Nụ cười thật thà phúc hậu quen thuộc, mặt ngăm đen, đôi mắt kia hoàn toàn trong veo, khiến Ôn Uyển hơi rời khỏi tâm lý chia xa.
“Đợi rất lâu rồi chứ?” Ôn Uyển hỏi tiểu Lưu, bởi vì không xác định thời gian cụ thể, Ôn Uyển đoán chừng cậu ta đã tới đây từ sáng sớm, tiểu Lưu cười cười: “Em cần phải vậy.”
Nói xong tiểu Lưu giúp Giản Dung cầm đồ, bỏ vào phía sau, Giản Dung kéo Ôn Uyển leo lên xe.
Tiểu Lưu cho xe chạy, chở hai người rời khỏi sân bay, Giản Dung nhìn tiểu Lưu đang lái xe, trầm giọng hỏi: “Trong đơn vị không có chuyện gì chứ?”
Những ngày này không ở đây, Giản Dung cũng lo lắng, tuy nói đoàn trưởng có thể làm hết tất cả, nhưng tính đoàn trưởng nóng nảy, nếu có chuyện xảy ra, sau khi trở về, có phải muốn chửi anh một trận.
“Đều rất tốt, không có việc gì, doanh trưởng doanh ba mang lính không tồi, mọi người đều khen anh ấy.” Tiểu Lưu cười trả lời Giản Dung, ánh mắt chọn đối tượng của phó đoàn Giản quả nhiên không tệ.
Giản Dung gật gật đầu, thằng nhóc doanh trưởng doanh ba kia có tiềm lực, cũng đặc biệt nghe chỉ bảo, người không sợ không có, chỉ sợ không để tâm học.
Ôn Uyển ngồi bên đó nghịch điện thoại di động, cũng không hỏi nhiều, Giản Dung vừa định mở miệng hỏi tiếp thì tiểu Lưu nói trước: “Đúng rồi, phó đoàn Giản, quân y Trần tới đơn vị.”
“Quân y Trần, quân y Trần nào?” Giản Dung khẽ nhíu mày, đơn vị lại tuyển quân y mới? Đúng là không tệ đối với chiến sỹ bọn họ, rốt cuộc là mặt mũi đoàn trưởng Triệu lớn.
Tiểu Lưu cười cười, cao giọng trả lời: “Quân y Trần Huệ đó, phó đoàn Giản, ngài không nhớ rõ?”
Lúc này mới sau hai năm, đã quên người ta, phó đoàn Giản, rốt cuộc không để ý tới cô gái khác, chỉ có chị dâu mới có thể khiến cho phó đoàn Giản từ một người đàn ông cứng rắn kiên cường hóa thành ngón tay mềm.
“Trần Huệ?” Giản Dung khẽ nhíu mày, trong đầu tìm kiếm cái tên này, không bao lâu sau, chợt cất cao giọng: “Trần Huệ, em họ chị dâu nhà đoàn trưởng?”
Trước khi anh đi trường học thợ săn, chị dâu liền sắp xếp cho anh xem mắt, vốn không muốn nhưng chị dâu tập trung tinh thần tiếp cận, cô gái kia lại có ý đó, lúc đó anh không thể nói rõ ràng để người ta chết tâm, sợ làm cho cô gái đó và chị dâu khó chịu.
Không gặp cô gái đó là việc đầu tiên, anh không nói hai lời, lập tức trốn đi, không cần biết là mang nặng chạy việt dã, hay là huấn luyện dã ngoại, có thể tránh được mấy ngày thì mấy ngày, khi đó đàn ông bộ đội đều có một tâm tư.
Ước gì phái một đại biểu đi cầu xin cô gái kia, không có chuyện gì đừng quên chạy khỏi đoàn 731, phó đoàn Giản không thoải mái, lại còn ngày ngày kéo bọn họ đi tập huấn dã ngoại, nói đến huấn luyện đều vô cùng khổ.
Ở trong đơn vị, khi bạn huấn luyện xong rồi còn có thể ăn cơm nóng, nhưng huấn luyện dã ngoại không giống vậy, gặp đồ ăn thì có ăn, không thấy đồ ăn sẽ không được ăn, phải thay phiên nhịn đói, coi như gặp được đồ ăn còn phải tự mình động tay vào làm.
“Ngài nhớ ra rồi?” Tiểu Lưu nhìn qua kính chiếu hậu, liếc nhìn Giản Dung hỏi, xem như nhớ ra rồi, bằng không trở về doanh trại, gặp phải cô gái kia, hai người sẽ có nhiều ngượng ngùng? Cô gái đó cũng khó chịu.
Giản Dung lạnh lùng sa sầm trong nháy mắt: “Cô ta không có chuyện gì, tới doanh trại làm gì?”
Quân y không ngây ngốc ở bệnh viện, không có chuyện gì liền chạy tới đoàn bọn họ, rất rảnh rỗi sao? Ban đầu nếu không phải tự nói trong nhà giới thiệu đối tượng, buộc kết hôn, thật sự không có cách nào nói rõ ràng với cô ta.
“Không biết, chính là biết cô ấy tới đơn vị.” Tiểu Lưu trả lời chi tiết, người thân của chị dâu nhà đoàn trưởng cũng sẽ không xin phép anh, chỉ có điều lúc giúp Giản Dung thu dọn nhà cửa, tình cờ nhìn thấy cô ta còn rất giật mình.
Không đợi Giản Dung nói, Ôn Uyển vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng: “Trần Huệ, là ai vậy?”
Cô biết Giản Dung đã nhiều năm như vậy, rất ít khi nhìn thấy Giản Dung mất khống chế như vậy, còn là một cô gái, hơn nữa, lại còn là em họ của chị dâu nhà đoàn trưởng, khiến Ôn Uyển có một dự cảm xấu.
Giản Dung quay đầu, vô cùng nghiêm túc nhìn Ôn Uyển: “Không có chuyện gì, chính là người thân nhà đoàn trưởng.”
Chuyện như vậy không thể để cho cô nhóc này biết, nếu không sợ rằng có thể làm ra chuyện gì đó, khó khăn lắm mới sóng êm gió lặng, anh cũng không muốn để cho cuộc sống này không thoải mái.
“Thật sao?” Dĩ nhiên Ôn Uyển không dễ lừa gạt như vậy, nhìn Giản Dung đầy thâm ý, quay đầu hỏi tiểu Lưu: “Tiểu Lưu, cậu nói Trần Huệ là ai? Tôi là chị dâu, làm quân nhân, cậu không thể lừa gạt tôi, nếu không chính là không tôn trọng thủ trưởng, không trung thành với quân đội.”
Mặc dù lúc này không hề có liên quan gì, nhưng Ôn Uyển không chút khách khí chụp mũ cho tiểu Lưu, nhìn chị dâu thùy mị điềm đạm, tiểu Lưu không ngờ chị ấy ác như vậy, rõ ràng đã bức anh đến đường cùng.
Phó đoàn Giản không dám nói, anh nào dám tiết lộ, lúc ấy thật sự là lắm miệng, sao lại nhắc tới cô ta mà quên mất chị dâu còn ở bên cạnh.
“Chị dâu, chuyện như vậy…” Tiểu Lưu muốn nói lại thôi, quay đầu nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Giản Dung, một ánh mắt nếu không biết phân biệt được tình thế mà nói mò, còn dám phá đám, anh sẽ để cho thằng nhóc chết tiệt này lăn đến bộ phận nhà bếp.
Ôn Uyển thấy Giản Dung nhìn tiểu Lưu chằm chằm, đưa tay véo Giản Dung, cắn răng nghiến lợi: “Anh không nói, còn không cho người ta nói, lại dám uy hiếp cậu ta, ở nhà anh bảo đảm với ông nội thế nào, bảo đảm với ông ngoại em và cha mẹ em thế nào.”
Đã nói rồi đấy, toàn tâm toàn ý với cô, trung thành với vợ chính là trung thành với quân đội, không ngờ Giản Dung đã định tính toán nhỏ nhặt, quá khinh thường người đàn ông này rồi.
Giản Dung nhìn Ôn Uyển, trong lúc nhất thời không có cách nào, đành cười: “Đây không phải ở bên ngoài sao? Về nhà anh nói, anh nhất định không giấu giếm chút nào nói toàn bộ cho em biết.”
Dù sao giấy cũng không gói được lửa, chuyện như vậy mà không nói, Ôn Uyển sẽ không chịu dừng lại, tính cách cô ấy cố chấp, nói không chừng sẽ chạy sang hỏi chị dâu nhà đoàn trưởng, đây là người không an phận, không chừng sẽ nói ra đủ kiểu, chẳng bằng bản thân mình tự khai.
“Đây chính là anh nói, ngay trước mặt nhân viên cảnh vệ của anh, em không làm khó anh, trở về nếu dám lừa gạt em, hai chúng ta lập tức ly hôn.” Ôn Uyển lườm Giản Dung, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không nghĩ tới nhanh như vậy đã có bí mật, Giản Dung quả nhiên không được.
Giản Dung hoàn toàn trợn tròn mắt, ai nói cô gái này nhẫn nhục chịu đựng, ai nói tính tình cô gái này mềm yếu?
“Không cho phép em nói hươu nói vượn, động một tí là nói chuyện ly hôn, là đứa bé trêu đùa ông nội sao?” Giản Dung hỏi Ôn Uyển, ban đầu một lòng một dạ muốn kết hôn với anh, bây giờ lật trời, động một chút là đòi ly hôn, huống chi, chuyện này còn rất khó giải thích?
Tiểu Lưu lái xe cố gắng nén cười, nếu người khác biết phó đoàn Giản sợ vợ, sợ đến như vậy, không chừng còn há hốc mồm.