Quan Thần

Chương 1296: Tai vạ




Người đến không phải là ai khác, chính là Đường Gia Thiếu!

Hạ Tưởng và Đường Gia Thiếu đã có gặp qua một lần, đương nhiên có biết nhau, lại càng không phải nhắc đến là Đường Gia Thiếu và Nghiêm Tiểu Thì đã quen thuộc.

Dương Diêu Nhi còn không để ý tới vẻ mặt ngượng ngùng của Đường Gia Thiếu, vẫn lôi kéo Đường Gia Thiếu, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa:

- Này, Gia Thiếu, thấy không. Người đàn ông đứng trước mặt cậu vừa rồi chính là có ý đồ bất lịch sự với tôi. Hơn nữa còn giở trò háo sắc với tôi. Cậu mau thay tôi dạy dỗ ông ta một chút, nếu không cậu không phải là đàn ông!

Đường Gia Thiếu vẻ mặt rất đặc sắc, xấu hổ, tức giận, ghen ghét. Trong chốc lát tất cả đều hiện ra. Ngày thường là một người rất lanh lợi, đột nhiên thành kẻ có miệng mà khó trả lời.

Kẻ trẻ tuổi có tướng ngũ đoản vừa rồi vốn là phô trương thanh thế, khi bị Dương Diêu Nhi kích tướng, bất đắc dĩ mới tìm Hạ Tưởng chiến đấu một mình. Vốn muốn nói vài câu độc địa hù doạ đối phương cho xong chuyện, không ngờ đối phương không sợ. Hiện tại Đường Gia Thiếu đến, gã liền cảm thấy trên mặt không nén được giận, liền dùng rượu tăng thêm can đảm, liền giơ chai rượu lên đập vỡ chỉ về phía Hạ Tưởng.

Đàn ông dễ thất thố nhất trong hai tình huống. Một là sau khi uống rượu, một là trước sắc đẹp. Cho nên nói rượu tăng thêm can đảm cho người và háo sắc làm liều là không hề sau chút nào.

Chai rượu vừa mới giơ lên, Đường Gia Thiếu thấy hoảng, muốn đoạt lấy cũng đã muộn. Trong tình thế cấp bách y rất nhanh nhảy lên, đột nhiên lao lên người có tướng ngũ đoản. Bởi vì dùng sức quá mạnh, nên bỗng chốc làm cho người có tướng ngũ đoản bị ngã xuống đất. Mà Đường Gia Thiếu cũng thu thế không được, thoáng cái đã ngồi lên trên mình người ngũ đoản. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Vị trí ngã của hai người bất thường, vừa khéo ở ngay cửa của một phòng. Người trong phòng nghe thấy tiếng động liền đẩy cửa đi ra. Không để ý dưới chân có người, lại bị vấp và cũng ngã xuống đất!

Hay thật, ba người ngã xuống đất, lăn lộn thành một đống, hỗn loạn không chịu nổi.

Lại có một người từ trong phòng đi ra, đầu trọc, mặc một bộ vest thời trang, mặt tròn, mắt to, diện mạo xấu xí, vẻ mặt u ám, nhìn thấy trước mắt loạn thành một đống quát lớn một câu:

- Sao mà náo loạn thế này, tưởng đây là chỗ ẩu đả à!

Ngẩng đầu lên nhìn, vừa thấy Hạ Tưởng liền sửng sốt, lại thấy Nghiêm Tiểu Thì bên cạnh Hạ Tưởng, vẻ mặt trong nháy mắt liền thay đổi. Chuyển sắc mặt như không có gì vội vã đi nhanh lên phía trước, vẻ mặt tươi cười:

- Nếu tôi đoán không sai, anh hẳn là Chủ nhiệm H, Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Tỉnh?

Dương Diêu Nhi vẫn ở bên cạnh, mặt mày hớn hở, bị tình cảnh ban nãy kích động thực muốn giậm chân tán thưởng. Cô muốn không phải là có thể đánh ngã Hạ Tưởng hay không, chẳng qua chỉ muốn gây lộ chút, đúng lúc lửa cháy đổ thêm dầu. Đột nhiên ngây ngẩn cả người:

- Anh là Hạ Tưởng?

Hạ Tưởng phớt lờ Dương Diêu Nhi, cũng không để ý đến gã đàn ông trọc đầu mặc âu phục, quay đầu lại cười với Nghiêm Tiểu Thì:

- Tiểu Thì, Tương Giang cũng không yên ổn. Chốc nữa anh và Chủ nhiệm Dương sẽ bàn chuyện. Uống chút trà lại có thể gây ra một đống tai vạ!

Chủ nhiệm Dương theo như lời Hạ Tưởng nói, đương nhiên là chỉ Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật tỉnh Dương Hằng Dịch.

Nghiêm Tiểu Thì hiểu Hạ Tưởng cũng là giả vờ tức giận. Với sự độ lượng của Hạ Tưởng sẽ không chấp nhặt với bốn cậu ấm tỉnh Tương trước mặt. Nhưng cần phải làm ra vẻ, để diệt cái oai của bọn họ. Có một câu nói rất hay: Có một số người nếu anh xem y là người, y sẽ bắt anh là chim. Anh coi y là chim, y liền lập tức túm lấy anh coi anh là người.

- Sau khi nói chuyện cùng Chủ nhiệm Dương, đừng quên gọi nói chuyện với Thị trưởng Mai. Dù sao cũng là địa bàn thành phố Tương Giang, lời của Thị trưởng Mai, dù sao cũng có người phải nghe.

Nghiêm Tiểu Thì cũng rèn sắt khi còn nóng, nhắc đến Mai Hiểu Lâm.

Phó thị trưởng thường trực quyền hạn không nhỏ. Nhất là ở khu vực Tương Giang, gần như nói là xong.

Tên đầu trọc mặc âu phục vẻ mặt nhã nhặn cười:

- Thật xấu hổ, Chủ nhiệm Hạ, đều là sự hiểu lầm.

Hạ Tưởng khoát tay:

- Là hiểu lầm thì tốt rồi.

Hắn liếc nhìn Dương Diêu Nhi một cái.

- Nếu khi nào tôi gặp Dương Hằng Dịch, cũng muốn nói với ông ấy. Ông ấy thật là có một cô con gái thông minh lanh lợi. Đúng là mở mang kiến thức.

Nói xong Hạ Tưởng cũng không thèm nhìn mấy người bọn họ một cái, chắp tay sau lưng nghênh ngang mà đi, để lại mấy người kinh ngạc đến ngây người ngay tại trận, ngơ ngác nhìn nhau!

Trong hội nghị thường vụ Hạ Tưởng xếp hạng cao hơn so với Dương Hằng Dịch. Bởi vậy tuy là Dương Hằng Dịch so với hắn lớn hơn mười tuổi, nhưng hắn vẫn gọi thẳng tên cũng là chuyện bình thường.

Từ đầu chí cuối, Hạ Tưởng cũng không hỏi mấy người đó là ai. Hơn nữa không để cho Diệp Địa Bắc có cơ hội bắt tay giảng hoà. Ra vẻ ta đây và cao ngạo chẳng khác nào phơi khô bọn họ cả buổi!

Kẻ đầu trọc mặc âu phục đúng là Diệp Địa Bắc.

Nhìn thấy Hồ Quân Do, Đường Gia Thiếu và Lâm Tiểu Viễn vẫn còn ngã trên mặt đất, Diệp Địa Bắc giận tím mặt:

- Mọi người vì chúng mày mà mất mặt hết cả rồi. Thật con mẹ nó vớ vẩn hồ đồ! Thế này chúng mày đã bằng lòng chưa. Đắc tội với Hạ Tưởng, không phải tự mình đánh cuộc với chính mình sao? Hắn đang muốn diệt chúng ta, chúng mày hay lắm, tự mình đưa mình đụng độ với họng súng!

- Anh ta chính là Hạ Tưởng? Thật không ngờ. Thật là trẻ, thật đẹp trai.

Dương Diêu Nhi vẻ mặt mê muội nhìn bóng dáng Hạ Tưởng. Sau một lúc lại hừ một tiếng.

- Có gì đặc biệt hơn người. Cũng là một tên đàn ông xấu xa! Sớm muộn gì cũng làm cho hắn lên giường của mình. Dám chắc phải ngoan ngoãn nghe lời mình thôi.

Diệp Địa Bắc hung hăng trừng mắt nhìn Dương Diêu Nhi một cái, mặc dù y cũng biết Dương Diêu Nhi chưa hẳn sợ hắn.

Nhưng hôm nay lần đầu tiên gặp Hạ Tưởng rất hỗn loạn, quá mất mặt. Đường đường là bốn cậu ấm tỉnh Tương, hai người thì ngã trên mặt đất, một thì vu cho đường đường Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật tỉnh là đùa giỡn là du côn. Vui đùa quá trớn, còn y vẫn bình thường. Vốn định mượn cơ hội làm quen với Hạ Tưởng, sẽ lấy danh nghĩa nhận lỗi để mời Hạ Tưởng uống trà, vui vẻ kết bạn.

Không ngờ Hạ Tưởng một chút cơ hội cũng không cho, rất kiêu căng bỏ đi trong chớp mắt, khiến Địa Bắc vừa sốt sắng vừa giận. Lúc này là lúc xáo trộn tình hình, Uỷ ban Kỷ luật tỉnh trực tiếp điều tra tổ cầu đường tỉnh Tương, lại cố ý đắc tội với Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Tỉnh, quả thật là gặp năm vận tháng hạn.

Tuy nhiên, Dương Diêu Nhi trời sinh sẵn thói lẳng lơ. Nếu cô chủ động quyến rũ Hạ Tưởng lên giường được, cũng vẫn có thể xem là diệu kế. Dù sao cô cũng không bị tổn thất gì. Hạ Tưởng là đàn ông – thanh niên trẻ tuổi – Dương Diêu Nhi chủ động lại mạnh dạn, có cơ hội thật dám cởi sạch quần áo, lại khiêu khích quyến rũ, Hạ Tưởng lại không chịu sao?

Không chịu thì không phải là đàn ông.

Nghĩ đến lễ này, Diệp Địa Bắc trong lòng đang rối bời, cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút. Y cũng không để ý mấy người trên mặt đất, nói với Dương Diêu Nhi:

- Diêu Nhi, qua đây bàn bạc một chút.

Đường Gia Thiếu đứng lên, ánh mắt bốc lửa nhìn Nghiêm Tiểu Thì theo sát phía sau Hạ Tưởng. Trông giống như con chim nhỏ nép vào người. Cảm xúc ước ao, ghen ghét, hận thù đồng thời nổi lên trong lòng. Nghiêm Tiểu Thì có thể chụp ảnh lén tài liệu của gã, lừa gạt tình cảm hồn nhiên mà chân thành của gã. Gã liền ngầm thề nhất định phải chiếm được Nghiêm Tiểu Thì, chà đạp mới hả được mối hận trong lòng.

Hình ảnh cái mông tròn trịa của Nghiêm Tiểu Thì đã để lại trong mắt Đường Gia Thiếu một hình tượng vĩnh viễn không phai!

Thứ hai vừa vào làm, trụ sở Tỉnh uỷ tỉnh Tương lại ních đầy bầu không khí căng thẳng. Bởi vì chỗ nào cũng đồn đại Trần Công Phương không chỉ nhận tội rồi, mà còn khai ra rất nhiều người. Thậm chí liên quan tới lãnh đạo tỉnh. Người người đều cảm thấy bất an, cũng ngấm ngầm tự tính toán xem có cùng Trần Công Phương có qua lại trên vấn đề kinh tế gì không, hoặc là có đắc tội với người nào hay không. Đừng vì vụ án Trần Công Phương mà bị liên luỵ.

Nếu nói vụ án Trần Công Phương chỉ khiến cho một nhóm người lo lắng đề phòng, thì một tin tức khác khiến cho càng nhiều người hoảng sợ. Uỷ ban nhân dân tỉnh và Uỷ ban Kỷ luật tỉnh chính thức kết hợp thành lập tổ công tác, lại một lần nữa điều tra sự cố sập cầu Thần Đông. Đồng thời Uỷ ban Kỷ luật tỉnh cũng tự mình thành lập tổ điều tra, khởi động toàn bộ trình tự điều tra tổ cầu đường tỉnh Tương.

Tổ cầu đường tỉnh Tương ở tỉnh Tương chiếm cứ nhiều năm, chưa từng gặp qua vấn đề ngoài mặt. Chủ nhiệm Hạ vừa lên đảm nhiệm liền đẩy mạnh tiến hành điều tra hai vụ song song. Quả nhiên thủ đoạn cương quyết, chẳng lẽ thật muốn tổ cầu đường tỉnh Tương xảy ra chuyện?

Tuy nhiên, cũng có người phản đối, cho rằng Hạ Tưởng chính là phô trương thanh thế, để làm ra chiến tích, lấy tiếng tăm mà thôi. Bởi vì nếu thật muốn điều tra tổ cầu đường tỉnh Tương, dám chắc sẽ lặng yên không một tiếng động mà tiến hành. Sao lại có thể gióng trống khua chiêng? Nếu cao giọng tuyên bố điều tra, khẳng định có mục đích chính trị ám muội sâu bên trong.

Hoặc chính là điều tra kiểu đầu voi đuôi chuột, chẳng những mượn việc này tranh thủ lấy tiếng là Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật có thủ đoạn mạnh mẽ, còn có thể từ giữa thu được nhiều lợi ích của tổ cầu đường tỉnh Tương, nhất cử lưỡng tiện…Chủ nhiệm Hạ thủ đoạn rất cao minh.

Hoặc chính là mượn cơ hội đánh động tình hình tỉnh Tương, tạo áp lực với một phương nào đó. Tất nhiên là muốn hướng về phía nào khác biểu thị làm thân. Liên tưởng đến nhãn hiệu Đoàn hệ trên đầu Hạ Tưởng, thì hành động này nhất định là đòn mượn sức chèn ép tổ cầu đường tỉnh Tương, hết sức hướng về Trịnh Thịnh thể hiện thiện chí.

Hoặc là có thể nói, là Trịnh Thịnh tiếp ý, Hạ Tưởng thực thi cụ thể một lần phản kích hay không?

Giữa lúc tất cả mọi người đều suy đoán bất định, hội nghị công việc Bí thư triệu tập một cuộc họp điều chỉnh nhân sự quan trọng. Một lần nữa mâu thuẫn gay gắt ở tỉnh Tương lại được đặt ngửa lên trên bàn!

Nguyên Thị trưởng thành phố Tương Giang Lý Dương được điều đi nhận chức ở tỉnh khác. Việc chọn Thị trưởng liền lập tức trở thành tiêu điểm tranh đua ở khắp nơi.

Ban tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ đề cử Mai Hiểu Lâm. Không cần phải nói, là nói lên ý chí của Trịnh Thịnh. Mà Diệp Thiên Nam thì đề cử Phó bí thư Thành ủy Tương Giang Từ Tấn.

Nếu chỉ có hai người Trịnh Thịnh và Diệp Thiên Nam đề cử vẫn còn đỡ một chút. Quan trọng vẫn là không ngờ Phó Tiên Phong cũng đề cử, là Phó thị trưởng thường trực thành phố Thần Đông Tất Bằng.

Ba ứng cử viên, xét về kinh nghiệm lý lịch Từ Tấn thâm niên lâu năm nhất, kinh nghiệm lý lịch sâu nhất. Thậm chí Tất Bằng ở vị trí Phó giám đốc sở so với thời gian Mai Hiểu Lâm cũng dài hơn. Tuần tự đảm nhiệm qua hai nhiệm kỳ Phó thị trưởng uỷ viên thường vụ. Nói về tuổi tác, Từ Tấn tuổi lớn nhất, sự chiếu cố có phần nhiều hơn. Tất Bằng thứ hai, vẫn là Mai Hiểu Lâm nhỏ nhất.

Tổng hợp so sánh lại, tình hình đối với Mai Hiểu Lâm rất không có lợi. Còn có một điểm, thân là phụ nữ lên chức, cũng tương đối ở vào tình thế không thuận lợi.

Hạ Tưởng không nói câu nào, khi nghe xong Lương Hạ Ninh báo cáo tình hình, lại lơ đãng mà liếc nhìn Phó Tiên Phong một cái. Nghĩ thầm chẳng lẽ nói Mai Thái Bình không báo cho Phó Tiên Phong, làm sao Phó Tiên Phong lại bất ngờ đề cử Tất Bằng?

Tất Bằng là người thế nào Hạ Tưởng cũng không rõ lắm. Nhưng cũng biết Phó Tiên Phong chắc chắn sẽ không chọn người đề cử bậy bạ. Tất Bằng dám chắc cùng họ Phó có quan hệ gắn bó. Nếu như ở thành phố Tương Giang đề cử ứng cử viên lên, Phó Tiên Phong ủng hộ đề cử của Trịnh Thịnh thì sự việc cũng dễ xử lý hơn. Hiện tại Phó Tiên Phong chặn ngang một tay, cũng như là đưa cho hắn một vấn đề khó không nhỏ. Xét một cách công bằng, hắn đương nhiên phải ủng hộ Mai Hiểu Lâm. Ủng hộ Mai Hiểu Lâm cũng không có gì, nhưng nếu bị Phó Tiên Phong xem như hắn từng bước hướng về phía Đoàn hệ diễn thử dựa dẫm cũng là không tốt.

- Mời các vị lãnh đạo phát biểu một chút về quan điểm.

Lương Hạ Ninh báo cáo xong, khép tài liệu kẹp vào tay.

Trịnh Thịnh, Phó Tiên Phong, Diệp Thiên Nam hiển nhiên đều ủng hộ người mình đề cử. Sau khi ba người bày tỏ thái độ, Trịnh Thịnh và Diệp Thiên Nam cũng không nhìn Hạ Tưởng. Phó Tiên Phong lại là vẻ mặt thản nhiên cười, nhìn thẳng Hạ Tưởng. Rõ ràng gã rất chờ mong Hạ Tưởng ủng hộ đề cử của gã.

Hạ Tưởng hơi trầm tư, mở miệng nói…!