Quân Sinh Ta Đã Lão

Chương 5




Liên vũ bất tri xuân khứ, nhất tình phương giác hạ thâm.

(连雨不知春去, 一晴方觉夏深 : câu thơ này đại khái là xuân đi hạ tới trong chớp mắt.)

Tháng 7, rốt cục kết thúc mười hai năm giáo dục, thi vào trường đại học.

Có lẽ là bị các cuộc thi kiểm tra cả năm dằn vặt đến thần kinh tê liệt, các hướng dẫn làm giảm sức ép trước khi thi toàn bộ đều không có tác dụng. Tôi lấy một thái độ chết lặng bình tĩnh tiếp nhận điểm kết thúc của trận này.

Tôi là người sau cùng ra khỏi phòng thi, Ngô Việt thi ở phòng kế bên tôi, ra khỏi phòng thì tôi cùng cậu ấy vừa vặn bốn mắt nhìn nhau, tim bỗng dưng lộp bộp một chút, lần thứ hai cảm ơn vẻ mặt tê liệt của bản thân, vẫn như cũ không hề có một tia chấn động.

“Cảm giác thế nào?” Chung quanh các thí sinh ra ra vào vào không có ai là người chúng tôi quen biết, cậu ấy tự nhiên đi tới.

“Khá tốt.” Tôi thấp đầu, rớt lại phía sau cậu ấy từng bước đi ra ngoài.

“Nguyện vọng lần này của cậu là học trường nào?”

Vấn đề này có chút mạo phạm, hỏi nguyện vọng khi thi vào đại học của người không quen biết lắm, giống như là đàn ông hỏi phụ nữ về tuổi tác cùng cân nặng. Tôi nói “Dù sao cũng là hai trường phổ thông trong thành phố này thôi.” Ngừng một chút, tôi nói “Cậu thì sao?”

“Tớ muốn thi vào Giao Đại,” Cậu ấy cười tự giễu nói, “Tuy nhiên Giao Đại bao năm qua lấy điểm rất cao, có một chút không chắn chắn.”

“Không sao đâu cậu nhất định có khả năng.” Tôi mỉm cười nói.

Hai người trước cổng trường thi hàn huyên câu được câu không vài phút, đa phần là cậu ấy hỏi tôi trả lời.

Trong khoảnh khắc tiếng còi báo hiệu thổi lên, cậu ấy phất tay về phía tôi, các bạn bè thân thích ở bên ngoài chờ từ trước giờ vây xung quanh cậu ấy, cùng nhau cười đùa rời đi.

Trước kỳ khi thi vào đại học tôi đã cảnh cáo không cho phép ba mẹ tới đón tôi, nếu như mà thi không tốt, thấy vẻ mặt tha thiết chờ đợi của bọn họ, áp lực của tôi lại tăng bạo.

...Thế nhưng, lúc này nhìn mấy thí sinh bên cạnh dáng dấp vui vẻ hòa thuận ôm lấy ba mẹ , ngược lại, đột nhiên cảm thấy bản thân rất cô đơn.

Tôi một mình một người đi vài bước, lại nhịn không được quay đầu lại, Ngô Việt cậu ấy vóc người rất cao, mặc áo T-shirt trắng rất gây chú ý, đang ôm cổ bạn bè thoải mái cười to.

Tôi quay đầu lại, tiếp tục đi tới trước. Một trái một phải, chúng tôi hai người hai hướng bất đồng.

Mỗi người đi một phương trời.

“Chậc, lâu lắm rồi đó.”

Tôi kinh ngạc quay đầu, mới phát hiện, nhóc con đang thối mặt rất không kiên nhẫn ngồi trên bậc thang, ánh mặt trời hừng hực, xung quanh không có bóng mát, mặt cậu ấy do phơi nắng đỏ hồng lên, cổ và mặt đầy mồ hôi, dưới ánh nắng cường liệt hơi híp mắt.

“Nhâm Tây Cố, sao em lại tới đây?”

“Sao tôi lại không thể tới.” Cậu đứng dậy đi về phía tôi, quét mắt một vòng nhìn phía sau. “Chú với dì đâu?”

“Chị nói bọn họ hôm nay không cần đến đón.”

Cậu có chút ảo não nhăn mày “Chậc, lại làm chuyện dư thừa rồi.”

“Không có đâu, chị còn rất vui mừng nha!” Tôi vò vò tóc cậu, không chút bất ngờ bị hất tay ra, còn kèm thêm một cái nhìn chằm chằm rất hung hãn.

Tôi làm lơ phản ứng của cậu ấy, giơ tay nắm lấy tay cậu ấy, “Tây Cố, trời nóng quá. Đi ! Chị gái đây dắt em đi ăn đá bào!”

Tôi không biết như vầy có tính là thành công thu phục một tên tiểu quỷ không.

Sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè, Ngô Việt cùng La Lỵ đến Thượng Hải học, tôi vẫn ở nhà như cũ, dù sao thì trường đại học cách nhà tôi chỉ nửa tiếng đi đường, tôi đơn giản học ngoại trú.

Đại học năm thứ nhất đi đến vùng trung du là hoạt động xã hội nổi bật của hội học sinh, ngay từ đầu xác thực không có quá nhiều cảm giác, những thú vị cùng mới mẻ bảo trì không đến 3 tháng, bắt đầu cuối năm tôi cũng ít tham gia vào mấy công tác xã hội của hội học sinh, chuyên tâm ở nhà làm trạch nữ.

Đại học năm hai, nhà hàng xóm ba mẹ Tây Cố náo loạn hai năm rốt cục ly hôn, không lâu sau ba Nhâm rời khỏi thành phố F, nghe nói đến phương Bắc làm ăn gì đó, lúc ba Nhâm đi, mẹ Nhâm cả người chìm đắm trong bài bạc, cũng không quản Tây Cố nữa, mỗi ngày cùng một đám bạn cờ bạc chà xát mạt chược.

Từ trước đến nay mẹ già tôi luôn nhiệt tình huống hồ sau vài lần gặp được Nhâm Tây Cố ở nhà chịu đói, trong nhà chỉ thêm một đôi đũa, sau đó mỗi khi đến giờ ăn, tôi lại đi qua sát vách gọi cậu.

Sau vài lần, mẹ Nhâm tự nhiên cũng biết.

Vận may tốt bà thăm dò gởi luôn tiền ăn, mẹ già đưa trả lại, sau cũng miễn cưỡng thu.

Cũng trong năm đó, cuộc đời của tôi xuất hiện vị bạn trai đầu tiên. Có lẽ cũng không thể gọi là bạn trai…

Hẳn nên nói là, bạn chí cốt.

“Nhâm Tây Cố, ngày mốt là sinh nhật chị.”

Rốt cục thoát khỏi thân phận học sinh tiểu học, thiếu niên năm nhất sơ trung cũng không ngẩng đầu lên nói “Sinh nhật chị thì làm sao.”

Tôi cứng ngắc nói tiếp : “Sinh nhật em năm kia chị mời ăn, sinh nhật em năm ngoái chị tặng mô hình cho em. Năm nay sinh nhật chị, em như thế nào cũng nên cân nhắc tặng cho chị cái gì đó chứ.”

Cậu rất biết nghe lời nói “Chị muốn cái gì, nói.”

“Giọng điệu kiểu gì vậy, cẩn thận chị muốn vật phẩm đắt tiền, khóc chết em.” Tôi liếc cậu một cái, “Nói giỡn với em thôi. Sinh nhật ngày đó chị có thể về trễ. Bữa tối có bánh ga-tô, em lúc đó đến tủ lạnh lấy ăn.”

“Chị có bạn trai rồi?”

Tôi “Ôi” một tiếng, về chuyện bạn trai tôi nhất quán bảo mật, ngay cả La Lỵ cứ ba đến năm ngày trò chuyện một lần cũng không biết. Bởi vì...Anh ta rất xấu mặt đi! =.=!

Cậu lông mi không nhúc nhích hăng hái nói “Phụ nữ buổi tối về trễ chính là có bạn trai.”

Tôi chấn động mãnh liệt, thiếu chút nữa phun ra một búng máu “Nhóc con đáng chết, còn nhỏ mà đen tối như vậy.”

Cậu bỗng dung giương mắt, nhìn chằm chằm thẳng vào tôi “Tôi nói có sai hay không?”

“...Không sai.”

Cậu nhướng mày, lộ ra biểu tình quả nhiên không ngoài sở liệu của mình, đứng lên, “Chị buổi chiều không có tiết học tiếp tục ngủ đi, tôi đi học đây.”

Tôi nghiêng nghiêng ngắm, “Tây Cố, có đúng là em lại cao lên không ?” Vươn tay so đo, cậu lúc này đã cao đến mũi tôi.

“Tôi đương nhiên cao hơn, cái giai đoạn này nam sinh không cao bằng nữ sinh rất bình thường, nguyên là thời kỳ dậy thì của chúng tôi chậm hơn nữ sinh thôi.”

Đúng đúng đúng, nhóc con cứ từ từ mà đắc ý đi.

Cậu quay về nhà chỉnh lý lại cặp sách, đợi cậu đem theo cặp sách đi đến lớp học tôi ở trên ban công thò đầu ra gọi lại: “Chờ một chút, chị cũng xuống lầu mua vài món đồ, cùng nhau đi thôi.”

Cậu rất là đàn ông nói “Nhanh một chút.”

“Tới liền.”

Tôi ứng với âm thanh, cầm lấy ví tiền xuống dưới với cậu, chúng tôi trong tiểu khu học sinh trung học cùng sinh viên đại học, ôm lấy tay cậu, trên đường phát hiện không ít mấy cô bé nữ sinh đi ngang qua liên tiếp quay đầu lại...

Tôi tự nhiên sẽ không tự mình đa tình cho rằng các cô ấy nhìn mình, như vậy đối tượng các cô quan tâm là ------- Nhâm Tây Cố?

“Làm gì mà nhìn tôi như vậy?” Chú ý thấy tôi kinh ngạc nhướng mày quan sát cậu từ trên xuống dưới, Nhâm Tây Cố hung dữ nói.

Tôi “Ô” một tiếng “Đúng vậy nha, Tây Cố em trưởng thành rồi.”

Cậu lông mày hung ác chau lại “Chả ra làm sao cả.”

“Nếu như tính tình của em sửa lại một ít, sau này nhân duyên với phụ nữ của em sẽ rất tốt.”

Cậu tức giận nói “Siêu thị kìa, chị còn không đi vào? Tám chuyện như vậy, tôi chẳng muốn cùng với chị.”

Tôi còn chưa kịp nhiều lời, đột nhiên điện thoại di động vang lên, vừa nhìn đến dãy số quen thuộc, tôi lập tức mặt không đổi sắc ấn tắt.

Đối phương rất chấp nhất, tiếp tục kiên nhẫn gọi lại, Tây Cố nghiêng đầu xem tôi “Làm sao vậy?”

Tôi lắc đầu, tiếp điện thoại lãnh đạm nói “Có việc gì?”

Đầu bên kia điện thoại thanh âm ôn tồn ngọt ngào đáng ghét nói : “Cục cưng, anh đã đến trước cổng tiểu khu nhà em, kinh ngạc không?”