Hải Phong thư ký của Phó Tiên Phong là thư ký Phó Tiên Phong đem theo từ thủ đô đến, tuyệt đối là người thân cận của Phó Tiên Phong. Không ngờ Tăng Trác gọi điện qua, Hải Phong lại nói điện thoại của chủ tịch tỉnh Phó trong tay anh ta, lúc chủ tịch tỉnh Phó ra ngoài, thường không cầm máy đi.
Mà chủ tịch tỉnh Phó đi đâu ăn cơm y cũng không biết!
Phiền phức….
Đào Hà Giang và Tăng Trác liếc nhau, hai người biết, cho dù có phải Lâm Hoa Kiến sắp xếp hay không, vụ án Trần Công Phương phát tác, chắc chắn sẽ vì tình hình tỉnh Tương, dẫn đến ảnh hưởng mạnh.
… Nơi Hạ Tưởng và Phó Tiên Phong gặp nhau là một trang viên không lớn, tên là Tạ Viên. Trang viên mấy năm gần đây từ Bắc vào Nam đều thịnh hơn, mỗi thành phố đều có mấy trang viên, phỏng chừng cũng đều là chán ghét xa hoa trụy lạc của các tòa nhà cao tầng, lại thích hương vị vườn tược. Tạ Viên ở phía Nam thành phố Tương Giang, hơi xa xôi, hơi xa trung tâm thành phố, do vậy khi Hạ Tưởng đến nơi, cũng xấp xỉ hơn 8 giờ tối. Xa xôi từ Tỉnh ủy đến đây, Hạ Tưởng cũng có thể hiểu, bởi vì hắn và Phó Tiên Phong đi cùng xe, trên đường đi lại nói không ít chuyện.
Nói là nói không ít chuyện, tuy nhiên lại không đề cập nhiều đến mức độ của sự việc.
Phó Tiên Phong đối với hắn có cách nghĩ, có chờ đợi, Hạ Tưởng đương nhiên biết rõ, nhưng Phó Tiên Phong cũng không phải tin tưởng tuyệt đối với hắn, chỉ e là đến 50% cũng không được. Trước kia ở thủ đô, hắn và Phó Tiên Phong có thể vui cười tức giận, có thể không cần nói e dè, nhưng đến tỉnh Tương, thân phận hai người nhất định, dường như quầng sáng quyền lực bao phủ lên người họ liền tạo khoảng cách giữa hai người.
Cuộc trò chuyện giữa Hạ Tưởng và Phó Tiên Phong, chứa nhiều ý thăm dò và kín đáo, mà thiếu đi trực tiếp và rõ ràng.
Hơn nữa sự kiện hội nghị Thường vụ, Hạ Tưởng ủng hộ đề cử Trịnh Thịnh, Phó Tiên Phong có khoảng cách và hoài nghi hắn, cũng không thể tránh được. Tuy nhiên Hạ Tưởng cũng không giải thích sự việc này, hắn có lập trường của hắn, không nhất thiết phải yêu cầu Phó Tiên Phong hiểu dùm.
Phó Tiên Phong là gia tộc có thế lực, nhưng Phó Tiên Phong vẫn là tư tưởng quá nặng, Hạ Tưởng khẳng định muốn cùng lúc hợp tác hữu hạn với anh ta, và duy trì khoảng cách nhất định.
Đến Tạ Viên, hai người đều đơn giản gọn nhẹ, đường đường là Chủ tịch tỉnh và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, là hai nhân vật cực kỳ quan trọng ở tỉnh Tương, yên lặng không một tiếng động vào vườn. Một cô gái mặc áo sườn xám bó sát người dẫn đường, đi qua đường rải đá tảng đến một phòng yên tĩnh.
Phòng được bố trí đơn giản, bàn đá ghế đá giường đá, thậm chí mặt đất và vách tường cũng là đá, kỳ thật không phải, là xây dựng mô phỏng đá, nhưng cảm giác rất mạnh, giống như đi vào thời cổ đại.
Sau khi Phó Tiên Phong ngồi xuống mới nói:
- Là chỗ của một người bạn của tôi ở thủ đô, rất an toàn, rất thích hợp để nói chuyện phiếm.
Dọc đường đi Phó Tiên Phong cũng nói một chút về tình hình và hướng đi tiếp theo, không khác nhiều so với suy đoán của Hạ Tưởng, thế lực của Đoàn hệ và gia tộc tương đối có chung nhận thức, bước tiếp theo sẽ tiếp tục bố cục, cố gắng xa lánh thế lực dân thường và lực lượng phản đối khác, nói cách khác, thế lực bốn phái Trung ương cơ bản sẽ hình thành hai phái chắc chắn.
Kỳ thật xu thế phát triển hiện giờ của Đoàn hệ và gia tộc căn bản là thế lực bén rễ chắc chắn, nếu hai bên liên hợp lại, có thể dần dần loại bỏ phái dân thường. Nhất định vì kế hoạch lâu dài, Tổng bí thư cũng sẽ nhất trí với thế lực gia tộc, tình hình chính trị trong nước sau đó sẽ là thế lực gia tộc và Đoàn hệ thay nhau quản lý. Hệ bình dân cũng tốt, lượng phản đối khác hiện nay đã không ra sức cũng tốt, hoặc là liên hợp, hoặc là bị tiêu diệt từng phần.
Đương nhiên, hệ bình dân và lực lượng phản đối cho dù liên hợp, cũng là bằng mặt không bằng lòng. Nhưng như nhau, Đoàn hệ và thế lực gia tộc cũng là theo như nhu cầu, đều không phải thật lòng. Kỳ thật bình tĩnh mà xem xét, theo kế hoạch lâu dài, trong nước vẫn là hình thành hai thế lực lớn mới phù hợp nhất với quy luật khách quan. Thế lực phe phái càng nhiều, ngược lại càng bất lợi cho sự ổn định cục diện chính trị.
Nói vậy Đoàn hệ cũng tốt, thế lực gia tộc cũng tốt, đều có lòng, chính là căn cứ vào quy hoạch chính trị giống nhau, giai đoạn liên hợp hiện nay cũng là vì chia sẻ lâu dài.
Bởi vì Đoàn hệ và thế lực gia tộc đều đã lớn mạnh, trong khoảng thời gian ngắn không thể biến mất, mà mặt khác trước mắt hai thế lực tuy rằng cũng rất có thực lực, nhưng ở góc cạnh lâu dài, vẫn là tiếp sau vô lực.
Hạ Tưởng vì vậy cũng nhận rõ tình hình tỉnh Tương, Phó Tiên Phong đến đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh, tuy rằng dường như có chút thăng tiến, nhưng trên thực tế vẫn là kết quả suy nghĩ cặn kẽ khắp nơi, muốn chính là cân bằng tỉnh Tương, lại muốn để tỉnh Tương nằm trong tay Đoàn hệ và thế lực gia tộc.
Nói chính xác, quan niệm chính trị của Phó Tiên Phong ở tỉnh Tương chính là cố tìm cái chung với Trịnh Thịnh, gác lại cái bất đồng, việc hệ trọng thì liên thủ chống Diệp Thiên Nam, và kiềm chế Lương Hạ Ninh, mà Hạ Tưởng đến tỉnh Tương, còn là một thanh kiếm sắc, có thể chặt đứt đối phương bất cứ lúc nào không an phận duỗi tay quá giới hạn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Ngồi trong nhà đá, Hạ Tưởng nhìn Phó Tiên Phong đối diện có chút nhàn nhã tự đắc, dường như tự tin nắm chắc tất cả, trong lòng liền nghĩ, sắp xếp Phó Tiên Phong đến tỉnh Tương, chưa chắc chính là diệu kỳ. Phó Tiên Phong tâm tư quá nặng, lại thích chơi thủ đoạn, sợ là có lúc sẽ vì tự tin quá mà hỏng việc.
- Đồ ăn Tạ Viên thật tuyệt. Chủ nhiệm Hạ, anh đến nếm thử một chút, không cần để cốc rượu không soi trăng sáng.
Phó Tiên Phong hiếm khi có nhã hứng.
Tuy nhiên y nói cũng đúng, thiết kế nhà đá rất đặc biệt, nóc nhà là ngói trong suốt, đúng lúc trăng rọi như nước, từ nóc nhà xuyên thấu vào phòng, chính là để người phát tình cảm "nâng chén mời trăng sáng".
Hạ Tưởng hôm nay lại có chút không yên tâm, bởi vì hôm nay xảy ra một loạt chuyện, vẫn luôn khiến hắn vương vấn với tỉnh Tương, Nghiêm Tiểu Thì ngoài ý gia nhập, càng nhiều biến số.
Ngược lại là vụ án Trần Công Phương, Hạ Tưởng cũng không suy nghĩ thấu đáo, hắn xem sự thật vụ án rất xác thực, lại do Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh làm chủ vụ này, hơn nữa còn điều tra một thời gian rất dài, hẳn là đã sớm trải qua thảo luận trong hội nghị công việc Chủ nhiệm, hắn đâu có nghĩ đến, Lâm Hoa Kiến chính là cố ý chụp mũ cho hắn.
Hạ Tưởng nhiều năm trong quan trường, lần đầu tiên mắc sai lầm nhỏ, không phải bị đối thủ làm hại, mà là lỗi của cấp dưới.
Hạ Tưởng và Phó Tiên Phong vừa ăn vừa nói chuyện, Phó Tiên Phong luôn vô tình cố ý nhắc đến Phó Tiên Tiên. Phó Tiên Tiên còn ở Tần Đường, nhưng gần đây bận không đi được, phải thường xuyên bay đến Italy mời nhà thiết kế thời trang, sau đó mang về nước sản xuất, mệnh danh là thương hiệu quốc tế, nghe nói hiện nay quần áo ở Phân Đạt Kỳ rất dễ bán, sau khi trải qua loạt quảng cáo, đã thành công để tạo dựng thương hiệu quần áo với người tiêu dùng.
Có trời mới biết thương hiệu quốc tế Phân Đạt Kỳ trăm năm, kỳ thực tính toán đâu ra đấy không quá một trăm tuần.
- Tiên Tiên vẫn chưa tới qua Tương Giang, nó rất muốn qua đây chơi một chuyến.
Phó Tiên Phong cười ha ha
- Trước kia tôi đi nhận chức vùng khác, không thấy nó nhiệt tình như vậy.
Hạ Tưởng cười ha ha, không tiếp lời Phó Tiên Phong, rất cẩn thận nhắc đến con đường cao tốc ở tỉnh Tương:
- Chủ tịch tỉnh Phó, đấu thầu đoạn đường cao tốc tỉnh Tương, có cần trình lên lịch trình hay không?
Phó Tiên Phong sửng sốt:
- Chủ nhiệm Hạ, anh làm sao lại quan tâm công trình chính phủ vậy? Có phải có người nhờ anh nói không?
Y lắc đầu, dường như nghĩ tới cái gì
- Có phải cầu đường tỉnh Tương không?
Hạ Tưởng thầm kinh ngạc, cầu đường tỉnh Tương thật đúng là lợi hại, phỏng chừng là không chỉ hắn bị theo dõi, Phó Tiên Phong cũng đã nhận được cầu đường tỉnh Tương tiến công, tuy nhiên hắn không nói rõ:
- Tôi cũng không thay bất cứ công ty nào biện hộ, chính là thuận miệng hỏi. Từ trước công trình lớn đều dễ liên lụy tới các lợi ích, tình hình tỉnh Tương lại tương đối phức tạp, vấn đề nan giải chủ tịch Phó gặp phải không nhỏ.
Hạ Tưởng rất nhẹ nhàng và khéo léo đá cầu đến chân Phó Tiên Phong, để thăm dò phản ứng của anh ta.
Phó Tiên Phong khẽ gật đầu:
- Vấn đề khó không phải nhỏ, mức độ của cầu đường tỉnh Tương rất lớn, tỉnh Tương đã có mấy người đánh tiếng tôi, thậm chí còn có điện thoại ở thủ đô, rất khó xử lý à.
Hạ Tưởng cũng theo lời Phó Tiên Phong nói theo:
- Thời gian thử thách chủ tịch tỉnh Phó đến rồi…
Phó Tiên Phong cười ha ha:
- Điều kiện cầu đường tỉnh Tương đưa ra không tồi, nhưng tôi cũng không phải người thấy tiền mắt sáng ra, hơn nữa, không phải tiền gì cũng có thể lọt vào mắt tôi, anh cũng hiểu tôi. Hạ Tưởng, vì vậy tôi cũng không nói dối, bây giờ tôi còn chưa có chủ định, chủ yếu là tôi cũng nghe được tin đồn của cầu đường tỉnh Tương, nói công ty này có nhiều vấn đề…
Đâu chỉ là nhiều vấn đề, căn bản là một đầm nước đục, hơn nữa còn là vàng thau lẫn nước, và sâu không lường được.
- Tôi cũng nghe được một số ý kiến…
Hạ Tưởng cũng nói theo một câu, cũng không đi sâu vào thảo luận, bởi vì tuy rằng hắn kết luận cầu đường tỉnh Tương có việc, nhưng hiện nay một là không có chứng cứ rõ ràng, hai là cũng không dám khẳng định lời nói của Phó Tiên Phong có thật hay không thật phải suy nghĩ, hắn chỉ có thể lập lờ.
- Cụ thể có những ý kiến như thế nào?
Không ngờ rằng Phó Tiên Phong dường như có hứng thú với cầu đường tỉnh Tương, không ngờ hỏi một câu.
…
Hạ Tưởng cười mỉm
- Cũng là có mấy bức thư tố cáo, bên Ủy ban Kỷ luật cũng không để tâm lắm
Phó Tiên Phong cũng cười:
- Làm Chủ tịch tỉnh, tôi không nên hỏi đến việc của Ủy ban Kỷ luật, được, sẽ không hỏi, nào, uống rượu, uống rượu.
Hạ Tưởng cũng không để ý đến tâm sự của Phó Tiên Phong, khi hắn sờ cái chén, đang muốn chuyển đề tài, chén rượu Phó Tiên Phong lại dừng giữa chừng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó.
- Đúng rồi, nghe nói Phó thị trưởng Chấn Đông Trần Công Phương tố cáo đích danh cầu đường tỉnh Tương, sau cũng không giải quyết được gì. Một Phó thị trưởng phân công giao thông đích danh tố cáo một doanh nghiệp lớn, nói ra cũng không ai tin, nhưng đó là sự thật…
Hạ Tưởng bỗng nhiên ngẩn người, cái gì? Trần Công Phương tố cáo cầu đường tỉnh Tương? Làm sao hắn trước kia chưa nghe qua, chờ đã, Lâm Hoa Kiến sớm muộn không xuất hiện, cố tình lần đầu đến báo cáo, lại bắt giam Trần Công Phương, chẳng lẽ là một cục?
Nguy rồi, bị Lâm Hoa Kiến lợi dụng rồi!
Hạ Tưởng nghĩ thông suốt điều này, lập tức giận tím mặt, hay cho một Lâm Hoa Kiến, cho dù kẻ giật dây sau ông là ai, ông giấu việc lớn không báo, còn cố ý bố trí hiềm nghi cho lãnh đạo trực tiếp, muốn ức hiếp hắn không vững ở tỉnh Tương, ở tỉnh Tương không có cơ sở?
Hạ Tưởng cười lạnh trong lòng, Lâm Hoa Kiến, muốn lợi dụng tôi để đạt được mục đích chính trị của ông, mắt chó ông mù rồi!
Không ngờ mới tới tỉnh Tương, có người dồn hắn vào góc tường, thực ra Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật này và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật khác như nhau, không dám dứt khoát ra tay?
Có một số người đã nhầm to, Hạ Tưởng nổi giận rồi!