Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo

Chương 70-4




Edit: Tuyết Khanh

Triệu thủ trưởng nhìn tự tin trong mắt con gái mình, hít sâu, hài lòng nói: "Nghiên Nghiên, cô nhóc kia rất khó đối phó, con phải cẩn thận một chút, chớ để bị bắt được nhược điểm gì."

"Yên tâm đi, cha, lần này, Vân Sở chết chắc."

Ra khỏi sương phòng, đưa An Linh Nguyệt cùng lão thái thái lên xe, Thượng Quan Triệt lập tức khẩn trương lôi kéo tay Vân Sở, nhỏ giọng hỏi: "Có đau hay không?"

Vân Sở lắc đầu: "Không có việc gì, thoa ít thuốc, sẽ rất nhanh khỏi."

Thượng Quan Triệt than nhẹ một tiếng, kéo Vân Sở vào trong ngực: "Là anh không có bảo vệ cho em thật tốt."

Vân Sở khẽ cười, an tĩnh tựa vào trong ngực Thượng Quan Triệt, ngửi mùi thơm ngát trên người của anh, hạnh phúc lắc đầu: "Đồ ngốc, chuyện này không liên quan tới anh, là người phụ nữ Triệu Nhược Nghiên kia thật khó dây dưa. Em không nhìn lầm, đoán chừng cô ta rất nhanh lại có động tác rồi."

Thượng Quan Triệt nheo mắt lại, trong mắt là lạnh lẽo Vân Sở chưa từng thấy qua: "Anh sẽ không để cho cô ta thực hiện được."

Vân Sở nhớ tới chuyện lần trước thấy Triệu Nhược Nghiên cùng bang Lưu Tinh cấu kết, liền ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Triệt nói: "Chú, anh biết lão đại Lưu Tinh bang là hạng người gì không?"

Thượng Quan Triệt có quan hệ cùng người của Ám Sát, mà Ám Sát luôn luôn biết rõ chuyện của tất cả các bang phái trong một thành phố như lòng bàn tay, lời này hỏi anh ta là chính xác không sai

Thượng Quan Triệt nhẹ nhàng xoa đầu Vân Sở: "Bang Lưu Tinh thế nào?"

"Triệu Nhược Nghiên gần đây đang cùng người của bang Lưu Tinh cấu kết, em lo lắng lần sau cô ta sẽ nhằm vào bang Huyễn Dạ của chúng ta. . . . . ." Giọng nói Vân Sở rất nhạt, nhưng chân mày lại nhíu chặt.

Hôm nay bang Huyễn Dạ, thế lực chia làm hai phái, một khi cùng những bang phái khác tranh cãi, Vân Sở chỉ sợ không kịp gộp thế lực làm một, sẽ để cho thế lực mình thật vất vả gom góp lần nữa biến thành mảnh nhỏ. Bởi như vậy, không chỉ có thế lực của Vân Sở, chỉ sợ là cả bang Huyễn Dạ có thể tan rã.

Mặc dù cô không phải con gái cảu Vân Ngạo Thiên, nhưng thương yêu của Vân Ngạo Thiên trước kia đối với ‘Vân Sở’ cô lại rất rõ ràng, hơn nữa, hiện tại bang Huyễn Dạ cũng là mục tiêu duy nhất để cô dựa vào, cô quyết không để bang Huyễn Dạ bị hủy diệt.

Thượng Quan Triệt vỗ nhè nhẹ lưng của cô, dịu dàng an ủi: "Tất cả đã có anh."

Dứt lời, lại cau mày, nói: "Lão đại bang Lưu Tinh những năm gần đây một mực vụng trộm phát triển thế lực, nhìn bề ngoài tầm thường tuỳ theo tự nhiên không có chí tiến thủ, nhưng trên thực tế lại phát triển một nhóm lực lượng không thể bỏ qua. Anh cũng là trong khoảng thời gian này mới lưu ý đến. Chỉ là, lão đại bọn họ vẫn dấu kín sâu vô cùng, anh cũng không hiểu rõ hắn. Chỉ biết là hắn luôn luôn không qua lại với người ngoài. Lần này tại sao lại cấu kết cùng Triệu Nhược Nghiên đây?"

Đây là chính là điều Vân Sở không nghĩ ra, cô cắn môi, nhẹ nhàng lắc đầu. Rồi sau đó như nghĩ tới cái gì, hỏi: "Chú, nếu như có hai người dáng dấp giống nhau như đúc, bọn họ có thể là cùng một người sao?"

Nói xong, Vân Sở lại bổ xung một câu: "Chỉ là khuôn mặt rất giống nhau, nhưng tính tình lại khác biệt rất xa."

Thượng Quan Triệt cau mày, nói: "Có thể là cùng một người, cũng có thể là . . . . . . Sinh đôi."

. . . . . .

Ngày thứ hai Vân Sở đi tới trường học, liền lần nữa đi tới phòng làm việc của Lam Băng Tuyền.

Chỉ là, cô cho là Dương Tinh Tinh ngày hôm qua bị dạy dỗ như vậy, sau này sẽ khiêm tốn một chút mới phải, không ngờ lúc cô đi tới trước cửa phòng làm việc của Lam Băng Tuyền, lại lần nữa thấy Dương Tinh Tinh.

Vân Sở bất đắc dĩ liếc mắt, sau đó cười đi tới trước mặt Dương Tinh Tinh, lễ phép kêu lên: "Cô Dương khỏe."

Dương Tinh Tinh thấy Vân Sở, chán ghét trong mắt chợt lóe lên, rồi sau đó khẽ cười: " Bạn học Vân Sở em đã đến rồi, thật sự xin lỗi, chậu hoa ngày hôm qua là một đồng nghiệp trong phòng làm việc của cô làm hỏng, cô ấy vốn tưởng rằng cô là mua cho mình, định chờ cô trở về phòng làm việc sẽ nói cho cô biết, không ngờ cô ấy rời phòng làm việc không bao lâu, bạn học Lương lại đi cầm chậu hoa này, trách lầm em và bạn học Lương, là cô có lỗi."

Nghe được giải thích của cô ta, Vân Sở khinh thường cười một tiếng: "Hoá ra là như vậy, cô giáo đã điều tra xong là tốt rồi, em cũng biết rõ cô không phải là lạo người hay bịa dặt."

Mặt Dương Tinh Tinh liền biến sắc, nghe được ý trong lời nói của Vân Sở, trong lòng giận không kềm chế được, nhưng mà trên mặt vẫn như cũ mang theo nụ cười: " Bạn học Vân Sở là muốn đi tìm thầy Lam sao? Thầy Lam mới vừa nói hắn hôm nay thân thể khó chịu, bất luận là ai cũng không được đi đến quấy rầy. . . . . ."

Vân Sở thấy hài lòng trên mặt của Dương Tinh Tinh, bất đắc dĩ nhún nhún vai, "Hoá ra là như vậy, vậy phiền toái cô vào xem thầy Lam một chút đi, em trước đi học."

Dương Tinh Tinh không hy vọng cô đi tìm Lam Băng Tuyền, cô không đi cũng được, tránh cho người phụ nữ này cho là mình có ý với Lam Băng Tuyền, sau đó lại muốn đối nghịch với cô. Trời đất chứng giám, cô cùng Lam Băng Tuyền là kẻ địch, quan hệ vẫn không có tốt hơn, cô xem thích ai cũng sẽ không thích Lam Băng Tuyền.

Có Triệu Nhược Nghiên cùng Kim Lan Nhược, cũng quá đủ, thêm một Dương Tinh Tinh, cô cũng không muốn. Trước mặt hai người còn dễ nói, cô ban đầu cùng Đường Dịch Phong cùng nhau qua lại, hôm nay lại cùng Thượng Quan Triệt ở chung một chỗ, hai người bọn họ xem cô là tình địch, cô có thể lý giải. Nhưng cô đối với Dương Tinh Tinh, căn bản cũng không tạo thành bất cứ uy hiếp gì, nhiều lắm cũng chỉ là Dương Tinh Tinh tự suy diễn thôi. Cô cùng Lam Băng Tuyền lại không có quan hệ gì, mới không cần đắc tội loại phụ nữ hẹp hòi này, cùng lắm thì, chờ Dương Tinh Tinh rời đi, cô lại tơi tìm Lam Băng Tuyền là được, cô cũng không tin Dương Tinh Tinh có thể cả ngày ở tại chỗ này.

Vân Sở mới đi hai bước, phòng làm việc của Lam Băng Tuyền trong đột nhiên truyền đến giọng nói không chút nhiệt độ của Lam Băng Tuyền: "Vân sở, đi vào."

Vân Sở xấu hổ, Lam Băng tuyền này, cố ý không để cho cô sống tốt hơn đúng không? Đáng chết, cô đều lùi một bước, không so đo cùng Dương Tinh Tinh. Hắn còn cố tình đá một cú, lúc này cô đi vào, chẳng phải sẽ khiến Dương Tinh Tinh càng thêm ghen ghét?

Vân Sở ho khan hai tiếng, không được tự nhiên trả lời: "Thầy Lam, sắp lên khóa, thân thể thầy khó chịu, em liền không quấy rầy thầy nghỉ ngơi."

Vân Sở nói xong, co cẳng chạy.

Mà cửa phòng làm việc của Lam Băng Tuyền mở ra, lúc nhìn thấy bóng lưng đang chạy của Vân

Sở, trên mặt liền đen lại, sắc mặt lại càng thêm lạnh lẽo. Chỉ là, nghiêm túc nhìn, hình như còn có thể thấy từ đáy mắt hắn một chút tà khí.

"Thầy Lam, thân thể anh tốt hơn chút nào chưa?" Dương Tinh Tinh thấy Lam Băng Tuyền ra ngoài cửa, cười hì hì nhìn hắn, mặt quyến rũ.

Lam Băng Tuyền cũng không nhìn Dương Tinh Tinh, chỉ là nhìn chằm chằm bóng lưng Vân Sở, trầm lặng nói: "Không muốn nợ môn thì đến đây cho tôi."

Mẹ nó! Lại đem chuyện nợ môn này tới dọa cô.

Vân sở dừng bước lại, cắn răng, trong lòng đem Lam Băng Tuyền này ra mắng mấy trăm lần, sau đó mới không cam tâm tình nguyện xoay người, mặt lấy lòng cười: "Không phải thân thể thầy không thoải mái sao? Em đây không phải là đang lo lắng sẽ quấy rầy thầy nghỉ ngơi mà."

Mặc dù nói như vậy, cô vẫn cẩn thận cẩn thận đi tới bên cạnh Lam Băng Tuyền.

Lam Băng Tuyền đưa tay, lôi kéo cổ áo của Vân Sở, trực tiếp kéo cô vào phòng làm việc, sau đó không nhìn Dương Tinh Tinh ở cửa đang muốn nhân cơ hội tiến vào: "Phanh" Một tiếng đóng cửa lại.

Vân Sở bị Lam Băng Tuyền ném vào phòng làm việc, trong lòng dù sao cũng hơi bất mãn.

Là người cũng nhìn ra được, Dương Tinh Tinh có ý với Lam Băng

Tuyền. Mà Vân Sở cũng không thích Lam Băng Tuyền, cho nên căn cứ nguyên tắc càng ít địch càng tốt, cô không có ý định cùng Dương Tinh Tinh hoặc là Lam Băng Tuyền có chút quan hệ.

Hiện tại tốt rồi, Lam Băng Tuyền trực tiếp kéo cô vào phòng làm việc, Dương Tinh Tinh nhìn thấy, chính xác sẽ cho là cô có cái gì vớ hắn. Cô sau này lại có thêm một kẻ địch rồi, trời ơi. . . . . .

Vân Sở nhịn không được ngửa mặt lên trời kích động than thở, nhìn chằm chằm Lam Băng Tuyền đang ngồi tự nhiên ở trên ghế, hỏi: "Không biết lúc này thầy tìm em có chuyện gì?"

Lam Băng Tuyền nhàn nhạt nhìn cô một cái, mang theo cặp mắt tà khí, hình như thoáng nở nụ cười không dễ phát giác: "Không phải em có chuyện tìm tôi sao?"

Bị Lam Băng Tuyền hỏi như vậy, Vân Sở liền nghĩ tới mục đích mình tìm đến Lam Băng Tuyền, đè xuống tức giận trong lòng, cũng không có phát hiện Lam Băng Tuyền có chỗ nào không thích hợp. Khóe miệng khẽ nâng lên một nự cười nói: "Cái đó, thầy, em muốn hỏi, thầy có phải hay không có anh trai hoặc là em trai sinh đôi không?"

Nghe vậy, sắc mặt của Lam Băng Tuyền biến đổi, cặp mắt kia nguyên bản là lạnh lẽo, bắn ra ánh sáng càng thêm khiếp người, giống như có thể làm đóng băng Vân Sở.

Vân Sở không ngờ Lam Băng Tuyền sẽ có vẻ mặt như vậy, hai mắt mở lớn, bị bộ dạng của Lam Băng Tuyền hù sợ vẫn chưa tỉnh hồn lại.

Thời gian từ đầu ngón tay lướt qua, trong phòng làm việc nhỏ hẹp, tràn ngập không khí khẩn trương, Vân Sở khẩn trương nhìn Lam Băng Tuyền, mà lạnh lẽo trên mặt Lam Băng Tuyền từ từ hóa thành nụ cười tà ác, trong ánh mắt mang theo tinh quang nhàn nhạt.

Hồi lâu, lâu đến mức Vân Sở cảm thấy như qua hơn nửa thế kỷ, Lam Băng Tuyền mới thu hồi tầm mắt của mình, cũng không có trách Vân Sở cái gì, mà là nhàn nhạt nói một câu: "Hỏi cái này làm cái gì? Chẳng lẽ, em đối với tôi có hứng thú? Còn là, đối với em trai tôi có hứng thú?"