Năm đó, nhà Triệu Ái Quốc đưa lễ đính hôn phong phú, khiến mọi người nhà cô không khỏi lo sợ.Mà lúc vừa đính hôn, Triệu Ái Quốc đối với cô thực sự rất tốt, yêu thương, lo lắng, sủng ái cô, cũng không ngại mua đồ cho cô.Cô cho rằng hắn thực sự thích cô, dù sao điều kiện nhà cô kém như vậy, mấy năm nay em trai, em gái còn quá nhỏ, cha già lại tàn tật, nhưng không ai ở trấn Xuân Thụ đẹp hơn cô?Huống chi, điều kiện nhà Triệu Ái Quốc rất tốt, hắn lại là con độc nhất, cha mẹ khoẻ mạnh, trong nhà có tiền tiết kiệm, có khả năng giúp đỡ bọn họ.Cũng không ngờ rằng, hai năm về trước, nửa đêm nọ, cô tỉnh lại trong phòng ngủ của Triệu Ái Quốc, phát hiện hắn mang theo hai người nam nhân nữa đi vào...Nói là thiếu hai người kia một số tiền rất lớn, dẫn bọn họ tới là muốn dùng thân thể của cô để trả nợ.Lâm Dung thế mới biết, Triệu Ái Quốc mê bài bạc tới điên rồi, tài sản tích góp của Triệu gia đã sớm bị hắn đánh bạc hết.Đêm hôm đó, cô đau khổ cầu xin, lại nhận được cái bạt tai của Triệu Ái Quốc, hắn ý chí sắt đá, nước mắt và sự cầu xin của cô không hề đả động được hắn, cuối cùng vẫn để người ta làm nhục cô.Vốn cô cho rằng, bắt đầu từ ngày đó, quan hệ giữa cô và Triệu Ái Quốc xem như chấm dứt, ai biết, hắn không chịu chia tay, vừa đánh vừa xoa, một bên quỳ xuồng bồi tội với cô, một bên đem chuyện tối hôm qua uy hiếp cô.Triệu Ái Quốc làm người như vậy, đã đánh mất tình cảm của Lâm Dung, hơn nữa cô cũng biết, Triệu Ái Quốc có tính gia trưởng nghiêm trọng, hắn không chịu chia tay, không có nghĩa là về sau hắn sẽ cưới cô, hắn nhất định sẽ không kết hôn với người đã bị ô uế như cô.Chỉ là, Triệu Ái Quốc không chịu buông tay, cô chỉ có thể kéo dài như vậy.
Dù sao, theo cô, cho dù Triệu Ái Quốc buông tha cô, nhưng nhiều năm ở cùng Triệu Ái Quốc, cô cũng không còn thanh danh, về sau cũng không thể gả cho người tốt.Cô thầm nghĩ, đợi em trai em gái lớn một chút, cô cũng có thể yên tâm đi tìm chết.Lâm Dung hận Triệu Ái Quốc, càng hận cha cô đã bức tử mẹ cô, cho nên, nhắc tới bạo lực gia đình, cô tức giận đầy người.Thấy Lâm Dung động dung, Mộ Thanh Nghiên tiếp tục nói: “Chị Dung Dung, chị hẳn là biết, chị gái em tính tình quá hiền lành, chị ấy bị Tống Hồng Quảng đánh nhiều lần như vậy, có hai lần thiếu chút nữa không còn mạng, nhưng lại gạt nhà em nói là tự ngã.
Việc này là có người nhìn thấy, vụng trộm nói với em, em vốn còn không tin, nhưng là vài ngày trước, em đến nhà chị gái, Tống Hồng Quảng uống say, trở về nhà tưởng em là chị ấy, đánh em một quyền, em bị đẩy ngã ra xa, chị Dung Dung, chị nhìn tay của em...Ngày đó, bác sỹ nói, nếu khôi phục không tốt sẽ bị tàn phế, may mà không bị tàn phế, nếu không em nhất định sẽ giết hắn, chứ không chỉ đơn giản là để chị gái ly hôn với hắn.”Mộ Thanh Nghiên cố ý đem sự tình nói càng nghiêm trọng, như vậy, Lâm Dung mới không nghi ngờ hành vi của cô: Chia rẽ hôn nhân của chị gái, nói thế nào cũng không hợp lẽ thường.Cô phải đưa ra lý do có đủ sức nặng.Mộ Thanh Nghiên nói xong, mở gạc tay trái ra cho Lâm Dung xem: “Chị xem, thế này đã là tốt lắm rồi.”Lâm Dung nhìn vết lồi lõm trên bàn tay Mộ Thanh Nghiên, làn da sần sùi, nhớ tới bộ dáng của mẹ lúc còn sống bị cha đánh bầm dập, nói: “Người bạo lực đều không có tim phổi, đều là máu lạnh.”Trong lòng cô nghĩ, Tống Hồng Quảng còn xấu xa hơn cả cha cô, thế nhưng lại hai lần suýt đánh chết Mộ Tâm Lan, Mộ Thanh Nghiên cũng suýt nữa bị tàn phế, khó trách Mộ Thanh Nghiên sốt ruột muốn chị gái ly hôn với hắn.Người cặn bã như vậy, cách càng xa càng tốt.“Chị Dung Dung nói câu này tuyệt đối là chân lý, nhưng là, chị gái em không nghĩ vậy a, cho tới bây giờ chị ấy không nói cho chúng em chuyện chị ấy bị đánh, nhất định là cảm thấy đợi Tống Hồng Quảng lớn hơn chút nữa sẽ sửa đổi tính tình, nhưng là chị Dung Dung ơi, chị nói xem, người như bọn họ vậy có thể sửa được tính tình sao?”“Làm sao sửa được? Chị cảm thấy hành vi của bọn họ là một loại bệnh tâm thần, cho vào viện tâm thần mới tốt.” Nghĩ tới người cha đã bị chặt đứt chân, đến giờ cũng chỉ ở trong phòng, nhưng hơi một tí là lại cáu giận, mắng chửi người, trong lòng Lâm Dung một mảnh hoang vắng.“Em cũng nghĩ như vậy, nhưng là, pháp luật không thừa nhận a.