Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo

Chương 77-2




Editor: lamnguyetminh

Beta: Taigasae + Maria Nyoko

Không biết cô như vậy, hoàng tử còn có thể thích sao? Còn có thể đối xử dịu dàng giống như hôm nay sao?

Trong lúc Mộc Ngân đang suy nghĩ lung tung thì di động báo có tin nhắn đến, mở ra đọc, khóe miệng Mộc Ngân liền nhếch cao, sau đó hạnh phúc ôm di động nằm ở trên giường, an tĩnh ngủ.

Tin nhắn đó viết: Công chúa thân ái, đã qua mười hai giờ, hoàng tử của em vĩnh viễn tồn tại. Ngủ ngon......

Thì ra cô bé lọ lem cũng sẽ có hạnh phúc. Thì ra, cô cũng là công chúa, cho dù thân phận của cô thấp kém, không xứng với anh. Nhưng chỉ cần trong lòng anh có cô, cô sẽ có động lực, vượt qua tất cả khó khăn.

......

Vân Sở trở về phòng, cởi áo khoác của Thượng Quan Triệt ra, vò vò mái tóc dài, định đi tắm rửa trước. Chỉ là vì trong lòng lo lắng Thượng Quan Triệt tới sẽ không vào được nên cô tắm rửa rất nhanh. Hơn nữa còn cầm di động vào phòng tắm, chỉ sợ lát nữa Thượng Quan Triệt sẽ sốt ruột.

Nhưng kết quả là cho đến khi cô tắm xong ra ngoài, vẫn không nhận được tin tức của Thượng Quan Triệt, không khỏi hơi sốt ruột. Cô vừa sấy tóc, vừa nghĩ xem có cần gọi điện thoại cho Thượng Quan Triệt hay không, lại nghe thấy tiếng gõ kính truyền đến từ phía cửa sổ.

Vân Sở sững sờ, cảnh giác xoay người, lại thấy khuôn mặt yêu nghiệt của Thượng Quan Triệt ở phía ngoài cửa kính đang cười với mình.

"Ông chú à, làm sao có cửa không đi, nhất định phải trèo vào bằng cửa sổ hả?" Cửa chính thì không đi, còn muốn trèo vào bằng cửa sổ, người này thật đúng là khó hiểu.....

Vừa mở cửa sổ ra, Thượng Quan Triệt nhảy vào, trong tay còn cầm hai hộp đồ, lập tức ôm lấy thân thể ấm áp của Vân Sở, cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đáp: "Đi cửa chính nào có kích thích bằng trèo cửa sổ vào? Ha ha!"

Vân Sở giật giậ tkhóe miệng, nghĩ thầm, hóa ra người này muốn tới để yêu đương vụng trộm sao? Còn muốn kích thích nữa.....

`

Thượng Quan Triệt kéo Vân Sở đến trước bàn ngồi xuống, cười nói: "Đến ăn một chút gì rồi ngủ tiếp đi, thời tiết lạnh thế này, buổi tối chắc chắn em chưa ăn gì rồi."

Nghe Thượng Quan Triệt nói, trong lòng Vân Sở ấm áp, nghĩ thầm, anh vừa đi ra ngoài lâu như vậy, chính là đi mua đồ sao? Không ngờ ông chú còn rất cẩn thận nữa.

Nhìn Thượng Quan Triệt mở hai cái hộp cầm trong tay ra, lập tức, một mùi thơm đậm đà bay ra.Vân Sở sờ sờ cái bụng trống rỗng, lập tức ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn hai hộp đồ nóng hổi, khóe miệng lộ ra nụ cười hạnh phúc.

"Đây, nhân lúc còn nóng mau ăn đi, rất nhiều cửa hàng gần đây đều đóng cửa rồi, chỉ có ít mì sợi thôi, em ăn tạm đi." Thượng Quan Triệt cầm một chén mỳ đưa đến trước mặt Vân Sở, kiên nhẫn giải thích.

"Ừm, không có việc gì, anh không nói em cũng chưa phát hiện ra mình đã đói bụng, hì hì." 

Vân Sở cúi đầu, ăn một gắp mì, gật đầu khen: "Khá ngon, nhưng vẫn là chú nấu ăn ngon nhất."

Thượng Quan Triệt buồn cười nhìn cô, vừa ăn vừa nói: "Ha ha, chú mèo ham ăn. Nếu em thích, về sau gả cho anh đi, ngày ngày anh đều nấu mì cho em ăn."

Vân Sở lè lưỡi một cái, đáp lời: "Ai muốn gả cho anh chứ, hừ, em mới không cần ăn mỳ hằng ngày đâu."

"Vậy, em muốn ăn cái gì, anh sẽ làm cho em, được chứ?" Thượng Quan Triệt nhìn vẻ mặt hả hê của Vân Sở, hỏi. Trên mặt nở nụ cười gian trá, nhìn giống như một ông chú quái dị muốn lừa bán trẻ con.

"Cái đó hả, có thể miễn cưỡng suy nghĩ." Thượng Quan Triệt có tay nghề khá tốt, mỗi lần ăn, cô đều có cảm giác là bụng mình không đủ lớn, nên không thể ăn hết mọi thứ trên bàn. Cho nên, chỉ dựa vàomột điểm này, cũng đủ để cô gả cho Thượng Quan Triệt rồi.

Song, không phải cô vẫn còn nhỏ sao? Coi như gật đầu bây giờ thì anh vẫn phải chờ đợi. Nếu như anh thật sự quan tâm đến mình, sẽ bằng lòng chờ đợi mình lớn lên, nếu không quan tâm, cô cũng có thể nhìn thấu sự thật tàn khốc này. Cho nên, cô không thể nói quá chắc chắn, tránh cho về sau sẽ thất vọng.

Nói trắng ra là, thật ra thời gian chính là khảo nghiệm tốt nhất đối với con người, một người có thật lòng với bạn hay không, thời gian sẽ chứng minh tất cả. Mà cô và Thượng Quan Triệt còn nhiều thời gian để dây dưa, để nghiệm chứng.

Hai người ăn xong, ngồi hàn huyên một hồi, Vân Sở liền bò lên trên giường, cười hì hì nhìn Thượng Quan Triệt.

"Ừm, chú à, hôm nay chú may mắn đấy, bản tiểu thư cho phép chú làm ấm giường một lần, mau đi tắm đi."

Thượng Quan Triệt ngẩng đầu, thấy Vân Sở mặc bộ áo choàng tắm màu hồng nhạt, nửa nằm ở trên giường, lộ ra tư thế mê người. Sắc mặt biến hóa, Thượng Quan Triệt đứng dậy sải bước đi vào phòng tắm.

Mười phút sau, Thượng Quan Triệt mặc một bộ áo choàng tắm rộng rãi, bước ra, thấy Vân Sở nằm trên giường nhắm mắt lại, thoạt nhìn như đang ngủ say, không khỏi nở nụ cười khẽ. Nhìn lướt qua áo choàng tắm trên người mình, hình như là do Vân Sở đặc biệt chuẩn bị. Màu xanh dương nhạt, khoác lên người rất ấm áp khiến tâm tình của anh rất tốt.

Lau khô đầu tóc, Thượng Quan Triệt cẩn thận trèo lên trên giường Vân Sở, nâng cô lên, ôm cả người vào trong lòng, vỗ nhè nhẹ cái mông nhỏ của cô, cười mắng: "Nhóc con, lại dám giả vờ ngủ, có tin là anh trai dạy dỗ em hay không!"

Vân Sở vẫn nhắm chặt hai mắt, tựa vào trong ngực Thượng Quan Triệt, ngáy o o. Bộ dạng kia giống như là ngủ rất say, chỉ là, cô khẽ cong cái miệng nhỏ nhắn lên, bán đứng trạng thái hiện giờ của cô – trạng thái vẫn tỉnh.

Với cả, Thượng Quan Triệt và Vân Sở ở chung lâu như vậy, cũng biết cô có tính cảnh giác rất cao, lúc trước cùng ngủ với anh, chỉ cần anh vừa động, cô sẽ thức giấc. Bây giờ anh đã leo lên giường cô, còn ôm lấy cô mà cô vẫn không có động tĩnh gì, liếc mắt một cái cũng biết là cô đang giả vờ ngủ.

Cô không chịu tỉnh lại, Thượng Quan Triệt cũng không vội, một tay ôm chặt eo cô, một tay nhẹ nhàng bóp mũi cô, sau đó ngón tay thon dài lưu luyến trên gương mặt trắng nõn, mềm mại của cô, thật lâu vẫn không chịu dời đi. Vậy mà, Vân Sở vẫn còn ngủ. Bộ dạng đó, giống như trời có sập xuống cũng sẽ không tỉnh dậy.

Thượng Quan Triệt biết cô quá mệt mỏi, định bỏ qua cho cô, cúi đầu hôn hôn đôi môi đỏ mọng của cô, ấn cô vào trong ngực, nhắm mắt lại định nghỉ ngơi.

Rời đi hai ngày nay, anh gần như không chợp mắt, mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện cần làm, hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi. Hôm nay, ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, mặc dù một lòng rục rịch ngóc đầu dậy, nhưng dù sao cũng là nhìn thấy được mà không ăn được. Cho nên lúc này Thượng Quan Triệt cũng có chút mệt mỏi, buồn ngủ rồi.

Vậy mà, thấy hơi thở của anh từ từ trở nên đều đều, Vân Sở tựa vào trong ngực Thượng Quan Triệt, hai mắt đã từ từ mở ra, lộ ra vẻ mặt tà ác.

Cô ghì chặt bàn tay của Thượng Quan Triệt đang đặt trên eo mình, lặng lẽ luồn tay vào trong quần áo anh, cái miệng nhỏ nhắn khẽ cắn lồng ngực anh, lông mi nghịch ngợm lướt nhẹ trên da thịt anh khiếnThượng Quan Triệt giật mình một cái, suýt nữa đã đẩy ngã Vân Sở rồi ăn sạch.

Nhưng anh nhịn được, anh mở to mắt, nhìn cô gái nhỏ vẫn đang đốt lửa trên người mình, nhẹ tay khẽ vuốt vuốt tóc cô, giọng nói đè nén mang theo chút tức giận: "Nhóc con, đây là em đang mời anh làm gì đó với em sao?"

Cô hăng hái như vậy, nếu anh vẫn bất động thì chẳng phải quá mất mặt hay sao?

Vân Sở cho là Thượng Quan Triệt đang ngủ, mới có thể thừa dịp anh ngủ, bắt nạt anh một chút, xem anh sẽ có phản ứng gì. Ai bảo vừa nãy anh ở trên xe cắn mình chứ? Cô đúng thật rất hẹp hòi, chỉ là không ngờ anh lại tỉnh ngay rồi hả?

Không đúng, anh vốn không hề ngủ!

Vân Sở ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Thượng Quan Triệt, lúc thấy vẻ mặt anh rất ẩn nhẫn, hai mắt tràn đầy dục vọng, Vân Sở nuốt nước miếng một cái, nhắm mắt lại nhào vào trong ngực anh, cười nói: "Chú, ngủ đi, em buồn ngủ quá rồi."

"Sao anh không cảm thấy em rất mệt mỏi nhỉ?" Thượng Quan Triệt nâng đầu cô lên, lật người, đè thân thể bé nhỏ của cô ở phía dưới, đôi mắt phượng màu mâu kia lóe lên ánh sáng nguy hiểm.

"Nếu em thật sự mệt đến vậy, sao còn hăng hái đốt lửa ở trên người anh vậy? Hửm? Anh nghĩ em rất muốn làm gì đó cùng anh chứ?"

"Nói bậy!" 

Vân Sở lập tức đỏ bừng cả mặt, vội vàng nói: "Chú, chú, chú muốn làm gì?" Lúc này Vân Sở mới biết sợ, mới hiểu được mình đã trêu chọc đến người đàn ông này rồi. Nếu Thượng Quan Triệt còn muốn lưu manh một chút nữa, chỉ sợ tối nay cô sẽ....

Hu hu... Thật ra thì cô không hề cố ý, chỉ là muốn đùa dai mà thôi, sao lại biến thành như vậy?

"Em nói thử xem?" Thượng Quan Triệt cúi đầu, tiến tới gần cô, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô.

Vân Sở cười lấy lòng, cố gắng trấn an dã thú đã nổi giận này, làm nũng: "Cái đó, chú à, đừng kích động mà, chú xem, hiện tại cũng đã khuya, hai ngày qua chúnhất định không được ngủ ngon, phải không? Mau nghỉ ngơi đi, ngày mai còn rất nhiều chuyện phải làm đấy."

"Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, chuyện của ngày mai có quan trọng thì vẫn không quan trọng bằng giờ phút này chứ?" Thượng Quan Triệt cười tà ác, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi ấm áp đỏ mọng đang kề sát của Vân Sở.

"Ừm, chú, chú không thể như vậy, cái đó, em, em còn chưa trưởng thành đâu." Vân Sở lần nữa tung ra đòn sát thủ của mình—— Là vị thành niên.

Thế nhưng, lúc trước nghe vậy thì Thượng Quan Triệt cũng sẽ dừng lại, lần này lại không biết làm sao, nghe thấy Vân Sở nói, anh chẳng những không dừng lại, ngược lại, lập tức ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn của Vân Sở, bắt đầu hôn thật sâu.

Có trời mới biết Thượng Quan Triệt hận mấy chữ ‘vị thành niên’ này nhiều thế nào, cũng bởi vì mấy chữ này, mỗi lần anh chỉ có thể nhìn báu vật mê người này, không thể thật sự làm gì cô cả. Loại cảm giác đó, không phải là khó chịu bình thường!

Trước kia lúc chưa gặp cô, anh cảm thấy đối với anh mà nói, phụ nữ có cũng được, không có cũng được, cả đời anh không có phụ nữ, cũng sẽ không hề gì. Nhưng từ sau khi quen Vân Sở, anh mới phát hiện sức đề kháng của mình lại trở nên kém như vậy, kém đến nỗi chỉ một động tác vô ý của cô, là có thể gợi lên lửa dục trong người mình.

Đầu lưỡi cạy mở đôi môi đỏ của Vân Sở, Thượng Quan Triệt bắt đầu thâm tình chiếm đoạt một phen. Làn môi mềm mại, không ngừng ma sát, từ trên người đối phương đòi lấy sự hoàn mỹ mà mình mong muốn. Nụ hôn, sâu hơn từng chút từng chút, lại sâu thêm, sâu đến nỗi hai người đều quên hết tất cả, chỉ mong luôn tìm kiếm sự an ủi trên thân thể nhau.

"Ừm.." Khóe miệng Vân Sở tràn ra tiếng kêu êm ái yêu kiều, khiến thân thể Thượng Quan Triệt run nhẹ một cái.

Nụ hôn của anh không ngừng đi xuống, lưu luyến ở cổ và lồng ngực của cô, chẳng biết từ lúc nào bàn tay đã luồn vào trong quần áo của cô, dừng ở bộ ngực mềm mại, giống như nâng niu một vật gì đó rất trân quý, thận trọng vuốt ve.

Vân Sở chỉ cảm thấy nhiệt độ thân thể đang nhanh chóng lên cao, rất nhanh liền nóng đến không chịu được, vội vàng muốn hít thở một chút. Chăn gấm dầy cộm bị một đôi chân nhỏ đá văng ra, nửa thân trần của hai người lộ ra trong không khí.

Tay Thượng Quan Triệt luồn vào trong quần áo của Vân Sở, tay Vân Sở cũng rất tự nhiên kéo mở áo choàng tắm của Thượng Quan Triệt. Hai người không một mảnh vải che thân, kích tình hết sức căng thẳng. 

Thượng Quan Triệt vẫn tiếp tục hôn, trong đôi mắt mơ màng của Vân Sở cũng vây kín một tầng sương mù, làm cho cô không nhìn rõ, rốt cuộc tất cả ở trước mắt là thật hay là ảo giác. Thượng Quan Triệt vuốt nhẹ và hôn, khiến cô ý loạn tình mê.

"A Triệt..." Vân Sở nhỏ giọng hô tên của anh, hô hấp càng thêm dồn dập. Đôi tay nhỏ bé ôm thật chặt tấm lưng rắn chắc của Thượng Quan Triệt. Thân thể mềm nhũn, không hề có một chút hơi sức nào.

Giờ phút này, trái tim bất an của Vân Sở đập rất nhanh, rất nhanh, giống như muốn phá tan thân thể để bật ra.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Vân Sở cảm giác cả người mình từ trên xuống dưới gần như đều bị Thượng Quan Triệt gặm cắn, nơi ngực lưu lại từng hàng dấu vết nông nông sâu sâu, giống như là minh chứng cho tình cảm mãnh liệt lúc trước của bọn họ.

Vậy mà, ở thời khắc mấu chốt, Thượng Quan Triệt dừng lại, Vân Sở cũng tỉnh táo lại.

Cô đỏ mặt, kéo chăn che kín kẽ cơ thể mình, cúi đầu, không dám nhìn Thượng Quan Triệt. Còn Thượng Quan Triệt thì nằm ở bên cạnh cô, nhắm mắt lại, hít sâu, hình như đang cố gắng bình phục dục vọng không ngừng bành trướng trong lòng mình.

Hồi lâu, anh mới dùng giọng khàn khàn nói một câu: "Còn hai tháng nữa, anh chờ em."

Dưới ánh mắt kinh ngạc, khó hiểu của Vân Sở, anh đứng dậy, chạy vào phòng tắm.

Lúc đi ra, anh đã mặc lại áo choàng tắm, thân thể lạnh lẽo chui vào trong chăn, ôm chặt Vân Sở còn đang ngẩn người vào trong ngực, hung tợn nói: "Ngủ đi, lộn xộn nữa là anh ăn em đấy."

Trải qua chuyện vừa rồi, làm sao Vân Sở còn dám làm loạn chứ? Vừa rồi chỉ suýt chút nữa, suýt chút nữa liền....

Trời ạ, bây giờ nhớ lại cô còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, sao cô có thể, sao cô có thể cùng Thượng Quan Triệt...

Vân Sở cảm thụ thân thể lạnh lẽo củaThượng Quan Triệt, biết anh nhất định là chạy đi tắm nước lạnh rồi, không khỏi đau lòng, âm thầm tự trách mình càn rỡ, hại anh khó chịu như vậy, cuối cùng vẫn không thể thật sự cho anh.

Chỉ là, cô cũng thật không ngờ Thượng Quan Triệt sẽ nhạy cảm như vậy, cô nghĩ là nhiều nhất cũng chỉ hôn hôn thôi, ai biết sẽ như vậy chứ?

Lúc này, Vân Sở cũng đột nhiên hiểu ra Thượng Quan Triệt nói còn hai tháng là có ý gì, sinh nhật của cô, không phải là vào hai tháng sau sao? Anh nhất định là....

Trời ạ! Vân Sở cắn môi, nghĩ tới hai tháng sau rất có thể sẽ phát sinh quan hệ với ông chú, nhịp tim liền trở nên rất nhanh, rất nhanh.

Tiến triển giữa bọn họ, có phải quá nhanh hay không? Cho đến sinh nhật cô, bọn họ chỉ mới quen biết hơn nửa năm thôi nhỉ? Tiến độ này của bọn họ, nếu không phải bởi vì mình vẫn chưa trưởng thành, sợ rằng, sợ rằng Thượng Quan Triệt đã sớm không nhịn được...

Khụ khụ....Ngủ, ngủ!

Vân Sở bắt buộc mình phải chìm vào giấc ngủ, không nghĩ những thứ có hay không kia nữa. Có thể là thật sự quá mệt mỏi, hoặc là lồng ngực của Thượng Quan Triệt quá mức ấm áp, thoải mái, Vân Sở rất nhanh đã ngủ say. Thượng Quan Triệt thấy cô ngủ say, cũng nhắm mắt lại, hít sâu, sau đó trầm trầm ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Vân Sở nhận được tin tức do bệnh viện truyền đến.

Đêm qua, có người lẻn vào bệnh viện, định ra tay với Tần Phương đang ngủ say. May mà Thượng Quan Triệt và Vân Sở sớm có chuẩn bị, người nọ chẳng những không giết được Tần Phương, ngược lại bị người của cục trưởng An bắt được, trước mắt đã nhốt vào sở cảnh sát, đang thẩm vấn.

Biết được chuyện như vậy, thủ trưởng Triệu đứng ngồi không yên, mặc dù con gái mình vẫn chưa tỉnh, ông cũng không kịp quản nhiều như vậy, vội vội vàng vàng rời khỏi bệnh viện, triệu tập đám thủ hạ, bắt đầu âm mưu.

Ăn sáng xong, Vân Sở và Thượng Quan Triệt cùng đi đến bệnh viện, thấy trong bệnh viện tất cả đều bình thường, hai người mới yên tâm.

Thượng Quan Triệt vì còn phải đến doanh trại xử lý việc nên đi trước, còn mình Vân Sở đi đến phòng bệnh của Tần Phương. Cười cười nhìn Tần Phương đang thẫn thờ trên giường, bèn nói: "Bà Tần, sao vậy, tôi nói không sai chứ?"

Thấy Vân Sở, Tần Phương còn kích động hơn lần trước, nhưng không phải vì sợ mà kích động, mà bởi vì đang khẩn trương.

Cô ta cuống quít kéo kéo quần áo của Vân Sở, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, nói: "Bọn họ muốn giết tôi diệt khẩu......"

Vân Sở hất tay cô ta ra, duy trì khoảng cách với cô ta, lạnh lùng cười, nói: "Thế nào, cô Tần biết sợ rồi à? Không phải cô không chịu rời khỏi sở cảnh sát, không phải là không muốn tiết lộ tin tức của bọn họ sao? Bây giờ biết bọn họ là người như vậy, cô còn muốn tiếp tục giấu giếm ư?"

Tần Phương cắn môi, cúi đầu, sắc mặt hết sức tái nhợt, không biết là do thân thể khó chịu hay là bị hù dọa, thoạt nhìn hết sức vô dụng.

Vân Sở cũng không vội bức ép cô ta nói ra cái gì, chỉ là lười nhác đứng ở một bên, an tĩnh đợi cô ta mở miệng.

Khoảng chừng mười phút sau, Tần Phương mới cắn môi, mở miệng nói: "Tôi không ngờ bọn họ lại ác độc như vậy. Con tôi còn đang ở trong tay bọn họ, hu hu... Tôi không còn cách nào nữa, nếu tôi không làm theo lời bọn họ nói, con tôi sẽ chỉ có đường chết thôi. Hôm nay, nhiệm vụ của tôi thất bại, chỉ sợ đứa con đáng thương của tôi cũng không sống nổi rồi."

Vân Sở nhíu mày, không ngờ tên thủ trưởng Triệu kia lại ác như vậy, vì muốn Tần Phương làm việc cho mình, còn bắt cóc con trai người ta để uy hiếp, thật sự là mất hết tính người, không bằng heo chó.

Cảm xúc của Tần Phương có chút kích động, nói: "Tôi có thể nói hết những điều tôi biết cho cô nghe, thế nhưng, cô phải cứu con tôi ra, con tôi mới năm tuổi, tôi không thể để cho nó chết ở trên tay những kẻ đó."

Vân Sở nhìn kỹ Tần Phương, ánh mắt của cô ta không giống như đang nói dối, hơn nữa, coi như là nói dối, cũng sẽ không lấy tính mạng của con trai mình ra đùa.

Vân Sở hiểu rõ, có đôi khi, sức mạnh của người mẹ rất lớn, vì đứa bé, họ sẵn sàng làm mọi thứ. Đám người Triệu Nhược Nghiên có thể bắt con của Tần Phương đến uy hiếp Tần Phương làm việc cho bọn họ. Bây giờ cô đương nhiên cũng có thể lợi dụng con trai của cô ta, khiến Tần Phương nói hết những chuyện cô ta biết.

Chỉ cần Tần Phương nhận tội, sau này muốn đối phó với thủ trưởng Triệu cũng dễ dàng hơn.

Vân Sở gật đầu, nói: "Được, tôi có thể đồng ý giúp cô cứu con trai cô ra, nhưng trước hết cô hãy nói hết những điều mà mình biết, nếu không, cô lừa tôi thì làm sao?"

Tần Phương cười khổ, đáp: "Tôi có thể lấy tính mạng của con trai mình ra nói đùa sao? Nếu cô không tin tôi, sẽ không giữ tôi lại đến tận bây giờ, đúng không? Thua ở trên tay các người, tôi chấp nhận, nhưng tôi tuyệt đối không cho phép con tôi gặp chuyện bất trắc."

"Đã như vậy, tôi sẽ đồng ý với cô, chỉ cần con trai cô còn sống, tôi nhất định cứu nó ra giúp cô. Cô còn có băn khoăn gì nữa? Cô cũng biết, mấy chuyện này nói ra sớm ngày nào thì chúng tôi có thể cứu con trai cô ra sớm ngày đó." Vẻ mặt Vân Sở trở nên nghiêm túc, dáng vẻ nghiêm túc này, thoạt nhìn hết sức uy nghiêm.

Tần Phương cũng không ngốc, cười lạnh nói: "Ai biết sau khi tôi nói ra, các người có giết tôi hay không? Trước khi được nhìn thấy con trai tôi, tôi sẽ chẳng nói gì hết, chết cũng sẽ không nói."

Vân Sở biết, người này là cố chấp. Nhưng cũng dễ hiểu, hiện tại người này đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hy vọng duy nhất chính là con trai mình. Nếu con trai cũng mất, chỉ sợ cô ta còn chẳng sợ chết thì sợ gì bị mình uy hiếp chứ?

"Cô đã cố chấp như vậy, tôi cũng không nói gì nữa, chuyện tìm kiếm con trai cô, tôi sẽ nói với cục trưởng An, chuyện cụ thể, cô nói với ông ấy đi." Vân Sở đứng dậy, từ từ đi ra khỏi phòng bệnh.

Không có vội vã đi tìm cục trưởng An, Vân Sở đi tới phòng làm việc của Liên Thanh Ngôn. Thấy Liên Thanh Ngôn không có ở trong phòng làm việc, đang chuẩn bị rời đi, lại nghe được tiếng loạt xoạt từ trong phòng làm việc của Liên Thanh Ngôn truyền đến.

Vân Sở nhíu mày, cẩn thận đẩy cửa phòng làm việc của Liên Thanh Ngôn ra, định vào xem tình huống một chút.

Kết quả là, cô vừa đẩy cửa ra, thấy một vị bác sĩ mặc áo khoác dài màu trắng vội vội vàng vàng đi ra từ trong phòng nghỉ của Liên Thanh Ngôn. Tập trung nhìn kỹ, người nọ không phải là bác sĩ Hà mà mấy ngày trước đã gặp sao?

Vân Sở nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn bác sĩ Hà. Bác sĩ Hà cũng nhận ra Vân Sở, sắc mặt khẽ biến, trên mặt chợt thoáng qua vẻ hốt hoảng, sau đó cười cười giải thích: "Cô gái à, cô tới tìm viện trưởng sao? Viện trưởng đang ở trong phòng phẫu thuật làm giải phẫu, có đồ để quên ở trong phòng, bảo tôi đến lấy."

Vân Sở thấy vẻ mặt cô ta hơi mất tự nhiên, cũng không vạch trần, gật gật đầu nói: "Hoá ra là như vậy, vậy thì thật làm phiền bác sĩ Hà rồi."

"Cô Vân khách khí rồi, đây là việc tôi phải làm." Vẻ mặt bác sĩ Hà – Hà Thanh Hồng đầy nghiêm nghị nói xong, liền đi tới cửa.

"Nếu như cô Vân không có việc gì, vậy tôi đi trước cầm đồ vật giao cho viện trưởng nhé."

Vân Sở nghi hoặc nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén, tựa như muốn nhìn thấu Hà Thanh Hồng, khiến sau lưng cô ta trượt xuống vài giọt mồ hôi lạnh. Nhưng cuối cùng Vân Sở chỉ cười cười, đáp lại: "Bác sĩ Hà mau đi đi, nếu là đồ mà anh Liên cần, nhất định là muốn dùng gấp, đừng để cho anh Liên đợi quá lâu."

Thấy Vân Sở rất tự nhiên ngồi xuống ghế tựa ở trong phòng làm việc của Liên Thanh Ngôn, cười đến đơn thuần vô hại, nào còn dáng vẻ sắc bén vừa rồi chứ?

Hà Thanh Hồng nhíu mày, không hiểu tại sao Vân Sở lại trở nên nhạy bén như vậy, nhưng bởi vì tình huống khẩn cấp, cô ta cũng không để ý nhiều như vậy, vội vội vàng vàng rời khỏi phòng làm việc, chạy về phía phòng phẫu thuật.

Vân Sở chỉ là một cô gái nhỏ, coi như phát hiện ra cái gì, đối với cô ta mà nói, cũng sẽ chẳng có ảnh hưởng gì. Hơn nữa, đến cả Liên Thanh Ngôn cẩn thận như vậy còn chẳng phát hiện ra cái gì, cô ta không tin Vân Sở có khả năng giỏi như vậy.

Hà Thanh Hồng vừa rời đi, Vân Sở lập tức đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc của Liên Thanh Ngôn, gọi Vân Hàn tới, nói: "Vân Hàn, tìm người theo dõi nữ bác sĩ tên Hà Thanh Hồng kia, hai ngày tới, cho dù cô ta làm cái gì, đều phải theo dõi."

Vân Hàn không hiểu nhìn Vân Sở, thấy vẻ mặt Vân Sở nặng nề, biết người phụ nữ kia hẳn là có vấn đề, gật đầu một cái, đáp: "Được, tôi lập tức đi làm."

Sau khi Vân Hàn rời đi, Vân Sở xoay người, nhìn phòng nghỉ của Liên Thanh Ngôn, nhưng không đi vào, mà là bước nhanh tới bàn làm việc của Liên Thanh Ngôn, mở máy tính của anh, nhanh chóng nhấp chọn cái gì đó.

Không bao lâu, Vân Sở liền điều tra hình ảnh giám sát trong phòng bệnh của Tần Phương mấy ngày nay. Lúc thấy một điểm thẫm thường xuyên ra vào phòng bệnh của Tần Phương, Vân Sở liền nhíu mày.

Mấy ngày nay bệnh tình của Tần Phương có nặng thêm, theo lý thuyết, tuy Liên Thanh Ngôn kê thuốc rất mạnh, nhưng đã trải qua cuộc trị liệu của Liên Thanh Ngôn, hẳn là phải không ngừng chuyển biến tốt, mà không phải là xấu đi.

Ban đầu Vân Sở còn tưởng rằng hay là mình nghĩ sai chỗ nào rồi, bây giờ mới biết, Hà Thanh Hồng này lại thường xuyên ra vào phòng bệnh của Tần Phương. Nếu nói bệnh tình của Tần Phương chuyển xấu mà không có chút quan hệ nào với thuốc thì dù thế nào Vân Sở cũng sẽ không tin.

Chỉ là, Hà Thanh Hồng này cũng quá lớn mật rồi, quang minh chính đại như vậy,thừa dịp Liên Thanh Ngôn đang làm giải phẫu, chạy vào phòng làm việc của anh, chắc hẳn bây giờ cô ta cũng có chút địa vị trong bệnh viện này.

Nhớ tới vừa rồi Hà Thanh Hồng đi ra từ phòng nghỉ của Liên Thanh Ngôn, Vân Sở cắn môi một cái rồi đứng dậy, tắt máy tính của Liên Thanh Ngôn đi, sắp xếp đồ trên mặt bàn về nguyên trạng. Lúc này mới nhanh chóng chạy vào phòng nghỉ của Liên Thanh Ngôn, cẩn thận kiểm tra.

Vân Sở không quen thuộc với phòng nghỉ của Liên Thanh Ngôn nên rất khó nhìn ra có mất thứ gì hay không, nhưng vẫn có thể phát hiện ra đồ đạc bất thường.

Khi thấy trong góc phòng có gắn máy theo dõi mini, nhỏ đến không thể nhỏ hơn, Vân Sở cười lạnh, thuận tay gỡ xuống. Đôi tay linh hoạt nghịch nghịch trên mặt máy một lát, gắn một vật rất nhỏ gì đó trên máy quay, sau đó vỗ vỗ tay, đặt nó về vị trí ban đầu, rồi khẽ hát như chưa có chuyện gì xảy ra, tinh thần sảng khoái đi ra khỏi phòng.

Buổi chiều hôm nay, trong phòng nghỉ của Liên Thanh Ngôn sẽ có kịch hay để xem rồi. Hắc hắc, hi vọng bác sĩ Hà này không để cô thất vọng mới tốt.

Thật ra thì, lần đầu tiên gặp mặt, Vân Sở đã thấy được một vài điều đặc biệt trong mắt bác sĩ Hà này, chẳng qua lúc đó cũng không để ý lắm. Dù sao Liên Thanh Ngôn cũng chẳng là gì của cô, nếu anh ta thích Hà Thanh Hồng, cô cũng chẳng có ý kiến. Dù sao Liên Thanh Ngôn cũng có quyền tự do yêu thương, chỉ cần đối phương là một cô gái tốt, cô nhất định sẽ vui vẻ tiếp nhận.

Chỉ là, nhìn bộ dạng của Liên Thanh Ngôn, hiển nhiên là không để ý đến cô Hà Thanh Hồng này, mà Hà Thanh Hồng chẳng có tý liên quan gì với một cô gái tốt cả. Nếu đã như vậy thì đừng trách cô không khách khí.

Nhưng hiện tại cô lại rất tò mò, nếu Liên Thanh Ngôn biết được, không biết sẽ có vẻ mặt gì đây? Ừm, xem ra buổi chiều phải mời Liên Thanh Ngôn cùng đi xem kịch hay mới được, ha ha...