Người đàn ông như nếm được mùi vị gì đó, đầu lưỡi sau khi lướt qua liền dùng đôi môi nóng bỏng quấn lấy phần mềm mại kia, anh dùng môi ngậm lấy, dùng lưỡi liếm láp nó.
Cơn khoái cảm ập đến khiến Thịnh Hạ nức nở thành tiếng: “Đừng mà… anh Đông, đừng liếm… nóng quá…” Cả người anh nóng rực như lửa đốt.
Đầu lưỡi nóng bỏng rơi xuống hoa huyệt như một đốm lửa nhỏ, chỉ trong chốc lát đã thiêu đốt nơi mẫn cảm nhất của người con gái, nơi cửa huyệt đã ướt đẫm dịch tình âm ấm.
Loading...
Thịnh Hạ bị anh liếm đến cao trào.
Bụng dưới thắt lại, cô che miệng mình, nức nở khóc dưới thân anh.
Dâm thuỷ tuôn trào ra ngoài, bắn lên mặt người đàn ông.
Anh nằm đè lên người Thịnh Hạ, đối mặt với cô, đôi mắt vẫn đỏ ngầu nhìn chằm chằm người con gái một hồi lâu. Anh vươn tay ra, gỡ bàn tay đang che miệng của cô xuống.
Trên đôi môi mềm ửng hồng của người con gái vẫn còn phảng phất ‘hương vị’ của anh. Anh cúi đầu ngửi ngửi, đầu lông mày cau lại, dường như có hơi ghét bỏ, nhưng cũng muốn nếm thử tư vị của đôi môi ấy xem thế nào.
Thịnh Hạ nhìn ra được ý đồ của anh, cuống cuồng tránh né: “Đừng mà… Anh Đông…”
Đầu của cô bị người đàn ông ghìm nhẹ, sau đó anh cúi xuống, dùng lưỡi
liếm láp thăm dò cánh môi cô.
Thật nhẹ nhàng.
Giống như một sợi lông vũ rơi trên bờ môi.
Môi của cô rất mềm, mang theo hương thơm của phái nữ.
Anh mở miệng, ngậm lấy môi cô, mút lấy cánh môi mềm mỏng đó. Tay còn lại ngang nhiên càn rỡ vuốt ve ngực cô, vân vê nhũ hoa mà xoa nắn, gậy thịt phấn khích nhô lên giữa hai chân trắng mềm của cô gái. Thịnh Hạ run rẩy kinh hãi, nước mắt đã chực rơi xuống. Anh vẫn muốn làm tiếp.
Cô đau quá rồi, có thể đừng làm nữa được không.
So với sự thô bạo của hai lần trước đó, lần này người đàn ông rõ ràng đã dịu dàng hơn rất nhiều.
Anh hôn môi cô xong thì hôn dần xuống cổ, cuối cùng lại lần nữa cúi đầu ngậm lấy nhũ hoa của cô, dùng lực nhẹ hơn vừa rồi một chút.
Cơ thể Thịnh Hạ run lên từng đợt, vươn hai tay ra bịt chặt miệng lại.
Nhưng cô không kìm nén được, tiếng rên rỉ như tiếng khóc nức nở vừa đau
đớn lại vừa vui sướng.