“Không được…” Mặt Thịnh Hạ đỏ bừng lên, “Nếu lát nữa bà nội đến phòng em…”
Chưa kịp nói dứt lời, cô đã bị Lạc Hàn Đông áp lên tường hôn ngấu nghiến. Người đàn ông đưa tay cởi áo khoác của cô ra rồi lột váy dài của cô xuống, cúi đầu hôn lên bờ vai cô, nụ hôn tinh tế dày đặc liên tiếp hạ xuống, từng chút từng chút một in lên da cô, mỗi điểm nhỏ đều khiến cho da thịt xung quanh nóng bỏng.
Thịnh Hạ dùng bàn tay che miệng lại, âm thanh run rẩy phát ra, “Đừng…” Lạc Hàn Đông cúi đầu hôn lên vùng ngực bị áo lót che phủ, đầu lưỡi liếm láp làn da trắng nõn đó.
Loading...
Thịnh hạ bị anh liếm tới mức run lên, “Anh Đông…”
Lạc Hàn Đông cúi đầu hôn lên môi cô, ngậm lấy cắn mút, nuốt tất cả nghẹn ngào cùng rên rỉ của cô vào, một tay xoa lấy bầu ngực đầy đặn của cô, tay còn lại luồn vào trong quần lót, nhắm thẳng cửa huyệt đã ướt át của cô.
“Ô ô… anh Đông… không…” bỗng nhiên một ngón tay tiến vào khiến Thịnh Hạ rên rỉ nghẹn ngào, cô giữ chặt cánh tay người đàn ông, cắn môi ánh mắt đáng thương nhìn anh, lắc đầu như cái trống bỏi.
Bộ dáng đáng yêu như vậy chỉ khiến người ta càng muốn làm.
Lạc Hàn Đông cúi đầu ngậm lấy môi cô, mút lấy đầu lưỡi cô, tùy ý càn quét bên trong miệng cô rồi lại trằn trọc hôn lên cổ, cuối cùng mân mê hôn lên
hai quả cherry nhỏ nhắn đỏ ửng của cô, còn ngón tay lại đâm vào rồi khuấy đảo bên trong nhục huyệt.
Ngón tay anh khá dài, dễ dàng tìm thấy điểm G của cô nên nhanh chóng trêu chọc, không tới ba mươi giây sau, Thinh Hạ che miệng lại đạt tới cao trào mà hét lên.
Dâm thủy phun ra, bụng dưới của cô co bóp rất nhiều lần mới dừng lại. Khóe mắt cô đỏ lựng, nắm lấy cánh tay Lạc hàn Đông nức nở kêu, “Không… đừng… anh Đông…”
Lạc Hàn Đông nâng chân cô lên, đưa hạ thân nóng bỏng đâm một phát lút cán.
Cổ Thịnh Hạ ngẩng lên cao, toàn bộ cơ thể dán lên trên vách tường buốt lạnh phía sau, Lạc Hàn Đông đè ép tận lực làm cô, Thịnh Hạ không dám lên tiếng, cắn mu bàn tay, không ngăn nổi tiếng khóc nức nở nhỏ vụn.
Khoái cảm ập đến như muốn bức điên cô, nước mắt sinh lí vương đầy mặt. “Anh Đông… hu hu hu… chậm chút…” Thịnh Hạ không nhịn được mà ôm cổ anh, nhỏ giọng kêu, “… chỗ đó… rất đau… hu hu hu…”
Sau khi Lạc Hàn Đông nghe được, không những không chậm lại mà ngược lại còn đẩy nhanh hơn.
Làm đến mức thanh âm của Thịnh Hạ không kiềm nén được, nên đến lúc đạt cao trào, cô đã quên mất mình đang ở đâu, không khống chế nổi hét lên chói tai, “A a a a…”
Lạc Hàn Đông tranh thủ che miệng cô lại, khẽ cười một tiếng, “Kêu lớn tiếng như vậy, không sợ ông bà nghe thấy à?”