Quan Thần

Chương 1279: Cục diện lúc mới bắt đầu




Một lãnh đạo không thể đi đến đâu cũng có thể được cấp dưới ủng hộ hoan nghênh. Nhưng thân là lãnh đạo thì càng phải đề phòng cấp dưới có ý bất lương, cẩn thận không thì sẽ bị họ lợi dụng hoặc là bị rơi vào mê hồn trận.

Cấp dưới là có sự kính sợ đối với cấp trên, nhưng bọn họ cũng sẽ tìm cách để khiến lãnh đạo mắc mưu bị lừa. Hạ Tưởng hiện tại đang ở chức vị cao là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, càng phải đề phòng trở thành đòn bẩy cho các thế lực dùng để khiêu động ích lợi của người khác.

Bởi vậy tuy rằng cảm giác đầu tiên của hắn rất rõ ràng nhưng những chuyện đã liệt kê ra trong thư báo cáo về cơ bản đều là thật. Nhưng cũng sẽ không mạo muội ra tay điều tra. Bởi vì hắn cũng không rõ là ai đặt thư lên bàn, càng không rõ là thư báo cáo này xuất phát từ tay người như thế nào.

Khi hắn mới đến tỉnh Tương liền có người đặt vấn đề khó trước mặt hắn, không thể không thận trọng đối mặt được. Cẩn thận là trên hết.

Nghĩ một lúc, cảm thấy chuyện thư ký này không thể qua loa được. Vẫn là mình tự có sự lựa chọn cho thỏa đáng.

Chính khi đang suy nghĩ thì Đào Hà Giang gõ cửa bước vào.

Đào Hà Giang 44 tuổi, hơi béo. Lúc đi bước chân rất nhanh, luôn là bộ dạng hấp tấp. Hạ Tưởng ít nhiều cũng hiểu về lý lịch của Đào Hà Giang. Đáng lẽ ra, với lý lịch của anh ta thì sớm đã phải nên là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh rồi, nhưng vẫn không thể thăng chức lên được. Có thể là có liên quan đến tính không đủ điềm đạm của ông ta.

Tuy nhiên Đào Hà Giang làm việc thật ra rất nhanh. Trong vòng đến một tiếng đồng hồ mà đã làm xong danh sách chọn thư ký cho Hạ Tưởng, là một Phó trưởng phòng của ban thư ký số 2 bên Ủy ban Kỷ luật thành phố Tương Giang.

Với cấp bậc hiện tại của Hạ Tưởng, thư ký bố trí thấp nhất cũng phải là cấp phó Cục. Cấp cục trưởng cũng được. Cấp bậc không phải là vấn đề, năng lực mới là mấu chốt.

- Đồng chí Tằng Trác tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, năm nay 30 tuổi. Là một người rất thông minh, cũng có tầm nhìn và được Ủy ban Kỷ luật thành phố mạnh mẽ đề cử, được đánh giá rất cao.

Đào Hà Giang cực lực khen ngợi Tằng Trác. Nhìn mặt đoán lòng, thấy Hạ Tưởng ung dung liền nói thêm một câu:

- Thị trưởng Mai cũng đánh giá rất cao Tằng Trác.

Hạ Tưởng trong lòng nhói lên. Việc lựa chọn thư ký của hắn không ngờ lại kinh động đến cả Mai Hiểu Lâm. Thật đúng là mây động tứ phương. Nghĩ lại thì cũng đúng. Mảnh đất Tương Giang thực ra cũng giống như các tỉnh của toàn quốc vậy, đều có những gút mắc lợi ích. Trên chốn quan trường, làm gì có nơi nào là trong sáng đâu?

Đi vào tỉnh Tương, cũng gián tiếp ở cùng với Mai Hiểu Lâm. Điều này cũng khiến Hạ Tưởng chẳng còn biết nói gì. Đúng là vẫn không thể tránh được quán tính mạnh, vận mệnh lại khiến hắn gặp lại cô.

Gặp lại thì sao đây? Chẳng qua chỉ là một lỗi lầm không có khởi đầu cũng không thể kết thúc mà thôi. Nhưng dường như nghe nói Mai Hiểu Lâm cố ý đón Mai Đình đến. Trước đây luôn để Mai Đình ở Bắc Kinh. Làm sao mà hắn vừa đến tỉnh Tương thì Mai Đình cũng theo mà đến?

Sợ là Mai Hiểu Lâm cố ý làm như vậy là có dụng ý khác.

Bây giờ không nghĩ thêm nữa, Hạ Tưởng âm thầm lắc đầu, lại nghĩ nếu Mai Hiểu Lâm cũng coi trọng Tằng Trác thì phỏng vấn thử cũng được. Cuối cùng cũng là phải cần một thư ký mới được. Đến cấp bậc hiện tại, không có thư ký thì công việc cũng rất khó tiến hành.

-Bảo Tằng Trác chiều nay đến đây một chuyến.

Hạ Tưởng khẽ gật đầu, liền nói tiếp:

- Tôi vừa mới nhìn thấy trên bàn có một phong thư. Hình như là có ai không cẩn thận bỏ lại ...

Điều hắn muốn chính là thăm dò một chút phản ứng của Đào Hà Giang.

Đào Hà Giang dường như không hiểu gì. Ngẩn ra một chút rồi mới bừng tỉnh ngộ nói:

- Đúng rồi, ngày hôm qua có cho người ta sửa sang lại văn phòng. Có thể là có một số thứ mà Chủ nhiệm Lưu để lại chưa thu dọn…

Hạ Tưởng mỉm cười:

-Được rồi. Anh đi trước đi.

Đào Hà Giang vội gật đầu cười cười, lặng lẽ lui ra ngoài, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Vừa ra khỏi cửa, ông ta lại lặng lẽ lau một chút mồ hôi lạnh trên trán, nghĩ thầm rằng chủ nhiệm Hạ tuổi không lớn, cũng không hay làm bộ, quyền uy lại rất lớn. Vừa rồi chỉ có điều thuận miệng vừa hỏi không ngờ lại khiến ông ta có áp lực lớn như thế. Thật là khiến cho người ta phải kinh ngạc.

Đào Hà Giang lại quay đầu lại nhìn văn phòng của Hạ Tưởng, trong lòng hiện lên một tia lo nghĩ do dự, nhưng nghĩ một hồi rồi vẫn không quay đầu lại, lại nhanh rảo bước đi sắp xếp công việc.

Giữa trưa, Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Mai Hiểu Lâm.

-Vốn muốn sớm gặp anh, ai ngờ lại có một thương nhân từ Hồng Kông đến đầu tư nên không thoát ra nổi.

Âm thanh của Mai Hiểu Lâm cứ thản nhiên như vậy. Nhưng trong sự bình tĩnh đó dường như vẫn còn có một sự hưng phấn và mong chờ không kìm nén được.

- Tối nay có thời gian không, tôi mời anh đi ăn cơm.

Hạ Tưởng chần chừ một lát, từ chối:

- Tôi mới đến nên có nhiều chuyện. Buổi tối cũng phải làm thêm nữa.

Hắn nghĩ đến Mai Hiểu Lâm sẽ nghĩ rằng mình có ý miễn cưỡng. Không ngờ Mai Hiểu Lâm lại hiểu lầm hắn, nói:

-Tôi biết là chắc chắn buổi tối sẽ phải đi ăn với Phó Tiên Phong. Cũng đúng Phó Tiên Phong là Chủ tịch tỉnh, quan trọng hơn so với một Phó thị trưởng như tôi.

Hạ Tưởng đành phải ha hả cười:

- Hiểu Lâm, cô suy nghĩ quá rồi. Tôi đâu phải là người bên trọng bên khinh đâu mà.



Mai Hiểu Lâm trầm mặc hồi lâu rồi đột nhiên nói:

- Ở một số phương diện, anh thật là….

Sau đó liền ngắt điện thoại.

Một số phương diện là phương diện nào, không cần nói cũng biết, Hạ Tưởng lắc đầu. Sự nhiệt tình của Mai Hiểu Lâm đối với hắn dường như là từ lúc theo hắn đến tỉnh Tương thì càng tăng lên gấp bội.

Không phải là một điềm lành đâu…

Buổi chiều,Tằng Trác dưới sự sắp xếp của Đào Hà Giang đến gặp Hạ Tưởng.

Cũng quả thật như lời nói của Đào Hà Giang. Mọi điều kiện ở các phương diện của Tằng Trác đều không tồi. Con người nhìn rất có tinh thần, lời nói hành động đều khiến Hạ Tưởng vừa lòng. Hạ Tưởng cũng không phải là một người thích phô trương giả tạo, ngay lúc đó hắn đã quyết định được Tằng Trác rồi.

Có lẽ bình tĩnh mà xem xét, ở sâu trong nội tâm của Hạ Tưởng, hắn vẫn là muốn tin Đào Hà Giang, chứ không muốn để cho Trịnh Hải Kỳ đề cử chọn người.

Sau khi xác định được người làm thư ký, Tằng Trác liền quay trở về làm các thủ tục bàn giao và điều động. Tuy rằng anh ta là người của Ủy ban Kỷ luật thành phố, nhưng đều thuộc về hệ thống Ủy ban Kỷ luật nên thủ tục điều động cũng rất dễ dàng, nửa ngày là có thể làm xong. Ngày mai là có thể chính thức đi làm.

Trước khi tan ca, thì liền có không ít người lấy lí do là báo cáo công tác nên trực tiếp hoặc uyển chuyển đưa ra lời mời Hạ Tưởng ăn cơm, nhưng đều bị Hạ Tưởng từ chối. Từ chối là từ chối, nhưng lời nói rất khách khí, làm cho người ta không cảm thấy ngại và khó chịu. Nguồn truyện: Truyện FULL

Phải cho cấp dưới còn đường lui. Không thể khiến cho cấp dưới thấy mình ngồi tít trên cao. Cũng không thể để cho bọn họ cho rằng mình dễ bị lừa, dễ bị đùa giỡn. Trong cách dùng người, Hạ Tưởng đều có tâm đắc. Sau nhiệm kỳ ở Thiên Trạch và Tần Đường thì cách thức lôi kéo và thu phục người khác ngày càng thành thạo. Bây giờ là một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh thì lại càng phải làm một cách thỏa đáng, đúng mực.

Khi nói chuyện với Mai Hiểu Lâm. Mai Hiểu Lâm nghĩ đến Hạ Tưởng cự tuyệt là bởi vì Phó Tiên Phong. Thực ra Hạ Tưởng hiểu rõ, Phó Tiên Phong sẽ không mời hắn ăn cơm. Hắn vừa tới tỉnh Tương, thân phận lại vô cùng đặc thù, Phó Tiên Phong sẽ không nóng vội. Không cần nóng lòng gặp mặt ngay, còn nhiều thời gian. Hơn nữa Phó Tiên Phong cũng là mới đến tỉnh Tương không lâu, chắc chắn có rất nhiều chuyện khác phải bận rộn.

Quả nhiên, sau khi tan ca, Phó Tiên Phong chủ động gọi điện thoại đến. Đầu tiên là khách khí vài câu, nói là gần đây bận quá, nếu không nhất định phải cùng ngồi với hắn. Vừa chuyển đề tài, lại nói:

- Bí thư Hạ, hôm nay tôi và Bí thư Trịnh gặp nhau, Bí thư Trịnh rất kỳ vọng ở anh. Nói là rất mong anh đến có thể đem đến không khí hoàn toàn mới cho tỉnh Tương.

Phó Tiên Phong lời nói có ý thử. Hạ Tưởng hiểu rõ, dù là hắn hiện tại là lập trường thế lực gia tộc nhưng trên đầu lại có cái mác của Đoàn hệ. Đoàn Hệ thì luôn luôn tranh giành, còn thế lực gia tộc đối với hắn thì lại luôn lôi kéo và tín nhiệm. Có điều, với cách đối nhân xử thế của Phó Tiên Phong, chắc chắn sẽ không tín nhiệm hắn một trăm phần trăm được.

Cũng như vậy, hắn đối với Phó Tiên Phong cũng không tín nhiệm một trăm phần trăm.

- Có cơ hội thì vẫn muốn cùng ngồi với Chủ tịch tỉnh Phó, nói chuyện một chút về hiện trạng và triển vọng của tỉnh Tương.

Hạ Tưởng bật cười ha hả.

-Tôi cũng tin tưởng, dưới sự lãnh đạo của Bí thư Trịnh và Chủ tịch tỉnh Phó, tỉnh Tương có thể nhanh đi tới một tầm cao mới.

- Ha ha...

Phó Tiên Phong cười ha ha, không còn cách nào với Hạ Tưởng.

- Tốt lắm, Bí thư Hạ, tôi vẫn còn có một hội nghị phải họp. Nói chuyện sau nhé.

Trở lại chỗ ở - tòa nhà ủy viên thường vụ Tỉnh ủy rất tinh tế, căn phòng lớn 150 mét vuông, cái gì cần có cũng có cả. Điều kiện rất tốt. Đào Hà Giang vốn còn muốn sắp xếp người giúp việc. Nhưng Hạ Tưởng từ chối, chỉ muốn sắp xếp một nhân viên vệ sinh đến vệ sinh theo giờ là được.

Căn phòng rất lớn, một người ở quả thật hơi cô độc, cũng may Hạ Tưởng đã quen cuộc sống một người, cũng không cảm thấy gì. Tuy nhiên lần này đến tỉnh Tương, sợ là phải ì ra vài năm, cho nên hắn có dự tính đón Tào Thù Lê đến

Đơn giản ăn một bữa cơm - tòa nhà ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Tương chẳng những có nhân viên vệ sinh, còn có thể bất cứ lúc nào gọi điện thoại mang cơm tới cửa, phục vụ có thể so với khách sạn năm sao, tỉ mỉ tới từng khâu nhỏ - sau khi ăn xong, Hạ Tưởng trước sau gọi điện thoại cho Tào Thù Lê, Liên Nhược Hạm

Đối với đề xuất bảo cô đến tỉnh Tương của Hạ Tưởng, Tào Thù Lê rất ngoan ngoãn đồng ý nhưng lại lo Hạ Đông không chịu rời khỏi Bắc Kinh. Hạ Đông càng ngày càng độc lập. Đi học ở Bắc Kinh, không thường xuyên gặp mặt cha mẹ, hồi đầu thì còn nhớ nhung nhưng sau rồi cũng quen. Nó còn nhỏ như thế nhưng khiến ai cũng kinh ngạc.

Nghe nói mối quan hệ tình bạn giữa nó và cháu gái của Tổng bí thư ngày càng thân thiết.

Hạ Đông cũng không cần quan tâm. Có người chăm sóc, không đến thì thôi. Hạ Tưởng không phải không nhớ con nhưng biết rằng con trai mình cũng sẽ có ngày bay cao bay xa nên hắn muốn con kiên cường tự lập từ nhỏ. Đó là một chuyện vô cùng tốt.

Liên Nhược Hạm cũng nói có cơ hội thì sẽ đến tỉnh Tương thăm Hạ Tưởng, còn nói cho Hạ Tưởng biết Vệ Tân đã bị cô thuyết phục rồi và bây giờ cô ta đang ở Thiên Trạch.

Hạ Tưởng không nói gì. Vệ Tân đi Thiên Trạch, hắn cũng không biết năng lực Liên Nhược Hạm lại có thể mạnh như thế. Không ngờ có thể khiến Vệ Tân giấu hắn. Nghĩ lại cũng chỉ đành cười lắc đầu. Liên Nhược Hạm rõ ràng là muốn tốt cho Vệ Tân. Ai mà biết rằng cô ấy đang muốn để mắt đến Vệ Tân, có phải để phòng Vệ Tân ở cùng với hắn hay không?

Liên Nhược Hạm thật là mánh khóe.

So sánh một chút, Tào Thù Lê cũng là người phụ nữ thông minh sắc sảo. Chưa chắc đã nhìn ra tâm tư của Vệ Tân. Nhưng cô chưa bao giờ động đến hắn vì chuyện phụ nữ. Không phải là không muốn mà là muốn cho hắn một không gian để khiến chính bản thân hắn có chừng mực.

Bị vây quanh bởi hai người phụ nữ thông minh. Cũng không biết là hạnh phúc hay bất hạnh đây?

Vừa mới buông điện thoại, Hạ Tưởng định đi tắm rửa rồi ngủ. Chủ yếu cũng là bận quá, mệt. Không ngờ vừa cởi đồ ra thì điện thoại lại vang lên, là Nghiêm Tiểu Thì.

Ban đêm gọi điện thoại tới, Hạ Tưởng tưởng Nghiêm Tiểu Thì chỉ là muốn quan tâm một chút. Nghiêm Tiểu Thì mở miệng liền hỏi:

-Anh có biết công ty cầu đường của tỉnh Tương không?

Hạ Tưởng sửng sốt, hỏi:

-Làm sao thế?

Nghiêm Tiểu Thì vừa cười :

- Nghe giọng anh kìa. Sao phải nghiêm túc thế chứ. Không có chuyện gì to tát cả, chỉ là tôi có ý kinh doanh, có thể hợp tác với cầu đường tỉnh Tương.

Là một cơ hội gia nhập hay là cạm bẫy của một người? Hạ Tưởng lại cẩn thận suy nghĩ. Cảm giác dường như bắt được cái gì. Đúng rồi, Nghiêm Tiểu Thì chính là người tỉnh Tương.