Quân Sư Vương Phi

Quyển 2 - Chương 63: Tình yêu của Đông Phương Tuấn Hạo




“A! Ta nghĩ ra rồi.” Đột nhiên nữ tử tuyệt sắc nhảy dựng lên, hướng về phía công tử đang xem sách hét to một tiếng, hình ảnh xinh đẹp tiêu thất.

“Cái gì?” Ngạo Quân ánh mắt vẫn như cũ nhìn quyển sách trên tay, mí mắt nâng cũng chưa nâng một chút, thản nhiên hỏi. Kỳ thật lòng của nàng đang run lên: Tuyết nàng nhất định nghĩ ra cái chủ ý gì, phủ thái phó của nàng sớm muộn cũng xong đời.

Quả nhiên! “Ai nha, sách này có gì hay.” Ngạo Tuyết một tay đoạt lấy quyển sách trên tay Ngạo Quân, làm cho Ngạo Quân không thể không ngẩng đầu lên nhìn nàng, thế mới lại nói: “Quân, ta nghĩ đến ngọn núi phía sau phủ không phải để không sao? Chúng ta có thể ở nơi nào xây một cái sân vận động thế kỷ hai mươi mốt, nhất định ngoạn tốt lắm, đúng rồi còn có thể xây một cái biệt thự, chúng ta có thể ở bên trong, đúng rồi còn có thể….” Ngạo Tuyết bùm bùm nói một đống lớn các kiểu kiến trúc hiện đại, nàng càng nói Ngạo Quân mặt càng đen, cuối cùng rốt cục không thể nhịn được nữa.

“Dừng, ngươi tưởng đem sở hữu kiến trúc thế kỷ hai mươi mốt lại đây phải không? Hơn nữa ngươi cho phía sau núi phủ ta rộng vô cùng hay sao, có thể cho ngươi lộng như vậy.” Ngạo Quân thật sự nhẫn không được, lãnh nghiêm mặt thề sống chết bảo vệ phủ thái phó nói. Nàng quả nhiên nghĩ không sai, Tuyết vẫn đều có chủ ý phủ thái phó thái tử của nàng, hậu viện đã muốn chịu độc thủ của nàng, hiện tại ngay cả ngọn núi phía sau cũng không buông tha, nếu chiếu theo ý nàng xây cái gì sân vận động, biệt thự…, kia phủ của nàng hội trở thành quán triển lãm, người khắp thiên hạ nhất định sẽ lấy lí do đến thăm nàng, vậy những ngày yên tĩnh của nàng chẳng phải không còn sao.

“Hì hì…. Cũng không có rồi! Vậy trước xây sân vận động còn có biệt thự, sau này nhìn kĩ hẵn nói đi!” Ngạo Tuyết hoàn toàn không ý thức đến người nào đó đang kịch liệt hạ nhiệt độ, vẫn như cũ chìm đắm trong ảo tưởng vui vẻ nói, hoàn hảo giống như thương lượng tốt lắm, trong đầu của nàng đã muốn bắt đầu vẽ kiểu dáng sân vận động.

“thu hồi thiên lý mã của ngươi lại, ta sẽ không tái cho ngươi đụng đến núi phía sau phủ của ta.” Ngạo Quân rốt cuộc chịu không được, dội cho Ngạo Tuyết một gáo nước lạnh, trực tiếp cự tuyệt ‘đề nghị’ Ngạo Tuyết.

“A? Từ bỏ, Quân, ngươi đáp ứng ta được không? Được không?” Ngạo Tuyết lập tức áp dụng thủ đoạn làm nũng, kéo tay Ngạo Quân lắc lư nói. Không cần, đây là giấc mộng hơn một năm nay của nàng – ở Long Hiên cổ đại này xây một kiến trúc hiện đại.

“Không tốt.” Ngạo Quân thản nhiên nói ra hai chữ này, một tay lấy quyển sách vừa bị Ngạo Tuyết cướp đi, một lần nữa ngồi xuống bần đu dây xem sách.

“Quân, ngươi đừng tuyệt tình như vậy! Ta thật sự là rất tưởng niệm thế kỷ hai mươi mốt! Kiến trúc này chỉ có thể của tư nhân thôi, ngươi đáp ứng nguyện vọng nho nhỏ của ta đi! Được không?” Ngạo Tuyết là tiểu cường đánh không chết, sao lại dễ dàng buông tha như vậy, làm nũng không được liền lập tức chọn chiến lược đồng tình, tóm lại không đạt mục đích không bỏ qua.

“Ngươi làm chi không ở trong hoàng cung ngươi xây? Hơn nữa lão công ngươi không phải đương kim hoàng thượng sao? Thiếu gì nơi cho ngươi xây, sao phải nhìn chằm chằm phủ thái phó của ta?” Ngạo Quân mí mắt nâng cũng không nâng lạnh lùng hỏi ngược lại. Trò xiếc này của Tuyết nàng còn không rõ sao? Tưởng giả đáng thương, cũng không nhìn xem lão công nàng là người tôn quý lợi hại cỡ nào?

“Oa oa… ngươi không biết, các đồng chí xuyên qua như chúng ta ở cổ đại rất thảm, cổ nhân lạc hậu như vậy, cái gì cũng đều không hiểu, ô ô…. Cái tiểu Hiên tử kia, ta nói với hắn muốn xây sân vận động, hắn liền hỏi a hỏi a! cái gì sân vận động? Cái gì là bể bơi? Cái gì lại là tennis? …. Ta giải thích lại không rõ ràng, hắn đã lo lắng nói, nói cái gì mấy thứ này chỉ có ta biết, nếu thật sự muốn xây ta nhất định tự mình trông coi, một quốc gia chi mẫu không thể xuất đầu lộ diện như vậy, hơn nữa cơ thể ta hội chịu không nổi cái gì nói một đống, cuối cùng làm cho ta không thể không đánh mất ý niệm này trong đầu. Ô ô…. Không thể tưởng được, rốt cục nhìn thấy ngươi, rốt cục có một người cùng xuyên qua, ngươi thế nhưng…. Thế nhưng…. Oa oa…. Ta rất thương tâm.” Ngạo Tuyết oa một tiếng cả người bổ nhào trên người Ngạo Quân một phen nước mắt nước mũi oán giận nói, giống như thật sự đã chịu nhiều ủy khuất dường như, kỳ thật những lời này đều là thật sự, chính là không thê thảm như nàng nói mà thôi.

“Đừng khóc, đứng lên cho ta, ngươi thực bẩn có biết hay không?” Ngạo Quân nhíu nhíu mày nói, dùng sức đẩy Ngạo Tuyết ý đồ hủy y bào mới của nàng ra, nhưng là người nào đó như bạch tuộc chính là ghé vào trên người nàng, đẩy dều đẩy không xong, hơn nữa rất có thể có xu thế phá đê.

“được rồi, ta đáp ứng ngươi còn không được sao?” Vì quần áo của nàng, Ngạo Quân bất đắc dĩ chính là đáp ứng Ngạo Tuyết ‘ cắt đất đền tiền’ bán phủ cầu y.

“Thật sự, ta chỉ biết Quân ngươi tốt nhất.” Ngạo Tuyết vừa nghe, cao hứng nâng lên tươi cười thập phần sáng lạn, hôn mặt Ngạo Quân một chút, trên mặt sạch sẽ, một chút nước mắt đều không có.

Ngạo Quân vẻ mặt buồn bực, nàng lại bị lừa, ngọn núi phía sau đáng thương của nàng a! chủ nhân ngươi thực xin lỗi ngươi, ta rất đơn thuần!

“Tình nhi, các ngươi đang làm cái gì?” Chính Hiên đột nhiên vẻ mặt lửa giận xuất hiện ở dưới gốc cây hoa mai, dùng thanh âm lãnh làm cho người ta phát run nói.

“Tiểu Hiên tử, ngươi đã đến rồi.” Ngạo Tuyết vui vẻ chậy tới, kéo Chính Hiên thập phần súng sướng nói, nửa điểm cũng không để ý Chính Hiên tức giận, hì hì…. Nàng rốt cục làm cho Quân đồng ý xây sân vận động, như thế nào không cao hứng đâu!

“Hừ, Tình nhi, cho dù Mạc Quân là nữ tử, ngươi cũng phải chú ý một chút, không nên hơi một tí liền hôn nhẹ, ôm một cái.” Chính Hiên nhìn Ngạo Tuyết như vậy, muốn giận cũng không giận được, chỉ có thể lại nhắc nhở nói. Khẩu khí vẫn là ê ẩm như vậy. Kỳ thật theo Tình nhi nói, hắn đã biết Mạc Quân tên thật là Lăng Ngạo Quân, chính là thói quen hắn vẫn gọi là Mạc Quân.

Từ khi Mạc Quân chuyển từ Cẩn vương phủ đến thái phó phủ cũng đến nữa tháng, Tình nhi mỗi ngày đều vụng trộm chuồn ra cung, nhắm thẳng bên này chạy, làm hại hắn cũng chỉ mỗi ngày hướng bên này chạy, nàng đến còn có thể tránh người khác biêt, nhưng hắn một cái hoàng đế nhất cử nhất động không có khả năng giấu diếm được mọi người, cho nên hiện tại cả triều đều truyền Mạc thái phó có bao nhiêu sủng ái, tối đáng hận là cả triều văn võ có rất nhiều người gặp qua Ngạo Quân, bởi vậy thế nhưng còn có người hoài nghi hắn không hề lương đam mê, làm hại hắn đều không thể nói rõ, này Mạc Quân cũng thật vô tình, thế nhưng nửa tháng một lần cũng không gặp Cẩn Hiên, mặc kệ Cẩn Hiên tìm nàng bao nhiêu lần, nàng mỗi lần đều tìm cớ không gặp, làm hại hắn cùng Tình nhi luôn luôn tại một bên suốt ruột nhưng lại không thể nói cho Cẩn Hiên thân phận nữ tử của Mạc Quân, hơn nữa không biết rốt cục Mạc Quân đang trốn tránh cái gì? Mỗi lần nhìn đến Cẩn Hiên thất hồn lạc phách, hắn liền cảm thấy không đành lòng.

“Ngươi yên tâm đi! Toàn bộ phủ thái phó trừ bỏ ta cùng Quân cũng chỉ có vài cái hạ nhân, bình thường bọn họ không đến đây.” Ngạo Tuyết không sao cả nói.

“Ngươi a!” Chính Hiên sủng nịch điểm cái mũi Ngạo Tuyết một chút, Ngạo Tuyết cẻ mặt hạnh phúc tựa vào vai hắn.

Chính Hiên quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc đối Ngạo Quân nói: “hôm nay Cẩn đệ lại đến tìm trẫm, ngươi vẫn là không chịu thấy hắn?”

“Không rảnh.” Ngạo Quân lạnh lùng quay đầu nhìn chân trời xa xa thản nhiên nói. Nửa tháng nay, nàng biết Cẩn Hiên mỗi ngày đều tìm nàng, nhưng nàng vẫn không gặp. Không phải nàng không nhớ hắn, mà nàng sợ, nàng sợ cho hắn hy vọng, cuối cùng gây cho hắn càng thống khổ tuyệt vọng, cho nên ở nàng vẫn không rõ, nàng sẽ không gặp hắn, nhưng là tâm không có một giây quên hắn.

“Không rảnh? Trẫm nhưng thật ra nhìn ngươi mỗi ngày nhàn rỗi! Trẫm không biết các ngươi đã xảy ra chuyện gì? Cũng không biết ngươi vì cái gì muốn tránh hắn, nhưng trẫm tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào xúc phạm tới Cẩn Hiên.” Chính Hiên ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Ngạo Quân, một cỗ thiên thành hoàng giả khí thẳng tắp bức Ngạo Quân, làm cho nàng nhịn không được run lên.

Ngạo Quân vẫn như cũ nhìn về phía chân trời, nhưng ánh mắt cũng là như vậy trống rỗng, đối với Chính Hiên không nói lời nào, chính là lẳng lặng đứng giống như muốn cùng thiên địa hòa hợp một thể.

“Quân, Cẩn Hiên thật sự thật sự yêu ngươi, ta biết kỳ thật ngươi trong lòng cũng có Cẩn Hiên, bằng không lấy ngươi ngu ngốc trong tình yêu không thể kiên quyết như thế đối Cẩn Hiên, hai người đều có tình, vì cái gì còn muốn như vậy tra tấn lẫn nhau đâu! Ngươi rốt cuộc không được tự nhiên cái gì?” Ngạo Tuyết từng bước vọt tới trước mặt Ngạo Quân, đem nàng nhìn phía chân trời xa cấp trở về, đem vấn đề nửa tháng nay muốn hỏi nói ra. Nửa tháng này, nàng mỗi ngày nhìn Quân lần lượt cự tuyệt Cẩn Hiên, nàng hỏi vì cái gì cự tuyệt hắn, câu trả lời của nàng vĩnh viễn là trầm mặc, nhưng mỗi lần Cẩn Hiên đi rồi, nàng đều thất hồn lạc phách nửa ngày, điều này đối với người phi thường lý trí như nàng thật không bình thường, rõ ràng là yêu nhưng vì cái gì muốn trốn chạy đâu? Mặc kệ nàng như thế nào nói bóng nói gió, chính là không thể từ miệng nàng biết được vấn đề mấu chốt, nàng không nói, nàng chính là nghĩ tác hợp hai người bọn họ cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, mỗi ngày nàng và tiểu Hiên tử đều nhìn bọn họ như vậy, nhất là mỗi ngày sau khi Cẩn Hiên rời đi, bọn họ luôn không ngừng thở dài, về phần muốn cởi bỏ khúc mắc chỉ sợ cần người thắt nút.

“Tuyết, một chữ tình thật sự phiền, ta thật sự hy vọng ta là cái chân chính ngu ngốc trong tình yêu.” Ngạo Quân không đáp lời Ngạo Tuyết, ngược lại cười khổ tự giễu nói.

“Ngươi…. Ai, sớm biết rằng vậy đánh chết ta cũng không đáp ứng ngươi giấu diếm Cẩn Hiên thân phận thật của ngươi, ta thủ tín như vậy làm chi!” Ngạo Tuyết nhìn Ngạo Quân như vậy, biết kỳ thật trong lòng nàng cũng khổ, không biết lại nên nói như thế nào, thở dài, mình hối hận nói.

“Bởi vì ngươi là Tuyết, Tuyết nhất ngôn cửu đỉnh.” Ngạo Quân cười cười nói, chính là cái cười kia thấy như thế nào chua sót, cho dù Cẩn Hiên biết, có năng lực sao, hiện tại vấn đề căn bản không phải Cẩn Hiên mà là nàng, là chính nàng tam tâm hai ý mới có thể làm cho Cẩn Hiên thống khổ như vậy, làm cho chính mình khó xử như vậy.

“Mạc Quân, tuy một chữ tình sẽ làm người thống khổ nhưng trẫm vẫn hy vọng ngươi không cần tái làm cho Cẩn Hiên nhận loại thống khổ này, hắn….” Chính Hiên lấy một bộ dáng từng trải đối Ngạo Quân khuyên nhủ, nhìn Ngạo Tuyết liếc mắt một cái, lại nói: “Năm đó Tình nhi đã làm cho hắn nhận quá nhiều đau khổ, lần này đừng làm cho hắn thống khổ một lần nữa, được không?” nói xong lời cuối cùng, ngữ khí lại có điểm khẩn cầu, hắn hiện tại không phải lấy thân phận hoàng đế cùng Ngạo Quân nói mà là lấy thân phận nhị ca Cẩn Hiên khuyên nàng, hắn biết tình yêu dùng hoàng quyền là cưỡng bức không được.

Ngạo Quân quay đầu nhìn Chính Hiên liếc mắt một cái, lại nhìn Ngạo Tuyết liếc mắt một cái, hai người đều là vẻ mặt chờ mong nhìn nàng, qua rất lâu ssau, lâu đến Ngạo Tuyết cùng Chính Hiên nghĩ rằng nàng sẽ lấy trầm mặc đáp lại, Ngạo Quân thế này mới chậm rãi thở dài nói: “Nếu thế giới này có hai Lăng Ngạo Quân thật tốt, ta không nghĩ Cẩn Hiên thống khổ, thật sự không nghĩ, nhìn hắn thống khổ tâm ta cũng rất đau, nhưng ta lại không thể làm cho một người khác thống khổ, ta nợ hắn rất nhiều, nghĩ đến vẻ mặt hắn thống khổ tâm ta cũng sẽ rất đau, ta không biết nên làm cái gì bây giờ? Tuyết, ngươi có thể nói cho ta biết nên làm cái gì bây giờ? Tuyết….” Nói xong lời cuối cùng, Ngạo Quân nhưng lại nói không thành câu, hai hàng thanh lệ chậm rãi chảy xuống, áp lực lâu như vậy rốt cuộc bạo phát, tâm là không thể ức chế đau, giờ khắc này nàng trông yếu ớt như vậy, vô lực như vậy giống cái tiểu hài tử không thể về nhà, thiên địa mờ mịt, cũng không biết nên đi về đâu.

“Quân, thì ra ngươi….” Ngạo Tuyết lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, đầu tiên là không thể tin trừng lớn hai mắt nhìn Ngạo Quân, tiếp theo chỉ có thể vô lực thở dài, đem Ngạo Quân yếu ớt ôm trong lòng, nhẹ nhàng mà vỗ về nàng, Quân, đường muội của nàng nhìn nàng cường như vậy, kỳ thật có thời điểm yếu ớt.

Thì ra đây là nguyên nhân Quân vẫn tránh Cẩn Hiên, tam giác tình yêu chết tiệt, tương tự lúc trước nàng cùng Chính Hiên, Cẩn Hiên! Không thể tưởng được Cẩn Hiên nhưng lại gặp gỡ, mà lần này đối tượng là đường muội của nàng, ha ha…. Cỡ nào châm chọc a! thực hoài nghi Cẩn Hiên đời trước có phải hay không đắc tội tổ tiên Lăng gia, mà lần này tựa hồ Cẩn Hiên có điểm thảm hại hơn, Quân trong lòng thế nhưng đồng thời có hai người, này đối với nàng không hiểu tình cảm mà nói càng thêm loạn một đoàn, Cẩn Hiên cùng cái kia cùng yêu Quân, liền nhất định hội thống khổ, Quân nàng ai cũng không đành lòng tổn thương, đến cuối cùng nhất định ba người đều bị tổn thươg, nàng lài nên như thế nào giúp bọn hắn đây? Chính là hắn trong miệng Quân là ai? Trong lòng Quân Cẩn Hiên cùng hắn rốt cuộc ai quân trọng hơn?

Chính Hiên nhìn Ngạo Quân trong lòng Ngạo Tuyết yếu ớt như thế trong lòng cũng là không khỏi thở dài: thiên hạ đệ nhất quân sư Mạc Quân công tử là thần nhân, vận trù màn trướng, quyết thắng ngàn dặm, trí cái thiên hạ, thông kim bác cổ, trong thiên hạ không người có thể địch nhưng lại có ai ngờ, nàng kỳ thật chính là nữ tử vì tình mà yếu ớt đâu? Cẩn Hiên xem ra ngươi ở trên đường tình nhất định bị thương, chính là không biết ngươi có thể thủ vân khai kiến nguyệt minh không?

“Quân, làm sao vậy?” ngạo Tuyết nhìn nàng đột nhiên rời đi ôm ấp, lại khôi phục vẻ mặt đạm mạc lạnh lùng nghi hoặc hỏi.

“Có người đến.” Chính Hiên thay Ngạo Quân đáp.

Quả nhiên chỉ chốc lát sau, một quản gia nhìn thập phần khôn khéo đối Chính Hiên, Ngạo Tuyết quỳ nói: “Nô tài tham kiến Hoàng thượng, hoàng hậu!”

“Đứng dậy đi!” Chính Hiên thản nhiên nói, quản gia kia từng là công công trong cung, Ngạo Tuyết thấy hắn làm người khôn khéo lão luyện lại trung hậu thành thật nên cho hắn đến phủ thái phó làm quản gia, Ngạo Quân cũng không biết quản công việc, trong phủ sở hữu mọi chuyện đều là hắn xử lý nhưng thật ra quản lý đều tốt.

“Tạ hoàng thượng.” Quản gia đứng lên cung kính nói, lại đối Ngạo Quân nói: “Đại nhân, bên ngoài có người cầu kiến.”

“Không gặp.” Ngạo Quân thẳng tắp lạnh lùng trả lời, nhất định lại là người cầu thân, những người đó tin tức thật linh thông! Nàng vừa vào phủ thái phó ngày hôm sau lập tức còn có một đống bà mối tới cửa, nói vì thiên kim tiểu thư nào đó cầu hôn, kết quả đều bị hàn khí của nàng cấp đông lạnh không dám nói thêm câu nào, ngượng ngùng chạy trối chết, nghĩ đến rốt cục có thể yên lặng, không thể tưởng được những người đó thật đúng là không đạt mục đích không từ bỏ, ngày thứ ba vẫn đến hơn nữa người đến càng nhiều, cuối cùng thế nhưng ngay cả đại thần này đều tự mình tới cửa, nhưng là trừ bỏ ngày hôm sau nàng một lân đều không có tái xuất hiện tại trước mặt những người kia, tất cả đều cho quản gia xử lý, nhưng là những người này vẫn là mỗi ngày đúng giờ tới cửa đưa tin, bọn họ không phiền nàng đều phiền, hiện tại lại tới.

“Ách? Nhưng là người lần này tự xưng là bằng hữu đại nhân.” Quản gia bị Ngạo Quân đông lạnh, run lên một chút, cuối cùng vẫn là kiên trì nói.

“Bằng hữu? Tuấn Hạo?” Ngạo Quân cau mày hỏi ngược lại, chẳng lẽ là hắn?

“Ân, hắn tự xưng là Đông Phương Tuấn Hạo.” Quản gia đáp chi tiết.

“Thật là Tuấn Hạo, mời hắn tới đây.” Ngạo Quân trong lòng vui vẻ, trên mặt biểu tình dịu đi không ít, bởi vì Cẩn Hiên, nàng nửa tháng chưa ra khỏi phủ nửa bước, tự nhiên không gặp lại Tuấn Hạo, không thể tưởng hắn nhưng lại tìm tới nới này.

“dạ.” Quản gia đối Ngạo Quân cung kính nói, xoay người rời đi.

“Đông Phương Tuấn Hạo? Thiên hạ đệ nhất phú thương Đông Phương sơn trang trang chủ Đông Phương Tuấn Hạo?” chính Hiên nhíu nhíu mày lẩm bẩm nói, người này nắm giữ toàn bộ một phần ba tài phú Long Hiên hoàng triều, là cái nhân tài hiếm có, nhưng đồng thời cũng là cái công tử cả ngày lưu luyến bụi hoa, làm người phong lưu đa tình, ‘Hắn’ trong miệng Mạc Quân sẽ không là hắn đi! Lấy thủ đoạn hắn đối nữ nhân chỉ cần hắn coi trọng nữ nhân, không có một người không yêu thượng hắn.

“Quân, Đông Phương Tuấn Hạo kia sẽ không là người khác trong lòng ngươi đi?” Ngạo Tuyết hỏi ra nghi hoặc trong lòng Chính Hiên.

“Không phải, hắn là bằng hữu mới của ta, Tuyết có hứng thú nhìn thấy hắn sao?” Ngạo Quân cười hỏi.

Ngạo Tuyết còn không có trả lời, Chính Hiên liền một phen kéo tay Ngạo Tuyết nói: “Tuyết, bằng hữu Mạc Quân đến đây, chúng ta cũng không tiện quấy rầy, về cung trước đi!” nói giỡn, hắn cũng không muốn cho nam tử phong lưu Đông Phương Tuấn Hạo kia thấy Tình nhi.

Ngạo Tuyết còn muốn nói cái gì, nhưng bị Chính Hiên đột nhiên ôm thắt lưng nhảy lên, liền biến mất trước mắt Ngạo Quân.

Ngạo Quân nhìn bọn họ biến mất cười: tỷ phu đối Tuyết dục vọng giữ lấy đúng thật là cường a! ha ha….

“Chuyện gì làm cho Ngạo Quân cao hứng như vậy?” một thanh âm sang sảng quen thuộc bỗng dưng vang lên, lời còn chưa dứt một thân ảnh màu lam nhạt đã đi tới trước mặt Ngạo Quân, ý cười trong suốt nhìn nàng, trong mắt lóe sáng.

“Bởi vì Tuấn Hạo đến a!” Ngạo Quân nhìn chăm chú vào gương mặt tuấn lãng trước mắt, tâm tình thoải mái mà vui đùa, xoay người ngồi xuống bàn đu dây,mỉm cười nhìn Đông Phương Tuấn Hạo, không biết vì cái gì, đối với tân bằng hữu chỉ thấy quá hai lần này chỉ cần hắn sang sảng cười, nhìn hắn tuấn lãng như gió, tiêu sai vô câu tâm tình sẽ thần kỳ tốt, vừa mới còn vẻ lo lắng lập tức giống như gặp được ánh mặt trời tràn ngập, nàng thực thích ở cùng một chỗ với hắn.

Khi Ngạo Quân xoay người, Đông Phương tuấn Hạo ánh mắt tràn ngập yêu say đắm gắt gao đuổi theo nàng, nửa tháng tưởng niệm hóa thành một cái liếc mắt thật sâu.

“Hừ, ngươi gạt người, nếu ngươi thật sự cao hứng nhìn thấy ta, kia vì cái gfi lâu như vậy đều không đến sơn trang tìm ta, thậm chí ngay cả tên thật cũng chưa nói cho ta biết?” Đông Phương Tuấn Hạo hừ lạnh một tiếng, phiết quá mặt giống như đang sinh khí ủy khuất nói, kỳ thật hắn là không nghĩ Ngạo Quân nhìn đến bộ dáng đỏ mặt của hắn, nhưng tâm hắn vẫn nhịn không được mãnh liệt thoát ra, giống như muốn phá thể chui ra.

Từ sau khi từ biệt Yên Vũ lâu, lòng hắn tràn đầy thân ảnh màu trắng tuấn dật, đạm mạc của nàng, tự cao tự đại, cười to thất thường của nàng, mĩ của nàng, hết thảy hết thảy của nàng… như thủy triều, ngày đêm tra tấn hắn, mặc kệ hắn cùng nữ tử khác thân thiết hay ở sơn trang xử lý công vụ thân ảnh của nàng luôn khắc hiện trong đầu hắn, làm cho hắn đối chuyện gì, bất luận kẻ nào đều không khơi dậy nửa điểm hứng thú, ngay cả Yên Vũ lâu hắn thích nhất đều thật lâu không đi, bằng hữu hắn đều nói hắn nhất định bị bệnh, hắn là bị bệnh tương tư, tương tư bệnh, ha ha…. Thật sự là buồn cười! Nghĩ đến trước đây hắn vô tâm chưa từng yêu nữ nhân nào, cũng không nghĩ. Từ lúc lần đầu nhìn thấy Ngạo Quân một khắc kia tâm hắn đã không thuộc về hắn nữa, vì nàng hắn không thể vô tâm trêu hoa nghẹo nguyệt, vì nàng hắn phải trả giá bằng cách quên đi dục vọng, vì nàng hắn không hề còn là Đông Phương Tuấn Hạo phong lưu.

Nhưng hắn đợi nhiều ngày, lại thủy chung không thấy nàng đến, đi Cẩn vương phủ tìm nàng lại bị báo cho biết trong phủ cũng không có người tên Lăng Ngạo Quân, nàng giống như phù dung sớm nở tối tàn không thể tìm thấy, kia hắn một khắc trong mộng, hắn cũng không biết như thế nào cho phải, cho tới bây giờ chỉ cần chuyện hắn muốn làm không có chuyện làm khó được hắn, nhưng giờ khắc này hắn hoàn toàn mất phương hướng, hắn nên đi đâu mà tìm nàng? Chẳng lẽ hắn nhất định không có bắt đầu đã thất bại sao? Không, không có khả năng, cho dù là chân trời góc bể hắn cũng nhất định phải tìm được nàng, hắn yêu nàng thật sâu yêu thượng, có thể không luận hắn phái ra bao nhiêu người lại vẫn như cũ không thấy trong thiên hạ, một ngày, một ngày, hai ngày, ba ngày…. Ngày một ngày trôi qua hắn một ngày thất vọng.

Ngay tại hắn nghĩ đến nàng khả năng căn bản là đã không ở kinh đô, hắn nghe được chuyện có liên quan đến Mạc Quân kia, cái kia thiên hạ đệ nhất quân sư, truyền thuyết Mạc Quân công tử áo trắng phiêu phiêu, tuấn mỹ vô song, tuyệt mỹ dung mạo làm cho thiên địa lâm vào thất sắc, truyền thuyết Mạc Quân công tử tài hoa hơn người, trí tuệ hơn người, có được khí chất thiên thần, truyền thuyết Mạc Quân công tử không thích nói cười, truyền thuyết…. Sở hữu có liên quan đến Mạc Quân hết thảy đều là truyển thuyết, đều làm cho hắn bất giác cả kinh này nói không phải Mạc Quân rõ ràng là Ngạo Quân thôi! Lại nghĩ tới Cẩn vương đối nàng, lại nghĩ tới nàng vẫn đều mặc nam trang. Lại nghĩ tới nàng nói nàng ở Cẩn vương phủ mà khi đó chiếu theo hăn biết khách nhân Cẩn vương phủ chỉ có một người, chẳng lẽ Ngạo Quân chính là Mạc Quân…. Quả nhiên, dưới sự điều tra của hắn, Ngạo Quân trong lòng hắn chính là đươcg kim thiên hạ đệ nhất quân sư Mạc Quân công tử, tin tức này làm cho hắn vừa mừng vừa sợ vừa giận lại vừa kinh, kinh là hắn tối bội phục Mạc Quân công tử nhưng lại chính là Ngạo Quân là một cái nữ tử, hỉ là hắn rốt cuộc tìm được nàng, giận là nàng ngay cả danh tính thật cũng không nói cho hắn, sợ là thiên hạ vĩ đại như vậy trong lòng sẽ có hắn sao? Hắn có thể được lòng của nàng sao?

“Vậy ngươi nghi oan cho ta, Lăng Ngạo Quân nới là tên thật của ta, mà Mạc Quân là tên giả mà thôi.” Ngạo Quân một bộ ngươi đừng oan uổng ta biểu tình cười nói.

“Thật sự?” Đông Phương Tuấn Hạo đã điều chỉnh tâm tình, quay đầu đến không tin nhíu mày noi. Trong lòng lại nhân những lời này mà vui vẻ không thôi.

“Thật sự.” Ngạo Quân còn gật đầu khẳng định.

“Vậy được rồi! Ta tha thứ ngươi, ha ha…. Không thể tưởng được, ta Đông Phương Tuấn Hạo có thể cùng thiên hạ đệ nhất quân sư Mạc Quân công tử trở thành bằng hữu, thật là vinh hạnh a!” Đông Phương Tuấn Hạo khoa trương cười lớn nói, muốn làm quái động tác biểu tình, làm cho Ngạo Quân cũng cười khẽ ra tiếng, thanh âm như mèo con không ngừng mà gãi tâm vốn đã mẫn cảm của Đông Phương Tuấn Hạo, làm cho hắn hai tay không ngừng mà nắm nhanh lại, trong cổ họng không ngừng mà nuốt khan, hạ phúc dâng lên một cỗ nhiệt lưu quen thuộc, bất giác cả kinh, âm thầm áp chế ý tưởng không nên có, trong lòng không ngừng mà mắng thầm chính mình không nên như thế với thần tiên như nàng, cho tới bây giờ bên người hắn không thiếu nữ nhân, không thể tưởng được có một ngày nhưng lại vì đối với một nữ tử sinh ra dục vọng.

“Tuấn Hạo ngươi làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Ngạo Quân nhìn Đông Phương Tuấn Hạo vẻ mặt ẩn nhẫn, còn có cái trán xuất hiện mồ hôi, lo lắng hỏi, đi đến phía trước tay liền sờ trán Đông Phương Tuấn Hạo, lầm bầm nói: “không phát sốt?”

“Ngạo Quân….” Đông Phương Tuấn Hạo một tay bắt lấy Ngạo Quân kéo vào lòng, thâm tình kêu, gắt gao ôm Ngạo Quân, giống như phải dung nàng tiến vào cơ thể mình. Lúc Ngạo Quân tiêu sái tiến đến làm cho mùi thơm đặc hữu trên người nàng không ngừng mà đánh vào cảm quan của hắn, làm cho hắn cơ hồ dùng hết tinh lực đi khống chế thần chí chính mình miễn cưỡng không chế chính mình muốn hung hăng ôm nàng, nói ra tình yêu tràn ngập trong lòng. Nhưng sở hữu lý trí khi bàn tay non mềm sờ lên trán hắn liền hoàn toàn hỏng mất, liều lĩnh đem người yêu thương ôm lấy, tức thì trong lòng cảm thấy tràn đầy, giống như chỉ cần ôm nàng hắn đã thỏa mãn.

Hắn quyết định hôm nay hắn sẽ cùng Ngạo Quân nói rõ, hướng nàng nói ra tình yêu của hắn, chính là hắn nói còn chưa nói ra, Ngạo Quân đã mở miệng trước chính là không thể tưởng được những lời này lại thiếu chút nữa làm cho một tranh niên sớm thệ.

“Tuấn Hạo, có phải cảm thấy rất lạnh hay không? Như thế nào không mặc nhiều quần áo?” Ngạo Quân trong lòng Đông Phương Tuấn Hạo ngẩng đầu. Nháy mắt to, giọng có điểm trách cứ nói, ở chỗ nào đó bên ngoài xuất hiện hai tiếng ‘bang bang’, có hai cái thanh âm trọng vật ngã xuống.

“Ách?” Đông Phương Tuấn Hạo trực tiếp trợn trắng mắt, thiếu chút nữa liền té xỉu, lời muốn nói nói không nên, ngây ngốc một lúc cuối cùng lại hóa thành lắc đầu cười khổ: Nàng đây là cự tuyệt hắn sao? Coi nàng thông minh, nhất định liền nhìn ra tình yêu của hắn, cũng biết hắn muốn nói cái gì, cho nên mới hội nói lời nói khó hiểu như vậy, theo lời nàng cười cười nói: “Đúng vậy! Có điểm lạnh, ngươi trên người thật đúng là ấm, đều luyến tiếc không buông.” Trong lòng lại bổ sung một câu: cho dù người cự tuyệt, ta cũng sẽ không buông tay, ta sẽ khiến ngươi yêu ta.

“Ha ha…. Bởi vì trên người ta có bảo vật nga!” Ngạo Quân giống như thực giống như giả cười nói, xoay người cầm lấy một bên áo choàng, phi trên người Đông Phương Tuấn Hạo, còn săn sóc hắn, nàng sử dĩ dám ở trời đông giá rét đứng nơi này mà không phải ổ chăn còn không phải bởi trên người nàng có ‘ấm điều hòa’ tự động kia sao, kia thật đúng là bảo vật!

Kỳ thật Đông Phương Tuấn Hạo nghĩ sai lầm rồi, Ngạo Quân là thật nghĩ đến hắn như vậy đột nhiên ôm nàng là vì hắn cảm thấy lạnh, hơn nữa tự giác đem hắn vừa mới ẩn nhẫn cho rằng là vì lạnh, nhưng lại ngượng ngùng không nói, mà luôn luôn chịu đựng không cho chính mình phát run, nàng mặc dù thông minh nhưng nàng vẫn là Ngạo Quân tình yêu ngu ngốc, đối với Cẩn Hiên còn có Gia Luật Ưng nàng cũng là khi bọn họ nói rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn, không hề che dấu biểu tình động tác tràn ngập yêu say đắm mới hậu tri hậu giác biết. Khi bọn họ không nhịn được nữa thông báo nàng mới ý thức được thâm tình họ dành cho mình, cho nên nàng căn bản là không có khả năng theo động tác nét mặt Đông Phương Tuấn Hạo biết hắn đối nàng thâm tình mà uyển chuyển cự tuyệt hắn đâu?

“Bảo vật? Ha ha…. Với ta mà nói, ngươi chính là bảo vật tốt nhất thiên hạ.” Đông Phương Tuấn Hạo lấy bộ dáng công tử phong lưu ngả ngớn đối Ngạo Quân nói, nhưng nhìn chăm chú thâm tình vào đôi mắt Ngạo Quân lại biểu thị công khai những lời này chính là suy nghĩ trong lòng hắn.

“ha ha…. Thật sự là miệng lưỡi trơn tru,ngươi có phải đã lừa rất nhiều cô gái?” Ngạo Quân cười nói, cùng Tuấn Hạo cùng một chỗ nàng tựa hồ nở nụ cười rất nhiều, hắn tổng có thể làm cho nàng cười.

“oan uổng! Thật sự là tháng sáu không sương a!” Đông phương Tuấn Hạo mặt suy sụp, một bộ bị người nghi oan, khóc hô, còn thực cố gắng cho vài giọt nước mắt, thật như là bị bà bà oan uổng tiểu tức phụ, tuy rằng Quân tạm thời cự tuyệt hắn, nhưng hắn sẽ không tha, hắn hội vẫn ở bên nàng, mang hạnh phúc cho nàng, không làm cho nàng khó xử, mất hứng, hắn hội chờ, đợi cho nàng chấp nhận hắn mới thôi.

“Ha ha…. Tuấn Hạo người không đi diễn trò thật sự rất đáng tiếc, ha ha….” Ngạo Quân bị Đông Phương Tuấn hạo làm cho vui vẻ nở nụ cười, tạm thời đem Cẩn Hiên cùng Gia Luật Ưng ném đến sau đầu, tâm tình lập tức tốt lên, nửa tháng nay, lần đầu tiên thiệt tình bật cười không mang theo một chút chua sót cười.

“Tốt! Ngươi dám cười ta, xem ta như thế nào thu thập ngươi….” Đông Phương Tuấn Hạo giả bộ tức giận một tay xoa thắt lưng, một tay chỉ vào Ngạo Quân hô, rất giống mẫu dạ xoa nói xong liền hướng Ngạo Quân công kích, muốn đánh vào điểm yếu của nàng.

“ha ha….” Ngạo Quân cười chạy nhanh, không cho hắn đụng tới nàng, nàng nhưng rất sợ nhột sao hắn biết được? Ô ô…. Nếu hắn lần nào đến đều dùng chiêu này kia nàng chẳng phải chỉ có chịu thiệt.

Đông Phương Tuấn Hạo vừa thấy Ngạo Quân né tránh, lại công đi qua sang sảng tiếng cười, cúi đầu tiếng cười tràn ngập toàn bộ phủ thái phó, trầm tĩnh trong phủ tựa hồ trở lên sinh động.

Bên ngoài lưỡng đạo thân ảnh nhìn hai người chơi đùa, bất mãn hừ một cái xoay người biến mất trong phạm vi phu thái phó.