Hạ Tưởng dưỡng thương thật hay là có mục đích riêng thì Chương Quốc Vĩ cũng không còn lòng dạ nào mà tính toán. Trong khi hắn rời khỏi, Tần Đường có chuyện gì phát sinh, trong lòng hắn đều biết rõ.
Hạ Tưởng đại nạn chẳng những không chết, còn đá một cước đá chết tên ương ngạnh Hải Quân, còn Ngưu Lâm Quảng cuối cùng bị đánh cho thất bại thảm hại, hơn nữa nghe nói là bị chết cháy thành ngọn đuốc sống, coi như là là hoả thiêu sống, cách nói ác hơn chính là tan thành tro bụi.
Sau một cơn mưa to tuy rằng khắp cả Tần Đường bừa bãi, nhưng không khí vô cùng tươi mát. Chương Quốc Vĩ vừa bước một bước vào Thành ủy, liền cảm thấy không khí toàn bộ tòa nhà Thành ủy có một áp lực kỳ dị. Ánh mắt mọi người nhìn gã đều lộ ra điểm khác thường, cứ như thể gã là một người chết vậy.
Gã còn chưa có rơi đài, đã bị người ta phán cho án tử hình trong chính trị rồi sao?
Chương Quốc Vĩ trở lại văn phòng, mông ngồi cũng không yên vì biết một tin tức, Trung ương đã phê chuẩn, đồng chí Lý Bỉnh Văn không hề đảm nhiệm vị trí Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Yến, đồng chí Mã Kiệt đảm nhiệm ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Yến, Bí thư Đảng ủy Công an, kiêm nhiệm Giám đốc sở Công an tỉnh.
Lại là một hướng gió chính trị không lành, Chương Quốc Vĩ bỗng nhiên cảm giác phía sau lưng lạnh cả người, trực giác nói cho gã biết, e rằng vị trí của gã khó mà giữ được!
Tin tức đồn thổi Lý Bỉnh Văn thôi chức đã bung ra từ sớm, nhưng vẫn đoán không ra khi nào Trung ương chính thức ra văn bản, không ngờ là lúc này.
Tỉnh ủy mời họp hội nghị toàn bộ hệ thống chính trị pháp luật tỉnh, Lý Bỉnh Văn đã bị đưa đi nhưng cũng không thể nói là bị đưa đi, mà là đã đến tuổi đến giờ, tuy nhiên thời cơ lại quá nhạy cảm, hơn nữa khiến Lý Bỉnh Văn mất hết thể diện.
Hiển nhiên là có người bất mãn cực độ với Lý Bỉnh Văn. Đúng là, vừa mới còn ngồi ở trên bục nói chuyện năm châu, vậy mà chỉ chớp mắt liền tạm rời cương vị công tác, người này thật quá khổ.
Chắc chắn Lý Bỉnh Văn khẳng định sẽ lên cơn cao huyết áp, ngực quặn đau.
Hội nghị công tác toàn bộ hệ thống chính trị pháp luật tỉnh, là do Lý Bỉnh Văn muốn kiềm chế Hạ Tưởng nên cố ý mời họp hội nghị, chẳng lẽ không phải là chứng minh Trung ương vô cùng bất mãn với Lý Bỉnh Văn sao, lại cho thấy là có người trút giận thay cho Hạ Tưởng?
Lại liên tưởng đến việc bố trí hệ thống nước gây ồn ào huyên náo Tần Đường mà Chương Quốc Vĩ chỉ cảm thấy da đầu run lên, bệnh đau răng cũ lại tái phát, giật mình trong lòng. Một ngọn lửa lớn đã hỏa thiêu chết Ngưu Lâm Quảng, không phải một cơn lũ lụt lại hướng về phía Chương Quốc Vĩ đấy chứ.
Chương Quốc Vĩ trầm tư trong chốc lát, cầm lấy điện thoại lần lượt gọi đến thủ đô và trong tỉnh.
Hạ Tưởng đến thủ đô dưỡng bệnh, là quyết định tạm thời, vốn hắn còn muốn gặp mặt Chương Quốc Vĩ một lần, ít nhất bàn giao công tác một chút, nhưng lão Cổ cố ý bảo hắn phải lập tức đi thủ đô, hắn cũng không được yên thân.
Tới thủ đô cũng không nằm trong bệnh viện, mà ở luôn trong căn nhà kín cổng cao tường của lão Cổ.
Lão Cổ tự mình ra ngoài cửa lớn nghênh đón, từ khi Hạ Tưởng quen biết lão Cổ tới nay chưa bao giờ được nhận đãi ngộ lớn như vậy, khiến hắn vô cùng xúc động, ngược lại lão Cổ cứ giữ chặt tay của hắn, thân như bề trên trong nhà.
Tuy lão Cổ chỉ thân thiết với hắn hơn một chút so với trước kia, nhưng Hạ Tưởng cảm giác giống như hoàn toàn không thấy một tầng ngăn cách nào giữa hắn và lão Cổ, giữa hai người thật sự thân giống như người nhà vậy.
Lão Cổ đối với hắn giống như ngang bằng với Cổ Ngọc vậy.
Đồng thời cũng khiến Hạ Tưởng cảm thấy vui mừng chính là khúc mắc giữa Hứa Quan Hoa và hắn cũng hoàn toàn biến mất. Khi gặp lại hắn, sắc mặt Hứa Quan Hoa có vẻ kính nể hơn, thái độ đối với hắn chuyển biến rất tốt, không hề khinh thường và lạnh nhạt như trước kia.
Lão Cổ nói cho Hạ Tưởng biết rằng Hứa Quan Hoa đã cam đoan với lão, về sau phải toàn lực ủng hộ Hạ Tưởng. Tương đương là nói, Hạ Tưởng ở quân đội có một đồng minh kiên định!
Việc này vô cùng có lợi cho sự trưởng thành về sau của Hạ Tưởng, hơn nữa Hứa Quan Hoa hiện tại đã là thiếu tướng, lão Cổ nói trong vòng hai năm có hy vọng thăng lên làm trung tướng.
Hạ Tưởng cũng vui mừng tự đáy lòng.
Cổ Ngọc đối với hắn lại dịu dàng như nước, ở trước mặt hắn vâng lời, như là cô vợ nhỏ vậy. May mắn là Hứa Quan Hoa cầm được thì cũng buông được, giải được nỗi lòng liền thản nhiên mà đối mặt. Tuy nhiên lần này Hạ Tưởng gặp nguy hiểm ở Tần Đường, cũng không lan truyền ra rộng rãi, không tuyên truyền tin tức, ngoại giới cũng không có mấy người biết, thậm chí người biết chuyện ở trong Tần Đường cũng không nhiều lắm. Ngay cả Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm cũng chẳng hay biết gì, bởi vậy Hạ Tưởng đến thủ đô, các cô cũng không tới thăm, cũng khiến Hạ Tưởng tĩnh tâm.
Phó Tiên Tiên lại đến đây. Chẳng những Phó Tiên Tiên đến mà Phó Tiên Phong cũng đến đây.
Phó Tiên Phong lần đầu tiên vào trong ngôi nhà kín cổng cao tường của lão Cổ. Gã cũng là nhờ hào quang của Hạ Tưởng, nếu không lão Cổ sẽ không cho phép Phó Tiên Phong tới cửa, cũng là do Phó Tiên Phong nói một câu khiến lão Cổ động lòng.
Phó Tiên Phong nói:
- Chuyện kể có người hỏa thiêu Ngưu Lâm Quảng, vừa lúc trong tay tôi có nước, nghe nói Tần Đường bị ngập nước? Tôi thêm chút nước nữa giúp vui.
Đây là lời lão Cổ thích nghe nên mới để cho Phó Tiên Phong đến thăm Hạ Tưởng.
Thật ra trước lúc Phó Tiên Phong đến, Hạ Tưởng đã hỏi lão Cổ, làm sao xe của Ngưu Lâm Quảng lại gặp tai nạn, lão Cổ chỉ xua tay, bảo rằng không biết, còn giải thích có thể là tự mình gây họa, ác giả ác báo.
Hạ Tưởng thực ra cũng biết, nếu bắt được Ngưu Lâm Quảng, theo trình tự thông thường của luật pháp thì Ngưu Lâm Quảng cho dù bị phán xử tử hình, ít nhất cũng phải nửa năm về sau, thậm chí còn có thể hơn một năm mới bắn chết được.
Mấu chốt là, Ngưu Lâm Quảng bị bắt, khẳng định sẽ dẫn phát một vòng đấu tranh chính trị mới, có rất nhiều người không muốn Ngưu Lâm Quảng còn sống!
Bởi vậy, Ngưu Lâm Quảng chết, có lẽ là do một tay lão Cổ bày mưu đặt kế gây nên, cũng có thể là một thế lực phương khác. Dù sao Ngưu Lâm Quảng đã chết, xương nghiền thành tro thì cuối cùng chết ở trong tay ai cũng không còn quan trọng, quan trọng là Ngưu Lâm Quảng đã chết, kết thúc một thời kì của Tần Đường.
Đương nhiên, Tần Đường còn có Chương Quốc Vĩ.
Hạ Tưởng một lòng muốn đánh sụp Ngưu Lâm Quảng, bởi vì Ngưu Lâm Quảng làm nhiều việc ác, không giết không át được sự căm phẫn của nhân dân.
Nhưng đối với Chương Quốc Vĩ, tuy rằng hắn cũng căm hận Chương Quốc Vĩ, tuy nhiên chưa tóm đuợc nhược điểm nào của Chương Quốc Vĩ, trên thực tế, thậm chí trong đầu Hạ Tưởng còn sinh ra ý niệm nương tay.
Khi hắn đi, Chương Quốc Vĩ tóm lại sẽ không có kết cục tốt, phỏng chừng sau khi hết nhiệm kỳ, cũng chỉ nhận một chức quan nhàn tản hoặc là tốt lắm cũng chỉ được đến đảm nhiệm Bí thư Thành ủy ở nơi khác, còn ở Tần Đường, không có vị trí cho gã. Nhưng khiến Hạ Tưởng thật không ngờ chính là, Phó Tiên Phong đã động lòng với Chương Quốc Vĩ.
Đối với việc Phó Tiên Phong và Phó Tiên Tiên xuất hiện tại chỗ ở của lão Cổ, Hạ Tưởng hơi giật mình, không phải giật mình vì Phó Tiên Phong đến thăm hắn, mà là giật mình vì lão Cổ để cho Phó Tiên Phong vào.
Phó Tiên Phong nhanh tay cầm chặt tay Hạ Tưởng:
- Hạ Tưởng, Tiên Tiên nói cho tôi biết, tôi phải cảm ơn anh đã cứu nhà máy sản xuất trang phục Qi Fenda.
Lời nói của Phó Tiên Phong có hai lớp ý nghĩa, thứ nhất là cảm ơn Hạ Tưởng ra tay đúng lúc, mới không gây thành đại họa, nếu không liền lãng phí cả giai đoạn đầu tư trước của nhà máy sản xuất trang phục Qi Fenda, như vậy tuyệt đối không có cách nào khác tiếp tục tồn tại ở Tần Đường nữa. Một lớp nghĩa khác chính là thanh minh cho bản thân, nói cho Hạ Tưởng biết, thực sự không phải do nhà họ Phó, không phải là gã ra tay đánh lén hắn.
Hạ Tưởng cũng chưa từng nghĩ đó là tác phẩm của Phó Tiên Phong, thấy Phó Tiên Phong giải thích như thế, cũng hiểu được cách đối nhân xử thế của Phó Tiên Phong là đầu cơ trục lợi, cho rằng người khác cũng đa nghi như gã.
Tuy nhiên sau đó Phó Tiên Phong nói một câu khiến hắn hiểu rõ vì sao lão Cổ lại nương tay, cho Phó Tiên Phong vào nhà.
- Hạ Tưởng, sau một thời gian nữa sẽ có quà cho anh, anh nhất định phải vui lòng nhận cho.
Khi Phó Tiên Phong nói, trên mặt toát ra vẻ âm u lạnh lẽo, hiển nhiên là gã đang nung nấu chuyện không tốt lành gì rồi. Tuy nhiên cũng may là Hạ Tưởng biết, Phó Tiên Phong tính kế với người khác, không phải với hắn.
- Chương Quốc Vĩ ở lì ở Tần Đường lâu rồi, cũng nên chuyển địa phương thôi.
Phó Tiên Phong nói một chút, ý là để cho Hạ Tưởng hiểu gì đó, rồi lại chuyển đề tài,
- Nói không chừng sẽ đến lúc chúng ta phải phối hợp công tác, Hạ Tưởng, tôi đã nói trước, đến lúc đó anh cần phải kiên định lập trường.
Lời nói của Phó Tiên Phong hơi đột ngột, sau khi Hạ Tưởng sửng sốt đột nhiên nghĩ tới một chuyện, chẳng lẽ là nói bước tiếp theo của hắn, sẽ được điều động đến cùng nơi với Phó Tiên Phong sao?
Lại nghĩ, cuối cùng Phó Tiên Phong muốn đối phó Chương Quốc Vĩ như thế nào? Lẽ ra giữa Phó Tiên Phong và Chương Quốc Vĩ cũng không có xung đột lợi ích trực tiếp, nếu nói chỉ là cho hắn một ân tình, thì Phó Tiên Phong cũng đầu tư hơi quá lớn rồi. Dọn dẹp Chương Quốc Vĩ, khẳng định phải phí không ít hơi sức. Hơn nữa sau lưng Chương Quốc Vĩ, không biết là có ai, nhà họ Phó cho dù có thực lực cũng phải tìm đúng cơ hội, cũng phải có lý do đầy đủ.
Với sự khôn khéo của Phó Tiên Phong, chưa bao giờ đi làm một vụ kinh doanh thâm hụt tiền, thậm chí có thể nói kinh doanh ít lợi nhuận cũng không sẽ làm, gã lại có mưu tính sâu xa gì đây?
Hạ Tưởng mặc dù có ý mượn chuyện bố trí hệ thống nước để tạo áp lực với Chương Quốc Vĩ, tuy nhiên là đập cảnh báo Chương Quốc Vĩ, để gã kiềm chế vài phần, tỉnh táo một chút. Bởi vì tới được cấp bậc như của Chương Quốc Vĩ, trừ phi có vấn đề kinh tế vô cùng lớn, nếu không vấn đề kinh tế bình thường căn bản không có khả năng làm gã gặp chuyện gì. Nguồn truyện: Truyện FULL
Cán bộ cấp sở, nhất là Giám đốc sở thực chức, phải xuống đài bởi vì vấn đề kinh tế, hơn phân nửa là vật hy sinh trong đấu tranh chính trị.
Phó Tiên Phong lại nói rất chắc chắc, Hạ Tưởng đã âm thầm suy nghĩ, thứ nhất là không muốn nhận ân tình của nhà họ Phó, bởi vì bản thân hắn cũng không có ý tưởng muốn đánh ngã Chương Quốc Vĩ, thứ hai là cũng hiểu được không cần phải truy cứu mãi không thôi, sự tình đến đây chấm dứt cũng được rồi.
Không ngờ Phó Tiên Phong dường như là đoán được ý nghĩ của Hạ Tưởng, mỉm cười nói một câu:
- Là thù oán cá nhân giữa tôi và gã, không liên quan gì với anh cả, anh cũng không cần lo nghĩ. Được rồi, nghỉ ngơi cho tốt, sau vài ngày nữa thì quay về Tần Đường...
Sau một câu đầy ẩn ý, Hạ Tưởng đang định nói thêm thì Phó Tiên Phong đã đứng dậy cáo từ.
Lúc đó Phó Tiên Tiên có đem tới một gói quà, cố ý đặt ở dưới chân Hạ Tưởng, nhỏ giọng nói:
- Vịt nướng mới ra lò, ăn ngon lắm, nhớ ăn luôn khi còn nóng nhé.
Hạ Tưởng đành phải cười cười, có đôi khi trí nhớ của con người thật tốt, Phó Tiên Tiên tâm tư đơn giản, cho là hắn thích ăn vịt nướng, mỗi lần đến đều mua cho hắn ăn, khiến hắn cũng chỉ có thể cam chịu.
Anh em nhà họ Phó vừa đi, Cổ Ngọc đã ném vịt nướng sang một bên, bĩu môi nói:
- Toàn là mỡ, hiện tại anh chỉ hợp ăn món nào nhẹ nhàng thôi.
Chỉ một món vịt nướng cũng thành đồ để tranh giành ghen tuông sao? Hạ Tưởng không nói gì.
Buổi tối, lão Cổ đãi tiệc bạn bè, là chuyện hiếm thấy, kỳ thật cũng không có bao nhiêu người, đều là học trò của lão, ngoại trừ Hứa Quan Hoa, còn lại là mấy vị thiếu tướng, trung tướng, Hạ Tưởng đều không biết. Tuy nhiên bởi vì có lão Cổ hết lòng, lại có Hứa Quan Hoa ra sức ủng hộ, hơn nữa Hạ Tưởng đối nhân xử thế dễ chịu, rất nhanh liền hoà mình với mấy quan lớn trong quân đội, uống rượu cười nói.