Quan Sơn Nguyệt

Chương 52




Một tiếng gọi "Tướng quân ca ca" của Nguyên Trưng gọi đến lên giường, càng ngày càng thân mật, mất nhân tính.

Người thiếu niên quấn quýt si mê dính người, tinh lực dồi dào, dù là người đã chinh chiến lâu năm như Sầm Dạ Lan cũng không chịu nổi tra tấn của hắn. Sau mấy ngày, lỗ nữ phía dưới sưng đỏ, âm vật nho nhỏ như nở to lên gấp đôi, bị đè chặt, khiến y cảm thấy không thoải mái khi ngồi xuống và lúc đứng lên.

Mở màn là một chiếc hôn bất ngờ, môi lưỡi mút lấy phát ra tiếng nước, cả hai đều thở hổn hển, Nguyên Trưng vây hãm Sầm Dạ Lan giữa mình và giá sách ở phía sau lưng y, bàn tay hư hỏng lân la mò xuống, còn chưa chạm vào đã bị Sầm Dạ Lan bắt được, y vẫn đang thở dốc, khẽ giọng nói: "Không thể... Không thể làm nữa."

Nguyên Trưng mút mát cần cổ mảnh khảnh của y, cọ cọ rất ám muội, khẽ ngâm nga rên rỉ, âm cuối còn hơi nũng nịu, có chút dỗi hờn gãi gãi lòng bàn tay Sầm Dạ lan.

Sầm Dạ Lan mím môi, cố gắng đẩy Nguyên Trưng ra, hắn lại càng muốn bắt nạt y hơn, giá sách phía sau phát ra tiếng cọt kẹt, Nguyên Trưng hỏi: "Tại sao không cho làm?"

Giọng điệu còn mang vẻ đáng thương, hắn hơi cử động đưa đẩy phía dưới dán lên người y, thứ bên dưới cứng rắn, đang rất phấn khích cuồng nhiệt. Sầm Dạ Lan hừ một tiếng, đầu ngửa ra sau vụng về hôn lên môi Nguyên Trưng, nụ hôn đáp xuống quai hàm góc cạnh của hắn, y xấu hổ không muốn nói là phía dưới đau, chỉ bình tĩnh nói: "Điện hạ, không thể túng dục quá độ, sẽ rất hại thân."

Nguyên Trưng nghe vậy lập tức bật cười, rất kiên nhẫn mà ngậm lấy đôi môi y liếm mút, nói: "Này sao có thể nói là túng dục quá độ được?" Hắn thấp giọng hỏi Sầm Dạ Lan: "Sầm Tướng Quân, ngươi chưa từng nghĩ đến sẽ làm thế nào để giải quyết chuyện này sao?"

"Ngươi sẽ đi tìm một người nào đó hả?"

Nguyên Trưng đang hỏi, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ Sầm Dạ Lan chắc chắn sẽ không đi tìm người khác. Người này rất thận trọng và hướng nội, lúc còn trẻ, một lần y bị chuốc rượu say khướt, nằm cùng giường với kẻ khác cũng khiến y sợ hãi chạy chối chết, làm sao có thể có người khác được. Huống chi, hắn là người phá thân Sầm Dạ Lan, tướng quân của hắn lạnh lùng và kiên định, không có bất kỳ ham muốn nào.Chính hắn đã từng chút một kéo y nếm trải dục vọng trên đời.

Trong lòng Nguyên Trưng nóng như lửa đốt, nhìn chằm chằm Sầm Dạ Lan, lông mi của y run lên, giả vờ bình tĩnh nói: "Ngươi nghĩ ai cũng giống ngươi sao, trong đầu chỉ toàn mấy chuyện như vậy?"

Nguyên Trưng khẽ cười nói: "Ta vốn là phàm phu tục tử, không có định lực tốt như tướng quân đây." Hắn nói vào tai Sầm Dạ Lan: "Giờ ta đã được nếm trải qua những thứ tốt của Sầm ca ca, không muốn nghĩ đến cũng không được."

"Không chỉ nghĩ về nó, mà ngày nào cũng muốn, tràn ngập tâm trí ta đều là ca ca."

Hai má Sầm Dạ Lan đỏ lựng, tức giận nói: "Nguyên Trưng... Ngươi vô sỉ!"

Nguyên Trưng nói: "Đây là tình cảm sâu đậm, là bản chất của con người."

Sầm Dạ Lan ngẩn người, ánh mắt mông lung.

Nguyên Trưng cười cười, dỗ dành y: "Ca ca vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, ca ca nghĩ nên làm gì bây giờ?" Tay hắn mò xuống, nắm lấy dương v*t bán cương của Sầm Dạ Lan, hỏi: "Ta có nên làm điều này không, hay là chạm vào đây thôi?"

Bàn tay nóng bỏng của Nguyên Trưng bao phủ lấy lỗ nữ, ngón tay cái vuốt nhẹ môi thịt ẩm ướt, hai chân Sầm Dạ Lan run lên, tựa như không đứng vững nữa. Y rất ít khi thủ dâm, nhưng y thật sự đã nghĩ đến chuyện đó, ấy thế mà cũng chỉ qua loa vuốt ve mấy cái, lỗ nữ bên dưới y giấu kín như bưng, càng đứng nói đến việc chạm vào chúng.

Nguyên Trưng liếm vành tai y, ngón tay luồn vào trong lỗ nữ xoa xoa thịt mềm, nói: "Thịt ở đây ướt át quá, thật đáng yêu."

Gò mà Sầm Dạ Lan ửng hồng, hô hấp ngày càng dồn dập, hột le sưng đỏ rơi vào tay Nguyên Trưng, y thở hổn hển, khẩn trương nói: "Đừng, đừng chà xát, Nguyên Trưng..."

Giọng hắn cũng trở nên khàn khàn, không nhịn nổi nữa dùng sức véo mạnh hột le, đè giọng nói: "Kẹp chặt quá, chảy nước rồi."

Sầm Dạ Lan không khỏi kẹp chặt hai chân, nhưng lại giống như đang cố gắng kẹp chặt cánh tay Nguyên Trưng, càng ngày càng không chịu nổi, phía dưới đau đớn cũng sướng hơn một chút, hai khóe mắt đỏ bừng: "Nguyên Trưng... Lấy ra, đau —— bên trong sưng lên rồi, Nguyên Trưng!"

Động tác trên tay hắn hơi dừng lại, ngước mắt lên nhìn y, hắn ngồi xổm người xuống, cởi chiếc quần vướng víu ra để lộ đôi chân trắng nõn thon dài, nói: "Tách chân ra nào, để ta xem chút."

Lồng ngực Sầm Dạ Lan phập phồng, phản ứng chậm hơn vài nhịp, mãi cho đến khi nhìn thấy thiếu niên tách hai chân mình ra chen vào, máu nóng dồn lên, y đột ngột lùi lại, nhưng sau lưng là giá sách vì va chạm nên hơi lảo đảo. Nguyên Trưng giữ chặt lấy chân y, ra lệnh: "Đừng nhúc nhích."

Hai mắt Sầm Dạ Lan đỏ hoe, chân run lẩy bẩy, gắng sức khép lại nhưng phía bên dưới lại chảy rất nhiều nước:v"Không được, đừng nhìn."

Đầu lưỡi Nguyên Trưng liếm qua răng nanh, nhẹ giọng nói: "Không phải nói bị sưng lên sao, để ta nhìn chút, không làm gì khác đâu."

Sầm Dạ Lan vẫn không chịu, ánh mắt hắn tối sầm lại, cảm thấy khát nước một cách khó hiểu, trái tim hắn đập dồn dập như dã thú, ngày càng nóng nảy, hắn thè lưỡi liếm chất lỏng trong suốt rỉ ra trên đỉnh dương v*t Sầm Dạ Lan, nhưng cũng không làm dịu được cơn khát của hắn, nghe tiếng thở dốc ngắn ngủi của y, hắn nặng nề uy hiếp nói: "Tướng quân không cho ta nhìn, vậy ta sẽ trực tiếp đâm vào, chịch sưng chịch hỏng rồi thì tướng quân cũng đừng mong cầu xin."

Lời nói vừa hỗn hào vừa dơ bẩn đi vào tai Sầm Dạ Lan, hơi thở như ngưng trệ, y quơ quạng vớ lấy giá sách phía sau, một quyển sách rơi bộp xuống đất, trái tim cũng nhảy lên, càng thêm luống cuống.

Một lúc sau, Sầm Dạ Lan mới từ từ tách hai chân ra, trái tim Nguyên Trưng căng đầy như muốn vỡ ra thành từng mảnh, hắn vốn muốn nhẹ nhàng với y nhưng lòng lại muốn xé xác và ăn tươi nuốt sống Sầm Dạ Lan.

Nguyên Trưng nhìn chằm chằm vào lỗ âm hộ mập mạp, hột le thật sự sưng lên, như mã não, nước nôi tràn trề, hấp dẫn người ta đến thưởng thức. Hắn nhẹ nhàng thổi một hơi, quỳ một chân xuống, lúc hôn lên còn lầm bầm nói: "Giấu làm chi, của ta." Hắn liếm hột le nhỏ, hàm hồ nói: "Mở rộng chân ra chút, ta muốn uống nước của ca ca."

Sầm Dạ Lan cứng đờ người khi được hắn hôn, đầu óc trống rỗng, đến khi y hoàn hồn, cái chạm lưỡi liếm âm hộ của Nguyên Trưng đã khiến y phải rụng rời, nhỏ giọng thút thít, những ngón tay nắm lấy tóc hắn: "Đừng liếm, bẩn, Nguyên Trưng, đừng liếm mà..."

Nguyên Trưng tựa hồ như ngửi được thơm dâm mỹ từ lỗ nữ, câu lấy dương v*t hắn ngày càng thêm trướng đau, hắn thèm thuồng húp lấy dòng nước nhỏ, chóp mũi cà cà hột le, răng nhọn cắn nhẹ một cái, Sầm Dạ Lan run rẩy, tiếng khóc nức nở xen lẫn trong cơn thở dốc.

Hai mắt y nhập nhòe nước, một vài lọn tóc dính trên chiếc cổ ướt đẫm mồ hôi, trông vô cùng quyến rũ thơm ngon, y không chịu nổi sự liếm mút hoang dại của hắn. Đầu lưỡi hung hăng liếm láp, không thô to giống dương v*t, mà tựa như mỗi tấc đều bị liếm, mỗi tấc đều có khắc chữ Nguyên Trưng.

Sầm Dạ Lan nghẹn ngào xin tha, hai chân run lên, y gọi tên của hắn, gọi hắn là điện hạ, gọi loạn xạ hết cả lên nhưng điều đó lại càng khiến Nguyên Trưng rung động.

Nguyên Trưng thở hổn hển chặn miệng y, đâm dương v*t lút cạn vào sâu trong miệng huyệt, khàn giọng nói: "Sầm Dạ Lan, gọi ta."

Cú đâm đó sâu đến mức đâm vào khoang tử cung, Sầm Dạ Lan cao trào lên đỉnh một lần, ý thức mơ màng, thở hổn hển gọi: "... Điện hạ."

Nguyên Trưng nhíu mày, không hài lòng, đâm càng mạnh hơn: "Không đúng."

Sầm Dạ Lan ngửa cổ, cả người mềm nhũn, bắt chước Phương Tĩnh gọi hắn: "A Trưng?"

Nguyên Trưng hừ cười: "Tiếp tục."

Hắn bắt Sầm Dạ Lan gọi hắn là "A Trưng" mấy lần, sau đó còn gọi một tiếng "Thất lang", ngay khi hai chữ đó được gọi ra, Nguyên Trưng suýt chút nữa đã bắn tinh. Hắn nhắm mắt nhịn một lúc, cúi đầu hôn lên nuốt ruồi dưới khóe mắt y, trong lòng đột nhiên dâng lên một luồng kích động, Nguyên Trưng nhẹ giọng nói: "Ta yêu ngươi."

Sầm Dạ La đột nhiên nhìn Nguyên Trưng, từ từ rũ mắt xuống.

Thiếu niên khi thích một người là chân thành nhất, chỉ muốn trao hết tâm tình cho người mình yêu, để cho người ấy thấy tình yêu mà hắn dành cho người ấy nhiều đến nhường nào.

Nguyên Trưng đang nghĩ đến chuyện nên xin phụ hoàng hắn vùng đất nào ở Bắc Cảnh để làm thái ấp, thật ra Hãn Châu là tốt nhất, Sầm Dạ Lan đóng giữ Hãn Châu, nếu Hãn Châu là đất phong của hắn, hắn sẽ không cần phải xây vương phủ, cứ trực tiếp quang minh chính đại chuyển đến đóng ở phủ của Sầm Dạ Lan là được.

Nhưng như Phương Tĩnh đã nói, để ngăn chặn một gia tộc cấu kết với quân đội biên giới, thân vương được phong đất luôn lựa chọn tránh xa biên quân. Nếu như hắn muốn lấy Bắc Cảnh làm đất phong, e rằng không cần nhờ đến cậu và bà ngoại hắn giúp đỡ, chỉ cần giở trò chơi xấu trước mặt phụ hoàng, chắc chắn phụ hoàng sẽ đồng ý với hắn thôi.

Trước đến nay phụ hoàng đều không làm gì được hắn.

Mùa đông khắc nghiệt ở Bắc Cảnh kéo dài, nhưng sau năm mới, tuyết rơi ít, chỉ lạnh với vùng hoang vu bị băng giá bao phủ.

Nguyên Trưng chọc chọc Tiểu Sầm Tướng Quân đậu trên bả vai, hắn nhìn con Hải Đông Thanh, hỏi Sầm Dạ Lan: "Ngươi thấy có phải Tiểu Sầm Tướng Quân béo lên rồi không?"

Hai người đang đứng trên tường thành Hãn Châu, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy bên ngoài cổng thành là một vùng quê mênh mông bao la, sau lưng là pháo đài Hãn Châu.

Sầm Dạ Lan liếc nhìn con ưng trên bả vai hắn, nó thu cánh lại, ngẩng cao đầu, nhìn có chút kiêu ngạo, giọng điệu y chầm chậm nói: "Chắc vậy."

Nguyên Trưng cười cười, nghiêng đầu nói với con Hải Đông Thanh: "Nghe thấy gì chưa, ngươi nên ăn ít đi thôi."

Hải Đông Thanh cụt hứng, đập cánh, định mổ vào má Nguyên Trưng. Hắn chậc lưỡi, lấy tay chặn lại: "Ta nói ngươi bớt ăn đi thì ngươi không vui, sao lại nóng tính vậy hả, béo tròn quay ra rồi thì bả vai của ta sẽ bị ngươi đậu đến gãy xương quá."

Sầm Dạ Lan nhìn Nguyên Trưng chơi đùa với Hải Đông Thanh, con ưng bay lên, từ trên trời lao xuống vồ lấy Nguyên Trưng, hắn chửi một câu, trực tiếp lủi ra sau lưng Sầm Dạ Lan.

Hải Đông Thanh bay vòng quanh mấy vòng, nó sợ Sầm Dạ Lan, vỗ cánh một cái rồi bay đi mất hút.

Nguyên Trưng tức cười, tố cáo với Sầm Dạ Lan: "Tại sao nó sợ ngươi mà không sợ ta?"

Sầm Dạ Lan không nói.

Nguyên Trưng xoa xoa gò má của mình, bị mổ một cái đỏ lên rồi, hắn biết tiểu Sầm Tướng Quân là đang nô đùa với hắn, nếu thật sự muốn tấn công, bằng cái mỏ và móng vuốt sắc nhọn của nó có thể xé nát máu thịt của kẻ thù.

Nguyên Trưng không thèm để ý, rầm rì nói: "Đau quá, tướng quân xoa xoa cho ta đi."

Sầm Dạ Lan nhìn hắn, bấm tay xoa xoa, Nguyên Trưng cười khanh khách nhìn Sầm Dạ Lan, ánh mắt hai người chạm nhau, Sầm Dạ Lan theo bản năng muốn rút tay về nhưng Nguyên Trưng đã bắt được y.

Nguyên Trưng cầm lấy tay y đưa đến bên môi hôn một cái, ngón tay y cuộn tròn lại, ánh mắt né tránh, hắn lập tức bật cười nắm lấy tay y nói: "Sao vẫn còn ngượng ngùng như vậy?"

Một lúc sau, Nguyên Trưng hỏi: "Bắc Cảnh có mấy châu, tướng quân thấy chỗ nào thích hợp làm đất phong?"

Sầm Dạ Lan ngước mắt lên: "Đất phong?"

Nguyên Trưng cười: "Đúng vậy, đất phong, thực ra ta vốn muốn ở lại Hãn Châu, đoán chừng mấy lão đầu trong triều kia sẽ lại luận tội ta, chỉ đơn giản là đổi nơi, mà cũng là ở Bắc Cảnh, cách đây không xa, đi lại cũng tiện."

Mãi sau vẫn không thấy Sầm Dạ Lan nói gì, Nguyên Trưng tiếp tục: "Ta đã viết xong sổ con báo cáo chiến tranh ở Bắc Cảnh rồi, qua hai ngày nữa sẽ đến kinh thành, trong cái nơi quỷ quyệt đó, ngoài ra ta cũng gửi một lá thư cho cậu của ta, ông ấy sẽ biết phải làm gì."

"Đám người Phương Tĩnh muốn quay về kinh đô, ta không thể để bọn họ ở đây cả đời được." Không biết hắn đã suy nghĩ bao lâu, chậm rãi nói: "Thẳng thắn thừa cơ xin phụ hoàng phong cho ta cái hào, bọn họ về kinh còn ta đến đất phong."

Hắn cười tươi rói nhìn Sầm Dạ Lan, dáng người thiếu niên rắn rỏi, ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết, hắn nói: "Sầm Dạ Lan, lúc còn ở Bắc Thương Quan ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu."

"Ngươi có nguyện ý cùng ta đến đất phong không?"

Lúc lâu sau vẫn không thấy Sầm Dạ Lan nói gì, Nguyên Trưng giải thích: "Muốn ở lại cũng được, ta biết Bắc Cảnh hiện tại không ai có thể đảm đương được trọng trách —— "

"Không muốn." Sầm Dạ Lan chặn ngang lời hắn.

Nguyên Trưng ngây ngẩn cả người.

Sầm Dạ Lan nhìn thẳng vào mắt hắn, lặp lại từng từ: "Ta không muốn."