Ý thức được mình hơi quá, Ôn Uyển mới quay lại nắm tay Giản Dung, nhìn phong cảnh bên ngoài kính chắn gió, con đường này cô đã đi vô số lần, lần này cũng là lần lưu luyến nhất.
“Người trong nhà chúng ta, không nên để cho ông ngoại lo lắng, ông vì chúng ta đã rất vất vả rồi.” Ôn Uyển lạnh nhạt mở miệng, ba mẹ cũng thế, anh trai cũng vậy, ngay cả cậu mợ đã từng như thế, không để ý tới phản đối của người nhà, nhất định ở chung một chỗ.
Nhưng mỗi lần ông ngoại đều thỏa hiệp, vì hạnh phúc của con cái, cũng thường xuyên trở thành trò cười, chuyện anh trai ông ngoại chỉ lạnh nhạt nói một câu, bản thân tự sống tốt, mặc kệ người khác nói gì.
Cuộc sống này là sống cho mình nhìn, không phải sống cho người khác nhìn.
Giản Dung nghe Ôn Uyển nói xong, sáng tỏ gật đầu, không nói gì thêm, hai người lái xe đi về, tính khí Giản Dung chính là không có việc gì cũng có thể tìm ra niềm vui, Ôn Uyển nhìn Bắc Kinh phồn hoa, lại có cảm giác lạ lẫm.
“Giản Dung, có nơi nào thú vị không, chúng ta đi chơi một chút?” Đột nhiên Ôn Uyển tâm huyết dâng trào nói với Giản Dung, rất khó khăn mới trở về một chuyến, rất muốn chơi vui vẻ một lần.
Giản Dung nhìn về phía trước, khẽ nhíu mày, đột nhiên mở miệng: “Có, anh dẫn em đi.”
Thuận tay đánh tay lái, Giản Dung rẽ ra ngoài, đi đến đường cao tốc, đi thẳng ra vùng ngoại ô, nơi đó càng thêm sầm uất, vừa đến có thể cảm thấy vô cùng ầm ĩ, tìm một chỗ đậu, dừng xe, Giản Dung quay đầu nhìn Ôn Uyển: “Ở đây, xuống xe thôi.”
Ôn Uyển hơi buồn bực nhìn Giản Dung, cùng Giản Dung xuống xe, kéo cánh tay Giản Dung, Giản Dung dẫn Ôn Uyển đến một khu chơi trò chơi điện tử, Ôn Uyển nhìn đèn neon lấp lánh, không khỏi kinh ngạc.
“Tới đây làm gì?” Chỗ này Ôn Uyển đã rất ngạc nhiên, tuy nói ba quản nghiêm, không chơi chung với đám con nít trong đại viện, không đi tiêu khiển ở chỗ chơi trò chơi điện tử, đó là điều tuyệt đối không có khả năng, chỉ có điều cô không nghĩ tới tính tình Giản Dung luôn theo khuôn phép cũ rích lại tới nơi này.
Giản Dung ôm Ôn Uyển, khóe môi khẽ nhếch lên cười: “Tìm thú vui thôi, đã vài năm không chơi, đi thôi.”
Hai người vừa vào khu trò chơi điện tử, bên trong đầy âm thanh trò chơi cùng tiếng la, có thể cảm giác giống như vào quán bar, ngoài náo nhiệt ra vẫn chính là náo nhiệt.
Kéo Ôn Uyển, Giản Dung đổi chút tiền của trò chơi, đầy một thùng đen nhỏ, Giản Dung đưa đến trước mặt Ôn Uyển, hết sức tự đắc cười cười: “Như thế nào, anh nhiều tiền chứ? Khi còn bé, cha có tiền nhưng vô cùng keo kiệt, mỗi lần đều là Hoa tử bỏ tiền cho anh chơi.”
Anh là cháu đích tôn nhà họ Giản, yêu cầu của ba mẹ cũng cao, nói sau này nhà họ Giản có thể có lịch sử lâu dài hay xuống dốc đều phải trông vào bản lãnh của anh, cho nên nhà họ Giản luôn hơi hà khắc khi giáo dục Giản Dung.
Cho nên, ước mơ lớn nhất của Giản Dung chính là chờ sau khi anh có thể tự kiếm tiền, nhất định cưng chiều Hoa tử, Đường Dật, Tiêu Sủng, sẽ đổi đầy một thùng tiền của trò chơi cho bọn họ, nhưng khi làm ra tiền rồi, anh mới phát hiện người ta là thái tử, cũng không cần thiết.
Nhìn dáng vẻ trẻ con của Giản Dung, Ôn Uyển cười khanh khách: “Không có tiền đồ, ở đây có vài đồng tiền à?”
Chỉ có điều, cô rất thích Giản Dung như vậy, là người đàn ông ngây thơ, không chứa chút tạp chất, là người không có cơ mưu từ trong xương.
“Đây là ước mơ của anh, em không thể hiểu, đi thôi.”
Giản Dung không để ý tới Ôn Uyển cười nhạo, ôm Ôn Uyển sải bước đi về phía đám người, lũ nhóc thật nhiều, đều nói trẻ vị thành niên không cho phép vào bên trong, Ôn Uyển cũng không biết bọn chúng chưa tới tuổi trưởng thành, dù sao lúc chúng tới chơi cũng mang thân phận của anh chị chúng tới.
Hai người đến một khu đua xe, Giản Dung cầm tiền của trò chơi, nhét vài cái, Ôn Uyển cũng ngồi một bên, nhét mấy đồng tiền trò chơi.
Giản Dung nắm tay lái trong tay, liếc mắt nhìn Ôn Uyển, khiêu khích mở miệng: “Muốn thi đấu một trận với anh đây không?”
“Có thể, vậy nếu anh thua thì làm thế nào?” Dễ nhận thấy Ôn Uyển không hề bị hù dọa, Giản Dung nhìn Ôn Uyển, hơi nhíu mày, lúc này mới mở miệng: “Tùy em giải quyết.”
Thật ra thì anh chưa từng thua khi chơi trò chơi này, ngay cả Tiêu Sủng cũng chưa từng thắng anh, kẹt xe anh không có cách nào, nhưng chơi trò chơi này thì Giản Dung giống như có thiên phú, ai tới so tài cũng chắc chắn sẽ thua.
“Đồng ý!” Ôn Uyển có vẻ vô cùng sảng khoái, tay đè lên giữa vô lăng chọn cửa, chuyển tay lái, chọn thi đấu, lại chọn đường đua, vừa nhìn đã biết là người hay chơi, ngựa quen đường cũ.
Người bên cạnh nhìn thấy bên này bắt đầu thi đấu, trong nháy mắt chung quanh vây đầy khách xem, tại nơi đây thứ không thiếu nhất chính là người vây quanh xem, bạn không phải sợ không có người xem.
Giản Dung cười cười, cũng bắt đầu điều chỉnh đường đua của mình, đường đua trong trò chơi đều vô cùng phức tạp, không phải đường cao tốc quanh co cạnh bờ biển thì chính là đường núi đặc biệt vặn vẹo, cho dù là đường đua nào cũng có chút khó khăn.
Khi chuẩn bị xong hết, trên màn hình lớn, con số bắt đầu đếm ngược thời gian: “5, 4, 3, 2, 1!”
Ôn Uyển giẫm mạnh chân ga, trong nháy mắt thấy xe phóng ra ngoài, mặc dù là trò chơi đua xe, nhưng thiết kế vô cùng tinh vi, cảm giác giống như mình đang ngồi ở ghế lái, bạn không thấy xe của mình, chỉ có thể thấy xe của đối phương.
Mục đích của bạn chính là vượt qua, hơn nữa, tay lái cũng chân chính giống như có xe, vô cùng tốn sức đánh lên.
Dáng vẻ của con gái khi chơi game chính là đẹp và mê người, ít ra Ôn Uyển là như vậy, người bên cạnh đã bắt đầu không ngừng trầm trồ khen ngợi, đường đua là những km rất phức tạp, cong cong dọc theo đường đi, bạn lái nhanh thì phải điều chỉnh ổn định tay lái, đi lên như vậy cũng hết sức tốn sức.
Giản Dung có vẻ đặc biệt chững chạc, cho dù bị vượt qua cũng không xúc động như vậy, dưới chân ga tiếp tục tăng tốc, lúc rẽ ngoặt luôn dễ dàng vượt qua Ôn Uyển, không phải, ít nhất anh sẽ không giống như Ôn Uyển, mạnh mẽ lao ra, ở chỗ rẽ kế tiếp xảy ra va chạm mà trì hoãn thời gian.
“Giản Dung, anh nhường cho em một chút, nhiều người như vậy, em thua sẽ mất mặt.” Ôn Uyển vừa thấy Giản Dung đã thăm dò quy luật, bản thân mình chỉ dựa vào cảm giác, chạy thẳng về phía trước, rất không được, nếu đây là đường thật, cô thật sự không dám chạy.
Người khác nghe lời Ôn Uyển nói không nhịn được mà cười vang ầm ầm, Giản Dung quay đầu liếc nhìn Ôn Uyển: “Trong trận đấu, không nói nhún nhường.”
Ôn Uyển lườm Giản Dung, cọc gỗ chính là cọc gỗ, chỉ có điều đi theo Giản Dung chơi lần này, Ôn Uyển rất dễ tìm thấy một ít quy luật, rõ ràng bây giờ ít va chạm hơn lúc đầu nhiều, một điểm này khiến Giản Dung rất vui vẻ, rõ ràng nói lên năng lực lĩnh hội của cô nhóc này tốt.