Quan Thần

Chương 1315: Bắt đầu




Mai Hiểu Lâm ngồi một bên nghe được nội dung cuộc nói chuyện điện thoại của Hạ Tưởng, sắc mặt hơi thay đổi, không nói lời nào liền gọi điện cho Trần Tập Minh:

-Nhận được thông báo của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, lập tức thi hành biện pháp, hạn chế sự tự do của Đường Gia Thiếu, không cho Đường Gia Thiếu rời khỏi thành phố Tương Giang!

Một lúc không lâu sau Trần Tập Minh lại gọi điện thoại đến:

-Thị trưởng Mai, Đường Gia Thiếu đã rời khỏi thành phố Tương Giang rồi, bây giờ đang trên đường đi về phía Bắc, có lẽ đã ra khỏi tỉnh rồi, bây giờ đang ở tỉnh Sở…

Hành động nhanh thật, tại sao lại không đáp máy bay ngay tại Tương Giang? Hạ Tưởng suy nghĩ một lúc, gọi một cuộc điện thoại cho Lý Tòng Đông, bảo y chuẩn bị tất cả những tài liệu về Đường Gia Thiếu, sau đó nói với Mai Hiểu Lâm:

-Là tôi gọi cho Bí thư Trần, hay là cô gọi cho Chủ tịch tỉnh Mai?

Nếu Đường Gia Thiếu đi về hướng Bắc, chắc chắn phải đi qua tỉnh Sở, bất luận điểm đến của y là ở đâu, chỉ cần ở tỉnh Sở, thì khó tránh khỏi thiên la địa võng.

Tỉnh Sở có Trần Phong và Mai Thái Bình, bất luận là ai hạ lệnh, chắc chắn sẽ canh phòng nghiêm ngặt, Đường Gia Thiếu có mọc cánh cũng khó thoát.

Mai Hiểu Lâm cũng rất cẩn thận:

-Trời đã tối rồi, hay là tôi gọi điện thoại sẽ tốt hơn.

Mai Hiểu Lâm lập tức gọi điện thoại cho Mai Thái Bình, vừa trần thuật tình hình, Mai Thái Bình lập tức trả lời thẳng:

-Tôi lập tức lệnh cho cấp dưới!

Lại dừng lại một lúc, nhớ đến cái gì đó, hỏi:

-Cô ở cùng với Hạ Tưởng?

Mai Hiểu Lâm không hiểu sao mặt bỗng nhiên đỏ lên, may mà có bóng đêm che bớt nên không nhìn thấy rõ, cô nhỏ giọng nói:

-Tôi vì cảm ơn sự dẫn dắt của Chủ nhiệm Hạ đối với tôi.

Mai Thái Bình liền cười ha hả:

-Đường Gia Thiếu bỏ chạy cũng thật không đúng lúc, bắt được y, phải xử lý một chút mới được.

Mai Hiểu Lâm mặt đỏ tới mang tai:

-Chú, chú là Chủ tịch tỉnh đấy!

-Chủ tịch tỉnh thì sao? Chủ tịch nước cũng có dây mơ rễ má, cũng có đạo lý đối nhân xử thế.

Mai Thái Bình có lẽ cũng chưa ngủ, còn rất tỉnh táo, còn có tâm tình đùa cợt, còn nói thêm vài câu, mới buông điện thoại.

Sau đó Hạ Tưởng lại nhận được điện thoại của Thương Giang, báo cáo vấn đề của Tất Bằng và xin chỉ thị của hắn.

Hạ Tưởng biết rằng việc này không nên chậm trễ, kế hoạch vốn vạch sẵn phải hoãn lại 2 ngày, chờ cho bố trí chặt chẽ xong sẽ bắt giam Tất Bằng trở lại, tuy chứng cứ đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng vì để phối hợp với một loạt hành động, cho nên phải cố ý đánh đòn gió, nhưng bây giờ xem ra kế hoạch bị rối loạn rồi, phải ra tay trước.

-Thương Giang, anh sắp xếp người trợ thủ mà anh tin tưởng nhất, đến Thần Đông ngay trong đêm, bắt Tất Bằng!

Hạ Tưởng kiên định ra lệnh. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Thương Giang hơi chần chừ:

-Chủ nhiệm Hạ, không trình lên Hội nghị thường vụ thảo luận một chút, không tiện nói chuyện với Bí thư Lâm.

Tuy Thương Giang bây giờ đã nghiêng về phía Hạ Tưởng, nhưng Lâm Hoa Kiến cũng đã ở trong Ủy ban Kỷ luật nhiều năm, ảnh hưởng rất lớn, đề nghị của Thương Giang cũng là một trình tự bình thường, không có gì đáng trách.

Nhưng Lâm Hoa Kiến dù là Phó bí thư thường vụ, dù có uy vọng bao nhiêu đi nữa, hắn cũng chỉ là người xướng ca, Hạ Tưởng mới thực sự là nhân vật đứng đầu, hơn nữa còn là nhân vật xếp thứ tư trong Tỉnh ủy.

Hạ Tưởng lại nhấn mạnh thêm một lần nữa:

-Việc đặc biệt phải xử lý đặc biệt, đừng kinh động đến ai, lập tức xuất phát!

Thương Giang ngay lập tức cũng bị sự kiên định của Hạ Tưởng thu phục, gặp được một lãnh đạo dám nghĩ dám làm, nếu không theo sát, sau này đâu còn có lợi ích cho y? Lại là một cơ hội tốt cho việc sắp xếp lại nội bộ Ủy ban Kỷ luật, nếu bỏ lỡ thì rõ ràng quá không có tầm nhìn chính trị, y lập tức đưa ra một quyết định mà khiến y sau này mỗi khi nhắc đến đều cảm thấy tự hào:

-Tôi đích thân dẫn người đi, xin Chủ nhiệm Hạ yên tâm, tuyệt đối không có sai sót gì xảy ra, nếu có vấn đề, tôi gánh vác toàn bộ trách nhiệm!

Để bắt một gã Thị trưởng thường trực bù nhìn thì không cần một Bí thư ưu tú của Ủy ban Kỷ luật phải ra tay, nhưng thái độ của Thương Giang khiến Hạ Tưởng rất vừa ý, một cấp dưới dám nghĩ dám chịu trách nhiệm là rất cần thiết, bởi hắn vừa mới đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tương, những cán bộ đứng đầu Ủy ban Kỷ luật để lại cho hắn ấn tượng không tốt lắm, quá sĩ diện quá mềm mỏng, không có một chút cứng rắn của cán bộ Ủy ban Kỷ luật gì hết.

Những cái khác thì không nói, ngay Ủy ban Kỷ luật tỉnh Yến, lúc đó đều giao tiếp với hắn theo kiểu trắng đen vô thường, đó chính là ấn tượng của hắn về cán bộ Ủy ban Kỷ luật. Nội bộ của một Ủy ban Kỷ luật, Chủ nhiệm có thể quan liêu, Phó chủ nhiệm cũng có thể mờ ám, nhưng cụ thể đến những người thi hành án bên dưới, phải là những nam tử hán cứng rắn, quyết đoán, có nghĩa khí, mới có thể thật sự đẩy mạnh thế cục lâu dài của hắn ở tỉnh Tương.

Ủy ban Kỷ luật là Ủy ban Kỷ luật của Đảng, tự mình kiểm soát người nhà của mình, tuy rằng người ngoài nhìn vào hơi có chút dối mình dối người, nhưng nếu một tên tham quan thật sự lọt vào tay Hạ Tưởng, Hạ Tưởng tuyệt đối không tha.

Vừa xuất động lực lượng đi bắt Đường Gia Thiếu, mặt khác Bí thư Ủy ban Kỷ luật đích thân dẫn người đến Thần Đông bắt Tất Bằng, sự kiện lớn đầu tiên từ sau khi Hạ Tưởng lên nhậm chức, bắt đầu từ đây.

Hạ Tưởng trong lòng cũng mơ hồ có chút lo lắng, hắn thật sự cũng muốn giữ một chút tình cảm với Phó Tiên Phong, chờ thêm vài ngày nữa hẵng bắt Tất Bằng, cũng là để nể mặt Phó Tiên Phong một chút. Nhưng Đường Gia Thiếu bất ngờ bỏ trốn làm loạn kế hoạch, nếu sáng ngày mai Tất Bằng lọt lưới, tất nhiên sẽ xảy ra sóng to gió lớn ở Tỉnh ủy.

Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm không còn chần chừ nữa, hai người lập tức ngồi xe quay trở về nội thành, không về Tỉnh ủy trước, mà là đi tới thành phố Tương Giang trước.

Trên đường đi, Hạ Tưởng lần đầu tiên giữa đêm khuya khoắt gọi điện thoại cho Trịnh Thịnh. Với mối giao tình giữa hắn và Trịnh Thịnh, trừ phi có vụ án lớn, nếu không nửa đêm quấy nhiễu Bí thư Tỉnh ủy, quả thật thất lễ vô cùng.

Hạ Tưởng báo cáo với Trịnh Thịnh hai việc: Đường Gia Thiếu chạy trốn và phương án mà Ủy ban Kỷ luật áp dụng bắt giam Tất Bằng. Trịnh Thịnh sau khi nghe xong, đầu tiên khen ngợi công việc của Ủy ban Kỷ luật, sau đó yêu cầu Ủy ban Kỷ luật nghiêm khắc dựa vào điều lệ quản lý Đảng viên, dựa theo tình tiết vụ án, nghiêm khắc xử lý, trừng trị bọn quan tham, bắt đầu một làn gió chính trị mới ở tỉnh Tương.

Tuy lời nói của Trịnh Thịnh cũng hơi khách sáo, nhưng trong lòng Hạ Tưởng cũng có tính toán, sự ủng hộ của Trịnh Thịnh đối với công việc của hắn, đang ngày càng nhiều thêm. Cũng tức là, nền tảng hợp tác đã xây dựng xong, bước tiếp theo cần bắt tay chặt chẽ hơn nữa. Hạ Tưởng cũng ít nhiều hiểu được tâm lý của Trịnh Thịnh, tỉnh Tương quả thật là chướng ngại vật của Trịnh Thịnh, y chắc chắn muốn nhanh chóng vượt qua nó, nhưng dù sao y cũng chỉ là một Bí thư Tỉnh ủy, không phải Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, đồng thời, sức khống chế của y đối với Ủy ban nhân dân tỉnh cũng có hạn, bây giờ lại thêm một vật cản lớn là Phó Tiên Phong, y rất mong có một trợ lực để mượn.

Hạ Tưởng lại đúng lúc đưa tay ra giúp, Trịnh Thịnh không vui mừng đáp trả mới lạ, hơn nữa cánh tay giúp đỡ của Hạ Tưởng cũng không có điều kiện kèm theo!

Đương nhiên, Hạ Tưởng cũng có suy nghĩ của riêng mình….Đến Thành ủy thành phố Tương Giang, Mai Hiểu Lâm dặn dò mấy câu về công việc, rồi lại cùng Hạ Tưởng đến bệnh viện, gặp mặt Ngiêm Tiểu Thì.

Nghiêm Tiểu Thì bây giờ cũng đã tốt hơn nhiều rồi, hồi phục nhanh hơn so với dự đoán nhiều. Nhưng bệnh cơ thể chữa khỏi rồi, bệnh tinh thần khó chữa, vẻ mặt cô vẫn rất mệt mỏi, thấy Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm, cũng không hề nói gì, trong ánh mắt còn có vẻ xấu hổ.

Hạ Tưởng không hề oán giận Nghiêm Tiểu Thì một câu, cô đã trả giả cho ý nghĩ tham lam của mình, hắn có nói thêm gì nữa cũng vô nghĩa, ngoài việc thương cảm ra, cũng không làm gì hơn được nữa. Hơn nữa hắn cũng tin người thông minh như Nghiêm Tiểu Thì, cũng đã hối hận lắm rồi, đồng thời chắc chắn cũng đã nhớ kỹ trong lòng, sau này sẽ không tái phạm nữa.

Vết thương trên mặt Nghiêm Tiểu Thì cơ bản đã biến mất hoàn toàn, cơ thể cũng hồi phục tốt, chưa xuất viện là do tâm lý còn chưa tốt, cô vẫn chưa vượt qua được cửa ải ngay chính trong lòng mình.

Nói trắng ra là, cô vẫn còn hy vọng lời an ủi của Hạ Tưởng, rất quan tâm đến suy nghĩ của Hạ Tưởng.

Sau khi Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm vào phòng mới phát hiện, Phó Tiên Tiên đã ở đó.

Gần đây biểu hiện của Phó Tiên Tiên không tồi, gần như ngày nào cũng ở bên cạnh Nghiêm Tiểu Thì. Trước đây quan hệ giữa Phó Tiên Tiên và Nghiêm Tiểu Thì cũng không thân thiết như vậy, nhưng qua việc này, tình bạn giữa hai người lại càng thêm thân thiết.

Mai Hiểu Lâm tuy là Thị trưởng, nhưng dù sao cũng là phụ nữ, rất để ý, phát hiện được sự khác thường của Nghiêm Tiểu Thì, liền bước lên an ủi cô mấy câu. Ngược lại Phó Tiên Tiên vừa thấy Hạ Tưởng, đã kéo Hạ Tưởng đến một bên, hỏi rằng giữa Hạ Tưởng và Phó Tiên Phong có phải xảy ra chuyện gì rồi không?

Hạ Tưởng cũng không nói nhiều đến những mâu thuẫn giữa hắn và Phó Tiên Phong, dù sao đều là những sự kiện chính trị, không muốn để Phó Tiên Tiên lo lắng thừa. Nhưng nằm ngoài dự liệu của hắn là, Phó Tiên Tiên lại nói một câu khiến hắn cảm động:

-Tuy tôi cũng có chút giận anh…Anh quá nhẫn tâm, không quan tâm tới chị Tiểu Thì, nhưng nghĩ lại ngày trước anh đã đối xử tốt với tôi, tôi cũng tha thứ cho anh. Sau này cho dù anh và Phó Tiên Phong có mâu thuẫn gì, tôi cũng sẽ tin tưởng ở anh. Anh yên tâm đi, tôi tuyệt đối rất đáng tin.

Trong phòng bệnh không có người ngoài, Hạ Tưởng liền vỗ nhẹ lên lưng Phó Tiên Tiên:

-Đừng nghĩ nhiều nữa, cô bé ngốc, chuyện giữa những người đàn ông, đều là chuyện lợi ích chính trị. Đã là lợi ích chính trị, thì không phải là ân oán cá nhân, cô không cần phải lo lắng đâu.

Nói chuyện xong, lúc đến trước giường Nghiêm Tiểu Thì, Hạ Tưởng liền cười:

-Tiểu Thì, giờ không nên cứ nẳm mãi trên giường nữa, nên xuất viện rồi. Tôi còn có một nhiệm vụ muốn nhờ cô giúp…

Nghiêm Tiểu Thì vốn dĩ vẻ mặt u ám đột nhiên hơi sáng lên:

-Lại dụ dỗ tôi? Anh đường đường là Chủ nhiệm Hạ, uy phong lẫm liệt, nào có cần tôi giúp gì? Lại thêm trái có Thị trưởng Mai, bên phải có Tiên Tiên, tôi là một phụ nữ chỉ biết hám lợi, chỉ sợ không có chỗ đứng xung quanh cậu.

Quả nhiên tâm bệnh khó chữa, Nghiêm Tiểu Thì trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ Hạ Tưởng ghét bỏ cô.

Là đàn ông, cũng phải cần phụ đạo tâm lý thật tốt cho những người phụ nữ quanh mình, vì vậy làm đàn ông cũng không phải dễ, huống hồ bên cạnh còn có hai người phụ nữ đứng đó, nói chuyện còn phải chú ý đúng mực, để khỏi đụng đến người này chạm đến người kia, Hạ Tưởng cân nhắc một chút rồi nói:

-Ai cũng có lúc phạm sai lầm, có những sai lầm suốt đời cũng không thể chuộc lại được, nhưng có những sai lầm còn có cơ hội sửa chữa. Tôi và Hiểu Lâm, Tiên Tiên đều đến thăm cô, chứng minh một điều, đều xem cô là bạn tốt, không ai trách cô gì cả. Tôi bảo cô ra viện để giúp tôi, quả thật là do có một việc thiếu cô thì không được. Còn có một điều nữa là, nếu cô còn ở viện nữa, không chừng sẽ bị mập lên, cô vẫn nên thon thả một chút thì tốt hơn.

Câu nói cuối cùng có lực sát thương lớn nhất, Nghiêm Tiểu Thì lập tức mặt mày hớn hở, nói:

-Ngày mai tôi sẽ xuất viện, nhưng trước tiên cũng phải nói trước, không phải vì giúp anh, mà vì giảm béo.

Phó Tiên Tiên và Mai Hiểu Lâm đương nhiên biết Nghiêm Tiểu Thì nói một đằng nghĩ một nẻo, liếc nhìn nhau cùng mỉm cười.

Ai đeo chuông vào thì người đó phải cởi, Nghiêm Tiểu Thì cuối cùng cũng gỡ xuống được gánh nặng lớn trong lòng, cũng hiểu được Hạ Tưởng chung quy cũng không phải loại đàn ông bình thường, hắn lòng dạ bao la, đáng để cô dốc lòng.

-Trước khi Đường Gia Thiếu sắp đi, đã gửi cho tôi một tin nhắn, tôi mới biết y muốn chạy trốn.

Nghiêm Tiểu Thì lấy di động ra đưa cho Hạ Tưởng.

Là một câu thơ: "Tôi gửi sầu cho ánh trăng sáng, phiêu dạt theo cơn gió đến hừng đông…

Không ngờ, Đường Gia Thiếu cũng là một người lãng mạn, Hạ Tưởng thầm lắc đầu.

Trong đầu Hạ Tưởng đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, không đúng, Đường Gia Thiếu đang ám chỉ cái gì, lẽ nào…Đường Gia Thiếu có khả năng không đi tỉnh Sở, là có người cố ý loan tin như vậy…