Quan Thần

Chương 1131: Lòng người khó đoán, không chịu suy xét




Khâu Tự Phong cũng đoán ra mánh khóe, lắc đầu cười:

- Bí thư Hạ, Chủ tịch tỉnh Tôn đối với cậu rất có hứng thú. Cậu thật đúng là thơm như cái bánh bao.

Hạ Tưởng nửa đùa nửa thật cả giận nói:

- Gọi là Bí thư Hạ cái gì. Gọi tên tôi đi.

Khâu Tự Phong cười ha hả:

- Cậu Hạ Tưởng này, nổi giận với tôi thì được cái gì? Có bản lĩnh thì cậu nói Chủ tịch tỉnh Tôn, nói rằng cậu lập trường kiên định.

- Đừng nói tôi. Anh cũng có lúc khó khăn.

Hạ Tưởng cũng cười,

- Chủ tịch tỉnh Tôn đã có ý cùng Bí thư Phạm giữ khoảng cách nhất định. Vậy cũng không phải chỉ có Tần Đường nằm trong tầm ngắm của gã. Còn có thành phố Bảo, Đan Thành..v..v..Tự Phong, anh là Bí thư Thành ủy thành phố Bảo, cũng có lúc xếp chung hàng.

Hạ Tưởng nói một chút cũng không giả. Thành phố Bảo là một trong 5 thành phố lớn về kinh tế ở tỉnh Yến, hơn nữa quan hệ giữa Khâu Tự Phong và Phạm Duệ Hằng cũng không mật thiết, hoàn toàn có thể là đối tượng để Tôn Tập Dân lôi kéo. Nếu nói Chủ tịch tỉnh cùng với Bí thư tỉnh ủy muốn đối kháng lẫn nhau, một là phải xem ai được nhiều Ủy viên thường vụ ủng hộ hơn, hai là phải xem nhân vật số một, số hai của thành phố cấp 3 ở phía dưới nghiêng về Bí thư hay là ủng hộ Chủ tịch tỉnh.

Quan trọng nhất là lập trường của mấy thành phố lớn.

Khâu Tự Phong vẻ mặt bất đắc dĩ:

- Thực ra tôi vẫn thích thái độ đối nhân xử thế của Chủ tịch tỉnh Tống, nhất cử nhất động đều nắm vững trong tay.

So sánh với Tôn Tập Dân vội vã và hung hăng, Tống Triêu Độ quả thực chín chắn có phong độ, luôn luôn tự tin nắm vững trong tay. Dù rằng thể hiện ra ngoài gã dường như vẫn bị Phạm Duệ Hằng chèn ép. Trên thực tế lúc mâu thuẫn, chỉ cần gã kiên trì, Phạm Duệ Hằng đều nhượng bộ thỏa đáng. Biểu hiện Tống Triêu Độ ở tỉnh Yến tiếng tăm rất nổi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Lúc gần kết thúc cuộc gặp, Tự Phong bỗng nhiên nhớ tới gì đó, đột ngột hỏi một câu:

- Hạ Tưởng, Ngưu Lâm Quảng có phải muốn mời cậu đi ăn cơm không?

Hạ Tưởng sửng sốt. Tốt thôi, một Ngưu Lâm Quảng, thật đúng là tiếng tăm không nhỏ, mọi người đều biết. Thậm chí ngay cả một việc nhỏ mời hắn đi ăn cơm cũng truyền tới tai Khâu Tự Phong. Không thể không nói, trong đó tất có nội tình.

- Anh Tự Phong cũng biết Ngưu Lâm Quảng?

Hạ Tưởng hỏi lại một câu, còn nói:

- Đúng là muốn mời tôi đi ăn cơm. Tuy nhiên nghe ra dường như mời tôi ăn cơm giống như y nể mặt tôi vậy.

- Lâm Quảng mấy năm nay thế lực hơi sơ sài. Kiểu người đó nói buông rất khó. Cậu cũng đừng chấp nhặt với y.

Khâu Tự Phong dường như có hàm ý khuyên giải,

- Kỳ thực sau khi quen biết Lâm Quảng cậu sẽ nhận ra, y cũng là một người bạn trọng tình nghĩa.

Hạ Tưởng ngầm kinh ngạc, nghe giọng điệu, có thể thấy quan hệ của Ngưu Lâm Quảng và Khâu Tự Phong chắc chắn rất thân thiết. Chẳng lẽ hậu trường của Ngưu Lâm Quảng là nhà họ Khâu?

Mai Thái Bình ở bên cạnh thể hiện vẻ mặt bình tĩnh, không nói xen vào, hiển nhiên cũng không có ý muốn giải thích rõ ràng. Khâu Tự Phong nhìn ra thắc mắc của Hạ Tưởng, cười giãi bày:

- Đừng hiểu lầm, tôi và Ngưu Lâm Quảng chỉ là có duyên vài lần. Cảm thấy tính tình y cũng không tệ, nên thay y nói lời công bằng mà thôi.

Hạ Tưởng cười cười, không hỏi nhiều nữa, trong lòng lại đặt một dấu hỏi thật lớn. Vài lần có duyên đã làm cho Khâu Tự Phong mở lời giảng hòa? Khâu Tự Phong không phải người bình thường, y xuất thân có thân phận, bất kỳ việc gì cũng không tùy tiện mở lời. Chỉ cần mở miệng, tất nhiên phải có lợi ích liên quan.

Trở về Tần Đường, vừa về tới nhà thì có người tới gõ cửa.

Vừa mở cửa không ngờ là Tiểu Quỳ. Phía sau Tiểu Quỳ là Lương Thu Duệ.

Đối với Tiểu Quỳ, cảm giác của Hạ Tưởng rất phức tạp. Nói cho cùng cô là một cô bé đáng thương, nhưng nói lại thì các cô gái hiện tại không ham hư vinh liệu có mấy người? Hơn nữa các nữ sinh viên đời sau chạy theo tự do, đến nỗi đưa ra khẩu hiệu "Tự do xin bao bọc". Có thể hết sức lợi dụng ưu thế thân thể để đổi lấy lợi ích. Trước kia còn có cô gái có thể giữ vững. Hiện tại, đại bộ phận đều quỳ gối trước tiền tài và quyền thế.

Có một câu nói rất hay: Đàn ông không thể nói là trung thành. Trung thành bởi vì quá kém. Phụ nữ không thể nói là trung trinh. Trung trinh là vì đã không có âm nhận được chưa đủ. Đối với trung thành và trung trinh, mỗi người đều có quan điểm của mình.

Người trong quan trường cũng như vậy. Với quyền lợi trước mắt, nên đi theo lãnh đạo trước kia hay nên tùy thời mà điều chỉnh phương hướng, thỏa hiệp theo một hướng lợi ích mới. Mỗi người đều có thể có lựa chọn của bản thân.



Chương Quốc Vĩ trong vấn đề sắp xếp công tác cho La Chính Nguyên và Vương Trường Viễn chậm chạp không trả lời. Không phải làm việc không tốt nên không thông qua, mà là Chương Quốc Vĩ trong lòng không tự tin. Gã lo lắng là người thân tín mà gã tin cậy nhất một ngày kia cũng sẽ phản bội gã. Cho dù không hoàn toàn phản bội, cũng có thể không hề trọn vẹn một lòng với gã. Bởi vậy gã cố tình kéo dài thời gian, chính là muốn nhìn một chút La Chính Nguyên và Vương Trường Viễn ai là người đi tìm Hạ Tưởng, muốn thể hiện ở trước mặt Hạ Tưởng.

Cũng may, La Chính Nguyên và Vương Trường Viễn đều có tính kiên trì chịu đựng. Hai người đều không chủ động tiếp xúc với Hạ Tưởng. Trong báo cáo công tác cũng có thái độ chỉ làm việc công.

Hạ Tưởng lại càng không gấp. Điều chỉnh nhân sự có gấp cũng không được. Cũng không phải hắn lên chức, hắn mới là một bàn tay khổng lồ nắm giữ vận mệnh người khác. Hơn nữa trong tay hắn còn có quân át chủ bài khác.

Không giơ tay đánh vào người có khuôn mặt tươi cười. Cho dù với Tiểu Quỳ trong lòng có tức giận, Hạ Tưởng vẫn không đành lòng để cô ngoài cửa, huống hồ còn có Lương Thu Duệ, nên để cho hai người vào. Tiểu Quỳ cầm một cái túi xách thổ cẩm – điểm này khiến Hạ Tưởng cảm thấy một chút gần gũi. Đầu năm nay có người dùng túi xách đan tặng làm quà, cũng là của hiếm – bên trong hẳn là không ít đồ trang điểm. Xem chừng rất nặng, cô mang phải rất vất vả, vừa vào cửa không phân bua bỏ vào bếp.

Từ trong bếp đi ra, Tiểu Quỳ vành mắt đỏ, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống. Nhà của Hạ Tưởng cô rất quen thuộc. Bỗng chốc nhớ tới thời gian trước, trong lòng hối tiếc không kịp. Tuy là cũng không thể hoàn toàn trách cô, nhưng nếu lúc ấy cô kịp thời tiết lộ với Bí thư Hạ, cũng không đến mức bị Bí thư Hạ đuổi ra khỏi nhà.

Tuy rằng hiện tại Nam Hân Vũ được Hạ Tưởng sắp xếp vào văn phòng Ủy ban nhân dân, lên làm một công chức. Nhưng cô trước sau cảm thấy thẹn với Bí thư Hạ. Cũng vì mình ngày trước ý nghĩ có chút xốc nổi mà cảm thấy xấu hổ.

Hạ Tưởng lại dường như đã quên hết những chuyện ngày trước, nhiệt tình đón tiếp Lương Thu Duệ và Tiểu Quỳ. Lương Thu Duệ thấy Hạ Tưởng ở một mình, xúc động nói:

- Bí thư Hạ, với đời sống của anh tôi vẫn quan tâm chưa đủ. Sao có thể để anh một mình dọn dẹp nhà cửa? Trong nhà không ai dọn dẹp phòng và nấu cơm, chuyện này thực sự không phải. Ý tôi là, Tiểu Quỳ hiện tại đi làm ở văn phòng Ủy ban nhân dân, cách nơi này của anh cũng không xa. Ngày thường để cô ấy đến dọn dẹp phòng ốc một chút, khi nào cần để cô ấy nấu cơm. Anh nghĩ sao?

Hạ Tưởng vốn định một mực khước từ, vừa thấy Tiểu Quỳ căng thẳng đến vã cả mồ hôi, đôi mắt nhìn hắn mong chờ, thì lại nghĩ dù sao cũng không xa, đồng ý thì đồng ý. Có khi người khác thực sự có lòng, từ chối toàn bộ cũng không tốt, liền nói:

- Tiểu Quỳ tay chân rất nhanh nhẹn, để cô ấy làm những việc như thu dọn nhà cửa, nấu cơm, tôi cũng yên tâm. Nhưng tôi cần phải trả lương, cứ tính thời gian trả phí. Nếu không lấy tiền, tôi không đồng ý.

- Dạ.

Tiểu Quỳ vội vã gật đầu.

- Em thu phí, em thu phí.

Lương Thu Duệ hài lòng mỉm cười. Sai lầm chỗ nào sẽ tự chữa chỗ đó. Bắt đầu từ giây phút Bí thư Hạ chấp nhận Tiểu Quỳ, thì cũng như lại lần nữa chấp nhận y, y đương nhiên trong lòng rất vui vẻ.

Lại ngồi chốc lát, Lương Thu Duệ và Tiểu Quỳ liền cáo từ. Đi tới cửa Tiểu Quỳ bỗng nhiên lại nói một câu:

- Bí thư Hạ, có một câu không biết có nên nói hay không. Lần trước cái người phụ nữ ác đấy cũng không biết vì sao có, đã gọi điện cho tôi mắng tôi một trận. Còn nói tôi sau này cẩn thận một chút, gặp tôi một lần đánh tôi một lần…

Tiễn bước Tiểu Quỳ và Lương Thu Duệ, Hạ Tưởng một mình suy nghĩ sự việc cả buổi. Không ngờ Trương Thần Phương lại như vậy, sự việc qua rồi không cho quat, chẳng lẽ nói cô ỷ vào hậu trường của Ngưu Lâm Quảng. Còn muốn tung hoành ngang dọc ở Tần Đường sao?

Trong lòng liền có một chút lo âu. Chẳng lẽ một ngày nào đó sẽ phải cùng Ngưu Lâm Quảng đấu súng đối kháng một hồi?

Lúc định bụng đi ngủ, lại nhận được một cuộc điện thoại bất ngờ - Vương Trường gọi điện thoại.

Với suy đoán của Hạ Tưởng, La Chính Nguyên hoặc Vương Trường Viễn, phải có một người gọi điện thoại tới. Vài ngày này trôi qua vẫn lặng yên không một tiếng động, ngay cả hắn cũng ngầm khâm phục sự kiên nhẫn của La Chính Nguyên và Vương Trường Viễn. Kế hoạch điều chỉnh cơ bản đã có phương hướng, nhưng có thể hình thành quyết định cuối cùng hay không, còn có một khoảng cách phải đi. Cho dù là La Chính Nguyên hay là Vương Trường Viễn, lúc đứng trước bước ngoặt tiền đồ to lớn, tuyệt nhiên có thể không động lòng thì thật sự là cao nhân rồi.

Vương Trường Viễn gọi điện là trong dự liệu, chỉ có điều thời gian ngoài ý nghĩ.

- Bí thư Hạ, tôi là Vương Trường Vũ, rất xin lỗi đêm khuya như vậy còn quấy rầy anh nghỉ ngơi. Có chuyện tôi muốn xin chỉ thị của anh một chút. Không biết bây giờ anh có tiện nói chuyện không?

Vương Trường Viễn giọng rất thật thà, từ tốn thuần chất, rất có vị trầm của giọng nam.

- Đồng chí Trường Viễn…

Hạ Tưởng hơi kéo dài âm , cố ý ngừng lại một lát,

- Có chuyện gì?

- Bí thư Hạ, thực ra cũng không có việc gì hệ trọng. Chính là từ lúc anh nhậm chức tới nay vẫn chưa tới cục Tài chính kiểm tra qua công việc. Tôi nghĩ mời anh có dịp thích hợp đến cục Tài chính chỉ đạo một chút công tác của chúng tôi. Cục Tài chính trên dưới đều thiết tha hy vọng đích thân Bí thư Hạ đến.