Quan Thần

Chương 1177: Sự việc đột nhiên phát sinh,




bắt đầu cạnh tranh.

Nơi phát sinh ra sự việc là khu đô thị Động Triệt, là ký túc xá của các công nhân viên chức đường sắt, ở đó đều là các cán bộ lão thành đã nghỉ hưu của Cục đường sắt. Các cán bộ lão thành nghỉ hưu rồi, tràn đầy tinh lực, lại không việc để làm, nghe nói có người trúng gió mà chết, lập tức hai mắt sáng lên, gọi bạn bè, tụm năm tụm ba đầy khắp trong ngoài ba tầng lầu, chật như nêm cối.

Hình tượng chói lọi của Chủ tịch Thẩm và dáng vẻ bề trên hoàn toàn khác với bộ dạng trần như nhộng nằm trên giường, cơ thể cứng ngắc, miệng sủi bọt mép, dĩ nhiên tắc khí mà chết.

Sẽ không nhắc đến hình tượng béo tròn béo trục của Chủ tịch Thẩm khiến nhiều người phải buồn nôn, nhưng hai cô gái Quách Lệ và Hồng Mỹ xinh đẹp, như hoa như ngọc, bởi vì khẩn trương và kích động, nên chỉ mặc một chiếc áo, phía dưới lộ ra cái đùi trắng như tuyết, mặc dù cứng lại vì lạnh, nhưng ngược lại toát lên vẻ đẹp rung động lòng người, chỉ tạo điều kiện cho đôi mắt đục tinh thể của các cán bộ lão thành đường sắt hoa cả lên.

Sau đó cảnh sát cũng đến rồi.

Cảnh sát vừa thấy người đã chết, cho rằng không phải việc của họ, bảo người ta đưa thẳng đến nhà xác, nên hảo táng thì hỏa táng, mà chôn thì chôn, muốn làm phân bón thì làm phân bón, bởi vì bên cứu thương đã đưa ra kết luận rồi, không phải ông ta bị giết mà là tự sát. Tuy nhiên cũng có hiềm nghi là hai người đẹp dùng thân thể của họ làm hung khí, nhưng phân tích ra thì phụ nữ khó có thể sử dụng cơ thể tốt như vậy, dù sao người chết là bên dùng lực, phụ nữ là bên chịu lực.

Cảnh sát 110 còn mắng thầm, mẹ nó, hai bắp cải trắng ngon mọng nước mà lại để cho một thằng đầu lợn ăn, mặc dù lợn đã chết rồi, nhưng rau cải cũng là lợn ăn thừa, cũng thối rồi. Cho dù cơ thể của hai người đẹp nhìn bên ngoài đẹp động lòng người, tỏa ra vẻ mê người, nhưng không biết thì thôi, còn nghĩ đến các cô đã từng nằm trên giường cùng một đống thịt chết, thì khiến người ghê tởm chết đi được.

Cảnh sát không nhận ra đống thịt chết trên giường đã từng là Chủ tịch Thẩm uy phong lừng lẫy, đang xử lý vụ án theo thông thường là thông báo cho cảnh sát hình sự và pháp y đến xử lý, xác nhận là không có vấn đề gì thì sẽ lôi thi thể đi. Bỗng nhiên, một cán bộ lão thành đã nghỉ hưu đang nhìn chằm chằm vào đùi của Quách Lệ và Hồng Mỹ, vỗ đùi "bộp" một tiếng, hô lên:

- Cán bộ giỏi, Đảng và quốc gia đã bồi dưỡng được một vị cán bộ thật là tốt, một Chủ tịch quận tốt của nhân dân, quan phụ mẫu của dân chúng.

Cảnh sát vừa nghe thấy không đúng, nghĩ là cán bộ lão thành đang châm chọc, bọn họ vội quay đầu lại hỏi Quách Lệ và Hồng Mỹ. Quách Lệ và Hồng Mỹ vốn định giấu diếm, cũng biết giấu không nổi, mới nói:

- Ông ta là Thẩm Quan Tây…

Hai người cũng không có đầu óc chính trị, nói một câu là được rồi, lại còn sợ cảnh sát không biết Thẩm Quan Tây là ai hay sao, mà còn bổ sung một câu:

- Là Chủ tịch quận Bắc Lộ.

Hơn nữa nói cũng không nhỏ…

Cán bộ lão thành mới vỗ đùi xong, lại vỗ một cái nữa vào đùi:

- Thật đúng là Thẩm Quan Tây, không mặc quần áo, mất cả nửa ngày mới nhận ra.

Hay thật, thoáng cái đám người đã làm ầm ĩ lên.

Ông Chủ tịch quận trần truồng chết trên giường của hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, đây là tin tức mang tính chấn động mạnh. Các cán bộ lão thành vốn đã nhàn rỗi ngồi tán phét với nhau bỗng nhiên giống như là phát hiện ra một châu lục mới vậy. Lão nào cũng hoa đôi mắt đục tinh thể sáng lên, mặt mày hớn hở, châu đầu ghé tai, không đầy mười phút, một truyền mười, mười truyền một trăm, toàn bộ khu đô thị Động Triệt đều đã biết Thẩm Quan Tây thượng mã phong, Chủ tịch quận chết trên người của người đẹp.

May mà cảnh sát 110 ít nhiều có chút đầu óc chính trị, vội vàng báo cáo với cấp trên, qua nhiều lần báo lên, cuối cùng khi truyền đến tai của Chương Quốc Vĩ và Lương Thu Duệ, sự việc đã trôi qua hơn hai giờ đồng hồ rồi.

Hai tiếng, e rằng không dưới mấy trăm người đã biết chân tướng rồi. Hơn nữa các cán bộ lão thành thích nhất là truyền đi truyền lại, có trời mới biết sẽ truyền thành kiểu gì nữa.



Chương Quốc Vĩ giận tím mặt, yêu cầu lập tức phong tỏa hiện trường, phong tỏa tin tức, lập tức thống nhất cách nói, nói là Chủ tịch Thẩm hy sinh vì nhiệm vụ, ai dám bịa đặt lung tung thì bị cắt chức ngay tại chỗ.

Lệnh giữ miệng của Chương Quốc Vĩ có tác dụng nhất định, ít nhất phòng ngừa sự việc lan rộng, khống chế trong phạm vi của khu đô thị Động Triệt. Tuy nhiên vẫn có tai họa ngầm, các cán bộ lão thành của khu đô thị Động Triệt đều là các cán bộ đường sắt, không thuộc địa phương quản lý, làm cán bộ đường sắt nhiều năm rồi, sớm đã dưỡng thành bệnh tự cao tự đại, nghe lời của địa phương nói mới là lạ, nhất định phải nói nhẹ, không thể nói cứng rắn.



Chương Quốc Vĩ vừa khổ tâm vừa nổi giận, điều khổ tâm là cái chết bất ngờ của Thẩm Quan Tây, tự mắng trong lòng một trăm lần, hận vì rèn sắt không thành thép được, chết trên bụng của phụ nữ, con mẹ nó thật mất mặt. Điều khiến gã nổi giận là sự việc lan truyền ra ngoài, không chỉ người chết, còn thân bại danh liệt, rất uất ức.

Trước tình hình sự việc lan rộng, Thành ủy phải định tính lại sự việc, thống nhất với cách nhìn nhận vấn đề, cũng sợ nếu chẳng may truyền đến Tỉnh ủy, Tỉnh ủy hỏi đến, cũng dễ ăn nói với phía chính phủ.

Nhưng bây giờ còn gặp phải một vấn đề nan giải là Trưởng ban Tuyên giáo Phó Hiểu Bân còn chưa chính thức nhậm chức, công tác tuyên truyền tạm thời do Phó trưởng ban An Bằng Hữu chủ trì. Chương Quốc Vĩ còn lo lắng đợi đến sau khi Phó Hiểu Bân nhậm chức, sẽ là một lỗ hổng và tai họa ngầm trên phương diện tuyên truyền.

Phiền phức, thật là quá phiền phức, khiến người ta đau đầu. Vừa mới hết năm, thì đã có một đống việc phiền não rồi, gã tức giận đến nỗi muốn mắng chửi người.

Tuy nhiên bây giờ lại không phải lúc mắng người, vẫn phải bình tĩnh, sự việc này xử lý không tốt, đối với gã sẽ là một lần tấn công không nhỏ. Gã phải bảo vệ danh tiếng của Thẩm Quan Tây, nếu không rất có lỗi với vợ con y, tuy nhiên bản thân Thẩm Quan Tây đã rất có lỗi vợ con y rồi.

Cuộc họp nhanh chóng được mở ra, do đích thân Chương Quốc Vĩ báo cáo tình hình, gã sợ người khác thuyết minh không rõ, không thể cất cao lên hình tượng chói lọi của Thẩm Quan Tây nên tự mình ra trận.

- ….Trong thời gian tết âm lịch, khi mọi gia đình đều đoàn tụ thì đồng chí Thẩm Quan Tây không nghỉ ngơi một ngày, nghiên cứu tìm tòi để thu hút đầu tư từ thủ đô. Buổi sáng ngày hôm qua, anh ấy đã chịu đựng cơn đau bụng, trên giường bệnh khởi thảo bản fax gửi cho một công ty của Pháp. Đến tối cảm thấy đau bụng không chịu nổi, nhưng vẫn chịu đựng. Khi tiếng đốt pháo Tết từ bên ngoài truyền vào, đồng chí Thẩm Quan Tây lại nhớ đến người nhà, nhưng vừa nghĩ đến công việc vẫn chưa làm xong thì lại ngồi vào bàn, vùi đầu vào làm việc. Anh ấy đã làm việc suốt một đêm không chợp mắt, khát thì uống sữa, đói thì ăn một miếng thịt. Vì đang bị bệnh, cả người anh ấy toát đầy mồ hôi, nhưng vẫn cố gắng kiên trì tiếp, bởi vì trong lòng anh ấy có một niềm tin, không để quần chúng nhân dân coi thường cán bộ Đảng viên, muốn để cho quần chúng biết cán bộ Đảng viên không chỉ chịu khổ, chịu bỏ hết công sức, mà một người có khả năng làm hai việc, hơn nữa còn có thể không biết mệt mỏi, giống như lên đủ dây cót mô tơ…

- Đồng chí Thẩm Quan Tây cuối cùng cũng tận tâm đến thiêu đốt hết sinh mạng của bản thân mệt mà chết trong khi làm việc. Trong phòng làm việc của anh ấy, còn rơi lại một vỉ thuốc, là thuốc giảm đau màu xanh…

- Cuộc đời đồng chí Thẩm Quan Tây khi còn sống thật là huy hoàng, chúng ta cần học tập sự nghiệp trung với Đảng của anh, tận tụy hiến thân, học tập thái độ kiên quyết cải cách của anh ấy, một người gánh hai trọng trách…

Giọng nói của Chương Quốc Vĩ truyền cảm mà cuốn hút, cũng không biết ai viết bản tổng kết, khiến cho báo cáo của gã giống như đọc ở lễ truy điệu vậy. Đặc biệt là gã miêu tả tình cảnh Thẩm Quan Tây đêm khuya mang bệnh vẫn làm việc rất sinh động. Nghe như thế nào cũng tưởng tượng được là chuyện tốt, cũng không biết là văn bản do ai viết, thật có trình độ.

Tất cả mọi người đang ngồi đây nghe xong thì thấy, vốn dĩ là một việc rất nghiêm túc, nhưng càng nghe càng buồn cười. Tuy nhiên hiện tại không phải lúc để cười, nên đều đang cố nhịn cười. Nhâm Hải Phong làm khá tốt, cố gắng sa sầm mặt mày. Vẻ mặt của Phạm Tiến còn hơi chút khoa trương, dấu chấm tròn thỉnh thoảng lại biến hóa, nhanh chóng trở thành dấu chấm than.



Chương Quốc Vĩ thật vất vả nói hết một cách dài dòng sự tích anh hùng đồng chí Thẩm Quan Tây chết vì lao lực khi đang làm việc xong liền nhìn về phía Hạ Tưởng:

- Mời Bí thư Hạ đưa ra chỉ thị.

Hiện tại sắp gặp phải một loạt điều chỉnh nhân sự, nếu sự việc của Thẩm Quan Tây thành lớn chuyện, cũng không có lợi cho hình tượng đối ngoại của Tần Đường, trong lòng Hạ Tưởng có so đo:

- Trước tiên cần phải thống nhất nhận thức tư tưởng, phải khống chế sự việc trong phạm vi Tần Đường, không cho phép giới truyền thông phỏng vấn, tất cả các cán bộ Đảng viên, không ai được nhận phỏng vấn riêng với phóng viên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Trước tiên sắp xếp như vậy đã, Hạ Tưởng lại chuyển đề tài, nói một giọng nghi ngờ:

- Nhưng vấn đề là, tôi nghe được có cách nói khác về nguyên nhân cái chết của đồng chí Thẩm Quan Tây.

Tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn vào Hạ Tưởng.