Hạ Tưởng không muốn để Ngưu Lâm Quảng biết bất cứ cái riêng tư gì của hắn. Lại càng không muốn cho Ngưu Lâm Quảng gây tổn thương đến bất cứ người thân nào của hắn. Lần trước ở thành phố Lang, còn có người có ý muốn đánh hắn, vô tình gây thương thích đến Tiêu Ngũ và Vệ Tân, khiến hắn vô cùng đau lòng.
Hạ Tưởng vỗ vỗ lưng Vệ Tân:
- Được rồi, đừng giống trẻ con thế chứ. Em là người lớn rồi cơ mà.
- Này, anh còn muốn lừa gạt một thiếu nữ vị thành niên hay là sao? Hay là chê em già rồi ?
Vệ Tân yêu kiều nũng nịu.
- Không được chê em già. Dù là em có già thì tuổi thanh xuân của em cũng đã cho anh rồi.
Hạ Tưởng lại một tay ôm lấy Vệ Tân vào lòng. Không hiểu sao sống mũi cay cay, nước mắt rơi xuống. Vệ Tân đã đem tuổi thanh xuân cho hắn, còn cho hắn tình yêu của hai kiếp và cả sinh mệnh của kiếp này nữa.
Vệ Tân thấy Hạ Tưởng hơi xúc động nên thấy khó hiểu:
- Này, anh giả vờ giống thế. Giống như anh yêu em lắm vậy. Phụ nữ bên anh nhiều như thế. Em chỉ là một trong số đó mà thôi, có thể nhận được một phần mười tình yêu của anh cũng là tốt lắm rồi.
Bình tĩnh mà xem xét, Hạ Tưởng có lẽ không phải yêu Vệ Tân nhất, nhưng hắn tuyệt đối đắm chìm nhất đối với tình yêu của Vệ Tân.
- Khi ở bên em thì em là tất cả của anh.
Hạ Tưởng nói một câu thật lòng.
Vệ Tân cảm động:
- Em chỉ cần có một phút là tất cả của anh, thì em cũng đã thỏa mãn rồi.
Hạ Tưởng hiện tại chỉ hy vọng Vệ Tân được bình an, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn là được rồi. Dù cho là một ngày nào đó Vệ Tân giống như Cổ Ngọc ra đi không từ giã hoặc không còn để ý đến hắn nữa thì hắn cũng không oán trách. Chỉ mong họ được sống hạnh phúc khỏe mạnh một đời.
Nguyện vọng của Hạ Tưởng có thực hiện được không?
Hai ngày sau, cuộc điều chỉnh nhân sự tỉnh Yến có động tĩnh lớn. Phó Bí thư Tỉnh ủy Mai Thái Bình điều nhiệm sang Phó bí thư, Ủy viên thường vụ, Tỉnh ủy viên tỉnh Sở, được đề danh làm ứng cử viên Chủ tịch tỉnh. Cùng lúc đó Trung ương tuyên bố, Thị trưởng thành phố Sơn Thành Trần Phong đảm nhiệm Bí thư, Ủy viên thường vụ, Tỉnh ủy viên tỉnh Sở.
Bí thư tỉnh, Chủ tịch tỉnh Sở toàn bộ thay phiên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Ngay sau đó, Trung ương lại tuyên bố, Hồ Tăng Chu đảm nhiệm Phó bí thư, Ủy viên thường vụ, Tỉnh ủy viên tỉnh Yến, không đề cập đến Bí thư Thành ủy thành phố Yến. Vu Phồn Nhiên đảm nhiệm Bí thư Thành ủy thành phố Yến, Ủy viên thường vụ, Tỉnh ủy viên tỉnh Yến.
Trải qua vài năm lắng đọng, Vu Phồn Nhiên rốt cục đã đi được một bước mấu chốt ở thành phố Yến, tiến vào hội nghị thường vụ Tỉnh ủy.
Sau đó, nguyên Phó thị trưởng thường trực Lục Nho của thành phố Yến chính thức phù chính, đề danh làm ứng cử viên Thị trưởng. Nguyên Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Bình Hòa chuyển sang đảm nhiệm chức Phó thị trưởng thường trực. Nguyên Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy thành phố Lang Lưu Nhất Lâm tiếp nhận chức vụ Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy thành phố Yến.
Lưu Nhất Lâm một bước từ Phó giám đốc sở bước lên Giám đốc sở. Xem như con đường làm quan càng rộng lớn.
Nhưng sau một loạt sự điều chỉnh nhân sự hỗn loạn đến hoa mắt, Tỉnh ủy tỉnh Yến dường như đại cục đã xác định. Tất cả các Ủy viên thường vụ mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng. Căn bản không có ghế trống. Chẳng lẽ nói, chuyện Hạ Tưởng tiến vào chức vụ Ủy viên thường vụ, thì xem như không có câu kết rồi sao?
Điều mà không ai nhờ tới chính là, mạch nước ngầm mãnh liệt, một sự việc ngoài ý muộn động trời khiến mọi người trở tay không kịp.
Trong khoảng thời gian ngắn, Tần Đường và tỉnh Yến đã xảy ra hai sự kiện lớn…
Sự kiện lớn của Tần Đường, thực ra là do một chuyện vô cùng nhỏ gây nên. Sự việc vẫn là do Mã Quân khơi mào.
Mã Quân đã về nước, với trình độ ngoại ngữ người trong nước nghe không hiểu, người nước ngoài cũng không nghe rõ thì việc sống ở nước ngoài hoàn toàn là một kiểu tra tấn. Hơn nữa lại thêm việc nhớ vợ con nên luôn muốn về nước. Lại lo lắng Hạ Tưởng trả đũa nên cứ chậm chạp chưa thể thành được gì.
Không ngờ Lưu Kiệt Huy bất ngờ bị bắt, hơn nữa đến Kiệt Huy cũng nghe nói là có người ở phía sau lấy tài liệu việc tham ô nhận hối lộ của Mã Quân để trị y, tốt, y cũng đã nhận rồi. Nhưng về sau thì chỉ khiến y ngã ngựa, chứ không hỏi Mã Quân, ông ta liền biết, Mã Quân đã vượt qua cửa ải rồi.
Cho nên Lưu Kiệt Huy gật đầu một cái, Mã Quân liền lập tức về nước.
Mã Quân vừa mới quay về Tần Đường thì trước hết là tìm nhân tình ngày trước quấn quyết hai ngày. Bởi vì ở nước ngoài thật không chịu nổi hương vị của đàn bà Tây. Những ngày không có phụ nữ khiến hắn một ngày như một năm.
Mã Quân cả đời có hai cái ham mê lớn. Thứ nhất là rượu trong cốc, thứ hai là người trên giường. Nói mỹ miều hơn là rượu ngon trong cốc và người đẹp trên giường, trên thực tế để cho y làm quan thật đúng là nhân tài không được trọng dụng. Nghề mà thích hợp nhất với y chính là giám đốc phòng tắm hơi, dẫn đầu phòng khiêu vũ, hay gọi thô tục là đầu gà.
Mã Quân và tình nhân sau khi quấn lấy nhau hai ngày, nhưng vẫn cảm thấy chưa đã. Dù sao con người ai cũng có tâm lý có mới nới cũ. Y liền nhờ thuộc hạ lưu ý giúp hắn mấy cô gái nhà lành. Đương nhiên cũng không phải thực sự là nhà lành. Nhà lành thực sự thì cũng không vào tay được.
Đàn bà cũng chia làm hai loại. Một loại là giả đứng đắn, một loại là giả không đứng đắn. Loại giả đứng đắn chính là đàng hoàng trong mắt Mã Quân, bình thường đoan trang như thục nữ, nhưng sau khi kéo mặt nạ xuống thì điên cuồng như ma nữ.
Giả không đứng đắn chính là loại bình thường nói chuyện rất phóng khoáng nhưng trên thực tế khi vào việc thật thì liền lùi bước. Ngược lại chính là kiểu khiêu khích tiếng lòng của đàn ông nhất.
Cũng không biết thủ hạ của Mã Quân làm ăn thế nào, đi tới đi lui liền phát hiện Phó Tiên Tiên.
Phó Tiên Tiên ở Tần Đường bận rộn công việc của nhà máy may mặc, mệt đến gầy cả người đi, lại còn bị nhiễm phong hàn, cảm cúm, ho khan. Cách ăn mặc của cô vốn là thời thuợng nhưng lại cố ý kiềm chế nên lại thấy có hương vị rất giống với người phụ nữ giả đứng đắn trong mắt đàn ông.
…
Sau khi Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Phó Tiên Phong, vốn định đi thăm Phó Tiên Tiên một chút, nhưng vì Vệ Tân nên hắn trì hoãn lại. Kết quả là trong lúc trì hoãn, đã xảy ra chuyện.
Hạ Tưởng gần đây cũng rất bận, chuyện ở Tỉnh, chuyện ở Bắc Kinh, điện thoại không ngớt. Bởi vì sau khi việc điều chỉnh ở Tỉnh ủy được xác định, thì khiến hắn vô cùng kinh ngạc. Cho rằng mọi chuyện đã không còn cơ hội thay đổi nữa. Không ngờ từ chỗ Mai Thái Bình, Trần Phong còn có cả thông tin từ Tào Vĩnh Quốc, vẫn chưa phải là kết quả cuối cùng. Thậm chí ngay cả Tống Triêu Độ cũng đích thân gọi điện đến bảo hắn đừng có nản lòng. Kết quả cuối cùng còn chưa xuất hiện.
Hạ Tưởng lại ân tâm chút ít.
Chỉ có điều trái tim từ đầu đến cuối cứ treo ngược lên. Quả nhiên khó khăn rất lớn, rất lớn, chứ không phải lớn bình thường. Dù là mấy quan lớn cấp Bộ trưởng đều dị khẩu đồng thanh nói vẫn là còn hy vọng, nhưng đồng thời cũng nói với hắn, ý kiến của nguời phản đối chính là nắm lấy vấn đề tuổi tác của hắn không buông. Lý do đó rất khiến người ta chú ý, không có lợi cho sự trưởng thành của hắn.
Cứ như thế mà đợi, dù sao thì cũng từ xuất phát điểm là lo nghĩ cho hắn.
Đến tầng cao, thì cho dù phản đối anh cũng sẽ là xuất phát từ góc độ yêu quý anh, cũng muốn anh phục tùng một cách vô điều kiện, mà còn khiến cho anh phải cảm kích. Đạo dùng người, nằm ở chỗ muốn anh sống muốn anh chết, muốn anh chết đi sống lại hơn nữa còn không hờn không oán hận.
Nói đi lại phải nói lại, quả thật có rối lên thì cũng chẳng tác dụng gì. Hắn một chút cũng chẳng có sức nào. Tống Triêu Độ và Trần Phong cũng chỉ có thể thúc đẩy từ phía sau. Bởi vì bọn họ cũng không phải là Ủy viên bộ Chính trị.
Điều khiến Hạ Tưởng cảm thấy không ngờ nhất chính là, đột nhiên, hắn nhận được điện thoại của Cổ Thu Thực.
Hạ Tưởng đang ở văn phòng nghe Tiêu Dật Lăng báo cáo công tác thì Cổ Thu Thực điện thoại đến. Tiêu Dật Lăng nhìn thần thái của Hạ Tưởng thì biết là cuộc gọi quan trọng, nên lập tức cáo từ.
- Bí thư Cổ, chào ngài.
Hạ Tưởng rất nhiệt tình.
- Hạ Tưởng, Tết vừa rồi không có dịp gặp cậu ở Bắc Kinh thật là đáng tiếc quá. Tháng ba tôi sẽ đến Bắc Kinh họp, đến lúc đó có thời gian thì lại nói chuyện tiếp nhé?
Cổ Thu Thực vẫn là tính cách thẳng thắn, nói ngay vào vấn đề.
Hạ Tưởng rất tán thưởng tính cách của Cổ Thu Thực, có nét giống với Trần Phong nhưng so với Trần Phong thì diễn trò ít hơn một chút, có sức cuốn hút phi thường, hơn nữa làm cho người ta cảm thấy vô cùng thân thiết.
- Đương nhiên là được rồi, thật là vinh hạnh.
Hạ Tưởng không khỏi khách sáo nói vài câu.
- Hạ Tưởng, nếu như không nhầm thì năm nay cậu 33 tuổi hả?
Cổ Thu Thực đột ngột hỏi một câu.
- Vâng, đúng vậy.
- Cũng đảm nhiệm chức vụ Giám đốc sở hai ba năm rồi nhỉ?
Câu hỏi của Cổ Thu Thực dường như là tùy ý mà hỏi, lại dường như là bắn tên có đích.
Hạ Tưởng liền đáp:
- Sắp ba năm rồi.
- Mỗi lần xem thi đấu thể thao, đều có thể nghe thấy MC nghìn bài một điệu kể ra kỷ lục thế giới và kỷ lục Trung Quốc là bao nhiêu. Mỗi lần tôi đều nghĩ, kỷ lục là cái gì? Kỷ lục chính là dùng để người sau đó phá vỡ.
Cổ Thu Thực cũng như tất cả các nhân vật chính trị khác đều giống nhau, nói chuyện nhảy cóc rất nhanh. Vừa nãy có lẽ vẫn còn đang giảng về người mẹ biển lớn. Câu tiếp theo có thể nói đến Tần Thủy Hoàng đốt sách diệt Nho. Dường như là những chuyện chẳng có gì liên quan, nhưng kỳ thật trong đó đều có mối liên hệ chặt chẽ bên trong.
Hiểu được ý của người khác. Nhân vật chính trị đều có năng lực lĩnh hội siêu phàm. Nếu như không có, rất xin lỗi. Mời đứng sang một bên.
Ám chỉ và sự hữu hảo của Cổ Thu Thực khiến Hạ Tưởng cảm động, liền nói một câu:
- Cảm ơn Bí thư Cổ.
Cổ Thu Thực lại giả bộ hồ đồ:
- Cảm ơn cái gì? Không hiểu ra sao cả! Đợi đến lúc gặp nhau thì mời tôi ăn cơm là được rồi.
Có bao nhiêu người muốn mời Cổ Thu Thực ăn cơm đều không có cơ hội. Hạ Tưởng hiển nhiên thấy vui rồi:
- Cầu còn không được. Chỉ sợ Bí thư Cổ không muốn đón tiếp mà thôi.
- Thế thì cũng phải đợi tôi có thời gian đã rồi mới muốn đón tiếp được. Nếu như tôi không có thời gian thì sao cho anh được?
Cổ Thu Thực lại cười.
- Được rồi, bây giờ không nói nữa. Vẫn còn một cuộc họp nữa đây.
Hạ Tưởng nghe xong điện thoại của Cổ Thu Thực thì tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều. Không ngờ mới buông điện thoại xuống thì Tiêu Ngũ gọi điện đến:
- Lãnh đạo, không hay rồi. Phó Tiên Tiên đã xảy ra chuyện.
Trái tim Hạ Tưởng trĩu xuống:
- Làm sao vậy?
- Mã Quân không biết thế nào mà lại thích Phó Tiên Tiên, liền sang đó buông lời, bị Phó Tiên Tiên tát cho một cái. Anh ta liền gọi ngay đám lưu manh tập trung lại vây quanh lấy xưởng may mặc.
"Rầm", Hạ Tưởng đập bàn một cái. Tâm trạng tốt vừa nãy liền mất sạch, mặt tím tái giận dữ.
- Dẫn người đến bảo vệ xưởng may đã. Không thể để Phó Tiên Tiên chịu một chút tổn thương nào. Tôi sẽ dến ngay.
Cái tên Mã Quân này thực sự là một tai họa, không thể lưu lại cái tên này được. Hạ Tưởng trầm tư giây lát. Nhấc điện thoại lên gọi cho Hoàng Đắc Ích.
- Đắc Ích, lập tức đến văn phòng của tôi ngay. Ngoài ra tổ chức lực lượng cảnh sát đến xưởng may mặc Phân Đạt Kỳ, có kẻ tụ tập gây chuyện ở đó.
Trong nháy mắt Hạ Tưởng đưa ra một quyết định, mượn sự gây rối lần này của Mã Quân, để triển khai hoạt động trị an nghiêm túc chuyên nghiệp ở Tần Đường, tiến hành chỉnh đốn và cải cách một số nơi giải trí của Ngưu Lâm Quảng, đồng thời, thích hợp bắt lấy mấy tên lưu manh dưới tay của Ngưu Lâm Quảng, đả kích cái dáng vẻ bề vệ kiêu ngạo của bọn chúng.
Trước khi Hoàng Đắc Ích đến, Hạ Tưởng lại khẩn cấp triệu tập Phạm Tiến và Lương Thu Duệ, bố trí nhiệm vụ cho bọn họ. Cho bọn họ lập ra trước một kế hoạch hành động, rồi sau đó lại giao cho cục Công an thực thi cụ thể.
Phạm Tiến và Lương Thu Duệ thấy Hạ Tưởng muốn mạnh tay liền biết chuyện này nghiêm trọng. Lương Thu Duệ tưởng rằng có người đã chọc giận Hạ Tưởng, Phạm Tiến lại cho rằng Hạ Tưởng là muốn trước khi tin đồn về Ủy viên thường vụ đồn ra thì dùng sự nghiêm túc để chỉnh đốn môi trường trị an của Tần Đườnglàm lý do, để lập uy, nhướn mày, rút kiếm.
Nhưng mặc kệ như thế nào, thì chỉ thị của Bí thư thì phải chấp hành không hơn không kém.
Phạm Tiến thầm may mắn vừa lúc muốn đến gần Hạ Tưởng, việc tiến vào Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy một khi xác định, thì uy vọng của Bí thư Hạ ở Tần Đường lên tột đỉnh, nhất định gắt gao ngăn chặn được Chương Quốc Vĩ.
Tần Đường, thật sự có hi vọng thay đổi ngày mới.
Phạm Tiến và Lương Thu Duệ vừa mới đi, Hoàng Đắc Ích liền đến. Trên đường đến anh ta đã nghe được báo cáo về tình hình, hỏa khí cũng hừng hực.
Xưởng may mặc Phân Đạt Kỳ, phía mặt ngoài là hạng mục phụ trách thu hút đầu tư của Nam Hân Vũ, Trên thực tế chính là mối quan hệ của bản thân Bí thư Hạ. Mã Quân thực sự đã hỏng cái mắt chó của mình. Chọc ai không chọc mà lại chọc vào Phó Tiên Tiên. Chắc rằng ngày lành của anh ta đến đây là chấm dứt đây.
Hạ Tưởng cũng không nói nhiều, liền cùng với Hoàng Đắc Ích tức khắc đi đến hiện trường. Lần xuất hành này trước sau tổng cộng bốn năm chiếc xe cảnh sát mở đường, uy phong vô cùng.
Chương Quốc Vĩ còn không biết đã xảy ra chuyện gì. Nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát bên ngoài mới ý thức được là xảy ra chuyện. Dịch Diễn ra ngoài nghe ngóng một vòng, rồi mới quay lại báo cáo.
Chương Quốc Vĩ vừa nghe liền choáng váng. Ngay lúc đó chén trà cầm trong tay liền rơi xuống vỡ tan tành. Gã chửi ầm lên:
- Cái tên khốn Mã Quân này, chán sống rồi hay sao chứ?
Chương Quốc Vĩ bình thường mạnh mẽ, cứng rắn mà ngạo mạn, nhưng ông ta có một nguyên tắc – vĩnh viễn không muốn đo ván trên vấn đề phụ nữ. Do đó đối với việc Ngưu Lâm Quảng thích Hoa Nhài Bạc thì ông ta cũng có thái độ muốn dàn xếp ổn thỏa, không muốn vì phụ nữ mà lại tự dưng gây chuyện.
Mã Quân bất ngờ trở về, ông ta đã không hài lòng rồi. Không ngờ lại háo sắc làm liều, lại vì một người phụ nữ mà gây đại loạn. Chương Quốc Vĩ lần đầu tiên có tâm giết chóc!
Tuy nhiên ông ta đối với việc Hạ Tưởng căn bản không có nói năng gì với ông ta đã đơn độc hành động. Trong lòng cũng rất là oán hận, ác ý nghĩ rằng, còn chưa lên Ủy viên thường vụ mà đã tự cho rằng mình cao hơn người khác một bậc sao? Hừ. Cứ chờ xem. Cậu mà lên được Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy mới lạ đấy!
Tức thì tức thật, nhưng Hạ Tưởng không nhắc đến thì Chương Quốc Vĩ cũng sẽ giả vờ không biết việc này, tùy ý lôi cái đầu chó ra khỏi đầu người của Mã Quân. Dù sao thì ông ta cũng không đếm xỉa đến.
Điều Chương Quốc Vĩ tuyệt đối không đoán được chính là, một Mã Quân đó thiếu chút nữa khiến thiên hạ Tần Đường đại loạn!
Do đó cũng khiến mâu thuẫn giữa Hạ Tưởng với ông ta và với Ngưu Lâm Quảng được dẫn kíp nổ sớm hơn, bùng phát một vụ án lớn long trời lở đất ở Tần Đường.
Ngay khi Hạ Tưởng đi tới xưởng may mặc Phân Đạt Kỳ thì ở huyện cũng xảy ra chuyện lớn.
Kỳ thật bình tĩnh mà xem xét, chuyện ở tỉnh nói lớn thì lớn thật, nhưng nói nhỏ thì cũng nhỏ. Nhưng bởi vì thời cơ xảy ra không đúng lúc, đã trực tiếp dẫn đến một hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Không những khiến cho cục diện tỉnh Yến đột nhiên mở ra một lỗ hổng lớn, mà cũng khiến Hạ Tưởng xuất hiện sự chuyển đổi thời cơ bất ngờ đối với vấn đề khó tiến vào Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy.
Tần Đường và Tỉnh ủy gần như cùng lúc xảy ra hai sự kiện lớn. Nhìn như không có gì liên hệ gì, nhưng trên thực tế, có rất nhiều mối liên hệ mịt mờ ở bên trong, trực tiếp đem đến ảnh hưởng sâu xa chính là khiến toàn bộ thế cục của tỉnh Yến xảy ra nghịch chuyển. Đồng thời cũng khiến Hạ Tưởng bước chân vững vàng ở Tần Đường bị quấy rầy, khiến hắn bị ép đến bước phải lựa chọn dao sắc chặt đay rối.
Hai chuyện đều có ảnh hưởng lâu dài không thể xem nhẹ đối với sinh mệnh chính trị của hắn.
Ngay trước đó một ngày, Tỉnh ủy chính thức nhận được cuộc điện thoại từ Ban Tổ chức Trung ương, liên quan đến chuyện Hạ Tưởng muốn lên chức Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, trưng cầu ý kiến của Bí thư Tỉnh ủy Phạm Duệ Hằng và ý kiến của Chủ tịch tỉnh Tôn Tập Dân.
Cuộc điện thoại là Phó trưởng ban Tổ chức Trung ương Tạ Tín Tài đích thân gọi đến.
Phạm Duệ Hằng lúc cầm điện thoại lên nghe thì liền biết ngay dụng ý của Tạ Tín Tài. Trong lòng rất nhanh lóe lên một chút do dự, nên đặt cho Hạ Tưởng một định ngữ gì đây? Là ở giữa nghiêng về cánh trái hay là ở giữa nghiêng về cánh phải?
Hoặc là đúng trọng tâm mà phát biểu một kết luận nửa vời.
Bình tĩnh mà xem xét, đối với việc Hạ Tưởng một bước lên cấp Phó tỉnh, Phạm Duệ Hằng cũng không phải là vô cùng tán thành. Ông ta ít nhiều có chút định kiến. Thứ nhất là cảm thấy Hạ Tưởng quả thật quá trẻ. Thứ hai là dù sao quan hệ giữa ông ta với Hạ Tưởng cũng không phải là thân mật khăng khít. Thế nên có một chút lo lắng bên trong. Nhưng tình thế mạnh hơn người.Có rất nhiều người ở phía sau giúp đỡ hắn. Ông ta không thể phản đối được. Bởi vì sĩ diện của ba người Tống Triêu Độ, Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc gộp lại thì lớn vô cùng. Câu nói đầu tiên của Tạ Tín Tài là:
- Bí thư Phạm, tôi xin mấy phút của anh, tìm hiểu một chút tình hình.
Tạ Tín Tài xếp hạng trong Ban Tổ chức Trung ương không phải là những vị trí đầu. Tuy cấp bậc không cao bằng Phạm Duệ Hằng nhưng Phạm Duệ Hằng cũng phải khách khí vài phần:
- Trưởng ban Tạ khách khí rồi, có tinh thần chỉ thị gì, thì tôi sẽ kiên quyết thực hiện.
- Ha ha.
Tạ Tín Tài rất dễ chịu với sự khách khí của Phạm Duệ Hằng, thế nên cũng không khách sáo mà nói:
- Ban Tổ chức Trung ương khi khảo sát danh sách cán bộ cấp Phó tỉnh mới, thì trong danh sách có Bí thư Thành ủy Hạ Tưởng của Tần Đường ở trong đó.Tôi được Trưởng ban Ngô ủy thác, muốn tìm hiểu một chút tình hình cụ thể của đồng chí Hạ Tưởng thông qua anh.
Phạm Duệ Hằng trong lòng nhảy thót lên. Lẽ ra Ban Tổ chức Trung ương nên trưng cầu ý kiên của Tỉnh ủy như thường lệ, về cơ bản thì chỉ là qua qua mà thôi. Nhưng nghe khẩu khí củaTạ Tín Tài thì chẳng những là vô cùng nghiêm chỉnh trịnh trọng, mà còn đặc biệt nêu tên của Ngô Tài Dương ra, hiển nhiên là có ý hàm súc sâu xa.
Thật sự là rất có độ mạnh. Phạm Duệ Hằng vốn chỉ định khẳng định trọng tâm biểu dương Hạ Tưởng vài câu, nhưng trong nháy mắt thì liền thay đổi chủ ý, quyết định hết sức cố gắng đề cao Hạ Tưởng, ơn huệ chẳng mất gì, không cho hắn ông ta quá là không biết làm việc rồi.
Phạm Duệ Hằng nói, Tạ Tín Tài nghe, thỉnh thoảng mới xen vào một hai câu. Toàn bộ quá trình kéo dài khoảng bốn năm phút. Cuối cùng Tạ Tín Tài rất hài lòng nói:
- Cảm ơn Bí thư Phạm đã phối hợp công tác. Đã làm lỡ mất thời gian quý báu của anh rồi.
Phạm Duệ Hằng hiển nhiên phải khách sáo vài câu. Sau khi ngắt điện thoại, ông ta liền ngồi xuống nghĩ ngợi một lúc sự việc. Bỗng nhiên cảm thấy cần thiết phải nói với Tiêu Viễn Tâm rồi.