Quân Sư Vương Phi

Quyển 1 - Chương 41: Kế ly gián




Gió lạnhthấu xương vù vù phất qua, thực lạnh a! Thời tiết lạnh như thế còn phảira ngoài, thật sự là muốn lấy mạng của nàng, thật nhớ máy điều hòa củathế kỷ hai mươi mốt, y phục giữ ấm cao cấp…… Khoa học kỹ thuật cổ đạithật sự là quá lạc hậu, nhất là trong thời kỳ chiến tranh này, quả thựclàm người khác không sống nổi!

Ngạo Quântựa vào thân cây trên ngọn núi nhỏ, nhìn như tao nhã tùy ý thưởng thứccảnh núi non mờ mịt, kỳ thật trong lòng lại không ngừng oán giận , nếuđể người khác nghe thấy những lời trong lòng nàng , cam đoan tất cả mọingười lập tức té xỉu, đường đường “Thiên hạ đệ nhất quân sư” lãnh khốclạnh nhạt lại thầm oán thời tiết rất lạnh.

“Ai! Thậtsự là lạnh a! Thật nhớ canh nóng của Oánh nhi a!” Thấy mục tiêu vẫn chưa xuất hiện, Ngạo Quân rốt cục nhịn không được rùng mình một cái, thởdài, hồi tưởng món canh của Nguyệt Oánh.

Nguyệt Oánh biết nàng sợ lạnh, cho nên mỗi ngày đều vì nàng chuẩn bị một chén canhnóng, rất ngon, lại ấm áp vô cùng, quả thực tốt hơn so với máy điềuhòa…… Nhưng, kể từ sau khi đánh Nguyệt Oánh một bạt tay, Oánh nhi cũngkhông để ý tới nàng nữa , ngay cả gặp cũng không thèm gặp, đáng thươngcho nàng không chỉ không có đồ ăn ngon, ngay cả canh cũng không có màuống, cũng không có người chuẩn bị quần áo cho nàng, nàng vốn không phải là người có thể tự chiếu cố mình, hiện tại không có Oánh nhi, cuộc sống quả thực khổ sở a! Tất cả đều tại Ngọc nhi , làm hại nàng thảm như vậy, hừ……

Đang ở suynghĩ miên man, mục tiêu đã xuất hiện , Ngạo Quân vẫn như cũ duy trì tưthế ban đầu, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời, trên tay không biết khi nàođã có khối ngọc bội.

“Quân sư,tại sao lại ở đây một mình?” Mục tiêu, không, Lý tướng quân đi tới trước mặt Ngạo Quân, mặt không chút thay đổi hỏi, không kiêu ngạo không xuanịnh, mặt bình tĩnh cũng làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc, chínhlà cặp mắt lóe ra tinh quang kia không dấu vết nhìn vật trên tay NgạoQuân.

“Nhàn rỗinhàm chán, đi ra ngoài một chút.” Ngạo Quân lạnh nhạt mà lại ngắn gọnnói, nhìn cũng không nhìn người tới liếc mắt một cái, tựa hồ thực khôngmuốn nói chuyện với người tới, tay lại cố ý vô tình vuốt ve ngọc bộitrên tay, quả nhiên là người thích hợp làm gián điệp, nếu không phải đãsớm biết thân phận của hắn, chỉ sợ ngay cả nàng cũng sẽ bị hắn lừa gạt,chẳng trách, ẩn trong quân lâu như vậy, không coi Cẩn Hiên vào đâu lâunhư vậy, cũng không bị người phát hiện, nếu ở thế kỷ hai mươi mốt, tuyệt đối là một điệp viên xuất sắc.

Lý tướngquân tên thật là Lí Thương, ba năm trước đây, vốn là một tiểu binh trong quân, sau lại bởi vì dũng mãnh thiện chiến, lập hạ không ít chiến công, được Cẩn Hiên đề bạt làm tướng quân, là người thông minh cẩn thận, mặcdù không thường nói chuyện, nhưng đối với người trung nghĩa có lễ, CẩnHiên đã sớm hoài nghi trong doanh có gian tế, chính là không thể ngờ lại là hắn.

Lí Thươngcũng không để ý thái độ Ngạo Quân đối với hắn, tùy ý đứng ở một bên,cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một lát sau, lại cúi đầu, nói với Ngạo Quân: “Quân sư là huynh đệ trong quân, quân sư vì hiểu lầm đó mà phiềnnão sao?”

Ngạo Quân vẫn như cũ cũng không quay đầu lại cười lạnh nói:“Hiểu lầm? Lý tướng quân cho rằng đó là hiểu lầm sao?”

Lí Thươnglàm bộ như không phát hiện Ngạo Quân cười lạnh, vẫn như cũ sử dụng tiếng nói trầm thấp nói:“Mạt tướng biết quân sư không phải người như vậy.”

Nghe một chút, ngữ khí là cỡ nào khẳng định, nghe kĩ hơn, là cỡ nào làm cho người ta cảm động a!

Nhưng người nào đó lại cười lạnh một trận lớn hơn nữa, gần như lãnh khốc nói:“Người như vậy? Trọng sắc khinh bạn? Trầm mê nữ sắc? A, Lý tướng quân sai lầmrồi, bản quân sư chính là người như vậy.”

Lí Thươngđại khái không nghĩ tới Ngạo Quân hội nói như vậy, nhất thời nghẹn lời,không biết nói gì, tựa hồ lại không nghĩ, tùy tiện tìm một đề tàinói:“Quân sư đang nhìn cái gì vậy?”

Hoàn hảo,sẽ không nói linh tinh kiểu như ‘Hôm nay thời tiết tốt lắm’. Ngạo Quânlựa chọn trầm mặc, tựa hồ không nghe thấy những lời nói của hắn, vẫn như cũ nhìn những đám mây cuốn xa trên bầu trời.

“Quân sưthực chán ghét mạt tướng sao?” Lí Thương thấy Ngạo Quân nhìn như khôngthấy, không chút nào nổi giận, không ngừng cố gắng nói.

“Khôngphải.” Sau khi Ngạo Quân nói hai chữ đó, lại trầm mặc , không phải nóikhông thích nói chuyện sao? Ta thấy ngươi cũng đã quá nhiều lời rồi ,lâu như vậy còn không vào đề chính, bất quá cũng có thể thấy được ngườinày quả thật cẩn thận, cẩn thận, đáng tiếc a! Thấy được tính nhẫn nạicủa hắn tốt hơn so với Ngạo Quân.

“Ngọc bội trên tay Quân sư nhìn thật đẹp.” Cuối cùng Lí Thương cũng vào đề, nhìn t ngọc bội rên tay Ngạo Quân tán thưởng nói.

Rốt cục đãvào đề chính, Ngạo Quân chậm rãi thu hồi ánh mắt nhìn xa xăm, quay đầu,nhìn Lí Thương liếc mắt một cái, tiếp theo đưa tay cầm ngọc bội lên,chậm rãi cọ xát, dường như đó là một bảo bối vô cùng trân quý.

Thấy độngtác và vẻ mặt của Ngạo Quân, Lí Thương ánh mắt chợt lóe, lại nói:“Quânsư thực thích khối ngọc bội này! Chi bảo gia truyền?”

“Quà tặngcủa một vị bằng hữu .” Ngạo Quân nhìn khối ngọc, dường như đang thưởngthức, lại như đang lâm vào trầm tư nói. Vật gia truyền? A, nàng cũngkhông tin hắn không biết vật này là của Gia Luật Ưng , cho dù không phải là của Gia Luật Ưng , cũng nhất định biết đây là vật của hoàng tộcThương Liêu.

“Bằng hữu?” Thanh âm trầm ổn đột nhiên đề cao không ít, như là kinh ngạc, nhận được ánh mắt Ngạo Quân nhìn qua, rất nhanh lập tức yên tĩnh, ho nhẹ mộttiếng nói:“Khụ…… Khối ngọc bội này thoạt nhìn giá trị không nhỏ, quân sư và vị bằng hữu kia cảm tình nhất định tốt lắm? Hắn mới có thể đem ngọcnày tặng cho quân sư.”

Khối ngọcnày, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra là vật Thái tử yêu thích nhất, là vật tùy thân, như thế nào lại ở trên tay quân sư? Cũng vì nghi vấn này, hắn mới tới đây, không nề hà phiền phức bắt chuyện với y, y nói khốingọc bội này là bằng hữu tặng , chẳng lẽ theo những như lời y nói bằnghữu là Thái tử? Điều đó không có khả năng a! Thái tử diệt thôn của y, yđến đây là vì đả bại Thái tử, như thế nào có thể là bằng hữu của Thái tử đâu? Mà nếu y và Thái tử là bằng hữu, lại vì cái gì giúp Âu Dương CẩnHiên đối phó Thái tử? Nếu người y nói không phải là Thái tử, vậy ngườikia là ai, ai có thể lấy đi khối ngọc bội này từ trên tay Thái tử?

“Chúng tachẳng qua gặp mặt được hai lần mà thôi, chưa nói tới có cảm tình gì haykhông, hơn nữa……” Nói đến đây, Ngạo Quân cố ý ngừng một chút, thấy LíThương mặt lộ vẻ chờ đợi, thế này mới giống như bất đắc dĩ thở dàinói:“Hơn nữa, trước mắt, chúng ta thân phận coi như là địch nhân!”

Địch nhân? Chẳng lẽ thật là Thái tử?

“Chỉ gặpmặt hai lần, lại là địch nhân, quân sư dựa vào cái gì còn nói là bằnghữu?” Tuy rằng trong lòng chấn kinh không nhỏ, nhưng ở ngoài mặt vẫn làbất động thanh sắc hỏi.

“Bằng hữukhông quan hệ đến số lần gặp mặt, không quan hệ thân phận, địa vị quyềnthế, bằng hữu chính là một loại cảm giác, cảm giác đúng rồi, lần đầu gặp mặt cũng có thể trở thành bằng hữu tốt nhất, địch nhân có thể trở thành tri kỷ, nếu cảm thấy không hợp nhau, ở chung cả đời cũng chỉ là hai kẻghét nhau mà thôi.” Ngạo Quân giống như đại sư thiện ý giảng giải, chỉthiếu là không rung đùi đắc ý .

“Những lờicủa quân sư thật sự là lời lẽ chí lý a! Một buổi nói chuyện với quân sư, còn hơn mười năm đèn sách.” Lí Thương thiệt tình tán thưởng nói. Y thật sự nói ra tiếng lòng của hắn, hắn giao kết bằng hữu đều là chiếu theotâm mình mà làm, không quan hệ thân phận địa vị, tựa như đối với cáctướng quân trong quân doanh Long Hiên này, tỷ như Ngụy Tử Tề, Triệu ChiDương, hắn vẫn thiệt tình coi bọn họ là bằng hữu, cho dù tương lai, bọnhọ sẽ ở trên chiến trường đao kiếm tang thương, ít nhất giờ khắc này,bọn họ là bằng hữu, về sau ở trong lòng, bọn họ cũng vĩnh viễn là bằnghữu của hắn.

Ngạo Quânkhông nói, chỉ mỉm cười, nàng đang đợi câu kế tiếp của hắn, nàng mới đitiếp được a! Hiện tại hắn đã hoàn toàn đi theo những suy nghĩ của nàng.

Chính làNgạo Quân lại không biết, nàng mặc dù không lộ ra nụ cười mị hoặc kia,nhưng tại nơi nắng sớm chiếu rọi xuống này, mỉm cười của nàng đã đủ đẹpđến làm người ta hít thở không thông.

Hồi lâu, Lí Thương mới nói tiếp, chẳng qua lời nói tiếp theo, lại khiến cho Ngạo Quân thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

“Quân sư ngươi thật đẹp, nếu là nữ tử thì tốt quá.” Lí Thương hồn lìa khỏi xác ngây ngốc nói.

“Lý tướngquân.” Ngạo Quân mặt âm trầm, dùng thanh âm dưới 0 độ nói. Cái gì nếunàng là nữ tử thì tốt quá, nàng vốn chính là nữ tử hàng thật giá thật.

“A!” Chungquanh chợt xuất hiện không khí lạnh, làm Lí Thương không khỏi đánh runmột cái rắn chắc thật lạnh, cũng đưa hắn từ đông lạnh tỉnh lại, lấy lạitinh thần , thấy Ngạo Quân vẻ mặt âm hàn nhìn hắn, mới ý thức được chính mình vừa mới nói gì đó, vội vàng xin lỗi:“Thực xin lỗi, quân sư, mạttướng không có ý đó, chỉ là quân sư thật sự thật đẹp ……”

“Được rồi.” Ngạo Quân lãnh thanh ngắt lời.

“Khụ…… Thực xin lỗi!” Lí Thương xấu hổ ho nhẹ, lại nói xin lỗi, hắn biết một nam tử bị người ta nói mĩ, nói giống nữ tử, là ô nhục đối với người đó.

Thấy NgạoQuân không có phản ứng gì, Lí Thương lại đem đề tài dẫn dắt trở vềnói:“Quân sư, cầm khối ngọc bội này, là đang nhớ đến vị vừa là địch cũng vừa là bằng hữu kia sao?” Hắn hiện tại đã 90% khẳng định, bằng hữu mà y nói chính là Thái tử .

“Ta đang lo lắng cho hắn.” Thấy đề tài lại quay trở về, Ngạo Quân gọn gàng dứtkhoát nói, nói chuyện với gián điệp như vậy, thật sự rất mệt.

“Lo lắng?Không biết quân sư lo lắng cái gì?” Lí Thương thanh âm không trầm lại đề cao , quân sư lo lắng cho Thái tử vì cái gì? Chẳng lẽ Thái tử có nguyhiểm? Hay là Âu Dương Cẩn Hiên lại chuẩn bị đối phó Thái tử?

“Thánh Xích.” Ngạo Quân nhíu nhíu mày nói, thoạt nhìn là thật sự lo lắng vô cùng.

“ThánhXích? Quân sư là nói……” Lí Thương cả kinh kêu lên, nhưng nói chưa đượcmột nửa, cũng không nói tiếp, Thánh Xích, chẳng lẽ lại có liên quan tớiHuyết Hồn Thiên Can bát quái trận? Tối hôm qua sau khi báo cáo với Tháitử, Thái tử cũng không tỏ vẻ gì, có hoài nghi với những lời của Âu Dương Cẩn Hiên, dù sao lấy tâm cơ của Âu Dương Cẩn Hiên, rất có khả năng cố ý truyền ra tin tức như vậy.

“Theo nhưngươi nói cũng vô dụng, nếu có thể gặp hắn một lần thì tốt rồi, đángtiếc a! Mỗi lần đều là hắn tới tìm ta, ta cũng không có cách nào đi tìmhắn.” Ngạo Quân giống như bất đắc dĩ lại lo lắng vô hạn nói.

Lắc lắcđầu, xoay người, lập tức lướt qua bên người Lí Thương, mục đích đã đạtđược , vẫn nên nhanh chóng trở về ngủ đi! Dường như càng ngày càng lạnh , dù sao nàng cũng kết luận, những lời hôm nay hai người nói với nhaunhất định hội nhất ngũ nhất thập rơi vào tai Gia Luật Ưng, hắn sẽ rấtnhanh đến tìm nàng .

Quả nhiênkhông ngoài sở liệu, vừa đến ban đêm, thừa dịp Ngọc nhi không ở đây, một phi tiêu liền phi vào nội trướng của nàng, đến rồi, Ngạo Quân cười lạnh một cái, mở tờ giấy ra, mặt trên viết: Gặp tại chỗ cũ, Gia Luật Ưng.

Còn chỗ cũ, xem ra, hai người bọn họ cũng chưa quen biết lâu cho lắm, đã có căn cứ bí mật — chỗ cũ .

Ngạo Quânrất nhanh đi đến địa điểm chỉ định, thoạt nhìn, ‘Gặp mặt’ lần này thựckhẩn cấp, quả nhiên không ngoài sở liệu của nàng, Gia Luật Ưng sớm đãchờ ở đó, kỳ thật nàng đến bây giờ cũng không hiểu được, vì cái gì GiaLuật Ưng lại đối xử tốt với nàng như vậy, chẳng lẽ thật là vì muốn nàngđi ăn máng khác? Nhưng chỉ dựa vào hắn đường đường là Thái tử một quốcgia, muốn nhân tài nào mà không có, thế nào cũng phải là nàng? Trực giác cũng nói cho nàng biết nguyên nhân không chỉ là như vậy, hẳn là còn cómột nguyên nhân lớn hơn nữa, nhưng chính nàng cũng không rõ, nhưng mặckệ là vì nguyên nhân gì, tóm lại nếu hắn có ý đồ với nàng, nàng cũng sẽlợi dụng hắn, trước hết thu phục Thánh Xích rồi nói sau.

Vừa thấyNgạo Quân đúng hẹn mà đến, hơn nữa xem ra thực vội vã tới gặp hắn, GiaLuật Ưng không khỏi cao hứng giống như tiểu hài tử ngoắc mạnh tay, kỳthật sau khi Lí Thương đem những lời y nói nói cho hắn biết, hắn rất vui vẻ lại lo lắng, hắn không dám xác định đây có thật sự hay không, Quânthật sự là bằng hữu của hắn, thật sự lo lắng cho hắn, hắn thực ở tronglòng y giữ lấy một chỗ nhỏ nhoi.

“Gia Luật Ưng.” Ngạo Quân dẫn đầu chào hỏi nói.

“Quân,ngươi thật sự đến đây?” Gia Luật Ưng vui vẻ lôi kéo tay Ngạo Quân, trênmặt cũng không có nụ cười tà giả dối dĩ vãng, mà là tươi cười phát ra từ nội tâm đơn thuần thiệt sự, thật sự giống như là lần đầu tiên hẹn hò,nam sinh ngây ngô đang ở cửa rạp chiếu phim chờ bạn gái.

“Ân.” NgạoQuân khẽ lên tiếng, nhìn bộ dáng ‘Hoa chân múa tay vui sướng’ kia củaGia Luật Ưng, nàng đột nhiên cảm thấy chính mình thực tàn nhẫn, do nàngcó mục đích mới dẫn dụ hắn đến đây, mà hắn lại vì nàng mà đến, còn vuivẻ không thôi như thế, khi hắn biết hắn bị lừa, hắn hội như thế nào?

“Quân……” Thấy Ngạo Quân coi như thần du Thái Hư , Gia Luật Ưng kêu vài tiếng, trong lòng lại đoán: Y là đang lo lắng cho ta sao?

“Gia LuậtƯng, ngươi tìm ta có việc sao?” Ngạo Quân cuối cùng vẫn hạ quyết tâm ,cố ý hỏi, sự tình đến bước này, nàng không thể do dự, cho dù làm hắn bịtổn thương, nàng cũng phải làm như vậy, huống chi hắn là Thái tử, cảngày ở trong chỗ Âm mưu, bị người điều khiển và điều khiển người, vớihắn mà nói hẳn là như cơm bữa đi? Bị lừa không cam lòng nhất định sẽ có , cùng lắm thì bị hắn đánh một chút là tốt rồi, nhưng nàng suy nghĩ sailầm rồi, điểm ấy, về sau sẽ biết.

“Không,nghe nói là Quân muốn gặp ta, cho nên ta mới hẹn ngươi ra đây.” Gia Luật Ưng nói thẳng, cũng không sợ lấy sự thông minh của Ngạo Quân, hội đoánra Lí Thương là gian tế hắn phái tới.

“Ngươi làmsao biết được? Ta chỉ nói qua với Lí Thương, chẳng lẽ Lí Thương là người của ngươi?” Ngạo Quân ra vẻ kinh ngạc nói, nàng không thể ngờ được GiaLuật Ưng hội trực tiếp nói như vậy, điều này không phải sẽ để lộ thânphận Lí Thương sao? Thế nhưng lại hắn nói như vậy, vậy chỉ có thể theolời nói của hắn, mới không bị hoài nghi.

Gia LuậtƯng không nói chuyện, nhưng bộ dáng này rõ ràng chính là ở cam chịu ,hắn đã để lộ, để cho Quân biết chân tướng sự thật, y sẽ đi nói cho ÂuDương Cẩn Hiên? Vẫn nên giấu đi.

Ngạo Quângiống như tự hỏi, nhìn Gia Luật Ưng một chút, bình tĩnh nói:“ Chuyện LíThương, coi như ta chưa từng nghe qua, đêm nay ta muốn gặp ngươi, chủyếu là muốn nói với ngươi một chuyện rất trọng yếu.”

“Là chuyệnvề Huyết Hồn Thiên Can bát quái trận?” Gia Luật Ưng hỏi, sau khi LíThương bẩm báo với hắn việc này, hắn thực sự bị kinh hách, nhưng đối với chân tướng việc này còn hoài nghi, không phải không tin Thánh Xích hộilàm như vậy, mà là hoài nghi đối với những lời Âu Dương Cẩn Hiên, hơnnữa trên đời thực sự có trận pháp khủng bố như thế?

“Ân! Ngươilàm sao biết được?” Ngạo Quân gật đầu nói, nàng đương nhiên biết vì saohắn biết được, chính là lấy thông minh của Gia Luật Ưng, một chút sơ hởnho nhỏ, cũng sẽ bị hắn nhìn thấy.

“Lí Thươngnói , Âu Dương Cẩn Hiên đã đem việc này nói ra.” Gia Luật Ưng cười cườinói, tựa hồ đối với việc này không chút nào để ý, một lòng chỉ chuyênchú cho cầm bàn tay nhỏ bé của Ngạo Quân sờ lên cảm giác thật sự hảohảo, so với gì một nữ nhân còn xinh đẹp hơn, thật sự là làm người ta yêu thích không muốn buông tay.

“Ngươikhông tin?” Ngạo Quân thản nhiên nói, muốn rút tay về, tay nàng có gìđẹp chứ ? Hơn nữa hắn như thế nào có thể sờ tay nàng như vậy?

“Ta đối với những lời của Âu Dương Cẩn Hiên, có điểm hoài nghi.” Gia Luật Ưng nóithẳng, đem tay Ngạo Quân cầm càng chặt hơn, không cho y đào thoát, nếuđã nắm lấy , sẽ không buông tay .

“Vậy đốilời của ta nói?” Ngạo Quân hỏi ngược lại, nàng chỉ biết lấy cẩn thận của hắn, và cừu hận đối với Cẩn Hiên, sẽ không có khả năng dễ dàng chấpnhận như thế, cho nên nàng lại vì hắn chuẩn bị một liều thuốc mạnh, màmà liều thuốc mạnh kia chính là nàng.

“Nếu Quânthật là thiệt tình đối đãi, ta đương nhiên tin tưởng ngươi, chỉ tinngươi.” Gia Luật Ưng hồng mâu yêu dã thẳng tắp nhìn vào sâu trong đáymắt Ngạo Quân, muốn từ đó nhìn thấy ý nghĩ chân thật của Ngạo Quân.

Quả nhiên là Gia Luật Ưng thường xuyên bị vây trong âm mưu, rất khó đi tin tưởng một người.

“Ta đối đãi ới bằng hữu cho tới bây giờ đều là trăm phần trăm thiệt tình.” NgạoQuân kiên định nhìn lại hắn nói, trong lòng lại nói: Tuy nhiên, ngươi ta là bằng hữu, cũng là địch nhân, Cẩn Hiên mới là bằng hữu của ta.

“Ánh mắt là nơi không nói dối , ta tin tưởng ngươi.” Gia Luật Ưng nghe được đáp ánvừa lòng, vui vẻ cười ha ha, Lí Thương đem những lời Quân nói nói chohắn biết, Quân nói hắn là của bằng hữu y, Quân nói bằng hữu chân chínhkhông cần thân phận địa vị, bằng hữu chân chính là loại cảm giác, chínhlà, Quân, ngươi ta không phải là bằng hữu đơn giản như vậy, Gia Luật Ưng trong lòng kiên định thề với chính mình.

“Hảo, mộtkhi đã như vậy, ta nói cho ngươi, những lời Cẩn Hiên đều là sự thật,Huyết Hồn Thiên Can bát quái trận một khi thành hình, lực lượng khủng bố này, thật sự không phải ngươi có thể tưởng tượng được, ta dám khẳngđịnh, ngày trận pháp thành hình, Thánh Xích nhất định hội xuống tay vớingươi, sau đó, hắn nhất định hội diệt Thương Liêu quốc, và mục tiêu kếtiếp chính là Long Hiên hoàng triều, ngay sau đó, chính là toàn bộ thiên hạ.” Ngạo Quân nghiêm túc nói, lời này tuyệt đối là thật , chẳng quanói Thánh Xích hội xuống tay với hắn, trong đó còn có kế hoạch của nàng.

“Ngươi nóiđều là sự thật? Trong thiên hạ thật sự có trận pháp như vậy?” Gia LuậtƯng cũng thu hồi khuôn mặt tươi cười, bình tĩnh hỏi.

“Ân, ngươihẳn là tối rõ ràng Thánh Xích là loại người nào, kỳ môn độn giáp củaThánh Tiên Môn lợi hại nhất, mà Thánh Xích lại là môn chủ, hội ngườitrấn môn chi trận của Thánh Tiên Môn biết được trận này tuyệt không kỳquái, mà Thánh Xích là người tà ác như vậy, dùng Huyết Hồn pháp, cũng có tình lý bên trong, điểm ấy, ngươi hẳn là tối rõ ràng .”

“Ngươi nóiđúng vậy, hừ, trách không được……” Gia Luật Ưng suy nghĩ một chút, Quânnói rất hợp tình hợp lý, nhớ ngày đó, khi Thánh Xích giảng trận này chohắn, hắn liền cảm giác hắn là giảng một nửa lưu một nửa, hơn nữa khi hắn hỏi Thánh Xích vì sao phải lấy máu tươi của mấy vạn tướng sĩ ThươngLiêu quốc, Thánh Xích lại nói đến lúc đó, hắn sẽ biết. Hừ, thì ra là thế a!

“Quân,ngươi đã hiểu được trận này, vậy có thể có phương pháp giải quyết.” GiaLuật Ưng chân thành nhìn về phía Ngạo Quân nói, hắn không thể để ThươngLiêu quốc có chuyện, không thể để phụ hoàng có chuyện.

“Thiên Canbát quái trận, trước mắt, ta vẫn chưa nghĩ ra biện pháp phá giải, vềphần Huyết Hồn pháp? Có thì có, bất quá thành cũng bất thành, nhìn ngươi .” Ngạo Quân nhìn thật sâu Gia Luật Ưng liếc mắt một cái nói, cái dạnghiện tại này của hắn, tương tự như Cẩn Hiên ngày đó, kỳ thật hai ngườibọn họ đều có chung một điểm, chính là bọn họ đều thực yêu chính quốcgia của mình, cũng yêu chính người nhà của mình.

“Nhìn ta,lời này giảng như thế nào?” Gia Luật Ưng vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phíaNgạo Quân, giống như đệ tử hảo khiêm tốn thỉnh giáo.

“Huyết Hồnvốn là tướng sĩ Thương Liêu quốc biến thành , lúc này bọn họ còn lưu lại một chút ý thức, một khi thành hình, bọn họ mới hoàn toàn bị chi trậnkhống chế, cho nên ngươi……” Ngạo Quân tựa vào bên tai Gia Luật Ưng nóicho hắn biết phương pháp phá giải Huyết Hồn.

Theo NgạoQuân tới gần, từng trận mùi thơm tràn ngập cảm quan toàn thân của GiaLuật Ưng, làm dục vọng của hắn không ngừng tăng vọt, tay từng chút từngđặt lên thắt lưng của Ngạo Quân, bên tai nghe y kia thanh âm tuyệt vờidùng nói với hắn.

Ngạo Quânchuyên chú truyền thụ phương pháp phá giải Huyết Hồn lại đối với hànhđộng của Gia Luật Ưng không hề có cảnh giác, thẳng đến khi Gia Luật Ưngthanh âm tà mị ở bên tai nàng vang lên:“Ta sẽ làm theo những lời ngươinói, sau khi sự tình giải quyết xong, ta muốn ngươi đi theo ta, vĩnhviễn ở lại bên người ta, không rời.” Nói xong còn khẽ cắn lỗ tai NgạoQuân một chút, vừa lòng cảm giác được Ngạo Quân run rẩy.

“Gia LuậtƯng.” Phục hồi tinh thần lại Ngạo Quân đẩy mạnh Gia Luật Ưng ra, lại làcái loại cảm giác này, giống như khi Cẩn Hiên hôn môi nàng, Gia Luật Ưng cắn lỗ tai nàng một cái, toàn thân nàng liền trờ nên khô nóng kỳ dị,nhưng tựa hồ cảm giác lại có điểm không giống với Cẩn Hiên.

“Nhớ kỹ lời ta nói, ta đi trước.” Gia Luật Ưng khàn khàn nói, trên mặt một bộ ẩnnhẫn, tái thật sâu nhìn Ngạo Quân liếc mắt một cái, sau đó giống như cóquỷ đuổi theo phía sau, bay nhanh chạy vội về phía quân doanh của mình,hắn không nghĩ tại thời khắc này cưỡng bức Quân, cho nên hắn chạy nhanhtrở về để kiềm nén dục vọng.

Chỉ cònNgạo Quân lưu lại vẻ mặt kỳ lạ nhìn phía Gia Luật Ưng biến mất, chuyệngì vậy? Vừa nãy không phải nói hảo hảo sao? Hắn vừa mới nói…… A!

Hậu tri hậu giác Ngạo Quân thế này mới nhớ tới những lời Gia Luật Ưng vừa mới nói,hắn nói muốn nàng đi cùng hắn? Vĩnh viễn ở lại bên người hắn? Còn khôngrời xa? Này không phải là lời người yêu nói với nhau hay sao? Chẳng lẽhắn…… Yêu thượng nàng ? Không, không, nàng hiện tại là nam nhân giảdạng, hắn như thế nào có khả năng hội yêu thượng nàng đâu? Chẳng lẽ hắnlà bl [*], có bệnh thật sao? Hồi tưởng lại, hắn đối với nàng đủ loạikhông bình thường, còn có ngọc bội trân quý kia, nàng thân là ngu ngốcvới tình yêu, rốt cục mới tràn đầy cả kinh nhận ra, Gia Luật Ưng thật sự yêu thượng nàng ? Nhưng nàng tiếp cận hắn lại chỉ vì lợi dụng hắn.

Ngạo Quântrong lòng vô cùng buồn phiền đi về phía quân doanh Long Hiên, đối vớivấn đề Gia Luật Ưng thật sự yêu thượng nữ phẫn nam nhân như nàng haykhông, giảo nàng cả đêm đều ngủ không được, xem ra lại một đêm không ngủ , trời ạ! Không cần tái ngoạn nàng , trước một Âu Dương Cẩn Hiên đemnàng làm thế thân, lại đến một Gia Luật Ưng thích nam nhân, làm hại nàng yêu nhất ngủ phỉa mất ngủ, rõ ràng muốn giết nàng mà.

“Gia LuậtƯng, ngươi có ý tứ gì?” Gia Luật Ưng vừa tiến vào nội trướng của hắn,chỉ thấy Thánh Xích ngồi tà ở vị trí của hắn, lãnh thanh hỏi.

Nội trướngcòn có Sở Phi cùng phó tướng cầm kiếm trên tay chỉa về Thánh Xích, màdưới đất lại có một người đang bị trói quỳ ở đó, vừa thấy người kia, Gia Luật Ưng trong lòng cả kinh: Đó là thủ hạ kỳ nhân của hắn, dah xưng ‘Vô ảnh thần trộm’, trên đời không có gì hắn trộm không được, mà kẻ đó đúng là người hắn phái đi lấy trận đồ Thiên Can bát quái trận của ThánhXích, thế nhưng đã bị bắt.

Trong lòngmặc dù ngàn tư trăm chuyển, mặt ngoài vẫn như cũ tà tà cười nhìn ThánhXích đang ngồi ở vị trí của hắn, nhưng thanh âm lại làm cho người tatràn ngập áp bách:“Thánh môn chủ, bản Thái tử mới muốn hỏi ngươi, đây là ý tứ gì?”

“Chẳng lẽThái tử muốn nói với bổn tọa, ngươi không biết người này?” Thánh Xíchvẫn như cũ động cũng không động tà nghễ nói với Gia Luật Ưng, trong mắtlửa giận cũng càng sâu.

“Nhận thức, hắn là ‘Vô ảnh thần trộm’ thủ hạ của bản Thái tử, thì tính sao?” GiaLuật Ưng xoay áo choàng, an vị ngồi xuống, phó tướng đã chuẩn bị tọa ỷ,chẳng hề để ý tà cười nói.

“Như thếnào? Hừ, người này dám đến nội trướng của bổn tọa đào trộm trấn môn chibảo của bổn môn, không biết Thái tử phải xử lý như thế nào đây?” ThánhXích rốt cục cử động , hai tay xanh xao đặt lên trên bàn, hừ lạnh nói.

“Nga, nàya! Là bản Thái tử gọi hắn đi , bản Thái tử chỉ là tò mò, trấn môn chibảo của Thánh Tiên Môn rốt cuộc là cái quỷ gì, cho nên đã kêu hắn tớiđây mang đến cho ta nhìn xem! Biết môn chủ bận quá , cho nên không thông tri với ngươi mà thôi, môn chủ liền vì cái việc nhỏ này mà sinh khí?”Gia Luật Ưng miễn cưỡng lại không sao cả nói, căn cứ chính xác đúng lýhợp tình theo lời nói Thánh Xích càng giống như một kẻ nhỏ mọn .

“Ngươi……Hừ, trấn môn chi bảo của bổn môn đâu phải là vật mà tạp vụ nhân có thểnhìn xem liền biết, Thái tử vẫn nên không cần lãng phí thời gian.” Thánh Xích cũng không phải người bình thường, trong ngữ khí mang âm vị phảnkích, hảo ngươi cái Gia Luật Ưng, dám khinh thường bổn tọa như vậy, coibổn tọa không ra gì.

“ThánhXích, đây là địa bàn của bản Thái tử, không phải của Thánh Tiên Mônngươi, bản Thái tử muốn lấy cái gì mượn cái gì, không cần ngươi phêchuẩn, cho dù là muốn mạng của ngươi, ngươi cũng phải ngoan ngoãn giaonộp, hừ……” Gia Luật Ưng cũng phát hỏa, vỗ bần đứng lên, cả giận nói,Thánh Xích không nói thì thôi, vừa nói, đã không ngừng châm chọc hắn,một kẻ không hiểu kỳ môn độn giáp, ngoan ngoãn giao nôp mấy vạn tánhmạng tướng sĩ sao? Cũng dám lợi dụng hắn, hắn hận nhất người ta lợi dụng hắn, hắn ghét nhất bị người vui đùa.

“Gia LuậtƯng, không cần làm bộ mặt không biết xấu hổ, địa bàn của ngươi? Muốngiết ta? Hừ, ngươi cho là ngươi có thể làm được việc đó? Chỉ bằng mườivạn đại quân kia, ha ha ha…… Bổn tọa nói cho ngươi, chỉ cần một cái ngón tay của ta, ngươi với mười vạn đại quân này của ngươi sẽ hóa thành trotàn.” Thánh Xích cũng tức giận tận trời vỗ bàn mà nói, hừ, nếu khôngphải bởi vì Gia Luật Ưng, khi đó có thể đem mười vạn đại quân Long Hiêntiêu diệt hết, lúc này Huyết Hồn Thiên Can bát quái trận uy lực đã lớnhơn nữa, thế nhưng lại dám liên hợp với Mạc Quân đến đối phó hắn, đemhắn đùa bỡn trong lòng bàn tay, hừ, từ trước tới nay chỉ có hắn ngoạnngười, không người nào có thể ngoạn được hắn.

“Ha ha……Thánh Xích, rốt cục ngươi đã thừa nhận , hừ, hôm nay, bản Thái tử sẽ vìmấy vạn huynh đệ uổng mạng vô tội mà báo thù.” Gia Luật Ưng cười lớn,rút ra Hỏa Vân Kiếm chỉ vào Thánh Xích, hắn đột nhiên nghĩ đến, hiện tại không ở trong trận, Thánh Xích không phải đối thủ của hắn, chỉ cần giết Thánh Xích, cái Huyết Hồn Thiên Can bát quái trận tự động bị phá .

“Hừ, GiaLuật Ưng, ngươi cho là ngươi giết được ta sao? Nói thật cho ngươi biết,dùng mấy vạn tướng sĩ kia của ngươi để khởi động trận pháp, là chuyện vĩ đại nhất từ trước tới nay, Huyết Hồn Thiên Can bát quái trận uy lực lớn nhất, hừ, theo như ngươi nói ngươi cũng không hiểu, bất quá, có thể nói cho ngươi biết, bổn tọa đã hấp thu năng lượng trong trận, võ công đã là thiên hạ vô địch, dựa vào ngươi đã nghĩ giết ta? Ha ha……” Thánh Xích tự cao tự đại cười ha hả.

“Vậy thử xem.” Gia Luật Ưng đã hạ quyết tâm muốn giết hắn, nhảy dựng lên, đâm thẳng trái tim Thánh Xích.

“Muốnchết.” Thánh Xích cũng cả giận hô một tiếng, tránh được một kiếm trímạng của Gia Luật Ưng, đồng thời xuất chưởng, chưởng phong lướt qua,chúng vật trở thành ‘Tan xương nát thịt’.

Nội trướngkhông gian quá nhỏ , hai người đánh nhau một hồi liền ra ngoài nộitrướng, Thân Đồ Sở Phi cùng phó tướng vẫn đứng một bên, hai đại cao thủgiao chiến, bọn họ muốn hỗ trợ, nhưng căn bản ngay cả thân bọn họ cũngxông vào không được, lúc này cũng chỉ có thể theo ra, chỉ thấy hai người đánh thành một đoàn, không biết rốt cuộc là ra cái chiêu gì.

Binh línhThương Liêu cũng không biết phát sinh chuyện gì, hảo hảo như thế nào,Thái tử cùng Thánh quân sư tại sao lại đánh nhau?

Người đứngnhìn nhìn không ra môn đạo gì, người đang đánh, trong lòng lại thập phần sáng tỏ, Gia Luật Ưng càng đánh, trong lòng càng sợ, võ công Thánh Xích thật là tiến bộ thần tốc, nội lực thâm sâu này, đã bỏ xa hắn, tái đánhtiếp, hắn nhất định tất bại .

Thánh Xíchlại lạnh lùng nhìn Gia Luật Ưng càng ngày càng khó chống đỡ thế công của hắn, trong lòng cười lạnh, nhìn ngươi còn có thể kiên trì bao lâu, vốntưởng lưu ngươi đến đêm mai, cho ngươi với Mạc Quân âu yếm của ngươicùng mấy vạn tướng sĩ kia đoàn viên , hiện tại, muốn trách thì tráchngươi chọc giận bổn tọa, muốn trộm bát quái trận, hừ, nếu chính là nhưvậy, bổn tọa có lẽ còn có thể tạm thời bỏ qua cho ngươi, nhưng ngươingàn vạn lần không nên, không nên hủy đi đan dược trường sinh bất lãohắn tân tân khổ khổ luyện chế. [ Kỳ thật đó là Y Thiên Y Hàn hủy ]

Khi nghĩđến bất lão dược kia, Thánh Xích sát ý mạnh thêm, hét lớn một tiếng,đánh tới ngực Gia Luật Ưng, mắt thấy sẽ đánh trúng , lại đột nhiên ởphía sau hắn, một đạo kiếm khí sắc bén phá không mà đến, công lực thậtmạnh, kiếm khí thật mạnh, Thánh Xích cả kinh, vội vàng phát công trở lại ngăn cản, Gia Luật Ưng thừa dịp khe hở này, một chưởng đánh về phía sau lưng Thánh Xích, Thánh Xích hộc mạnh ra một miệng máu to, chật vật ngãnhào xuống, lúc này, trên người một vật gì đó rơi ra, Thánh Xích lại tựa hồ không nhận biết, lắc lắc lắc lắc đứng lên, kinh hoảng nhìn về bốnphía, không chút nào cảm giác được có hơi thở của cao thủ, đáng sợ, võcông của người từ nơi bí mật gần đó thật sự quá lợi hại , đáng sợ, võcông người nọ đến tột cùng cao đến bậc nào?

Gia LuậtƯng cũng cảm giác được vừa nãy có một cao thủ xuất hiện, cứu hắn mộtmạng, nhưng hiện tại hắn lại hoàn toàn không cảm thấy hơi thở của ngườinọ, là ai đang âm thầm tương trợ hắn?

Hiện tại bị thương, không thể gây thương tổn Gia Luật Ưng, hơn nữa người trong tốicũng không biết có ý đồ gì, Thánh Xích hảo hán không ngại thiệt trướcmắt, thừa dịp Gia Luật Ưng nhất thời không chú ý, nhảy ra ngoài, đào tẩu .

Thân Đồ SởPhi muốn đuổi theo, lại bị Gia Luật Ưng ngăn cản nói:“Đừng đuổi theo,ngươi đuổi không kịp hắn , hắn sẽ còn tìm đến bản Thái tử .” Sau đó ýbảo phó tướng đem vật Thánh Xích vừa mới làm rớt xuống nhặt lên xem.

Vừa thấy không khỏi mừng rỡ như điên: Là trận đồ Thiên Can bát quái trận, thật tốt quá.

Chỗ tối, một bạch y thân ảnh, đưa kiếm trên tay thu hồi bên hông, như quỷ mỵ không tiếng động biến mất ở trong đêm tối.