Quân Sủng: Cô Vợ Nhàn Rỗi

Chương 67-2




"Tiểu Ngưng, con làm gì vậy, tại sao bắt nạt người ta?" Tuy rằng tính tình của Trưởng Tôn Thục Nhã mềm yếu, nhưng đối với sự giáo dục con gái luôn rất nghiêm khắc, tuyệt đối không cho phép tùy tiện bắt nạt người khác, chẳng qua, sau khi tính tình Trưởng Tôn Ngưng cải biến, bà mới không dám nói nặng lời.

"Con đâu có." Rõ ràng chính là anh ấy bắt nạt con gái của mẹ, chẳng qua mẹ không nhìn thấy mà thôi? Trưởng Tôn Ngưng bất lực nhìn trời.

"Còn nói không có, mẹ đã nhìn thấy." Trưởng Tôn Thục Nhã tin những gì mắt thấy mới là chân lý thật sự, lời lẽ đầy chính nghĩa, nếu như bà đi một bước sang hướng bên cạnh, tầm mắt vòng qua Trưởng Tôn Ngưng, nhất định sẽ thấy con hồ ly phúc hắc nào đó cười vô cùng hả hê.

"......" Mẹ mình không nhạy bén như Trưởng Tôn Mặc, cô còn có thể nói gì, không biết tốt xấu là lỗi của cô, mới vừa rồi Hoa Tử Ngang nhân cơ hội ăn đậu hũ con gái bà nhưng bà không thấy, ngược lại thấy con gái ‘đánh’ con rể, chuyện gì đang xảy ra?

Thôi, so đo với bà cũng vô dụng, oan có đầu, nợ có chủ, đầu sỏ gây chuyện đang ngồi rửa rau khoe mẽ ở bên cạnh, Trưởng Tôn Ngưng nghiêng đầu trừng người đã chiếm ‘tiện nghi’ mà còn giả bộ vô tội.

Trưởng Tôn Ngưng: Tên phúc hắc biến thái, mẹ nó, anh thật quá gian xảo.

Hoa Tử Ngang: người ta nào có, rõ ràng là em đánh anh, có nhân chứng mà.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon

Trưởng Tôn Ngưng: Anh đánh lừa dư luận, dẫn dắt tầm nhìn của người khác chệch hướng, tức chết em rồi.

Hoa Tử Ngang: Bà xã, đừng nóng giận, em tức giận làm lòng anh đau, nếu không, anh để cho em hôn trở lại. (một tên con trai rướn cổ lên, có nhìn thế nào thì dáng vẻ cũng đều là ‘tiểu bạch thỏ’ mạnh mẽ bổ nhào vào người ‘sói xám lớn’, có oan mà nói không ra lời.)

Trưởng Tôn Ngưng:....... (buồn bực, không ngừng cắn răng)

Trưởng Tôn Ngưng: không có chuyện gì anh nhìn em kỹ như vậy làm gì? (dây dưa đến vấn đề kế tiếp, ngay cả chính cô cũng không có chú ý, áo lót, quần lót, còn có đồ trang sức đều là hình hoa cát cánh, vừa bị anh nói, thật sự là muốn tìm chỗ chui vào.)

Hoa Tử Ngang: không nhìn xem người nhìn em là ai? (lý lẽ đúng là hùng hồn)

Trưởng Tôn Ngưng:......

Không phải Trưởng Tôn Ngưng không phản bác được, mà là lời của Hoa Tử Ngang thật sự đâm vào trong tim cô, nếu như bọn họ là người dưng, anh quan sát cô tỉ mĩ làm gì? Coi như là tên háo sắc cũng không cần anh chủ động, là anh quan tâm mình, coi trọng mình, che chở mình mới quan sát tỉ mĩ như thế, hiện tại, cô chợt hiểu thâm ý khi tặng cây hoa cát cách cho cô của người cha đã mất, đó đơn giản là sự mong đợi của một người cha đối với con gái, cây cát cánh nở hoa, hạnh phúc sẽ giáng xuống, nhất định là anh linh cha phù hộ, thần hoa cây cát cánh dẫn dắt linh hồn cô đi tới nơi này, xuyên qua thời gian bắt lấy hạnh phúc của mình.  

"Ôi chao! Thơm quá, hôm nay lại có lộc ăn."

"Anh Ngũ, cực khổ rồi, tắm một cái rồi ăn cơm."

Tần Ngũ đúng lúc vén màn cửa lên đi vào, Trưởng Tôn Ngưng cùng Hoa Tử Ngang vội vàng dọn dẹp, bưng rau dại đã rửa sạch lên bàn, cái khác để qua một bên trước, trả băng ghế về chỗ cũ, Trưởng Tôn Thục Nhã cũng bưng hết món ăn mới ra lò lên bàn, lấy bát đũa, cũng chuẩn bị thỏa đáng để bốn người ngồi xuống ăn cơm, Hoa Tử Ngang là bạn trai của Trưởng Tôn Ngưng, lần đầu tiên tới cửa vẫn phóng khoáng, ăn như thế nào thì cứ ăn thế đó, thỉnh thoảng còn tán ngẫu vài chuyện trong quân đội với Tần Ngũ, ngược lại, Trưởng Tôn Thục Nhã có vẻ vô cùng gò bó, vẫn là Trưởng Tôn Ngưng kéo đề tài đến chuyện trồng trọt, bà mới hơi tự nhiên một chút, cũng tham gia góp ý.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon

"Chú Tần, giống cây ăn quả cháu đã đặt hàng xong, bước kế tiếp chính là đào hố trồng, phải đào xong toàn bộ trước tiết thanh minh, tránh làm trễ nãi thời vụ." Trưởng Tôn Ngưng vừa ăn cơm vừa nói, gắp vài miếng thịt cá trong chén lên bỏ vào trong miệng, dù sao, có người lựa xương, anh lại không hiểu việc trồng trọt, hẳn là nên làm chút công việc phục vụ. 

"Được, còn có mười ngày, làm kịp, lát nữa chú đi sắp xếp, ngày mai sẽ bắt đầu đào."

"Dạ, cháu nhờ nhà vườn Lâm Thu giảng giải cặn kẽ điểm quan trọng, đã chỉnh lý ra một phần, đợi cơm nước xong sẽ đưa cho chú, có một số điểm là do sau khi nghe cháu miêu tả, nhà vườn đã đặc biệt nhằm vào tình huống thực tế của chúng ta mà cho ý kiến, vì thế, lúc đào hố nhất định phải theo quy định, đến thời điểm trồng cây, bọn họ sẽ đến đây cùng với cây giống, trực tiếp chỉ đạo trồng."

"Thật tốt quá, như vậy chúng ta cũng không cần tự mình mù mờ rồi." Tần Ngũ vỗ đùi, mặc dù trên những cuốn sách nông nghiệp ông mua cũng giới thiệu rất cặn kẽ, nhưng chưa có thao tác thực tế qua, trong lòng thủy chung không nắm chắc, tám đỉnh núi gần ngàn mẫu đất, cũng không phải là chuyện giỡn, xảy ra một chút sai lầm cũng đều là đang đốt tiền.

"Cháu đã nói, chúng ta muốn trồng trọt theo khoa học kỹ thuật, phát triển dây chuyền sản xuất công nghiệp thực phẩm xanh, cũng không thể làm xằng, yên tâm đi, cháu sẽ lần lượt mời người chuyên nghiệp đến hướng dẫn, mặt khác, kết quả còn phải đợi đến hai ba năm, trong khoảng thời gian này cũng không thể lãng phí vô ích, cháu quyết định trồng xen dâu tây tứ quý, sản lượng lớn, tương lai tung ra thị trường cũng không tồi." So với ai khác, Trưởng Tôn Ngưng rất sợ tiền của mình tát nước, không cần Tần Ngũ lo lắng, đến lúc đó cô cũng sẽ sắp xếp xong. 

"Vậy thì tốt, Tiểu Ngưng, cháu rất thông minh!"

"Đúng rồi! Tiểu Ngưng, lần trước, trong điện thoại chú Tần nói với con chuyện mua đất, lần này trở về con có thời gian đi xem không?" Trưởng Tôn Thục Nhã nói xen vào.

"Vì chuyện đó con mới về, nên quyết định sớm đừng chậm trễ, ngày mai chúng ta đi một chuyến."

"Vậy chú lập tức lên tiếng chào hỏi với người liên quan." Tần Ngũ nói.

"Dạ." Trưởng Tôn Ngưng dừng lại, ngẫm nghĩ lại nói tiếp: "Mẹ, chú Tần, chờ trồng trọt xong, cũng nên bắt tay vào xây nhà, hai người có thời gian thì lưu ý tình hình thị trường vật liệu xây dựng, trước hết nên chuẩn bị sẵn vật liệu, con đã thương lượng qua với Tiểu Mặc, xây nhà ở giữa núi Ô Lan, bản vẽ phòng ốc Tiểu Mặc đã thiết kế gần xong, khi nào rỗi rãnh thì san bằng bên trong ngọn núi nhỏ trước, để xe dễ ra vào."

"Con cứ yên tâm đi, mẹ với chú Tần sẽ chuẩn bị tốt."

"Vậy hai người phải phí nhiều tâm sức hơn."

"Đứa nhỏ này nói cái gì thế, đều là người một nhà còn nói lời khách sáo, không phải đều là phải làm à, hơn nữa, cháu chạy ở bên ngoài cũng không dễ dàng gì, khổ cực không thể ít so với chúng ta!" Tần Ngũ nói, trong giọng nói mang theo ý trách cứ và sự đau lòng.

Trưởng Tôn Ngưng cười cười, hình như còn lời nhưng không nói, cúi đầu ăn cơm, sau khi ăn xong, Tần Ngũ về trong thôn sắp xếp chuyện đào hố trồng cây, tài liệu Trưởng Tôn Ngưng cho sửa sang lại cũng mang theo, Trưởng Tôn Thục Nhã không đi, mặc dù có Hoa Tử Ngang làm bà có cảm giác đè nén, nhưng bà sợ để hai người bọn họ đơn độc ở chung một chỗ sẽ chọc cho người trong thôn chỉ trích, nhất là một nhà thím Kiều, nếu bắt được tin tức còn không biết cải biên như thế nào.

Ngày hôm sau, vừa sáng, Tần Ngũ đã chạy tới, chờ sắp xếp người làm công xong, gọi Nhị Ngưu giúp một tay chiếu ứng, ông và Trưởng Tôn Ngưng cùng hoa Tử Ngang đi xem đất ở huyện Dương Nhạc, bởi vì Trưởng Tôn Ngưng cùng Hoa Tử Ngang muốn về thẳng thành phố X, Tần Ngũ lái xe một mình. Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon

Đến huyện Dương Nhạc đã gần mười giờ, Tần Ngũ đi chào hỏi trước, chủ tịch huyện Lý Việt, cục trưởng đất đai Chu khải Nam Đô đã sớm xử lý xong công vụ hành chính đang đứng chờ, đối với bọn họ mà nói, Trưởng Tôn Ngưng đúng là tài thần, lại bò trên thang mây, ba người tới trước phòng làm việc của Lý Việt, hai bên đều có người không biết nhau, Hoa Tử Ngang trầm mặc im lặng, bộ dáng đặt mình ngoài sự việc, Trưởng Tôn Ngưng chưa giới thiệu, nhưng mấy người Lý Việt cũng không dám khinh thường anh, ngược lại, khách sáo mời hút thuốc lại mời uống trà.

Lý Việt giới thiệu cục trưởng xây dựng huyện Dương Nhạc - Khương Đại  Niên cho Trưởng Tôn Ngưng, hơn bốn mươi tuổi, mập hơn so với bất kỳ một cán bộ nào của huyện Dương Nhạc mà cô đã từng gặp, những năm này, khẳng định là vơ vét không ít, vẫn là Tần Ngũ suy nghĩ chu đáo, chuyện mua đất không liên quan đến ông ta, nhưng về sau, xây dựng công ty thì thuộc thẩm quyền của ông ta, làm thân không có chỗ xấu, nhưng dáng vẻ khinh thường này của ông ta bày cho người nào nhìn, lần trước mời khách đã bỏ qua ông ta do ông ta đi họp ở thành phố, cũng không phải là quăng ông ta bên ngoài kế hoạch, dù sao thì cán bộ lớn nhỏ của huyện Dương Nhạc đã bị lôi kéo hơn phân nửa, chẳng lẽ còn sợ ông ta à, Trưởng Tôn Ngưng không thể không khách sáo đôi câu, sau đó nói đến chuyện đi xem đất.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon

Tần Ngũ coi trọng đất ở phía nam và tây của huyện Dương Nhạc, địa thế bằng phẳng, bao quanh nửa huyện thành, cách nội thành khoảng nửa cây số, chiếm diện tích khoảng 2500 mẫu trái phải, tình trạng mọi mặt cũng không tệ, trước đó cũng đã khai thông với Lý Việt cùng Chu Khải Nam, giá đất mỗi mẫu là 1300 đến 1500 vạn là thống nhất, hiện tại mà nói, giá này không tính là rẻ, nhưng một là vì đất thương nghiệp đắt đỏ hơn so với đất nông nghiệp, thứ hai là Trưởng Tôn Ngưng biết đất thổ cư ngày sau sẽ có giá trị, hai bên thống nhất xong, lập tức ký hợp đồng làm thủ tục.

Khoản tiền mua đất vẫn do chính phủ huyện tiếp thu như cũ, sau khi thống nhất điều khoản sử dụng, Trưởng Tôn Ngưng làm xong tất cả thủ tục, đang muốn chuyển khoản lại bị Hoa Tử Ngang vượt lên trước một bước.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon

"Anh sao vậy, em có tiền mà?" Những chuyện này, trên nguyên tắc cô không muốn xài tiền của anh, tiền bán bảo bối vẫn còn, lại nói, nếu như không có, cô sẽ nghĩ biện pháp

"Chỗ tiêu tiền vẫn còn rất nhiều, tiền của anh để cũng là để, không cần quá tiện nghi ngân hàng, bằng không, em tính phần anh đầu tư." Hoa Tử Ngang biết Trưởng Tôn Ngưng làm gì cũng kiên trì, nhưng anh không muốn cô phân biệt cùng mình.

"Anh biết em muốn đầu tư gì không?"

"Tùy em làm gì cũng được."

"Không cần, coi như tiền của anh, kiếm được đều là của em, bồi thường...... Phi! Phi! Em mới sẽ không bồi thường."

"Được, đều là của em, anh không cần trả lại."

Ánh mắt của Trưởng Tôn Ngưng nhìn anh không cảm kích chút nào, ai kêu anh giành tốn tiền, không đa nghi, vô cùng tốt, sự tình đã xong xuôi, khó tránh khỏi lại phải mời mấy người lãnh đạo ăn một bữa, chủ yếu là công việc...vân vân…  Đợi cơm nước xong xuôi, Trưởng Tôn Ngưng dặn dò Tần Ngũ chút chuyện sau này thì trời cũng đã tối, Tần Ngũ về trong thôn, Trưởng Tôn Ngưng và Hoa Tử Ngang ở lại huyện Dương Nhạc một tối, sáng sớm hôm sau chạy về thành phố X.

Hết chương 67