Quan Thần

Chương 1281: Án binh bất động




Lương Hạ Ninh vốn là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, bình thường mà nói, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy cho dù không phải là thân tín của Bí thư Tỉnh ủy, cũng có quan hệ chặt chẽ với Bí thư Tỉnh ủy. Sau khi chuyển lên đảm nhiệm chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, có lẽ sẽ duy trì một khoảng cách thỏa đáng, không xa không gần, nhưng cũng sẽ không đến mức gây bất hòa, nếu không cũng không có cách nào khai triển công tác. Từ cấp độ trung ương mà suy xét, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy không thể đồng lòng với Bí thư Tỉnh ủy. Xuất phát từ góc độ Tỉnh ủy, Bí thư Tỉnh ủy tất nhiên sẽ mong muốn có thể nắm đại cục trong tay, làm cho Trưởng ban Tổ chức cán bộ và ông ta cùng đồng lòng, từ đó quyền hạn về nhân sự đã hoàn toàn nắm ở trong tay.

Trong lòng Ủy viên thường vụ Tỉnh Tương đều biết, khi còn đảm nhiệm chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, quan hệ giữa Lương Hạ Ninh cùng Trịnh Thịnh trước đây mà nói, trên cơ bản đều đi theo bước chân của Trịnh Thịnh, cũng không vượt quyền. Nhưng sau khi Lương Hạ Ninh tốt nghiệp trường Trung ương Đảng, nhất là khi chuyển lên đảm nhiệm Trưởng ban Tổ chức cán bộ, quan hệ giữa anh ta và Trịnh Thịnh liền trở lên tinh tế.

Rõ ràng, Lương Hạ Ninh có ý duy trì khoảng cách nhất định với Trịnh Thịnh. Tuy nhiên anh ta làm khá tốt, trên cơ bản tiến lui vẫn có mức độ.

Nhưng trong hội nghị thường vụ đề cử nhân sự lần này, lần đầu tiên diễn ra việc bộ nhiệm nhân sự đầy trọng đại từ lúc Phó Tiên Phong đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh tới nay, cũng là lần họp hội nghị thường vụ đầu tiên kể từ sau khi Hạ Tưởng lên đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Lương Hạ Ninh sẽ có sự thay đổi lập trường trọng đại như thế nào thì còn chưa thể đoán trước.

Sau khi Hạ Tưởng lên tiếng, hẳn là đến Phó chủ tịch thường trực tỉnh Hồ Định lên tiếng. Hồ Định 48 tuổi, vẻ mặt ôn hòa trung hậu, cười mà như không cười, nói một câu:

- Ý kiến Bí thư Trịnh và chủ nhiệm Hạ rất đúng trọng tâm, tôi đồng ý.

Hồ Định là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, nên lập trường của anh ta, Hạ Tưởng đã dự đoán được. Phó chủ tịch thường trực tỉnh và Chủ tịch tỉnh không cùng ý kiến, cũng là thái độ bình thường.

Sau đó là tới Lương Hạ Ninh lên tiếng.

Lương Hạ Ninh cũng không biết sao, đầu tiên là lật xem tư liệu vài lần, sau đó lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái —— dường như ngay từ đầu hội nghị thường vụ, ánh mắt mọi người đều vô tình cố ý nhìn Hạ Tưởng vài lần —— Sau đó, anh ta mới chậm rãi nói: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com

- Tôi rất đồng ý với đề nghị của Chủ tịch tỉnh Phó. Tổng hợp lại, tôi còn là cho rằng đồng chí Hà Viễn rất thích hợp để đảm nhiệm Phó bí thư Thành ủy Vĩnh Châu.

Thật ra nếu Lương Hạ Ninh chỉ đơn thuần ủng hộ Hà Viễn thì cũng không có gì, cũng không có người nào quy định Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy trong mọi chuyện phải luôn luôn nhất trí với Bí thư Tỉnh ủy. Mấu chốt là lời Lương Hạ Ninh nói có hai ý nghĩa sâu xa phong phú, khiến người ta không khỏi liên tưởng.

Đầu tiên là Lương Hạ Ninh trực tiếp nâng ra Phó Chủ tịch tỉnh lên hàng đầu, ngụ ý còn không phải là nói, anh ta tán thành không phải là Hà Viễn, mà là bởi vì Phó Tiên Phong đồng ý nên mới ủng hộ mà đề cử Hà Viễn, tăng chút sĩ diện cho Phó Tiên Phong.

Tiếp theo, lời Lương Hạ Ninh nói cùng lời Hạ Tưởng vừa lên tiếng có ý tương tự như nhau, nói chung, thân là cán bộ cấp Phó tỉnh, quyền phát ngôn là thể hiện đãi ngộ chính trị cụ thể, mà lên tiếng không giống bình thường chính là thể hiện cụ thể trình độ của người đó. Mỗi người đều để ý đến trình tự lên tiếng trước sau, càng để ý đến sự lên tiếng của người đặc biệt. Cho nên, Lương Hạ Ninh gần như nói lại lời của Hạ Tưởng, chỉ thực hiện chút sửa đổi nhỏ. Với kinh nghiệm quan trường của mình, các vị Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy đang ngồi, lập tức phát hiện ra sự khác biệt đầy thú vị.

Trình độ chính trị của đồng chí Lương Hạ Ninh quả thật rất cao, vừa nâng Phó Tiên Phong lên, lại cất nhắc Hạ Tưởng! Nhưng vấn đề là, Phó Tiên Phong và Trịnh Thịnh lại không đồng nhất ý kiến, Hạ Tưởng thì ủng hộ lập trường của Trịnh Thịnh, hành động này của Lương Hạ Ninh có thể nói lên rằng, anh ta muốn đứng giữa Phó Tiên Phong và Hạ Tưởng, mọi việc đều thuận lợi?

Hay cho một Lương Hạ Ninh, không bán sĩ diện của Bí thư Tỉnh ủy và Phó bí thư tỉnh ủy, lại đồng thời ngấm ngầm cấu kết với Chủ tịch tỉnh và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, thật đúng là một người tài tình.

Hội nghị thường vụ mới diễn ra chưa đến nửa giờ, thế cục cũng đầy tinh tế mà làm người ta không kịp nhìn. Không ít người đều nghĩ, cục diện một nhà độc quyền của Trịnh Thịnh tỉnh Tương đã không còn quay trở lại nữa, bởi vì Phó Tiên Phong đã đến, bởi vì lập trường Hạ Tưởng đầy tinh tế, lại thêm Lương Hạ Ninh thay đổi lập trường, thế cục tỉnh Tương, chưa từng phức tạp nhiều đến vậy.

Sau đó, Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Giám đốc sở Công an Dương Hằng Dịch, Trưởng ban Tuyên giáo Tạ Tín Tài, Bí thư Thành ủy thành phố Tương Giang Cổ Kiến Hiên, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Trịnh Hải Kỳ, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Vu Thủ Thành, Phó chủ tịch tỉnh Hà Chí Năng, Tư lệnh viên phân quân khu Trương Hiểu Biệt lên tiếng, có khuynh hướng tán thành lập trường của Trịnh Thịnh. Cuối cùng ý kiến Trịnh Thịnh chiếm thượng phong, đạt được hơn phân nửa sự ủng hộ, thông qua bổ nhiệm Hồ Vĩnh.

Tuy nói rằng Phó Chủ tịch tỉnh đứng đầu nhóm mấy ủy viên thường vụ, đối với địa vị Trịnh Thịnh hình thành lực tấn công mạnh mẽ, nhưng dù sao Phó Tiên Phong đến tỉnh Tương chưa lâu, chỗ đứng chưa ổn, làm vậy cũng chỉ là thử thăm dò thế cục, không phải là quyết định thắng bại sau này. Bởi vậy, tuy rằng sắp thành lại bại, nhưng trên mặt Phó Tiên Phong không thấy chút tiếc nuối hay không vui nào. Ông ta vẫn bình tĩnh mà thong dong mỉm cười, còn khách khí bắt tay Trịnh Thịnh.

Chỉ có trên mặt Diệp Thiên Nam, dường như có chút mất mát, tuy nhiên cũng che dấu rất nhanh, không hề tỏ ra chút bất mãn gì. Đầu tiên, y cười với Trịnh Thịnh, theo thứ tự bắt tay với Phó Tiên Phong, cuối cùng lại nắm tay Hạ Tưởng, còn nhỏ giọng nói một câu gì đó với Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng cư xử vô cùng bình thường, mỉm cười và bắt tay mỗi người. Tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng hắn chắc chắc đã để lại một ấn tượng sâu sắc cho mọi người ở đây, khiến họ đều nghĩ, có lẽ Phó Chủ tịch tỉnh chủ động nắm giữ thế cục tỉnh Tương, nhưng Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hạ Tưởng tuổi còn trẻ, mới là điểm tựa tốt nhất mà lực lượng khắp nơi đang giằng co.

Có không ít người nhìn Hạ Tưởng đầy phức tạp. Nhất là Phó chủ tịch thường trực tỉnh Hồ Định, anh ta ước chừng đã nhìn chăm chú Hạ Tưởng lâu đến 10 giây, ánh mắt phức tạp mà đầy suy tư.

Sau đó, Hạ Tưởng quay lại văn phòng. Vừa mới ngồi xuống, thư ký Tằng Trác liền gõ cửa tiến vào, tay trái cầm văn kiện, tay phải cầm chén trà, đặt chén trà ở bên phải Hạ Tưởng, văn kiện đặt ở phía trái, còn nói:

- Bí thư Hạ, có mấy phong thư báo cáo tôi định đem hủy, cần anh xem qua một chút.

Hạ Tưởng khẽ gật đầu. Phong thư đặt trên cùng, có một kí hiệu, hắn nghĩ thầm Tằng Trác cũng không tồi, là người trẻ tuổi cẩn thận. Lại thấy chén trà vừa đủ ấm, không lạnh cũng không nóng, rất vừa để uống, liền đánh giá Tằng Trác tương đối tốt.

Tằng Trác thấy Hạ Tưởng không có hỏi gì thêm, liền lặng lẽ lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Hạ Tưởng uống một ngụm trà, cảm giác nước trà nhạt rất vừa ý mình, không thể bắt bẻ, liền âm thầm gật đầu, lại thuận tay mở phong thư báo cáo ở trên cùng. Hắn còn chưa đọc tới nội dung, đã thấy có bốn chữ quen thuộc —— cầu đường tỉnh Tương!

Hay cho một cầu đường tỉnh Tương. Hạ Tưởng hiện tại thấy cầu đường tỉnh Tương quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa, lại nhớ đến lúc mới đến đây đã có người cố ý đặt thư báo cáo ở trên bàn. Hắn chỉ biết, cầu đường tỉnh Tương là điểm mấu chốt mà hắn không thể bỏ qua.

Thư tín đánh máy cũng không dài, khoảng hơn 2000 chữ, nội dung tố cáo và phong thư trước cơ bản đều giống nhau, tuy nhiên nhấn mạnh tới việc quan thương nghiệp thông đồng cấu kết, có lãnh đạo tỉnh giúp đỡ và đứng sau cầu đường tỉnh Tương, nhưng cũng không nói ra cụ thể là ai đứng đằng sau.

Hạ Tưởng sau khi xem xong, lại cầm lấy hai phong thư phía dưới. Vừa mở ra đã thấy, cũng là tố cáo, Vũ Hoa - Bí thư Quận ủy Hồ Vĩnh thành phố Tương Giang tham ô nhận hối lộ. Sự chính xác trong thư thì Hạ Tưởng không thể nào phán đoán, nhưng sự kiện được liệt kê rất tỉ mỉ xác thực. Thời gian địa điểm và số tiền của từng việc một đều được ghi lại rất rõ ràng.

Hạ Tưởng thả bức thư xuống, lắc đầu cười, Bí thư Quận ủy Hồ Vĩnh - Vũ Hoa hiện tại đã là Phó bí thư Thành ủy Vĩnh Châu. Người tố cáo Hồ Vĩnh mặc kệ là xuất phát từ mục đích gì, cũng đã chậm một bước. Cho dù những tố cáo của y là thật, xuất phát từ đại cục đoàn kết yên ổn suy xét, tạm thời cũng sẽ không áp dụng bất cứ biện pháp nào đối với Hồ Vĩnh.

Quyền uy của hội nghị thường vụ Tỉnh ủy phải được giữ gìn, coi như là sai lầm rồi, cũng phải "đâm lao phải theo lao" một thời gian. Nếu không, bổ nhiệm Tỉnh ủy chẳng lẽ lại trở thành trò đùa sao? Chính trị chính là chính trị, dù có giả tạo cũng phải diễn cho thật.

Suy nghĩ một hồi, Hạ Tưởng vẫn gọi Tằng Trác lên, đem phong thư tố cáo cầu đường tỉnh Tương giao cho anh ta, nói:

- Cầu đường tỉnh Tương là xí nghiệp đầu đàn của tỉnh Tương, công trạng tốt, tiếng tăm lớn, có người luôn luôn có dã tâm mà tố cáo, cũng là chuyện thường. Tằng Trác, về sau có thư báo cáo liên quan cầu đường tỉnh Tương, anh cứ bỏ đi.

Tằng Trác dường như chần chừ một chút, tuy nhiên vẫn tiếp nhận bức thư, cung kính nói:

- Vâng, Bí thư Hạ, tôi sẽ nhớ kỹ.

Nhìn vẻ mặt Tằng Trác như muốn nói lại thôi, Hạ Tưởng liền mỉm cười. Sau khi Tằng Trác ra ngoài, hắn mới đứng dậy đi tưới cây thu hải đường trong văn phòng. Nửa ngày sau khi Tằng Trác chính thức nhận chức thư ký, Tằng Trác đã từ bên ngoài đưa đến một chậu thu hải đường.

Đó cũng bởi sự cẩn thận của Tằng Trác, mới khiến Hạ Tưởng cho rằng Tằng Trác có thể sử dụng, tuy nhiên với sự việc đưa thư báo cáo như vừa rồi, hắn lại cho rằng Tằng Trác suy nghĩ quá nhiều rồi.

Hai lần thư báo cáo, một lần không biết là ai cố ý đặt ở trên bàn, một lần là do thư ký cố ý trình báo cho hắn xem qua, đều chỉ vào cầu đường tỉnh Tương, Hạ Tưởng liền hiểu được, mặc kệ là ai đứng phía sau cầu đường tỉnh Tương, công ty này đã đắc tội không ít người, hoặc nói cách khác, đã phạm sai lầm chọc đến người người căm ghét.

Điều tra, khẳng định là phải điều tra, nhưng không phải lúc này, cũng không thể trực tiếp ra tay. Ủy ban Kỷ luật tra án, nếu không có chứng cứ rõ ràng, thì không thể rút dây động rừng. Huống chi hắn vừa mới đến tỉnh Tương, ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh, nền tảng chưa xong, người có thể tin tưởng sử dụng đều không có, làm sao tra án được?

Không có người nào có thể sử dụng, đừng nói tra án, cuối cùng không bị ngộ đạo thì cũng sai lầm thôi.

Hạ Tưởng một bên tưới hoa, một bên mãi suy nghĩ. Có người cố ý đưa hắn tới cầu đường tỉnh Tương. Mặc kệ dụng tâm ra sao, hắn cũng không thể trở thành điểm tựa cho người khác, hay nói một cách sâu xa hơn, không thể để người khác xem như cán súng. Thế cục tỉnh Tương, phức tạp hơn nhiều so với trong tưởng tượng. Trịnh Thịnh mạnh mẽ, cứng rắn mà thủ đoạn chính trị cao siêu, lực lượng phía sau lại vững chắc, mạnh mẽ. Phó Tiên Phong mạnh mẽ, cứng rắn mà thủ đoạn chính trị âm hiểm, thực lực đằng sau cũng đủ hùng hậu.

Nếu một lòng cùng với Phó Tiên Phong chống lại Trịnh Thịnh, và ý đồ đứng vững ở tỉnh Tương tạo uy tín cho chính mình, tất nhiên phải tìm cách đả kích danh tiếng của Trịnh Thịnh, làm suy yếu quyền uy của Trịnh Thịnh, biện pháp tốt nhất chính là lợi dụng Ủy ban Kỷ luật tỉnh xuất kích, bắt vài tên thân tín của Trịnh Thịnh. Khi đó hình tượng Bí thư Trịnh ở tỉnh Tương sẽ xuống dốc không phanh.

Ủy ban Kỷ luật tỉnh chính là một thanh bảo kiếm, ở trong tay ai, người đó sẽ như hổ thêm cánh.

Tuy nhiên đến tỉnh Tương mới hai ngày, Trịnh Thịnh và Phó Tiên Phong đều không bí mật nói chuyện với hắn, bọn họ đều đang chờ đợi một thời cơ. Rốt cuộc ai sẽ chủ động tìm hắn để thể hiện thiện ý?

Hạ Tưởng quyết định án binh bất động, chờ một trong hai người chủ động lộ diện.

Không ngờ Trịnh Thịnh mà Hạ Tưởng đang chờ đợi chưa đến, Phó Tiên Phong cũng chưa đến, ngược lại Lương Hạ Ninh lại đến trước nói ra suy nghĩ của mình với hắn, hơn nữa còn cho hắn một vấn đề khó khăn đến mức không tưởng tượng được.