa thì giận quá mất khôn, hay cho một Hạ Tưởng, chuyện tranh giành trong chính trị là rất bình thường, nhưng anh quá coi thường người khác, ra tay quátàn nhẫn, có cần phải diệt tận cỏ tận gốc? Người khác kiếm tiền thì ảnh hưởng gì đến anh nào?
Diệp Thiên Nam liền quyết định, tạm thời không manh động, lập tức để Lâm Tiểu Viễn cao chạy xa bay, không thể ở lại Tương Giang làm mục tiêu cho Hạ Tưởng được. Lâm Tiểu Viễn đi rồi, bốn cậu ấm tỉnh Tương mới có thể yên ổn được, mới có đủ thời gian để chuyển tiền đi được.
Nhưng Diệp Thiên Nam sợ Lâm Hoa Kiến không đồng ý để Lâm Tiểu Viễn ra nước ngoài, bởi vì Lâm Tiểu Viễn mà bỏ trốn trong thời gian bảo lãnh chờ xét xử, tội sẽ càng nặng thêm, nếu đi, mãi mãi không bao giờ quay về được, hơn nữa còn bôi nhọ thêm danh dự của Lâm Hoa Kiến.
Chỉ có điều tình thế gấp gáp, ông ta cũng không quan tâm được quá nhiều, làm xong rồi từ từ nói với Lâm Hoa Kiến cũng được, chỉ cần bảo đảm việc của Lâm Tiểu Viễn không ảnh hưởng đến tiền đồ của Lâm Hoa Kiến là được.
Diệp Thiên Nam liền dốc một lực lượng lớn, nhờ vả Diêu Kim Giai ở Ủy ban kỷ luật Trung ương, Lâm Hoa Kiến mặc dù cùng hội cùng thuyền với Diêu Kim Giai, nhưng ông ta quả thật không hiểu mục đích chính mà Diêu Kim Giai đến tỉnh Tương là gì? Có thể nói tất cả mọi chuyện đều do một tay Diệp Thiên Nam khống chế, ông ta cũng vì bị ép buộc mà phải quyết định ra tay với Lý Tòng Đông.
Lý Tòng Đông hiện tại là trợ thủ đắc lực cho Hạ Tưởng ở Ủy ban kỷ luật tỉnh, tuy nói không nhất thiết phải kéo Lý Tòng Đông xuống, nhưng nhất định phải cảnh cáo y, cho y biết điều một chút, đừng quá theo Hạ Tưởng, không phải chuyện gì cũng đứng ra làm cho Hạ Tưởng.
Lý Tòng Đông nếu ít nói đi một chút, Hạ Tưởng mất đi một cánh tay đắc lực, nếu muốn hình thành thế lực ở tỉnh Tương, đương nhiên sẽ có thêm những khó khăn mới.
Diệp Thiên Nam cũng hiểu ngoài Lý Tòng Đông ra, Thương Giang cũng là trợ thủ đắc lực của Hạ Tưởng trong Ủy ban kỷ luật. Nhưng Thương Giang vốn là người của Trịnh Thịnh, chưa chắc đã thật lòng với Hạ Tưởng, bây giờ đụng đến Thương Giang, có nghĩa là đồng thời đụng đến lợi ích của cả Hạ Tưởng và Trịnh Thịnh, rất dễ bị phản tác dụng.
Vì vậy, chung quy lại, Lý Tòng Đông trở thành đối tượng được chọn lựa hợp lý nhất.
Sắp xếp cho Lâm Tiểu Viễn bỏ trốn chính là Dương Diêu Nhi và Hồ Quân Do, Dương Diêu Nhi cũng thật tốt, hoàn toàn không quan tâm đến việc Lâm Tiểu Viễn đánh mù mắt Hoàng Nghĩa, mặc dù nghe nói mắt của Hoàng Nghĩa có khả năng sẽ được chữa khỏi, nhưng Dương Diêu Nhi bạn trai vô số, sau khi nghe tin Hoàng Nghĩa bị thương, cũng chẳng ngạc nhiên tí gì. Cụ thể làm như thế nào, đi đường nào, Diệp Thiên Nam cũng không hỏi, bởi vì ông ta tin rằng, khi chuẩn bị để bốn cậu ấm tỉnh Tương cao chạy xa bay, đã có kế hoạch cụ thể rồi.
Trong sự việc của Lâm Tiểu Viễn, Diệp Thiên Nam cũng để lại đường lùi, đầu tiên ông ta gạt Lâm Hoa Kiến ra để sắp đặt mọi chuyện, sau đó ông ta để Diệp Địa Bắc lo liệu, không tham gia vào.
Ngoài Dương Hằng Dịch ra, ngay cả Hồ Định cũng không biết được âm mưu lâu dàicủa Diệp Thiên Nam trong chuyện này.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi công việc, vừa đúng lúc Hạ Tưởng trở về Tương Giang.
Trong lòng Diệp Thiên Nam nghĩ rằng, Hạ Tưởng đi thưởng ngoạn cảnh đẹp ở Bắc Kinh, sẽ dễ thở được mấy hôm, khi về hắn sẽ thấy có gói quà to ở đó, không biết hắn có suy nghĩ như thế nào? Chỉ sợ sẽ hối hận vì đã ở Bắc Kinh quá lâu mà quên mất đường về?
...Diệp Thiên Nam gần như cười ra thành tiếng, đương nhiên, nếu để ông ta biết rốt cục thì Hạ Tưởng ở Bắc Kinh làm cái gì, ông ta đừng nói đến cười, chỉ sợ lại không khống chế được mà lại gây ra chuyện lớn.
Tình hình hiện tại ở Hồ Nam giống như một bàn cờ có bố cục rất loạn, mỗi người một kiểu, cho dù là Trịnh Thịnh đang tĩnh tâm để tìm cách điều chỉnh nhân sự, hay Phó Tiên Phong giả ngu giả dốt để kiếm được món lời lớn, hoặc như Diệp Thirn Nam muốn chơi xỏ Hạ Tưởng một vố, hay như Hạ Tưởng đang định trừng trịbốn cậu ấm tỉnh Tương, mỗi người một phía, kỳ thực tất cả trọng điểm tập trung lại đều nằm trên một người….
Cho nên Hạ Tưởng vừa về đến tỉnh ủy, liền bị Trịnh Thịnh gọi đến văn phòng làm việc, làm hắn còn không kịp uống một hớp nước, sắp xếp lại tất cả những suy nghĩ, chứ đừng nói đến việc đề ra bước hành động tiếp theo nữa.
Điểm tập trung của Trịnh Thịnh có chút khác biệt so với điểm tập trung của Hạ Tưởng, nên ông ta vội vàng gọi ngay Hạ Tưởng đến, trước tiên là để thảo luận về việc điều chỉnh nhân sự và hội chiến Thần Đông.
Căn cứ theo chứng cớ và tài liệu hiện nay, Thượng Giang đã khai thác được thêm nhiều chứng cứ thực tế tham ô của các nhà lãnh đạo Đảng ở Thần Đông, Tất Bằng và Cố Thế Kỳ đã đưa ra rất nhiều vấn đề, hiện tại đã có đủ chứng cứ để cưỡng chế Chủ tịch thành phố và Bí thư thành ủy Thần Đông.
Một cuộc hội chiến Thần Đông nhất định sẽ đánh động cả nước, chỉ cần Hạ Tưởng gật đầu, thì có thể nổ phát súng đầu tiên.
Trong mấy ngày Hạ Tưởng đi Bắc Kinh, ngoài những đòn phản kích của Diệp Thiên Nam ra, Trịnh Thịnh cũng bắt đầu có động tĩnh, đầu tiên là trao đổi ý kiến với Phó Tiên Phong về những vấn đề quan trọng của những lãnh đạo Đảng và Nhà nước chủ yếu ở Thần Đông, mặc dù nói Bí thư và Chủ tịch Tỉnh bỏ qua Phó bí thư thành ủy thì có phần không đúng cho lắm, nhưng nhân vật số một số hai có hành động mà không báo trước cho những lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy , thì cũng được tính là trốn tránh quy định.
Nói đi thì cũng phải nói lại, nói với Hạ Tưởng trước mà không thông báo gì cho Diệp Thiên Nam, chính là cố ý tỏ ra lạnh nhạt.
Nếu Diệp Thiên Nam mà biết, sẽ lại càng nóng lòng hơn trong việc đến tỉnh Yến đảm nhiệm vị trí Chủ tịch tỉnh.
Hạ Tưởng không ở Tương Giang ba ngày, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chính thức đánh tiếng, tiến hành điều chỉnh nhân sự trên phạm vi toàn tỉnh. Tin tức vừa được đưa ra, lập tức các địa phương trong toàn tỉnh liền bị dao động.
Không giống trước kia là ở chỗ, chỉ là dao động nhỏ chứ không phải là những đợt sóng lớn nổi lên, nếu là trước kia, chẳng biết có bao nhiêu người gọi điện đến Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy hoặc Tỉnh ủy, tìm hiểu rõ ràng thêm về tin tức, hoạt động khắp nơi, nhưng lần này do chuyện lần trước xảy ra chưa lâu, số tiền 880 ngàn đút lót của Cố Thế Kỳ vẫn nặng trĩu trong lòng mỗi người, nên không ít người gọi điện đến, nhưng chỉ nói bóng gió, không có hành động gì cả.
Lần điều chỉnh này, theo như tin tức bên trong rò rỉ ra, có một số cán bộ số một số hai các địa phương phải rút lui, có một số người đến tỉnh lị để dưỡng lão, cơ hội thăng chức thật sự đã ít nay còn ít hơn.
Đương nhiên, nhân vật số một số hai nhường ghế, tự nhiên sẽ có không ít chỗ trống, có khối người muốn được thăng chức, nên tin tức điều chỉnh nhân sự đã đánh động đến toàn tỉnh Tương.
Mấy phút ngồi ở văn phòng Trịnh Thịnh, Hạ Tưởng đã hoàn toàn hiểu được dụng tâm của Trịnh Thịnh.
Vài ngày ở Bắc Kinh, Hạ Tưởng kỳ thực lúc nào cũngquan tâm đến tình hình ở tỉnh Tương, mặc dù bây giờ công nghệ thông tin phát triển, nhưng mọi tin tức nghe được đều khá chậm trễ, mặc dù đã thư ký cũng như phía văn phòng cũng có báo cáo, nhưng cũng vẫn phải thông qua sự chọn lọc, hơn nữa vì giới hạn của cấp bậc nên nhưng thông tin mà bon họ biết so với sự thật vẫn có chút khác nhau.
Chỉ có đặt chính bản thân mình trong đó, mới có thể biết chính xác được những động thái phát triển ra làm sao, mới có thể đưa ra phán đoán chính xác nên điều chỉnh nhân sự như thế nào, nhưng trước khi điều chỉnh nhân sự, hội chiến Thần Đông nhất định phải ra tay trước, do vậy, sớm đánh tiếng điều chỉnh nhân sự, nhằm đánh lạc hướng chú ý, chính là để mượn cơ hội để hành sự.
- Chủ nhiệm Hạ, nghe nói những thu hoach ở Bắc Kinh rất tốt đúng không?
Trịnh Thịnh cười, tự tay rót trà cho Hạ Tưởng:
- Tôi nhận được điện thoại của Thu Thực, anh ta nói anh ở Bắc Kinh rất có phong cách, còn nói Tổng bí thư cũng rất hài lòng với cách làm việc của anh, không tồi, thật không tồi!
Hạ Tưởng cảm ơn vì Trịnh Thịnh đã rót trà cho mình, cười một cách khách sáo và nói:
- Bí thư Trịnh có chỉ thị gì đặc biệt thế?
- Chính là vấn đề Thần Đông, không thể kéo dài được nữa...
Trịnh Thịnh nhấn mạnh:
- Nếu còn cứ dây dưa như thế, 5 triệu người dân ở Thần Đông làm sao còn có thể tin tưởng Tỉnh ủy được nữa, cũng không có lợi cho sự phát triển lâu dài của Thần Đông sau này.
Để bước được lên chức vụ cao chính là dựa vào bản lĩnh của chính trị gia, hầu như không cần phải dùng đến đầu óc, Hạ Tưởng biết rất rõ Trịnh Thịnh và Phó Tiên Phong đã thống nhất với nhau, đáng lẽ ra hắn cũng nên hưởng ứng mới phải.
Nhưng những gì hắn trả lời lại nằm ngoài dự đoán của Trịnh Thịnh:
- Bí thư Trịnh, bây giờ thời cơ vẫn chưa đến.
Trịnh Thịnh ngạc nhiên hỏi:
- Thế theo anh thì khi nào mới là thời gian thích hợp đây?
- Lúc Lâm Tiểu Viễn sa lưới.
Trịnh Thịnh cảm thấy vô cùng khó hiểu:
- Có liên quan gì đế Lâm Tiểu Viễn cơ chứ?
...Chẳng ai biết rằng, Lâm Tiểu Viễn chính là đợt sóng đầu tiên nổi lên ở Tương Giang, cuối cùng, sẽ lại chảy về Nam Trung Hải mà thôi.