Quấn Quýt Không Rời

Chương 98: Kết Thúc (1)




“Bố tớ tên Lạc Hàn Đông, mẹ tớ tên Thịnh Hạ.” Tiếng trẻ em non nớt vang vọng khắp phòng học, một bé trai đứng trên bục giảng, trên đầu buộc chỏm tóc đuôi gà, mặc chiếc áo hoodie màu xám, phía dưới là quần thể thao thoải mái, đầy vẻ ngầu lòi, cậu nhìn những người bạn nhỏ khác phía dưới bục giảng, lớn tiếng nói:

“Tớ tên Lạc Tâm Thành, năm nay ba tuổi, sau này là bạn cùng lớp với các bạn, hi vọng có thể chung sống hòa hợp với mọi người, cảm ơn.”

Loading...
Cô giáo cùng các bậc phụ huynh khác đều bị bé trai ra vẻ bá đạo mười phần này chọc cho bật cười.

Không giống với những đứa trẻ khác, Lạc Tâm Thành không thích chơi cầu trượt, cũng không thích chơi đồ chơi, trong tay cậu đang lắc lư một cái đồng hồ cơ, trong cặp sách nhỏ đều là tua vít cỡ nhỏ cùng các loại công cụ.

Khi những đứa trẻ khác đều đang chơi trốn tìm cười lớn ha ha, cậu một mình ngồi trên ghế nhỏ, vùi đầu yên tĩnh tháo dỡ chiếc đồng hồ cơ của mình.

Tháo toàn bộ ra, lại lần lượt lắp lại, chờ tan học, cậu vừa vừa vặn lắp vào một cái ốc vít nhỏ cuối cùng.

Lúc Thịnh Hạ và Lạc Hàn Đông đến đón cậu, Lạc Tâm Thành đầy lạnh lùng nhìn đồng hồ đeo tay nói, “Mẹ, mẹ đến muộn năm mươi giây.” Thịnh Hạ trừng lớn mắt, “Không thể nào, rõ ràng là mẹ đến sớm!” Lạc Hàn Đông xoa đầu Lạc Tâm Thành một cái, nhấc đứa con lên vai, khiêng đi.

Lạc Tâm Thành lúc này mới có dáng vẻ đứa trẻ, trên mặt cười lên, “Bố! Cao thêm chút nữa!”

Lạc Hàn Đông trực tiếp chạy về phía trước, Lạc Tâm Thành cười khanh khách không ngừng.

Thịnh Hạ đuổi theo phía sau, trên mặt cũng mang theo ý cười, “Chậm chút! Hai bố con!”

Ở cổng phụ huynh đưa đón còn và cô giáo đưa học sinh ra, đã sớm chú ý đến đôi vợ chồng nhan sắc đỉnh cao này, lại nhìn bé trai ngầu ngầu kia, không khỏi phát ra một tiếng khen ngợi.

“Dáng dấp một nhà ba người đều đẹp quá!”

Có bé trai còn chỉ vào chỏm tóc trên đầu Lạc Tâm Thành nói,”Mẹ, con về cũng muốn buộc tóc, giống như bạn đó, mẹ xem, bố bạn ấy cũng có, con cũng muốn bảo bố buộc.”

“Tóc bố con rụng gần hết rồi, căn bản không thể buộc được, mà còn, bố con…” lúc người mẹ nhìn theo hướng ngón tay đứa con chỉ nhìn thấy Lạc Hàn Đông, nhịn không được mà lắc đầu, “Bố con quá xấu, không thể so sánh được với người ta.”

Lúc Thịnh Hạ về nhà, bố Thịnh đã mở cửa ra đón, véo Lạc Tâm Thành một cái rồi ôm vào trong ngực, “Ôi bảo bối nhỏ của ông, có nhớ ông ngoại không?”

Lạc Tâm Thành ra vẻ lạnh lùng nói, “Ông ngoại, con đã ba tuổi rồi, đừng gọi con là bảo bối nhỏ nữa.”

“Ha ha ha…” bố Thịnh bị cậu chọc cười toe toét.

Thịnh Hạ vào phòng bếp giúp mẹ Thịnh nhặt rau, bố Thịnh chơi với Lạc Tâm Thành trên sôfa, không đến một lúc, lạc Tâm Thành đã nhảy xuống khỏi sôfa, chạy tới phòng sách tìm Lạc Hàn Đông.

Thịnh Hạ lo lắng con trai quấy rầy anh Đông làm việc, liền đến phòng định bế đứa trẻ ra.

Kết quả vừa mở cửa, đã nhìn thấy Lạc Hàn Đông ngồi trên ghế đang gõ bàn phím, Lạc Tâm Thành đã ngồi trong ngực anh, trật tự nhìn màn hình.

Một lớn một nhỏ, hai người đều mặc áo hoodie màu xám rộng rãi, trên đầu đều buộc một chỏm tóc đuôi gà, ngay cả biểu cảm cũng giống nhau như đúc.

Thịnh Hạ nhịn không được bật cười.

Lạc Hàn Đông nghe thấy tiếng, nghiêng đầu nhìn qua, nhìn cô nhíu mày,

“Đến đây.”

Thịnh Hạ lắc đầu.

Lạc Hàn Đông đã vươn tay ra, anh kéo người ngồi vào lòng, Thịnh Hạ ôm Lạc Tâm Thành, còn anh thì ôm Thịnh Hạ, tay gõ trên bàn phím.

Bố Thịnh và mẹ Thịnh bưng cơm đến phòng khách, lúc tìm người ăn cơm, đi đến phòng sách liền thấy.

Trong ngực Lạc Hàn Đông ôm vợ con mình, vừa gõ máy tính vừa cúi người

hôn lên đỉnh đầu Thịnh Hạ.

Khóe môi anh khẽ kéo lên.

Gương mặt tràn đầy vẻ dịu dàng.

------oOo------