Edit: Dung Cảnh
Beta: Dung Cảnh, Mèo ™, Sư Tử Cưỡi Gà
Thời tiết hôm nay cực kì đẹp, ánh nắng rực rỡ, bầu trời quang đãng không mây, trời xanh mây trắng cùng nước hồ trong suốt phụ họa lẫn nhau đẹp không sao tả xiết.
Bởi vì lúc này vừa mới đón năm mới không lâu, mọi người vẫn tương đối nhàn rỗi cho nên những địa điểm du lịch đều gần như kín hết chỗ.
Lúc này, hồ cá lớn bên trong làng du lịch đang có một đám người tới câu cá, có người mang theo gia đình, còn mang cả con nhỏ đến chơi đùa, cũng có người ngồi xổm bên hồ cá nhìn chằm chằm cần câu chuyên tâm câu cá, cũng có người tới học câu, bảo người bên cạnh dạy cho.
Đủ loại người tụ tập ở đây, tiếng cười đùa ầm ĩ không ngừng làm cho không khí nơi này vô cùng náo nhiệt.
Mà lúc này Lam Băng Khê nhìn Lam Băng Tuyền vừa đi chưa được bao lâu đã xách giày trở lại, thấy cả người anh khô ráo, hoàn toàn không có bộ dáng xuống nước còn cố ý kinh ngạc hỏi: "Tuyền, nhanh như vậy đã tìm được giày về rồi hả? Xem ra chiếc giày này quá quyến luyến chủ của nó mà, haha..."
Đương nhiên Lam Băng Khê thấy được đám người Vân Sở, chỉ là không biết Vân Sở nói gì với Lam Băng Tuyền mà sau khi cậu ấy rời đi một lúc quay lại thì sắc mặt càng khó coi như vậy?
Lam Băng Tuyền lạnh lùng trừng Lam Băng Khê một cái rồi hờ hững đi sang bên cạnh.
Lam Băng Khê không muốn buông tha cho anh, đứa em trai này của anh ta khó lắm mới có hứng thú với một cô gái, sao có thể vì cậu ấy không chịu thừa nhận mà để bọn họ bỏ lỡ nhau được?
“Tuyền, em đi đâu đấy? Anh còn chưa bắt đầu câu cá đâu đấy…” Lam Băng Khê gọi Lam Băng Tuyền sau đó từ từ đuổi theo.
“Muốn câu thì tự anh đi mà câu.” Lam Băng Tuyền lạnh lùng đáp lại sau đó rời đi ngay.
Lúc này một bé trai chừng sáu, bảy tuổi sợ hãi đi tới, trên mặt còn vương nước mắt nhỏ giọng gọi Lam Băng Tuyền: “Anh hai, em… em không cố ý, anh đừng tức giận mà, giày mất rồi thì hôm nào em bảo mẹ mua cho anh đôi khác nhé.”
Trong mắt bé trai đầy áy náy, cúi đầu nghiêm túc nhận lỗi.
Đáy mắt Lam Băng Tuyền lạnh nhạt chưa tản đi hết, nheo mắt lạnh lùng nhỏ giọng nói: "Nhớ kỹ, sau này đừng tùy tiện quấy rầy người khác."
Một câu của anh, liền xem em trai mình như người khác vậy.
Đương nhiên, chẳng qua nó cũng chỉ là em trai cùng mẹ khác cha mà thôi, Lam Băng Tuyền không hề có chút thiện cảm nào với đứa em trai này, từ sau khi ba anh mất, mẹ tái giá sinh ra nó, anh có thể thừa nhận sao?
Nếu không phải mấy hôm nay mẹ anh đột nhiên tới tìm bọn họ, nói để mấy anh em bọn họ làm quen nhau, ở chung thật tốt với em trai thì còn lâu anh mới ra ngoài chơi với nó.
Đương nhiên, cho dù mẹ anh có yêu cầu thì anh cũng chẳng thèm để ý tới, nếu không phải tại cái đồ vô lại Lam Băng Khê kia đồng ý thì anh tội gì đi ở chung với một đứa trẻ.
Lại càng không vì đứa trẻ này muốn gần gũi với mình đến mức vừa thấy mình rời đi đã chạy tới ôm chân mình, bảo mình dẫn đi chơi gì đó mà nổi giận. Anh vừa tức giận, vừa phiền chán, cũng không thèm để ý đó là đứa bé mà dùng một chân đá văng cậu ta ra.
Nhưng ai mà biết đứa bé này vì sợ hãi, bị anh đá một cái liền ôm lấy giày của anh.
Sau đó... Sau đó giày của anh bị văng mất, mà đứa bé thì được Lam Băng Khê đón lấy.
Lam Băng Tuyền vốn là người lạnh lùng, không nể mặt bất cứ ai, lại càng không có thiện cảm gì với một đứa bé chẳng hiểu sao bị ném tới chỗ mình, muốn anh và đứa bé này gần gũi quả thật còn khó hơn lên trời.
Bé trai bị âm thanh của Lam Băng Tuyền dọa sợ, cắn môi, đôi mắt nhanh chóng ngấn nước, bả vai căng lên nhìn vô cùng đáng thương.
Lam Băng Khê không nghĩ tới sẽ như vậy, thở dài, cười ôm em trai nhỏ qua bên cạnh nói: "Tiểu Vân đừng buồn, anh hai em là người như vậy, bình thường không thích nói chuyện, cậu ấy đối với anh cũng như thế, đừng để trong lòng, thật sự cậu ấy không có ác ý đâu."
Có lẽ người khác không biết nhưng Lam Băng Khê lại rất rõ ràng, Lam Băng Tuyền tức giận như vậy không phải vì đứa em trai này nghịch ngợm mà là vì Vân Sở.
Muốn trách thì trách đứa em nhỏ này quá xui xẻo, không cẩn thận chọc phải Lam Băng Tuyền xong lại khiến cho Lam Băng Tuyền gặp Vân Sở.
Nghĩ tới đây, tròng mắt Lam Băng Khê xoay một vòng, cười nói: "Tuyền, em mệt thì về trước đi."
Dứt lời liền mang em trai Hà Lăng Vân đi tới chỗ khác, vừa đi vừa lớn tiếng nói: "Tiểu Vân ngoan, anh cả mang em đi tìm chị đáng yêu chơi, không thèm chơi với anh hai lạnh như tảng băng này nữa, được không nào?"
Dù sao cũng là đứa bé sáu bảy tuổi, hơn nữa lúc tới mẹ còn dặn cậu phải ở chung thật vui vẻ với các anh, đừng gây thêm phiền toái cho các anh, nghe Lam Băng Khê nói vậy, Hà Lăng Vân gật đầu, lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười.
Chị gái đáng yêu?
Trong mắt Lam Băng Tuyền càng phát ra ánh sáng lạnh lẽo, vừa muốn ngăn cản tên Lam Băng Khê chết tiệt thì nghe thấy anh ta hắng giọng kêu: "Ôi chao, không phải Sở Sở kia sao? Không nghĩ tới em cũng ở chỗ này..."
Vốn Vân Sở không cam lòng mình chẳng câu được con cá nào, không muốn rời đi, vì trấn an Vân Sở đang giận dỗi, Thượng Quan Triệt không thể làm gì khác là đành đứng sau lưng cô, cầm tay dạy cô làm sao dễ dàng câu được cá.
Không biết là nhân phẩm cô quá kém hay là bọn cá đang cố ý bắt nạt cô, Thượng Quan Triệt vừa tới bên cạnh cô chưa tới 5 phút thì cá đã mắc câu, hơn nữa còn câu được một con rất lớn.
Vì thế tâm tình Vân Sở tốt lên, vừa khoe với Mộc Ngân vừa thu dọn đồ chuẩn bị rời đi.
Lúc này nghe thấy âm thanh của Lam Băng Khê, Vân Sở cảm thấy bó tay, cô vốn không muốn để ý tới, vờ như không nghe thấy mà chuồn đi. Nhưng Lam Băng Khê lại kéo một bé trai chạy tới.
"Sở Sở, không câu cá nữa sao?" Khuôn mặt âm nhu của Lam Băng Khê mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhưng dù anh ta có nở nụ cười rực rỡ, chân thành đến đâu thì Vân Sở vẫn nhìn ra được sự âm trầm và tà ác toát ra từ trên người anh ta.
Người đàn ông này giống như trời sinh ra đã tà ác như thế, luôn làm cho người ta cảm thấy đó là người xấu.
Nhưng mà câu nói tiếp theo của Lam Băng Khê làm cho tâm tình Vân Sở lập tức tốt lên.
Anh ta nói: "Sở Sở thật giỏi, thế mà lại câu được con cá lớn như vậy, haiz, có rảnh anh phải học câu cá từ em mới được, sáng sớm đến giờ anh còn chưa câu được con nào, thật sự quá mất mặt rồi."
Vân Sở vừa nghe lời này lập tức vui vẻ cười nói: "Vậy sao? Nhìn không ra đó, anh mà không câu được cá à? Nếu không chúng tôi chia cho anh một ít mang về ăn nhé?"
Thật ra Vân Sở nói lời này là có mục đích, Thượng Quan Triệt và Niên Cẩm Hạo một lúc câu được nhiều cá như vậy, bọn họ đều nói muốn mang đám cá này đi để tối nấu canh cá, làm cá nướng, cá hấp... Nói buổi tối phải làm một bàn toàn món ăn từ cá.
Nhưng Vân Sở nghĩ nghĩ buổi tối bọn họ làm nhiều cá như vậy cũng ăn không hết hơn nữa mang ra ngoài lại là đồ miễn phí, cho Lam Băng Khê mấy con để lúc anh ta ra ngoài thanh toán hóa đơn còn không phải cô buôn bán lời hay sao?
Hô hô, hiện tại chỉ cần nghĩ tới nơi này là của cô, Vân Sở lúc nào cũng nghĩ tới đám tờ tiền sáng bóng kia, mặc dù cô vốn không thiếu tiền, nhưng có ai chê tiền nhiều đâu? Có sẵn vụ buôn bán mà không làm thì không phải là thương nhân tốt.
Mặt mày Lam Băng Khê hớn hở gật đầu nói: "Được được, nhìn cá này tươi mới như vậy nhất định hương vị không tệ."
Thượng Quan Triệt vừa nghe bọn họ nói chuyện, gương mặt liền xị xuống, ôm bả vai Vân Sở, khóe miệng nhếch lên nụ cười xinh đẹp: "Sở Sở, cá này là anh đặt trước, nếu tiểu Ngân tử và Niên tổng đồng ý đưa cho em thì anh không có ý kiến gì."
Muốn cá của anh à, không có cửa đâu!
Niên Cẩm Hạo xách con cá nhỏ mà Mộc Ngân câu được cười xin lỗi: "Thật là ngại quá, con cá này của tiểu Ngân tử tôi đã đặt trước, thật sự Lam lão đại tới không đúng lúc rồi."
Ý tại ngôn ngoại chính là bọn họ không muốn đưa cá cho Lam Băng Khê...
Vân Sở hiểu ý bọn họ, rõ ràng Thượng Quan Triệt và Niên Cẩm Hạo đều có địch ý với Lam Băng Khê, cũng không nhịn được mà tự trách bản thân vừa nãy bị một câu nói kia của Lam Băng Khê dỗ cho vui vẻ liền quên mất chừng mực, nói cái gì mà cho anh ta mấy con cá, giờ thì vui rồi, bọn họ không muốn cho thì cô lấy gì mà cho đây?
Lam Băng Khê nhìn Vân Sở khó xử cũng không làm khó cô nữa mà cười nói: "Nóí như vậy là tôi tới không đúng lúc rồi, không sao, lần sau Sở Sở bù cho anh là được rồi."
Dứt lời liền cúi đầu nói với bé trai ở bên cạnh: "Tiểu Vân, mau chào chị đi."
"Chào chị, chị thật xinh đẹp." Bé trai ngược lại rất biết ăn nói, gương mặt cười xán lạn, miệng ngọt như bôi mật vậy.
Lúc này Vân Sở mới nhìn bé trai này, khó hiểu nhìn Lam Băng Khê sau đó cười khan nói: "Vẫn là người bạn nhỏ biết nói chuyện, haha..."
Dứt lời lại quái dị nhìn Lam Băng Khê hỏi: "Cậu bé..."
Thật ra là cô muốn hỏi có phải con trai của anh ta hay không nhưng nhìn đôi mắt âm trầm của Lam Băng Khê, cô vẫn nhịn xuống.
Lam Băng Khê và Lam Băng Tuyền là song sinh, bọn họ cũng mới chỉ chừng 26 tuổi, sao có thể có con lớn như vậy được.
Hiển nhiên Lam Băng Khê nhìn ra suy nghĩ của Vân Sở, nhíu mày nói: "Là em trai anh."
"Nếu Lam lão đại không có chuyện gì quan trọng thì chúng tôi muốn về trước, xin lỗi không tiếp được." Hiển nhiên Thượng Quan Triệt không có kiên nhẫn nhìn Vân Sở nói chuyện với người đàn ông khác, anh đen mặt ôm Vân Sở rời đi.
Đương nhiên Lam Băng Khê biết mình không được chào đón, chỉ vì hạnh phúc của em trai, anh chỉ có thể mặt dày mày dạn thôi: "Sở Sở à, vừa nãy cảm ơn em nhặt giày giúp em trai anh, hôm nào có thời gian anh mời em ăn cơm được không?"
"Thật ngại quá, cô ấy không có thời gian, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, Lam lão đại không cần khách khí như vậy." Thượng Quan Triệt mở miệng cự tuyệt Lam Băng Khê, sau đó mang theo Vân Sở nhanh chóng rời khỏi cái nơi thị phi này.
Bốn người về phòng, cho cá vào thùng nước lớn, nhìn thời gian vẫn còn sớm liền quyết định đi ngâm suối nước nóng trước đã, tối về rồi làm tiệc cá.
Mệt mỏi cả ngày, Vân Sở đã muốn tới suối nước nóng từ lâu, nghe Thượng Quan Triệt đề nghị lập tức kích động chạy ra ngoài.
Sau đó đột nhiên nghĩ tới gì đó, trong mắt Vân Sở lóe lên sự giảo hoạt, nói với Mộc Ngân và Niên Cẩm Hạo ở đằng sau: "Niên tổng, khoảng thời gian này người ở làng du lịch khá nhiều, chúng tôi chỉ để lại chỗ kia cho tôi và A Triệt, còn hai người, tôi tìm người sắp xếp cho hai người, thế nào?"
Niên Cẩm Hạo nhíu mày, nhìn bộ dạng Vân Sở cười như con hồ ly thì biết cô nhóc này nhất định không có ý tốt. Nhưng mà anh sẽ không sợ cô, liền gật đầu: "Được, vậy thì làm phiền bà chủ Vân rồi."
"Sao cơ? Bà chủ? Sở Sở, cậu là bà chủ nơi này sao?" Mộc Ngân kinh ngạc há hốc mồm, hoàn toàn không thể tin đó là sự thật.
Vân Sở làm mặt quỷ với Mộc Ngân cười nói: "Cậu mới biết sao? Đúng là tiểu Mộc chậm lụt."
Vân Sở và Thượng Quan Triệt rời đi, tìm quản lý của làng du lịch, đặc biệt dặn dò tìm cho Mộc Ngân và Niên Cẩm Hạo một suối nước nóng tình nhân, quản lý hiểu ý của Vân Sở liền cười hì hì đi chuẩn bị.
Mà Vân Sở cười gian, nghĩ tới lát nữa vẻ mặt của Mộc Ngân và Niên Cẩm Hạo khi nhìn thấy suối nước nóng tình nhân sẽ thú vị cỡ nào thì không nhịn được bắt đầu cười trộm.
Thượng Quan Triệt ôm cô lên, khóe miệng cũng nở nụ cười giảo hoạt nói: "Nhóc con, sao em không để lại cho chúng ta một suối tình nhân? Em cố ý tác hợp cho bọn A Hạo mà quên chúng ta là một đôi rồi sao?"
Sắc mặt Vân Sở đỏ bừng, trừng Thượng Quan Triệt nói: "Nói bậy bạ gì đó hả, không phải chúng ta vẫn luôn giữ lại cái lần trước đó sao? Cái đó hình như là anh chuẩn bị đúng không? Liên quan gì đến em."
Cô vẫn cảm thấy hai người tắm chung sẽ vô cùng xấu hổ, cho nên vẫn rất hài lòng với suối nước nóng hai người mà Thượng Quan Triệt sắp xếp lần trước.
Thượng Quan Triệt cười ôm cô đi vào chỗ dành riêng cho bọn họ, đắc ý nói: "Ừ, em nói cũng đúng, là anh sắp xếp, nói như vậy nhóc con em vừa lòng với sắp xếp của anh đúng không?"
"Vâng, vừa ý." Vân Sở cho rằng suối nước nóng của bọn họ vẫn như lần trước, lập tức gật đầu nở nụ cười không một chút phòng bị.
Nhưng lúc cô nhìn thấy cái hồ vốn chia làm hai lại biến thành một, cằm cô suýt chút nữa thì rớt xuống đất.
Ngẩng đầu nghiến răng nghiến lợi hỏi Thượng Quan Triệt vẫn còn đang hả hê: "Chú à, đây chính là cái mà anh gọi là sắp xếp hả?"
"Sao thế? Không phải em rất vừa ý sao?" Thượng Quan Triệt bày vẻ mặt vô tội nhìn Vân Sở, sau đó đặt cô lên cửa phòng thay quần áo bên bờ suối nước nóng.
Vân Sở nhìn cái hồ hai biến thành một giận đến đỉnh đầu muốn bốc hơi.
Không chơi bắt nạt người như vậy, vốn là hai hồ sao mới mấy tháng không tới lại biến thành một rồi hả?
Hiển nhiên do người nào đó cố ý làm, anh như đã tính toán hết cả rồi, hôm nay sớm muộn gì cũng sẽ tới, tâm tư này thật sự tỉ mỉ làm cho người ta cảm thấy kinh khủng.
Vân Sở thở phì phì trừng Thượng Quan Triệt nói: "Vẫn như lần trước, anh ở bên kia, em ở bên này."
"Được." Ngược lại Thượng Quan Triệt rất phối hợp, lập tức giật đầu, miệng nói đồng ý.
Dù sao hồ cũng thông nhau, anh ở đâu thì liên quan gì? Chỉ cần anh muốn còn sợ không thể bổ nhào đến bên người cô sao?
Nếu Vân Sở biết được suy nghĩ lúc này của Thượng Quan Triệt nhất định sẽ bị chọc tức đến hộc máu, chỉ thiếu mặc quần áo tử tế mà bỏ trốn.
Đáng tiếc cô tin tưởng Thượng Quan Triệt có thể nói là đến mức kinh người, có lẽ bởi vì trước khi bọn họ chưa phát sinh quan hệ, Thượng Quan Triệt vẫn luôn tôn trọng cô chăng? Khiến cho cô cảm thấy Thượng Quan Triệt sẽ không xằng bậy, cho nên cô cực kì yên tâm thay áo tắm, chui vào làn nước ấm thoải mái ngâm.
Không biết trước khi có được, người đàn ông vẫn có thể nhịn, sau khi đạt được thì chưa chắc đã có thể nhịn thêm.
Giống như Thượng Quan Triệt là người như vậy, trước kia anh cảm thấy Vân Sở nhìn rất ngon miệng, luôn khiến anh nổi lên dục vọng muốn ăn, nhưng dù sao chưa thật sự hưởng qua nên mỗi khi khống chế không nổi anh sẽ cố gắng thuyết phục mình không cho bản thân xằng bậy.
Nhưng mà tối qua sau khi thưởng thức xong, chỉ cần vừa thấy cô anh liền không nhịn được nghĩ tới mỹ vị đêm qua, bảo anh tiếp tục nhịn chính là muốn mạng anh rồi.
Thượng Quan Triệt cũng nhảy vào hồ, cực kì quy củ chờ ở phạm vi của anh không hề vượt qua.
Trên mặt nước rải đầy hoa đào đầu xuân, mùi hương thoang thoảng thấm vào ruột gan, ngửi xong cảm thấy tâm tình thoải mái.
Vân Sở nhắm mắt lại, thoải mái ngâm trong làn nước ấm, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt. Nhưng lúc cô cúi đầu nhìn dấu hôn không đậm không nhạt trên người mình, gương mặt bỗng hiện lên sự ngượng ngừng.
Thượng Quan Triệt tên khốn này, quá thô lỗ rồi, thế mà để lại trên người cô nhiều dấu vết như vậy...
Lần sau nếu còn như vậy cô nhất định một cước đạp anh xuống giường, hừ! Vân Sở rầu rĩ nhớ lại, tay cầm khăn lông nhẹ nhàng lau sạch người mình, miệng phát ra âm thanh hưởng thụ.
Không thể không nói loại thời tiết này tới ngâm nước nóng là một chuyện cực kì hưởng thụ, thân thể được nước ấm vây quanh, cả người đều được thả lỏng, ngay cả chút đau đớn trên người đều có thể thư thái hơn.
Vân Sở thầm nghĩ sau này cô nên tới chỗ này nhiều hơn, nơi này không chỉ có không khí tốt, hoàn cảnh tốt, điều kiện cũng rất tốt, ở lâu trong này tâm tình sẽ thoải mái, người nhất định cũng sẽ khỏe mạnh sống lâu hơn.
Vân Sở đắm chìm trong thế giới của mình từ từ nhắm mắt lại, hưởng thụ khoảnh khắc tốt đẹp này. Bây giờ tới đây không biết lúc nào mới quay lại, bang Huyễn Dạ còn có nhiều chuyện cần cô sắp xếp, hiện tại cô vừa nhậm chức muốn lười biếng cũng không được.
Chờ tất cả ổn định cô sẽ nghĩ ngơi thật tốt, cùng Thượng Quan Triệt đi du ngoạn sơn thủy mới được. Nhưng hiện giờ chuyện nên làm vẫn chưa thể buông, nếu không việc cô vất vả lập ra bang phái như vậy nhất định không thể duy trì tiếp.
Suy nghĩ bay đi thật xa, Vân Sở lại không phát hiện ra có người đang nhích lại gần mình.
Có lẽ vì cô quá mức quen thuộc hơi thở của Thượng Quan Triệt, hơn nữa Thượng Quan Triệt lại có lòng không muốn cô phát hiện nên mãi đến khi Thượng Quan Triệt ôm chặt mình, Vân Sở mới giật mình kêu lên một tiếng, đưa tay lên muốn đánh người.
Đôi tay mảnh khảnh bị nắm lấy, Vân Sở rơi vào một vòng tay ấm áp, Thượng Quan Triệt từ phía sau ôm lấy cô, cúi đầu cười khẽ: "Nhóc con đang muốn mưu sát chồng em sao?"
"Thượng Quan Triệt, anh làm gì vậy? Chạy đến chỗ em làm gì, còn không mau trở về." Vân Sở xấu hổ đỏ mặt hung hăng trừng Thượng Quan Triệt.
Thượng Quan Triệt ủy khuất trả lời: "Còn không phải anh thấy em một mình tắm quá nhàm chán nên tới tắm cùng em sao? Em còn ghét bỏ anh..."
Vân Sở nhìn bộ dạng ủy khuất của Thượng Quan Triệt, khóe miệng giật giật không khách khí nói: "Anh ở bên kia có thể nói chuyện phiếm với em, mau tránh ra."
"Không cần, anh muốn qua đấm bóp lưng cho em." Thượng Quan Triệt nói xong còn cần khăn lông lên, nhẹ nhàng cọ lưng giúp Vân Sở.
Sức lực không lớn không nhỏ nhẹ nhàng cọ lên phần lưng trơn bóng của cô khiến cho Vân Sở không nhịn được bắt đầu nhắm mắt hưởng thụ.
Thật ra Thượng Quan Triệt vẫn biết phục vụ người khác, nhìn anh cọ lưng mà xem, giống như đã từng luyện qua vậy. Vân Sở dần dần không còn kháng cự nữa, hưởng thụ sự phục vụ của Thượng Quan Triệt, khóe miệng từ từ nở nụ cười.
"Thoải mái không?" Thượng Quan Triệt nhìn dáng vẻ hưởng thụ của cô, dục vọng trong mắt lóe lên. Khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt lúc này càng trở nên mê người.
"Ừ, thoải mái..." Vân Sở than nhẹ từ từ mở mắt ra.
Không ngờ vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt yêu nghiệt tươi cười của Thượng Quan Triệt, nhất thời cảm thấy hô hấp bị kìm hãm, trái tim kịch liệt nhảy lên.
Vẫn là câu nói kia, người đàn ông này mỗi lần cười như vậy đều làm cho cô không thể chống đỡ được, đôi mắt phượng màu nâu kia như có ma lực khiến cho cô vừa nhìn thì lập tức bị hút vào.
Trái tim bất tri bất giác rơi vào tay giặc, Vân Sở nuốt nước miếng, hít sâu cố gắng để bản thân giữ vững tỉnh táo nói: "Chú à, anh có thể lần nào cũng đừng cười như vậy được không hả? Lại quyến rũ em."
"Vậy à, người khác muốn anh quyến rũ, anh còn không thèm, mà em còn ghét bỏ anh?" Thượng Quan Triệt nhíu mày đắc ý nhìn Vân Sở.
"Anh dám quyến rũ người khác thử xem, em chặt đứt chân anh." Khóe miệng Vân Sở vẫn nở nụ cười như cũ nhưng giọng điệu có chút tối tăm.
Lúc này Thượng Quan Triệt mới phát hiện nhóc con nhà mình cũng là nhân vật lợi hại, sau này nếu anh thật sự có đàn bà ở bên ngoài, nói không chừng kết cục sẽ cực kì thảm.
Nhưng mà như vậy cũng được, anh có mình cô là đủ rồi.
Thượng Quan Triệt dựa vào vai cô, hôn nhẹ lên bờ vai mới nhỏ giọng cười nói: "Tuân lệnh bà xã đại nhân, sau này nhất định anh sẽ ngoan ngoãn, chỉ yêu một mình em thôi."
Vân Sở cười nhẹ, thấy Thượng Quan Triệt khoe mẽ không khỏi cảm thán, người đàn ông này thật dễ thay đổi.
Ở trước mặt người khác mặc dù anh ngoài cười nhưng trong không cười, luôn bày ra bộ dáng cao quý khó gần, nhưng ở trước mặt cô liền biến thành một tên vô lại, cả người quấn cô không rời.
Như vậy cũng tốt, càng chứng tỏ cô đối với anh thật sự không giống bình thường, mà cô cũng sẽ cố gắng làm một nhân vật không giống bình thường ở trong sinh mệnh của anh.
"Nhóc con, em thật ngọt." Nụ hôn của Thượng Quan Triệt dần dần hướng lên trên, gặm cắn ở trên cổ cô.
Vân Sở bất đắc dĩ thở dài đẩy đẩy anh nói: "Đừng có ầm ĩ nữa, chờ lát nữa anh nhịn không được em sẽ không giúp anh đâu."
"Cái gì mà giúp anh hả? Nhóc con, người ta đã là người của em, chẳng lẽ em nhẫn tâm để anh khó chịu muốn chết hay sao?" Thượng Quan Triệt ủy khuất nói xong ngoài miệng vẫn như cũ không chịu dừng lại.
Cảm giác tê dại lại thêm hơi nước ấm áp vây quanh khiến cho cả người Vân Sở chẳng có chút sức lực, mềm mại dựa vào lòng Thượng Quan Triệt, Vân Sở nhỏ giọng rên rỉ.
"Chú à, đừng, đừng như vậy..." Nhớ tới tối hôm qua, trong lòng Vân Sở có chút sợ hãi, người đàn ông này thật sự quá mạnh mẽ, tối qua gần 2, 3 giờ cô mới được ngủ, lúc đó cả người đau nhức như bị xe nghiền qua vậy, khó chịu muốn chết.
Mà tên xấu xa nào đó vẫn còn bày ra vẻ mặt chưa ăn no mà quấn lấy cô, nếu không phải khoảng thời gian này cô vẫn kiên trì rèn luyện, thân thể đã tốt hơn nhiều thì có lẽ đã hôn mê từ lâu rồi.
Nhìn Thượng Quan Triệt lúc này, Vân Sở đoán được tám phần người đàn ông này lại muốn rồi.
Chết tiệt, đàn ông vừa khai trai thật đúng là không thể chọc vào, sớm biết như vậy cô đã không tới ngâm nước nóng với anh, quả thật là đưa dê vào miệng cọp mà.
Vân Sở xoay người cố gắng ngăn cản Thượng Quan Triệt nhưng cô vừa xoay người lại thì miệng đã bị chặn lại.
"Ừ..." một tiếng thở gấp vang lên, lời kháng nghị đều bị nụ hôn này nuốt hết vào bụng.
Hai thân thể trần truồng ở trong hồ nước đầy hơi nóng, gắt gao dán chặt vào nhau từ từ quên hết thảy thế gian này, cả thế giới chỉ còn lại người trước mắt.
"Đau."
Vân Sở kêu một tiếng, oán giận trừng Thượng Quan Triệt, người này có thể sốt ruột thêm nữa không? Đều nói nóng vội không ăn được đậu hủ nóng, anh thì tốt rồi, cô vừa tiến vào trạng thái anh đã không nhịn được rồi.
Nhìn vẻ mặt đau đớn của Vân Sở, Thượng Quan Triệt không khỏi tự trách bản thân quá gấp gáp, đưa tay dịu dàng nâng mặt cô, hôn lên đôi môi đỏ sẫm của cô, mềm dịu dàng nói xin lỗi: "Nhóc con, xin lỗi."
Vân Sở nhắm mắt lại né tránh nụ hôn của anh lại cúi đầu cắn một phát vào vai anh: "Ai bảo anh sốt ruột, ai bảo anh làm bậy, cắn chết anh."
"Haha..." Thượng Quan Triệt không nhịn được cười nhẹ, hai tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh không đầy vòng tay của cô, cúi đầu hôn lên người cô.
Xung quanh suối nước nóng có đủ loại cây xanh và hoa tươi xinh đẹp, gió lạnh lùa qua, thổi bay hết hơi nóng, lộ ra hai thân thể đang gắt gao dính vào nhau.
Không bao lâu trong hồ truyền đến tiếng bọt nước rất nhỏ, từng tiếng từng tiếng giống như tiên nhạc, làm cho người ta suy nghĩ miên man.
Theo thời gian trôi qua, tiếng nước càng vang dội mà êm tai, xen lẫn từng tiếng nam nữ rên rỉ thanh thúy vang dội.
Chạng vạng chiều, mặt trời dần dần đi xuống, chiếu ánh sáng đỏ xuống mặt đất khiến cho đám hơi nước quẩn quanh trong hồ nước nóng dần giống như tiên cảnh rung động lòng người.
"A Triệt, dừng lại..." Trong hơi nước truyền đến tiếng kháng cự không có sức lực của Vân Sở.
Xuyên qua làn hơi nước, lờ mờ có thể nhìn thấy Vân Sở đang dựa vào lòng Thượng Quan Triệt, gương mặt ửng hồng và thân thể mềm mại kia như chứng mình nơi này vừa xảy ra chuyện gì đó.
"Được, nghỉ ngơi một lúc, anh đi làm cơm tối cho em có được không?" Ăn uống no đủ rồi sắc mặt Thượng Quan Triệt nhẹ nhàng khoan khái, chỉ có từng hạt lớn mồ hôi đậu trên trán vạch trần bộ dáng cuồng nhiệt và thỏa mãn vừa nãy của anh.
"Ừ, được." Vân Sở nhỏ giọng lên tiếng, cả người động cũng chẳng thèm động một cái.
Thượng Quan Triệt này thật biết giày vò, hiện giờ cả người cô không có sức lực, có lẽ đứng cũng chẳng nổi rồi.
Thượng Quan Triệt dùng nước nóng lau người cho cô sau đó lại ôm cô về phòng thay quần áo, cẩn thận lau khô người cho cô, mặc quần áo thật dày vào không để cho cô bị cảm lạnh.
Hai người mặc xong thì sắc trời bên ngoài đã tối, trở lại chỗ ở thì Mộc Ngân và Niên Cẩm Hạo đã về.
Chỉ là không biết Vân Sở có phải gặp ảo giác hay không sao cô lại cảm thấy không khí trong phòng có chút khác lạ? Mặc kệ nhìn như thế nào đều thấy Mộc Ngân và Niên Cẩm Hạo có gì đó là lạ.
Nhưng mà Vân Sở được Thượng Quan Triệt ôm về cũng không có thời gian mà quản chuyện hai người họ, để Thượng Quan Triệt ôm cô về phòng liền ngáy khò khò.
Thượng Quan Triệt đi tới phòng khách nhìn Niên Cẩm Hạo và Mộc Ngân hơi xấu hổ liền nhíu mày, khóe miệng nở nụ cười nghiền ngẫm nói: "A Hạo, đi, chúng ta đi nấu cơm."
Niên Cẩm Hạo gật đầu, lại quay đầu nhìn Mộc Ngân đang không được tự nhiên, cười khẽ nói: "Em ở đây nghỉ một lúc đi."
Mộc Ngân gật đầu không dám ngẩng đầu nhìn Niên Cẩm Hạo.
Nơi này là căn phòng Thượng Quan Triệt đặc biệt xây dựng, vốn anh nghĩ Vân Sở ở trong thành phố buồn chán thì có thể tới nơi này giải sầu cho nên phòng bếp phòng tắm gì đó đều đầy đủ, đồ làm bếp và nguyên liệu cái gì cần cũng có.
Hai người vào bếp, Thượng Quan Triệt nhìn thùng cá lớn nói: "Nhiều cá như vậy, hôm nay có lẽ ăn không hết, xem ra phải tìm chỗ nuôi sau này ăn mới tươi ngon."
Niên Cẩm Hạo có chút không yên gật đầu: "Ừ."
"A Hạo, thành thật khai báo, cậu và Mộc Ngân làm sao vậy?" Ánh mắt Thượng Quan Triệt không sắc bén, nhưng anh và Niên Cẩm Hạo quen nhau đã lâu, nhìn ra được giữa anh ta và Mộc Ngân có gì đó.
"Không có việc gì, có thể có chuyện gì chứ?" Sắc mặt Niên Cẩm Hạo đỏ ửng, cúi đầu bắt lấy một con cá, cầm dao từ từ xử lý.
Nói không có việc gì nhất định là gạt người, nhưng những lời này bảo anh ta làm sao mà nói ra đây?
Xế chiều hôm nay Thượng Quan Triệt và Vân Sở rời đi, quản lý nói cho bọn họ là hồ của bọn họ đã chuẩn bị xong, hỏi bọn họ muốn qua lúc nào.
Bọn họ nghĩ dù sao bây giờ cũng không có việc gì nên trực tiếp đi theo quản lý đến một viện nhỏ.
Nơi đó có vẻ hơi nhỏ, bởi vì Thượng Quan Triệt không đặc biệt chuẩn bị cho nên giống như chỗ cho du khách ngâm, vì Tết đã qua mà nơi này làm ăn rất tốt, khu vực hạng sang nhất đều bị đặt trước nửa tháng cho nên quản lý không còn cách nào khác đành mang bọn họ đến viện loại hai.
Nhưng Niên Cẩm Hạo và Mộc Ngân đi vào thấy chỉ có một cái hồ nước nóng hình tròn rất lớn thì ánh mắt hai người mở to ra.
Đương nhiên Niên Cẩm Hạo biết Vân Sở có lòng muốn tác hợp cho bọn họ nên mới sắp xếp cho bọn họ hồ nước nóng tình nhân cũng là chuyện trong dự kiến, chỉ là nhìn bộ dáng Mộc Ngân xấu hổ, anh ta lại cảm thấy mình có chút nóng vội.
Hai người bọn họ còn chưa bắt đầu qua lại, mấy chuyện cùng nhau tắm suối nước nóng gì gì đó thật sự không thích hợp. Tuy cái hồ này rất lớn, bốn năm người cùng ngâm đều không thành vấn đề nhưng hai người cô nam quả nữ bọn họ thật không hay lắm.
Nghĩ nghĩ Niên Cẩm Hạo rất quân tử không vạch trần dụng ý của Vân Sở, đề xuất nói: "Em tắm trước đi, có lẽ nơi này làm ăn quá tốt không còn chỗ nào khác cho chúng ta."
Mộc Ngân xấu hổ nhìn Niên Cẩm Hạo nói: "Vậy còn anh thì sao?"
"Em ngâm xong rồi thì đến lượt anh, chẳng lẽ em muốn ngâm cùng anh sao?" Niên Cẩm Hạo giảo hoạt cười, nhìn Mộc Ngân ngày càng đỏ mặt cũng không đành lòng chọc cô nữa, liền cười khẽ: "Được rồi, bên kia có phòng thay quần áo, em đi thay quần áo rồi vào đi, anh ở bên ngoài đi dạo một chút."
Mộc Ngân gật đầu, thấy Niên Cẩm Hạo đã rời đi mới chạy tới phòng thay quần áo, thay quần áo trên người, từ đầu đến cuối đều bọc một tầng khăn tắm trên người, sau đó chui vào hồ nước nóng thoải mái ngâm mình.
Nhưng mà cả khu vực này trống không, một mình cô ngâm chẳng thú vị gì, thật ra nghĩ lại hồ lớn như vậy đừng nói Niên Cẩm Hạo tiến vào không thành vấn đề, dù Vân Sở và Thượng Quan Triệt đều ngâm cũng được, nếu Niên Cẩm Hạo cách xa một chút thì ngâm cùng nhau cũng không sao...
Nhìn xung quanh một chút, phát hiện Niên Cẩm Hạo đứng lẻ loi một mình bên ngoài, trong lòng không nhịn được áy náy, vì thế liền gọi Niên Cẩm Hạo cùng vào ngâm.
Niên Cẩm Hạo biết Mộc Ngân không đành lòng, ngay từ đầu anh hào phóng như vậy thật ra chỉ vì muốn cô tự trách mà thôi. Lúc này Mộc Ngân gọi anh tới ngâm cùng nhau, anh từ chối đôi câu không được thì không từ chối nữa, lúc xoay người khóe miệng nhếch lên nụ cười đầy tự tin.
Chỉ là Niên Cẩm Hạo vẫn quấn khăn tắm phía dưới, lúc đi trên bờ hai mắt Mộc Ngân mở to.
Ôi trời, lúc Niên Cẩm Hạo mặc quần áo, dáng người nhìn đã tốt lắm rồi, bây giờ cởi ra quả thật chính là cực phẩm,... Nơi cần thịt thì có thịt, không nên có thì tuyệt đối không có một chút nào, ngay cả người mẫu nam cũng không có vóc dáng mê người như anh.
Mộc Ngân khó khăn dời tầm mắt, nuốt từng ngụm nước bọt, xấu hổ không biết nói gì cho phải.
Niên Cẩm Hạo ngồi xuống đối diện với Mộc Ngân, vẩy cánh hoa xuống mặt nước, chắn nửa người dưới bọn họ ngâm trong nước, cũng làm nổi bật nửa người trên trần trụi của bọn họ, càng thêm rung động lòng người.
Thấy cả người Mộc Ngân khẩn trương không được tự nhiên, Niên Cẩm Hạo bắt đầu tìm đề tài để giảm bớt không khí ngại ngùng: "A Triệt đúng là trọng sắc khinh bạn, một nơi đẹp như vậy lúc trước anh đòi chia đôi cổ phần cậu ta không chịu, bây giờ chuyển hết cho Sở Sở, quả nhiên là sức mạnh của tình yêu mà."
Mộc Ngân nghe là do Thượng Quan Triệt tặng thì kinh ngạc kêu lên: "Thì ra là Thượng Quan Triệt tặng hả? Em còn nói sao em không biết Sở Sở có sản nghiệp ở chỗ này."
Dứt lời nhìn nhìn cảnh sắc xung quanh, nhất thời cảm thấy Vân Sở thật là cô gái hạnh phúc, gặp được Thượng Quan Triệt nhất định là chuyện hạnh phúc nhất của Vân Sở đúng không?
Khi nào thì cô cũng có thể gặp được một người giống như Thượng Quan Triệt đối với Vân Sở, là một người đàn ông thật lòng yêu cô đây?
Niên Cẩm Hạo nhìn cô hơi nâng cằm cùng với xương quai xanh khêu gợi lộ ra trên mặt nước, dáng người xinh đẹp bị giấu ở dưới nước như ẩn như hiện khiến cho Niên Cẩm Hạo cảm thấy cả người hơi nóng.
Anh dời tầm mắt nói tiếp: "Hôm nay anh mới biết được, tên A Triệt này một khi cậu ấy đặt quan hệ với ai đó sẽ toàn tâm toàn ý trả giá mà không cần hồi báo, cũng không suy nghĩ đến hậu quả."
Nghe vậy, Mộc Ngân không nhịn được thốt lên: "Vậy anh thì sao?"
Sau khi hỏi xong cô thật hối hận, không phải đang nói Vân Sở và Thượng Quan Triệt sao, sao lại kéo đến Niên Cẩm Hạo rồi vậy? Thật là...
Chỉ là nghe xong lời của cô, Niên Cẩm Hạo nở nụ cười: "Anh sao, anh là thương nhân, anh càng theo đuổi lợi ích nhiều hơn. Nhưng mà chỉ cần anh nhận định điều gì đó, cũng sẽ liều lĩnh đuổi lấy tới tay như vậy."
Dứt lời đôi mắt xinh đẹp ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Mộc Ngân.
Mộc Ngân ho khan hai tiếng, khẩn trương nói sang chuyện khác: "Haha, phong cảnh nơi này thật tốt, có chỗ này rồi Sở Sở sẽ nhanh chóng từ tiểu phú bà thăng cấp lên làm đại phú bà thôi."
"Haha, nếu cô ấy nghe em nói như vậy nhất định sẽ mắng em." Niên Cẩm Hạo cười nhẹ, đưa tay nhẹ nhàng khoát nước lên người làm cho thân thể vốn mê người của anh càng làm cho lòng người khó mà chống đỡ.
Mộc Ngân không thể nào khống chế nổi hai mắt mình vẫn luôn hở một chút liền nhìn qua Niên Cẩm Hạo, sau khi nhìn xong lại cảm thán, rồi lại dời tầm mắt, gương mặt nóng bỏng, tim đập nhanh không ngừng.
Đột nhiên Mộc Ngân có chút hối hận vì để Niên Cẩm Hạo cùng nhau ngâm, hoàn toàn là tự rước xấu hổ cho mình mà.
Nhưng mà người đã vào rồi cô còn làm được gì nữa?
Chừng 20 phút sau, Mộc Ngân vì khẩn trương cộng thêm cả hồ đầy hơi nước làm cho cô có chút khó thở.
Vì thế lập tức đứng lên chuẩn bị bỏ trốn mất dạng.
Niên Cẩm Hạo không ngăn cản Mộc Ngân mà gật đầu để cô vào thay quần áo trước. Còn mình thì vùi mặt vào trong nước cố gắng duy trì sự tỉnh táo.
Nhưng mà lúc này trong phòng thay quần áo, đột nhiên Mộc Ngân thét chói tai, sau đó vang lên tiếng vật nặng ngã xuống...
Niên Cẩm Hạo không chút nghĩ ngợi lập tức từ trong nước nhảy ra, vọt vào phòng thay quần áo, thấy Mộc Ngân vì không quen đi guốc gỗ mà té lăn trên mặt đất, khăn tắm trên người cũng bị kéo ra, nháy mắt anh ta như bị đông cứng, ngơ ngác nhìn hình ảnh ướt át trước mắt, hồi lâu vẫn còn thẫn thờ.
Mãi đến khi...
"A..." Mộc Ngân xấu hổ lại hét lên một tiếng, luống cuống tay chân cầm khăn tắm che người lại.
Niên Cẩm Hạo lấy lại tinh thần, không được tự nhiên ho khan hai tiếng, vội vàng đi tới bên cạnh Mộc Ngân, sau đó ôm ngang cô đặt lên một chiếc giường nhỏ, hỏi: "Sao lại để ngã hả? Có đau không?"
Lúc này Mộc Ngân xấu hổ không muốn nói thì sao có thể trả lời Niên Cẩm Hạo? Chỉ có thể liên tục lắc đầu đẩy Niên Cẩm Hạo ra, kéo chăn mỏng che cả người kín mít.
Niên Cẩm Hạo cũng cảm thấy hơi xấu hổ, nhớ tới một màn vừa nãy liền nhịn xuống kích thích muốn chảy máu mũi đứng lên nói: "Vậy em nhanh chóng thay quần áo đi, đừng để bị cảm lạnh, anh ra ngoài trước."
Nhưng lúc Niên Cẩm Hạo xoay người không chú ý lại giẫm lên guốc gỗ Mộc Ngân vừa vứt trên mặt đất.
Kết quả là, Niên đại soái ca cứ như vậy oạch một tiếng ngã nhào xuống, sau đó khăn che trên người anh cũng vô ý rơi xuống, vì thế anh vừa mới nhìn thân thể người khác cũng bị Mộc Ngân nhìn lại.
Lúc này ở phòng bếp Niên Cẩm Hạo chỉ cần nghĩ tới một màn kia đã cảm thấy thật dọa người, vô cùng xấu hổ. Cho nên hiện tại anh không có lời nào để nói, chỉ cúi đầu làm, hy vọng có thể nhanh chóng quên đi những hình ảnh kia.
Một mình Mộc Ngân ở trong phòng khách nhàm chán cũng đi vào bếp định giúp đỡ, nhưng cô vừa tiến vào thì nghe thấy Niên Cẩm Hạo kêu một tiếng, lập tức dao trong tay bị đặt sang bên cạnh.
"Sao lại thế này?" Thượng Quan Triệt nhíu mày nhìn Niên Cẩm Hạo cắt cá lại bị cắt trúng tay, khóe môi giật giật thầm nghĩ chẳng lẽ người đang yêu chỉ số thông minh bằng 0 thật sao? Nếu không một người luôn lý trí như Niên Cẩm Hạo cũng có lúc không yên lòng vậy àh?
So với Niên Cẩm Hạo, thật ra Thượng Quan Triệt lúc đang yêu thay đổi còn lớn hơn nữa, càng kinh khủng hơn.
"Sao vậy?" Nghe âm thanh của Niên Cẩm Hạo, Mộc Ngân không chút nghĩ ngợi đi tới lo lắng nhìn Niên Cẩm Hạo.
Thấy ngón trỏ của anh bị cắt, đang chảy máu tươi, Mộc Ngân cuống quýt cầm ngón tay anh khẩn trương nói: "Sao lại không cẩn thận như thế?"
Dứt lời liền dùng nước dội lên ngón tay anh, rửa đi vết máu bên trên, không để cho miệng vết thương bị nhiễm trùng, sau đó thấy miệng vết thương của anh còn đang chảy máu liền cuống quýt tìm thứ gì đó giúp anh băng lại, nói: "Em đi lấy hộp thuốc."
Thượng Quan Triệt nhìn bộ dáng này của hai người thì cười nói: "Ở đây không có đâu, nhưng vừa vặn dưới lầu có một phòng y tế, hai người nhanh đi xử lý đi."
Nhìn Niên Cẩm Hạo và Mộc Ngân vội vàng rời đi, Thượng Quan Triệt bất đắc dĩ lắc đầu, ai oán nhìn con cá trong phòng thở dài: "Xem ra bữa tối thật sự chỉ có một mình mình làm rồi..."
Một mình Vân Sở nằm trong phòng đương nhiên không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, bị Thượng Quan Triệt lăn qua lăn lại lâu như vậy cô thật sự quá mệt mỏi nên nhanh chóng ngủ mất.
Nhưng đang ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm thấy ngoài cửa sổ vang lên âm thanh, ban đầu cô còn có thể xem như không có gì, nhưng âm thanh càng ngày càng rõ, cô lập tức mở mắt ra, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cửa sổ trước giường.
Chỉ là, vừa nhìn cô lập tức ngẩn người, nơi này là tầng 7 nhưng ban công bên ngoài cửa sổ lại đang có một người ngồi xổm, một người đàn ông, cô biết người đàn ông này...