Edit: Mèo ™
Beta: Dung Cảnh, Sư Tử Cưỡi Gà
Thượng Quan Triệt bất đắc dĩ cười cười, ôm cô lên, trêu đùa: “Ôm em cũng được thôi nhưng em phải nghĩ xem nên báo đáp anh như thế nào.”
“Làm ơn đi, anh làm bạn trai kiểu gì vậy, chỉ nhờ một chút vậy mà cũng phải báo đáp à?” Vân Sở bất mãn kháng nghị, cái miệng nhỏ trề ra thật là đáng yêu.
“Bạn trai thì phải làm trâu làm ngựa cả đời không cần quyền lợi à? Làm gì có quy định như vậy?” Thượng Quan Triệt bày ra vẻ mặt bất mãn kêu than.
Vân Sở buồn cười nhìn dáng vẻ ăn vạ của Thượng Quan Triệt, cô vòng hai tay qua cổ anh, hôn lên má anh một cái. “Chụt...”. “Đã vừa lòng chưa?”
“Cũng tạm chấp nhận được.” Thượng Quan Triệt cong khoé miệng, ôm Vân Sở nhanh chóng rời khỏi bang Huyễn Dạ.
Lúc ra ngoài, Vân Hàn cũng đã cứu được cả đám người Trịnh Tề ra, hơn nữa đã dùng lệnh bài mà Vân Sở đưa cho mình, tập trung tất cả những người trong bang Huyễn Dạ đứng trước khoảng đất trống dưới lầu.
Vân Sở được Thượng Quan Triệt ôm ra ngoài, thì thấy một đám người đang đứng đông nghịt bên ngoài, nhất thời có chút lúng túng, cuống quít bảo Thượng Quan Triệt thả cô xuống.
Thượng Quan Triệt có ý muốn làm khó cô, chẳng những không buông cô ra, ngược lại còn cắn cắn lỗ tai của cô, cười nói: “Không phải vừa nãy em bảo anh ôm em sao? Bây giờ anh không thả thì làm được gì?”
Mặt Vân Sở đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Khốn kiếp, nếu còn không thả thì em cho anh biết tay.”
Thượng Quan Triệt biết mình nên có chừng mực, trước mặt nhiều người như vậy, anh cũng không thể khiến Vân Sở mất mặt được,liền thả cô xuống, đỡ lấy cô, nhắc nhở: “Cẩn thận một chút.”
Vân Sở từ từ đi tới bên cạnh Vân Hàn, thấy Vân Hàn đang đứng giữa đám người đó, vẻ mặt nghiêm túc, cô ho khan hai tiếng, nói: “Mọi người đã tập trung đông đủ rồi chứ?”
Vân Hàn gật đầu, nhỏ giọng báo cáo: “Có một vài thuộc hạ của Âu Dương Tự vẫn không chịu khuất phục, hiện tại đang xử lý.”
Vân Sở gật đầu, biết những loại chuyện này không thể vội vàng được, cũng không nói gì thêm. Nhìn lướt qua đám người, không thấy Hàn Anh trong đám đông thì cau mày hỏi: “Đội trưởng Hàn ở đâu?”
Vân Hàn nghe vậy, đáy mắt chợt hiện lên vẻ kính nể: “Đội trưởng Hàn đang quyết đấu với mấy thuộc hạ không chịu phục của Âu Dương Tự, hôm nay có thể tập hợp được nhiều người như vậy cũng là nhờ sự phối hợp của đội trưởng Hàn.”
Lúc trước Vân Sở còn tưởng rằng phải phí chút công sức mới có thể khiến cho Hàn Anh quy thuận mình, không thể tưởng tượng được vậy mà ông ấy lại dể dàng công nhận mình như vậy. Có thể thấy được, Hàn Anh này nhất định là rất kính nể An Linh Nguyệt nhỉ? Dù sao lúc An Linh Nguyệt tặng chiếc nhẫn cho cô cũng đã từng nói, cấp dưới của cô ấy nhìn thấy chiếc nhẫn này chưa chắc sẽ đầu quân làm thủ hạ của cô nhưng ít ra sẽ không làm khó cô.
Chỉ với vẻ mặt của Hàn Anh khi nhìn thấy chiếc nhẫn, Vân Sở đã đoán được người tên Hàn Anh này không tầm thường rồi.
Vân Sở gật đầu, cười nói: “Anh đi xem tình hình bên phía đội trưởng Hàn trước đi, tôi nói vài lời với bọn họ đã.”
Vân Hàn gật đầu, sau khi giao lại lệnh bài cho Vân Sở thì nhanh chóng xoay người rời đi.
Vân Sở được Thượng Quan Triệt dìu dỡ, nhìn xuống đám người đông nghịt dưới sân, trong lòng không khỏi cảm thán một hồi.
Những người này chính là người sẽ đi theo cô sau này, là tài sản mà Vân Ngạo Thiên dốc sức cả đời để lại cho cô, cô vẫn luôn muốn thu nhận bọn họ thành thủ hạ của mình nhưng bây giờ, khi thấy nhiều người đứng trước mặt mình như vậy, cô lại có chút không hiểu được tại sao ban đầu mình lại cố chấp đến vậy.
Bang Huyễn Dạ tuy là của cô. Nhưng nếu như những người này thật sự đồng ý quy thuận cô, thì cô phải làm gì đây? Cô chỉ mới mười bảy tuổi, có thể dẫn dắt bọn họ hướng tới một tương lai tốt đẹp hơn không?
Nếu như là Vân Cảnh mà nói, cô tin rằng nhất định anh ta có thể làm tốt hơn cả cô. Chỉ là không biết Vân Cảnh có đồng ý tiếp nhận bang Huyễn Dạ này nữa hay không?
Vân Cảnh đã từng là kẻ địch của cô, dĩ nhiên cô không thể để đồ của mình bị kẻ địch đoạt đi, nhưng bây giờ cô biết Vân Cảnh đã không còn là kẻ địch của mình nữa rồi, nếu như giao bang Huyễn Dạ lại cho anh ta quản lý, thì tương lai chắc sẽ rất tốt.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, Vân Sở đã suy nghĩ rất nhiều chuyện. Càng nghĩ càng cảm thấy mình không thích hợp để quản lý bang Huyễn Dạ này, không tránh được có chút do dự.
Thượng Quan Triệt nhẹ nhàng cầm tay cô lên, cúi đầu, cho cô ánh mắt khẳng định, tựa như muốn nói, cho dù cô đưa ra bất cứ quyết định gì thì anh cũng sẽ luôn ủng hộ cô.
Nhìn ánh mắt cưng chiều và bao dung của Thượng Quan Triệt dành cho mình, Vân Sở cong khoé môi, thầm đưa ra quyết định trong lòng.
Tự tin đứng trước cả đám người đang không ngừng nhìn quanh, Vân Sở nở nụ cười thản nhiên: “Xin lỗi đã khiến mọi người đợi lâu, hôm nay gọi mọi người đến đây cũng chỉ là muốn tuyên bố một chuyện với mọi người.”
Nói xong, Vân Sở lấy lệnh bài ra giơ lên, nói: “Mọi người đều thấy cả rồi chứ, đây là lệnh bài mà chỉ người lãnh đạo cao nhất của bang Huyễn Dạ chúng ta mới có được. Hôm nay là ngày tôi trưởng thành, năm đó, trước lúc rời đi, cha tôi đã từng nói với mọi người, sau này bang Huyễn Dạ sẽ thuộc về Vân Sở tôi, do tôi quản lý. Chắc hẳn tất cả mọi người vẫn còn nhớ chứ?
Chuyện chỉ mới nửa năm trước, đương nhiên bọn họ sẽ không quên, mỗi người đều gật đầu.
Nhưng bọn họ gật đầu không có nghĩa là bọn họ chấp nhận Vân Sở, cho nên thân là Đại trưởng lão, Hồng trưởng lão liền đứng ra kháng nghị đầu tiên: “Đại tiểu thư nói không sai, đúng là trước khi lão đại qua đời đã từng giao phó như vậy, nhưng dù sao cô cũng là con gái, sẽ không thích hợp tham dự vào quản lý những chuyện trong bang.”
Nghe nói thế, Vân Sở cười lạnh: “Không biết mọi người có còn nhớ vị An lão đại danh chấn một thời hơn hai mươi năm trước không? Bà ấy chính là một cô gái, bà ấy có thể dẫn dắt thủ hạ của mình làm cho cả thế giới khiếp sợ, đến nay nghe đến tên tuổi của An lão đại, mọi người vẫn còn kính nể, tại sao Vân Sở tôi thì không thể?”
Vân Sở vừa dứt lời, mọi người đều bắt đầu nghị luận, ở đây có không ít người đã từng là thủ hạ ngày xưa của An Linh Nguyệt, đối với An Linh Nguyệt gần như kính nể không ngớt. Những ai chưa từng gặp An Linh Nguyệt, cũng đã được nghe qua nhiều chiến tích của bà ấy, lại càng thần thánh hoá An Linh Nguyệt hơn. Duy chỉ có một số thủ hạ trung thành của Vân Cảnh lại cúi đầu im lặng không nói.
Sắc mặt Hồng trưởng lão khó coi, trừng mắt nhìn Vân Sở, nói: “Cô nói không sai, An lão đại đúng là nữ trung hào kiệt, nhân tài như vậy thật sự là hiếm có, tôi cũng rất bội phục cô ấy. An Linh Nguyệt có thể làm nên chuyện nhưng chắc gì đại tiểu thư cô cũng làm được như cô ấy?”
“Chỉ bằng việc An lão đại đã công nhận tôi.” Vân Sở giơ tay lên, chiếc nhẫn nho nhỏ đang loé sáng, dưới ánh nắng mặt trời chiết xạ ánh sáng chói mắt, bên trên có khắc những đường vân cổ xưa, tinh xảo duy mỹ, vô cùng uy nghiêm.
Có không ít người nhận ra vật này, rối rít kích động kêu lên: “Tôi đã từng thấy chiêc nhẫn đó, quả thật là đồ vật của An lão đại, không sai.”
“Đúng vậy, tôi từng là thủ hạ của An lão đại, lúc đó bà ấy cũng đeo chiếc nhẫn như vậy.”
“Tôi cũng nhớ, tôi còn từng nghiên cứu những đường vân bí ẩn trên nó nữa.”
“Nhưng ai biết được thứ trên tay đại tiểu thư có phải là đồ giả hay không?”
“Nói cũng đúng, dù sao chiếc nhẫn cũng đã mất tích hơn hai mươi năm rồi, khó tránh khỏi có người sẽ lợi dụng sơ hở.”
“Không thể nào, chiếc nhẫn kia sáng bóng không phải chiếc nhẫn giả khác có thể có được, vậy nhất định là thật rồi.”
Trong lúc này, tiếng nghị luận của mọi người vang lên không ngừng, ủng hộ có, phản đối có, tình cảnh hết sức náo nhiệt.
Vân Sở lặng lẽ dựa vào bên cạnh Thượng Quan Triệt nhỏ giọng nói: “Ông chú à, không ngờ đồ của dì lại có ích đến vậy.”
Thượng Quan Triệt mặt không biểu cảm ôm bờ vai cô, cười nói: “Tên người đàn ông của em càng có ích hơn, em tin không?”
Vân Sở kinh ngạc nhìn Thượng Quan Triệt, lại nghe thấy anh thản nhiên cười nói với đám người đang ồn ào xôn xao phía dưới: “Muốn biết chiếc nhẫn là thật hay giả, chẳng phải hỏi tôi là sẽ biết ngay sao?”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều cùng dồn sự chú ý lên người Thượng Quan Triệt. Người này nói chuyện không đáng tin chút nào, chính anh ta là người của Vân Sở, vậy còn hỏi anh ta làm gì nữa? Lời của anh ta có tin được không?
Thượng Quan Triệt vô tội nhìn đám vào ánh mắt phẫn nội và khinh bỉ của đám người đó, tiếp tục nói: “Dựa vào thân phận Thượng Quan Triệt tôi là con trai của An Linh Nguyệt, là bạn trai của Vân Sở vẫn chưa thể làm rõ vấn đề này sao?”
Khoé miệng Vân Sở giật giật, bỗng cảm thấy thật là xấu hổ.
Thành thật mà nói, cô không ngờ tên tuổi của Thượng Quan Triệt lại có ích đến vậy, chỉ cần một câu nói đã xoá bỏ hết mọi nghi ngờ của mọi người.
Chính An Linh Nguyệt đã tặng chiếc nhẫn cho con dâu tương lai của mình, việc này sao có thể là giả được chứ? Cho dù là giả đi nữa, nếu Vân Sở là con dâu tương lai mà An Linh Nguyệt công nhận, vậy cũng đủ biết bản lĩnh của cô không đơn giản rồi.
Vì vậy, tất cả mọi người đều yên lặng lại, ai ai cũng đều kinh ngạc nhìn Vân Sở, lại quay sang nhìn Thượng Quan Triệt, kinh ngạc không thôi.
Anh ta chính là Thượng tá Thượng Quan Triệt anh minh Thần Võ trong truyền thuyết, tuổi trẻ tài cao đó sao?
Ai ai cũng đều nghe nói đến đại danh của Thượng Quan Triệt nhưng lại cực ít có người biết mặt mũi anh trông như thế nào, chỉ biết mọi người bên ngoài đều tôn Thượng Quan Triệt như thần, vẻ ngoài muốn bao nhiêu tuấn mỹ thì có bấy nhiêu tuấn mỹ, thân phận muốn bao nhiêu cao quý thì có bấy nhiêu cao quý, không ngờ hôm nay chẳng những được gặp mà còn biết được tin tức kình bạo anh ta là bạn trai của đại tiểu thư nhà mình, bọn họ không kinh ngạc mới là lạ.
Còn nữa, thân phận của Thượng Quan Triệt rành rành trước mắt, đám người phía dưới còn ai dám nói Vân Sở không có tư cách quản lý bang phái của bọn họ chứ? Người con gái có thể khiến cho Thượng Quan Triệt để mắt đến, há có thể là người tầm thường sao?
Vì vậy, bây giờ ngay cả Hồng trưởng lão cũng chỉ có thể ngoan ngoãn im lặng, âm thầm nuốt hết những bực dọc và bất mãn vào trong bụng.
Vân Sở bật cười, nói: “Không ngờ tên tuổi của ông chú lại có ích đến vậy, haiz... Sớm biết như vậy em đã lôi ra dùng từ lâu rồi.”
Thượng Quan Triệt bất đắc dĩ vuốt mái tóc dài của cô, cười nói: “Giờ em mới biết sự lợi hại của bạn trai em à?”
Vân Sở le lưỡi, lúc xoay người lại đã khôi phục lại vẻ nghiêm túc ban đầu, lớn tiếng nói: “Không cần biết mọi người có tin hay không, cái này không quan trọng. Quan trọng là, sau này tôi sẽ là người lãnh đạo cao nhất của bang Huyễn Dạ, nếu ai không phục, có thể nói ra.”
Hiện trường tiếp tục yên lặng, lúc này từ trong đám đông Trịnh Tề bước lên một bước, nói: “Tôi, Trịnh Tề, thề sẽ trung thành với Đại tiểu thư, vĩnh viễn không phản bội.”
“Thề trung thành đến chết, vĩnh viễn không phản bội!” Những người ở phía sau Trịnh Tề cùng nhau hô to, tiếng hô đều đặn vang dội, giống như đã từng được huấn luyện, vô cùng khí thế, tiếng hô không che giấu lòng kính sợ, kính sợ với Vân Sở.
“Thề trung thành đến chết, vĩnh viễn không phản bội!”
Lúc này, việc ngoài dự liệu của Vân Sở đó là những thuộc hạ của Hàn Anh cũng hô to theo. Góp sức cho tiếng hô càng vang dội.
Lúc này, Chương Triển thâm trầm nhìn Vân Sở, thấy Vân Sở tinh thần phấn khởi, bởi vì mới vừa đánh nhau xong, nên mái tóc dài của cô có hơi rối nhưng không ảnh hưởng gì đến vẻ oai hùng của cô ngược lại còn khiến cô có vẻ sảng khoái, không câu nệ tiểu tiết.
Khoảng thời gian này tiếp xúc với Mộc Ngân, Chương Triển đã có cái nhìn khác về Vân Sở, anh ta có mắt, có thể nhìn thấy sự thay đổi của Vân Sở, cảm nhận được sự hấp dẫn toát ra từ người cô. Anh ta biết rõ hơn ai hết, nếu Vân Cảnh không muốn thì Vân Sở khó mà lấy được lệnh bài kia, điều này, chứng minh chính Vân Cảnh cũng công nhận Vân Sở, nếu nói như vậy, anh ta cần gì phải khăng khăng cố chấp chứ?
Chương Triển hít sâu một hơi, ngay sau đó lớn tiếng hô lên: “Tôi, Chương Triển, nguyện ý dẫn dắt thuộc hạ thề chết trung thành với Đại tiểu thư, vĩnh viễn không phản bội!”
Nghe vậy, những người phía sau Chương Triển sớm đã bị uy nghiêm của Vân Sở làm cho rung động cũng lập tức hô to theo, ban đầu còn có chút do dự, cũng từ từ bị tiếng reo hò đồng lòng này cuốn hút, cảm xúc kiên cường chính trực dâng lên từ tận đáy lòng, ngay sau đó cũng hắng giọng lớn tiếng hô vang.
Cứ như vậy, chỉ còn một người chưa khuất phục Vân Sở chính là người cao cao gầy gầy kia, đội trưởng Tam.
Vân Sở đã từng tìm hiểu về đội trưởng Tam, biết ông là một người hết sức nghĩa khí, bởi lúc trước Vân Cảnh từng có ân với ông, nên ông gần như hoàn toàn trung thành với Vân Cảnh, chưa bao giờ có bất cứ ý nghĩ phản bội nào. Cũng chính vì nguyên do này, ngay từ đầu Vân Sở chưa từng nghĩ đến việc khiến cho người này phục tùng mình.
Dù sao cô đoạt được bang Huyễn Dạ cũng không cần sự chấp nhận của bất cứ ai, chỉ cần hơn hai phần ba số đông mọi người đi theo cô là được, những người còn lại, cho dù không phục thì cũng không gây ra chuyện lớn gì.
Cho tới bây giờ, Vân Sở vẫn chưa hề trông mong đến việc đội trưởng Tam sẽ thay đổi.
Nhưng kì lạ là người nọ lại đứng ra, thậm chí là hét to hơn bất cứ ai: “Tôi, Chung Lâm, từ hôm nay thề chết trung thành với Đại tiểu thư, vĩnh viễn không phản bội.”
Theo lời đội trưởng Tam Chung Lâm vừa dứt, hiện trường hoàn toàn bị bao trùm bởi tiếng hò reo vang dội, ai ai cũng đều hắng giọng, dùng âm thanh và sự nhiệt tình lớn nhất của bọn họ để bày tỏ sự hoan nghênh và chấp nhận của bọn họ đối với thủ lĩnh mới.
Vân Sở chưa bao giờ nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm nay sẽ là như thế này, khoé miệng lộ ra nụ cười sáng lạn, nói không kích động là nói dối nhưng không thể để cho mình luống cuống, cô vẫn cố giữ vững bình tĩnh như cũ, vươn tay lên, ngăn lại tiếng hò hét của mọi người bên dưới.
Mọi người dừng lại, bởi vừa mới hô hào một trận, tâm tình ai ai cũng đều hưng phấn, trong mắt mỗi người đều mang theo tự tin và nghiêm túc làm cho Vân Sở cực kỳ hài lòng.
Cô gật đầu, nói: “Rất cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, được mọi người ủng hộ nhiệt tình như vậy, tôi cảm thấy cực kỳ vinh hạnh, dựa vào sự nhiệt tình của mọi người hôm nay, Vân Sở tôi xin thề, sau này nhất định sẽ cho mọi người một bầu trời tốt đẹp, dẫn dắt mọi người hướng đến tương lai huy hoàng mới!”
“Đại tiểu thư vạn tuế!”
“Đại tiểu thư vạn tuế...”
Đám người lại tiếp tục vang lên tiếng hô hào kịch liệt, cảnh tượng trên dưới một lòng, vào giờ phút này hiển hiện vô cùng rõ ràng.
Vân Sở đứng trên đài cao, tiếp tục nói một vài lời giống như tuyên thệ với mọi người, lại nhìn thấy Vân Cảnh từ phía sau đi tới, trong mắt tràn đầy chấn kinh, Vân Sở nở nụ cười.
Xoay người kéo lấy tay Vân Cảnh, dẫn anh ta đến trước đám người.
Thấy cảnh tượng Vân Cảnh và Vân Sở đứng cạnh nhau vô cùng hài hoà, vẻ mặt của mọi người lại lộ ra vẻ khó tin một lần nữa.
Bình thường thoạt nhìn bọn họ rất hoà thuận, tất cả mọi người đều ngầm hiểu, dù sao thì, giả vờ diễn trò ai mà không biết? Nhưng bây giờ Vân Sở đã là lão đại mới của bang Huyễn Dạ rồi, cô cần gì phải giả vờ giả vịt trước mặt Vân Cảnh nữa?
Chỉ thấy Vân Sở kéo tay Vân Cảnh đang ngỡ ngàng, cười nói với tất cả mọi người ở đây: “Ngoài ra, tôi còn muốn nói với mọi người một chuyện nữa. Từ hôm nay trở đi, anh trai của tôi, Vân Cảnh sẽ là Phó bang chủ của bang Huyễn Dạ chúng ta, sẽ trợ giúp tôi xử lý những chuyện trong bang.”
Chỉ một câu, không cần giải thích quá nhiều, lại khiến cho tất cả mọi người hoàn toàn cảm phục.
Thử hỏi trên thế giới này, ai có thể dùng người đã từng là kẻ địch của mình một cách yên tâm như vậy, khẳng khái như vậy?
Đúng vậy! Trên gương mặt Vân Sở không có tính toán, không có âm mưu, vẻ mặt cô thẳng thắng bộc trực, uy nghiêm, dường như là muốn nói cho mọi người biết, cô rất nghiêm túc, rất thật lòng, rất chân thành.
Tất cả mọi người có mặt ở đây, người kinh ngạc nhất chính là Vân Cảnh.
Hôm nay anh ta đã trả tất cả mọi thứ lại cho Vân Sở, mặc dù trong lòng vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ nhưng anh ta đã từ từ hình thành một thói quen từ những ngày tháng sau này, anh ta đã từng nói, cô muốn bất cứ thứ gì, anh ta cũng sẽ cho cô, tuyệt không oán hận nửa câu.
Nhưng, tại sao Vân Sở lại...
“Sở Sở, em... Em đang nói gì vậy?” Vân Cảnh kinh ngạc nhì Vân Sở, hỏi một cách khó tin.
“Anh, anh hiểu rõ tất cả công việc trong bang chúng ta, vị trí Phó bang chủ này giao cho anh đảm nhiệm là hợp lý nhất rồi. Hơn nữa, trong bang chúng ta vẫn chưa có chức Phó bang chủ, một mình bang chủ phải quản lý nhiều chuyện như vậy, thật sự không phải chuyện dể dàng gì. Còn nữa, trước đây anh không chỉ xử lý chuyện trong bang mà còn phải xử lý chuyện của công ty, thật sự là quá bận rộn.”
Vân Sở cười, tiếp tục nói: “Hơn nữa, anh nhẫn tâm để cho một mình em chịu gánh nặng vậy sao? Chuyện trong bang em còn chưa ứng phó được, anh lại kêu em xử lý thêm chuyện của công ty, vậy không phải là muốn muốn luôn cái mạng này của em sao?”
Trong lúc nhất thời, Vân Cảnh không biết nói gì, há miệng thở dốc, lại kích động không biết phải làm sao.
Anh ta đã từng nghĩ qua rất nhiều kết cục sau khi mình buông bỏ tất cả, lại chỉ duy nhất không ngờ được Vân Sở sẽ tự tay trả lại mọi thứ mà người khác có nằm mơ cũng muốn muốn tranh đoạt kia lại cho mình.
Đúng vậy, Vân Sở bổ nhiệm anh ta làm Phó bang chủ, vậy chẳng phải để cho anh nắm giữ tất cả bang Huyễn Dạ sao? Cô không sợ anh sẽ có hai lòng sao? Nếu anh muốn tạo phản, chỉ với lực lượng của cô, chỉ sợ là không thể ngăn cản được.
Mà thật ra thì Vân Sở đã nhìn thấu tình cảm đặc biệt mà Vân Cảnh dành cho mình, cô hiểu rất rõ, Vân Cảnh sẽ không phản bội lại cô, hơn nữa cho dù anh muốn phản bội thì đã sao, bởi cô vẫn còn có người đứng sau chống lưng mà.
Lúc này, Hàn Anh đầy sảng khoái đi tới, nở nụ cười nhàn nhạt với Vân Sở, nói: “Chúc mừng Đại tiểu thư, à không đúng, sau này nên đổi lại gọi là lão đại.”
Vân Sở khẽ cười, nói với Hàn Anh: “Cám ơn Đoàn trưởng Hàn, tôi có thể thuận lợi lên chức lão đại như vậy, là nhờ vào phúc của Đoàn trưởng Hàn đây.”
Dứt lời, Vân Sở nói tiếp: “Đúng rồi, đội trưởng Hàn, Vân Sở có một chuyện muốn nhờ, không biết đội trưởng Hàn có thể đồng ý hay không?”
Nghe Vân Sở mở lời, Hàn Anh cau mày, hỏi: “Chuyện gì?”
Đáy mắt Vân Sở toát ra ánh sáng rực rỡ, cười nói: “Tôi hi vọng sau này đội trưởng Hàn có thể trở thành một trong hai Phó bang chủ của bang Huyễn Dạ, cùng với anh trai tôi Vân Cảnh, giúp đỡ tôi xử lý chuyện trong bang.”
Hàn Anh kinh ngạc nhìn Vân Sở, không ngờ được hôm nay mới gặp mặt lần đầu tiên mà Vân Sở lại có thể tin tưởng mình như vậy, trong lòng không khỏi lại nhớ tới cô gái đầy khí phách năm đó, cười to nói: “Ha ha ha ha, cám ơn lão đại đã coi trọng, chỉ là, Hàn Anh đã già, sợ là không thể trợ giúp được gì cho cô.”
“Chú Hàn đang lúc tráng niên sao có thể nói là già được chứ? Mẹ cháu thường xuyên nhắc về chú trước mặt cháu, nói chú là một nhân tài hiếm có.” Lúc này, đột nhiên Thượng Quan Triệt khẽ cười thành tiếng.
Vân Sở nhìn Thượng Quan Triệt đầy cảm kích, nắm chặt lấy tay anh.
Lúc này Hàn Anh mới nhìn sang Thượng Quan Triệt, thấy anh tuấn tú bất phàm, khí chất cao nhã, mang đến cho ông một cảm giác rất quen thuộc.
Đáy mắt thoáng qua một chút kích động, Hàn Anh tiến lên vài bước đi tới trước mặt Thượng Quan Triệt: “Cậu... Cậu là A Triệt?”
Thượng Quan Triệt khẽ cười: “Dạ, chú Hàn, đã lâu không gặp.”
“Đúng vậy, cũng lâu rồi, khi đó cháu mới có ba tuổi...” Đáy mắt Hàn Anh tràn đầy kích động, mới chớp mắt mà Quan Triệt đã lớn đến thế này rồi, trong lòng ông cảm khái không thôi.
Bởi vì có Thượng Quan Triệt, Hàn Anh không tiếp tục từ chối Vân Sở nữa mà gật đầu đồng ý luôn, nói sau này chuyện của Vân Sở cũng chính là chuyện của ông.
Sắp xếp xong xuôi những chuyện này, tiếp đó Vân Sở lại bỏ đi vị trí của sáu trưởng lão trong bang, lấy lý do tuổi tác của bọn họ đã cao nên về nhà dưỡng lão, mời ra khỏi bang Huyễn Dạ.
Hồng trưởng lão giận đến ngất xỉu tại chỗ, còn lại mấy người không đồng ý cũng bị kéo ra ngoài, có hai người trong số đó nói rằng đã gia nhập bang Huyễn Dạ gần cả đời mình, không muốn rời đi, nguyện ý trở thành thủ hạ của Vân Sở, nên Vân Sở để bọn họ ở lại, thay thế vị trí của Hàn Anh và Âu Dương Tự.
Ngoài ra, Vân Sở còn sắp xếp cho Vân Hàn và Mộc Ngân làm Tả Hữu Hộ Pháp, phụ trách bảo vệ an toàn và truyền đạt lại những chỉ thị của cô.
Mấy người Chương Triển và Trịnh Tề vẫn giữ chức đội trưởng, chỉ là, những công việc vốn do các Trưởng lão phụ trách lúc trước đã được phân thành nhiệm vụ của bọn họ.
Bởi vì thời gian nên Vân Sở không nói thêm gì nữa, sắp xếp xong xuôi đại khái mọi chuyện rồi rời khỏi bang Huyễn Dạ, những chuyện khác thì giao cho Vân Cảnh, Hàn Anh và Vân Hàn xử lý.
Lúc Vân Sở vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện thì đã qua giờ cơm trưa, Thượng Quan Triệt không nỡ để Vân Sở nhịn đói, đã gọi điện thoại nhờ người chuẩn bị cơm trưa cho bọn họ.