Quan Thần

Chương 1331: Minh tu sạn đạo




Còn có người đang suy nghĩ, nếu Bí thư Trịnh lên tiếng, Dương Hằng Dịch còn dám không thả người?

Nhưng điều khiến tất cả mọi người thất vọng là Trịnh Thịnh không hề nói gì. Hình như không quan tâm đến việc này. Thậm chí còn đến phía dưới thị sát. Tuy nhiên, nghĩ cũng đúng, Trịnh Thịnh dù sao cũng là Bí thư Tỉnh ủy không dễ gì biểu lộ rõ ra sự thiên vị. Ông ta phải xử lý sự việc một cách công bằng.

Hoặc là nói, chí ít ở bên ngoài phải xử sự công bằng. Còn về mức độ xử lý có công bằng hay không thì không quan trọng.

Chỗ mà Trịnh Thịnh xuống thị sát rất có dụng ý. Đó là thành phố Thần Đông. Hơn nữa, ông ta còn cố ý quan sát cây cầu lớn Thần Đông đang xây lại. Tại hiện trường thi công, luôn nhấn mạnh phải theo tinh thần chịu trách nhiệm với tính mạng của cải của nhân dân, nghiêm chỉnh chú ý đến chất lượng.

Cái mà Bí thư Trịnh diễn là kiểu diễn xuất gì? Hiện nay tin đồn đã lan rộng. Trong tình huống Ủy ban kỷ luật và Sở công an không nhường nhau, thân là bí thư Tỉnh ủy, cho dù không công khai thể hiện thái độ cũng nên buông xuống điều giải mới đúng. Sao lại đi quan sát cây cầu Thần Đông không liên quan, không quan trọng?

Bí thư thành ủy Thần Đông Tống Song Thành, Thị Trưởng Liễu Bách Bình, Phó thị trưởng Thường vụ Cố Thế Kỳ cùng Trịnh Thịnh đi thị sát. Lãnh đạo Tỉnh ủy đi cùng với Trịnh Thịnh có Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lương Hạ Ninh, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Trịnh Hải Kỳ …vân vân.

Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy mặc dù quyền cao chức trọng nhưng trường hợp thông thường không kéo theo người sẽ không tập hợp đủ các bên. Do đó, Lương Hạ Ninh cùng Trịnh Thịnh đi thị sát công tác ở Thần Đông thì vô cùng ý vị sâu sa.

Bí thư Thành ủy Tống Song Thành, Thị trưởng Liễu Bách Bình vẫn tốt. Mặc dù rất cẩn thận khi đi cùng, nhưng trong lòng không lo lắng quá nhiều. Bọn họ đã là Giám đốc Sở, lại tiến lên trước một bước cũng không bị Ban tổ chức cán bộ quản hạt nữa liền cho rằng Trưởng ban Lương lần này đến Thần Đông không phải là vì bọn họ mà là phải điều chỉnh bộ máy đảng chính của Thần Đông.

Quả nhiên không nằm ngoại dự liệu của hai người. Lương Hạ Ninh một mặt đi thị sát cùng Trịnh Thịnh, một mặt giao cho Tổ điều tra của Ban tổ chức cán bộ tiến hành điều tra nắm rõ. Đối tượng điều tra gần như bao gồm toàn bộ Ủy viên thường vụ Thành ủy, liền lập tức khiến cho lòng người cả thành phố Thần Đông bấn loạn, thần hồn nát thần tính.

Người trong quan trường đều hiểu rõ, trong mỗi lần đảm nhiệm Bí thư tỉnh ủy đều có một lần điều chỉnh nhân sự trên phạm vi quy mô lớn. Gióng trống khua chiêng cũng tốt, lặng yên không một tiếng động cũng tốt. Dù sao lịch sử mỗi triều thiên tử một triều thần, sẽ có một lần lại một lần tái diễn. Bí thư Trịnh đảm nhiệm Bí thư tỉnh ủy hơn một năm, tới lúc rồi.

Đã điều chỉnh thì phải có trên có dưới. Địa vị có hạn, người cạnh tranh nhiều. Lần này lại là Bí thư Trịnh và Trưởng ban Lương đích thân tới thành phố Thần Đông. Không chừng cũng có ý bắt tay vào Thần Đông trước.

Vì vậy, thành phố Thành Đông lâm vào căng thẳng và rối ren. Trước lựa chọn trọng đại của tiền đồ bản thân, không ai có thể bình tĩnh được, đều tự mình cân nhắc phân lượng của trong mắt trưởng ban Lương và Bí thư Trịnh, đều cân nhắc bước tiếp theo mình nên tiến hay là lùi.

Tiến thoái lưỡng nan, người trong quan trường đều có kính dâng chân thành. Vũ Nguyện dù có chết già ở cương vị công tác cũng không muốn ở nhà hưởng phúc.

Trịnh Thịnh ở thành phố Thần Đông thị sát hai ngày. Ngày thứ hai khi khởi hành trở về, thư ký Đồng Phàm đến bên, khẽ nói:

- Bí thư Trịnh, chủ nhiệm Hạ và chủ tịch tỉnh Phó cùng đi câu cá…

- Câu cá ư? Câu cá là việc tốt, cũng không biết có thể câu được bao nhiêu con cá lớn?

Trịnh Thịnh khẽ gật đầu, không nói, trong lòng lại nhớ tới việc thị sát lúc trước, một lần đi sâu trò chuyện cùng Hạ Tưởng ở Tỉnh ủy.

Tuy rằng, Hạ Tưởng nói hàm súc. Nhưng y vẫn hiểu toàn bộ tinh túy trong kế hoạch của Hạ Tưởng. Trong lòng vô cùng khâm phục kế hoạch chu đáo chặt chẽ và con mắt nhìn xa trông rộng của Hạ Tưởng. Thậm chí còn khiến y trong nháy mắt sinh ra một ảo giác. Có phải là y trước đây thật sự đã xem nhẹ Hạ Tưởng không? Y thật không bằng Cổ Thu Thật, có hiểu biết về con người, việc đánh cuộc với Cổ Thu Thật có thể phải thua?

Tuy nhiên Trịnh Thịnh vẫn lại kiên định ý kiến. Quá trình trưởng thành của Hạ Tưởng không thể phục chế lại. Nhưng Trịnh Hải Kỳ hoàn toàn có thể đi một con đường khác, cũng không hẳn sẽ kém hơn Hạ Tưởng bao nhiêu.

Toàn bộ kế hoạch nhỏ của Hạ Tưởng, có cần y phải ra mặt phối hợp với địa phương. Y lúc này mặc dù không tỏ thái độ rõ ràng, nhưng dù sao thân là Bí thư Tỉnh ủy cần phải thận trọng, còn phải duy trì. Nhưng tiếp theo là đến Thần Đông thị sát còn sắp xếp Lương Hạ Ninh đi cùng kỳ thực vẫn là một phần trong toàn bộ kế hoạch của Hạ Tưởng.

Chỉ có điều Lương Hạ Ninh còn phái ra Tổ điều tra nghiên cứu để tiến hành làm rõ, thì nằm ngoài dự liệu của Trịnh Thịnh, nghĩ lại, không thể không tán thưởng Hạ Tưởng suy nghĩ chu đáo, đồng thời cũng từ bên cạnh nói rõ một điểm, mối quan hệ giữa Hạ Tưởng và Lương Hạ Ninh thật sự còn mật thiết hơn so với bên ngoài đồn thổi.

Hạ Tưởng và Phó Tiên Phong đi câu cá là một tín hiệu. Trong lòng Trịnh Thịnh vẫn còn có chút lo lắng, giữa Hạ Tưởng và Phó Tiên Phong rút cuộc ai là cá, ai là người câu cá?

Ông ta từ bỏ ý nghĩ, vẫy tay tạm biệt lãnh đạo chính đảng Thần Đông đến tiễn biệt. Đúng lúc lên xe, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì lại vẫy Lương Hạ Ninh:

- Hạ Ninh, lên xe của tôi.

Hành động này càng để lại ấn tượng đầy thâm ý cho những người có mặt ở đó. Bí thư và Trưởng ban tổ chức cán bộ cùng ngồi một xe, tất cả lời nói trên đường nhất định là thảo luận chủ đề điều chỉnh nhân sự rồi.

Khiến cho các lãnh đạo Đảng và Nhà nước thành phố Thần Đông tâm tư thấp thỏm, lòng người hoảng sợ. Sau khi trở về lập tức đều tự phát động lực lượng, nghe ngóng tin tức mọi nơi.

Những hành động kỳ lạ của Tỉnh ủy gần đây, Diệp Thiên Nam trong lòng cũng đã tính trước. Nhưng anh ta chỉ biết Trịnh Thịnh đi Thần Đông thị sát và không biết Lương Hạ Ninh còn sắp xếp Tổ điều tra nghiên cứu tiến hành làm rõ.

Diệp Thiên Nam đang trong văn phòng phê duyệt văn kiện, điện thoại bảo mật trên bàn vang lên. Sau khi không một chút để ý nhận nghe, sắc mặt lập tức biến đổi, nghe xong, đặt điện thoại xuống, ánh mắt liền tối sầm lại.

Ban Tổ chức cán bộ âm thầm tìm hiểu, hay là Trịnh Thịnh muốn điều chỉnh nhân sự? Bí thư Tỉnh ủy điều chỉnh nhân sự trước sau cũng sẽ xảy ra, nhưng vấn đề là, Trịnh Thịnh dù có làm ầm ĩ thế nào, cũng không lách qua được y, dù sao y là phó Bí thư phân công quản lý nhân sự

Đương nhiên, cũng không lách qua được Phó Tiên Phong, không có khả năng Chủ tịch tỉnh và phó Bí thư không hay biết gì, thì mạo muội đề xuất điều chỉnh nhân sự, Bí thư dù là nhân vật số một, cũng không phải độc tài, cũng phải thông qua thảo luận văn phòng Bí thư và hội nghị thường vụ biểu quyết.

Lời tuy nói như vậy, nhưng Bí thư dù sao cũng là Bí thư, cách làm không chào hỏi liền quyết định điều chỉnh nhân sự, hiển nhiên là xem nhẹ phó Bí thư y đây, khiến cho Diệp Thiên Nam trong lòng tức giận

Ít nhất trước đó cũng phải đánh tiếng cái chứ, một câu không nói đã đi tìm hiểu trước, Bí thư Trịnh làm việc cũng hơi quá đáng, y nặng nề mà ném văn kiện đang cầm trong tay, tuy rằng cũng hiểu được nhân vật số một có quyết định, không cần phải xin chỉ thị trợ thủ, nhưng đến một thái độ cũng không bày tỏ, cũng quá lên mặt.

Nghĩ kỹ lại, cũng hiểu rõ một điểm, mấy lần phản kích gần đây, khiến Bí thư Trịnh căm tức, chẳng những căm tức, còn vô kế khả thi, chỉ có thể lấy điều chỉnh nhân sự để di dời mâu thuẫn, đề cao danh vọng, cũng có thể lý giải

Diệp Thiên Nam lại tìm được sự cân bằng rồi, ít nhiều đã nguôi giận, mặc cho Trịnh Thịnh ra tay như thế nào, điều chỉnh nhân sự đều phải qua cửa của y, y sẽ không để Trịnh Thịnh ở tỉnh Tương nói một không hai. Đồng thời, cầu đường tỉnh Tương y phải giữ lại, không thể cho Trịnh Thịnh rút củi dưới đáy nồi (giải quyết tận gốc), bất quá thì hy sinh một Đường Gia Thiếu và một vài tên phó tổng coi như xong việc

Chỉ có điều khiến y không rõ, Đường Gia Thiếu luôn luôn thông minh, sao đến tận bây giờ còn không phản cung? Chẳng lẽ không thấy được cái chết của Trần Truyền Thế và Triệu Tuyên Minh được sở công an tỉnh bảo hộ, chính là để gã ta tranh thủ thời gian và không gian?

Diệp Thiên Nam đương nhiên rõ cho dù Đường Gia Thiếu phản cung, cũng tránh không được kết cục ngồi tù, nhưng ít ra gã phản cung có thể ngay mặt đả kích danh vọng của Ủy ban Kỷ luật, có thể làm suy yếu mạnh quyền uy của Hạ Tưởng, cũng là một ý nghĩa tượng trưng cho thắng lợi cực lớn

Đường Gia Thiếu chẳng lẽ ngớ ngẩn rồi, sao không biết phối hợp chứ?

Tuy nhiên cho dù Đường Gia Thiếu không kịp thời phản cung cũng không sao, hai sát chiêu của Trần Truyền Thế và Triệu Tuyên Minh, cũng đã đủ khiến Hạ Tưởng và Trịnh Thịnh luống cuống tay chân một thời gian, hơn nữa chứng cứ Triệu Tuyên Minh cung cấp, cũng đã đem toàn bộ sai lầm của cầu đường tỉnh Tương đều đổ lên đầu Triệu Tuyên Minh

Cho một người chết gánh vác sai lầm to lớn là cách làm rất cao minh, cho dù Đường Gia Thiếu bị kết án, cũng không ảnh hưởng được đại cục, nếu Trần Truyền Thế gánh vác hết thảy vấn đề, chết là hết, Trịnh Thịnh muốn nắm Đường Gia Thiếu làm lớn chuyện, muốn làm lý do để thay máu cầu đường tỉnh Tương từ trên xuống dưới thì không đủ, cửa ải khó khăn của cầu đường tỉnh Tương sẽ vững vàng vượt qua.

Chỉ có điều Hạ Tưởng phản kích dường như tới quá nhanh, Ủy ban Kỷ luật tỉnh lập tức ra tay, lại muốn áp dụng biện pháp cưỡng chế đối với Triệu Tuyên Minh. Diệp Thiên Nam không thừa nhận cũng không được, Hạ Tưởng phản ứng rất nhanh, thủ pháp đủ sắc bén, quả thật lại đánh trúng bảy tấc của Triệu Tuyên Minh

Tuy nhiên còn may, y đã cùng bên viện kiểm sát, toà án chào hỏi, sẽ mau chóng kết án vụ Đường Gia Thiếu, hơn nữa còn phải theo nhẹ mà kết án, hơn nữa còn phải theo nhẹ mà phán quyết, chính là muốn tạo thành Trần Truyền Thế gánh vác trách nhiệm chủ yếu trở thành việc đã rồi. Cuối cùng cho dù Triệu Tuyên Minh rơi vào tay Ủy ban Kỷ luật, Diệp Thiên Nam cũng tin tưởng tất cả nắm trong tầm tay, Triệu Tuyên Minh đáng tin, hơn nữa gã cũng không biết được bao nhiêu bí mật chính

Trên cơ bản có thể nói, cuộc chiến này thắng lợi trong tầm tay, qua thêm ba ngày, toà án chắc cũng sẽ tuyên án Đường Gia Thiếu. Rồi kiên trì ba ngày, sự tình sẽ toàn diện sáng tỏ

Dương Hằng Dịch gõ cửa tiến vào

Dương Hằng Dịch vẻ mặt không kiên nhẫn:

- Phó bí thứ Diệp, cứ tiếp tục thế này không được ổn, áp lực lên sở công an tỉnh quá lớn. Bên Ủy ban Kỷ luật tuyên bố nếu còn không thả người, sẽ yêu cầu lãnh đạo tương quan của sở công an tỉnh đến Ủy ban Kỷ luật thẩm vấn, vậy… Đây không là cuộc đối đầu sao?

- Còn có cục công an thành phố cũng cho người đến cho gọi Triệu Tuyên Minh, hoài nghi Triệu Tuyên Minh trong vụ tự sát của Trần Truyền Thế, có ý đồ uy hiếp cưỡng bức, cục trưởng cục công an thành phố Trần Tập Minh đích thân gọi điện thoại cho tôi, thỉnh cầu sở công an tỉnh phối hợp công tác của cục công an thành phố. Sở công an tỉnh cũng phải cho cục công an thành phố chút mặt mũi, nếu không về sau công tác ở Tương Giang, cũng không tiện khai triển... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Sở công an tỉnh đang ở xây dựng thêm ký túc xá đột nhiên cúp nước cúp điện, bên thành phố giải thích bởi vì thi công lầm thao tác, đang trong khẩn cấp tu bổ, tuy nhiên còn nói ít nhất phải một tuần mới có thể sửa xong, đây không phải cố ý làm khó dễ sao?

Đơn vị trực thuộc tỉnh và đơn vị trực thuộc thành phố thường xuyên sẽ xảy ra chút mâu thuẫn nho nhỏ, là chuyện thường. Đơn vị trực thuộc tỉnh cảm thấy chính mình rất giỏi, cấp bậc cao, liền tự cho cao hơn người một bậc. Đơn vị trực thuộc thành phố lại thấy đất và hệ thống thị chính đều thành phố quản hạt, muốn chắn ngang anh thì chắn thôi, anh có gì đặc biệt hơn người? Sự tình cãi cọ nhìn mãi quen mắt

Nhưng sự tình nếu tập trung phát sinh, thì chứng minh mâu thuẫn đã lớn ra, cần phải phối hợp

Diệp Thiên Nam nhíu nhíu mày:

- Dương Hằng Dịch, có khó khăn là rất bình thường, khó khăn chính là dùng để vượt qua, cứ kiên trì vài ngày, sự tình lập tức còn có cơ hội chuyển biến

Dương Hằng Dịch lại là thái độ khác thường cười lạnh một tiếng:

- Phó Bí thư Diệp, đừng trách tôi không nhắc nhở ông, Chủ tịch tỉnh Phó đã cùng và Hạ Tưởng đi câu cá rồi!

Diệp Thiên Nam giật mình không nhỏ:

- Chuyện khi nào?