Quân Nhân Tại Thượng

CHƯƠNG 264: TẤM LÒNG CỦA EM




Tô Cẩn Nghiêm buồn cười nhìn cô, cố ý gắp một miếng thịt bò cho vào miệng mình, anh vừa nhai thịt, vừa cau mày nói: “Ừm, thịt bò hơi nhừ rồi, mùi vị cũng chẳng ra làm sao cả!”

Nghe vậy, Chung Thủy Linh ngẩng đầu lên nhìn anh, rồi lại nhìn miếng thịt bò trong đĩa, hơi khó tin nói: “Không phải chứ?”

Nói xong, cô cũng gắp một miếng thịt bò cho vào miệng. Mặc dù không quá ngon nhưng mùi vị cũng không đến nỗi tệ mà! Ít nhất ngon hơn nhiều so với lần trước cô làm. Lần trước, anh thậm chí còn ăn sạch đĩa, vậy thì lần này cũng coi như là ngon mới đúng chứ!

Tô Cẩn Nghiêm không nói thêm lời nào nữa, lại dùng đũa gắp món khác bỏ vào miệng, lần này sắc mặt còn khó coi hơn so với ban nãy, anh thấp giọng nói: “Món này còn tệ hơn cả món ban nãy, quả thật là quá tệ!”

Chung Thủy Linh sững sờ, ban nãy khi đổ thức ăn ra, cô thật sự không có ý nếm thử, nhưng lúc đặt món ăn trên mạng, cô đã đặc biệt tìm một nhà hàng có tỷ lệ bình luận khen ngợi khá cao, nhưng không ngờ lại bị anh chán ghét, chê lên chê xuống không ra gì như vậy!

Tô Cẩn Nghiêm cầm đũa lên, nếm thử toàn bộ món ăn một lượt, cho dù như thế nào cũng có thể tìm ra nguyên nhân dở tệ.

“Bình luận trên mạng toàn nói mùi vị rất ngon, đúng là lừa người mà!” Chung Thủy Linh tức giận đặt đũa trong tay xuống, bĩu môi, dáng vẻ nhìn vô cùng đáng yêu!

Thấy bộ dạng tức giận của cô, Tô Cẩn Nghiêm không chút khách khí bật cười thành tiếng, nhìn cô nói: “Cho nên, những món này không phải là do em làm?”

Nghe vậy, Chung Thủy Linh mở to mắt, không ngừng đảo qua đảo lại, nhằm đánh trống lảng, cô không nhìn anh, cũng không nói gì cả.

Thấy cô không nói lời nào, cũng không nhìn mình, Tô Cẩn Nghiêm buồn cười nói: “Làm sao mà không nói gì nữa thế, lại nấu hỏng rồi hả?”

Chung Thủy Linh bĩu môi, nhỏ giọng phàn nàn: “Em chỉ nấu quá vài phút thôi mà, vậy mà lại cháy khét đen xì, quả thật là quá “yếu ớt” mà!” Đúng vậy đó, rõ ràng là quá “yếu ớt” mà, có thế mà đã cháy rồi!

Tô Cẩn Nghiêm không nhịn được phì cười thành tiếng, anh nhìn cô nói: “Thức ăn mà cũng có thể “yếu ớt” được sao?” Hôm nay lại nhờ cô nhóc này mà anh học thêm được một từ mới rồi. Trước đây, anh vẫn luôn cho rằng “yếu ớt” là từ chỉ dùng để miêu tả con người, nhưng không ngờ, đối với Chung Thủy Linh, từ này còn có thể dùng để miêu tả thức ăn.

Chung Thủy Linh liếc nhìn anh, sau đó bĩu bĩu môi, hơi buồn bực nói: “Anh còn cười nữa, em biết thể nào anh cũng cười em mà, cho nên em mới lên mạng đặt những món này, nhưng không ngờ còn bị anh ghét bỏ không chút thương tiếc!”

Chung Thủy Linh quả thật không ngờ lần trước anh có thể ăn hết sạch sẽ những món do cô nấu, vậy mà lần này anh lại không ăn những món đặt sẵn này!

Tô Cẩn Nghiêm buồn cười nhìn cô, nói: “Trong lòng em anh chính là người chỉ biết cười nhạo em như vậy ư?”

Chung Thủy Linh cũng không nói gì nữa, quả thật cô biết anh không phải người như vậy, chỉ là bản thân cô cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình, đôi khi sẽ không muốn tỏ ra yếu đuối, nhu nhược trước mặt anh. Cô muốn hình tượng của mình ít nhiều cũng có một mặt hoàn hảo trong lòng anh.

Thấy cô không nói chuyện, Tô Cẩn Nghiêm vòng qua bàn ăn đi đến bên cạnh cô, nhìn cô rồi nói: “Sao thế? Không vui ư?”

Chung Thủy Linh khẽ liếc nhìn anh, sau đó cô lắc đầu hỏi anh: “Cẩn Nghiêm, có phải anh cảm thấy em rất ngu ngốc hay không? Nấu ăn mấy lần rồi mà vẫn không thành công!” Cô luôn cảm thấy bản thân mình quá ngốc nghếch, rõ ràng đã có đầy đủ các bước, thậm chí còn giải thích bằng hình ảnh, thế nhưng cô vẫn cứ làm cho dù chưa lần nào thành công! Đây không phải là ngu ngốc thì thật sự không biết nên dùng từ gì để giải thích cả!

“Có chỗ nào ngốc nghếch đâu chứ!” Tô Cẩn Nghiêm ôm lấy bả vai của cô, dịu dàng nói: “Ngày trước, khi anh vừa mới học nấu ăn, anh cũng đã thất bại hết lần này đến lần khác, thế nhưng em nhìn xem, bây giờ không phải anh đã thành công rồi hay sao?”

Nghe anh nói như vậy, Chung Thủy Linh khẽ ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn anh, cô tò mò hỏi: “Khi bắt đầu nấu ăn, anh cũng thất bại ư? Vậy mà em còn cho rằng anh sẽ vừa học một cái là biết luôn cơ đấy! Không ngờ anh cũng từng thất bại đó!”

“Làm gì có ai vừa sinh ra đã biết làm cơ chứ!” Tô Cẩn Nghiêm xoa đầu cô, cảm thấy cô nhóc ngây thơ này thật sự khá đáng yêu.

Nghe anh nói như vậy, Chung Thủy Linh cười cười nói: “Nghe anh nói vậy, trong lòng em cũng bình ổn hơn một chút rồi, nếu không em còn cho rằng em thật sự ngốc nghếch, ngay đến cả nấu ăn cũng không biết làm cơ đấy!”

Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười, nhìn cô nói: “Về sau đừng làm nữa, đợi anh về, anh sẽ nấu cho em ăn!”

“Như vậy làm sao được!” Chung Thủy Linh bày ra vẻ mặt không đồng ý, cô nhìn anh nói: “Em sang đây là để chăm sóc anh cơ mà, ngay đến cả thức ăn cũng phải đợi anh trở về nấu cho em ăn, thế em sang đây chẳng phải là trở thành gánh nặng, vướng tay vướng chân anh hay sao?”

“Làm sao em có thể là gánh nặng được cơ chứ? Bởi vì em đến, cho nên anh mới cảm thấy nơi này bắt đầu có hơi ấm của gia đình, chứ không phải là một người cô đơn sống trong nhà. Em nói xem, em quan trọng với anh biết nhường nào chứ?” Giọng nói của Tô Cẩn Nghiêm vô cùng dịu dàng, ánh mắt nhìn cô cũng ấm áp, dịu dàng đến nỗi có thể “chảy nước”.

Chung Thủy Linh mỉm cười đắc ý, đưa tay ôm lấy cổ anh, cười nói: “Cho nên em không phải là gánh nặng của anh có đúng không?”

“Đương nhiên rồi!” Tô Cẩn Nghiêm khẳng định chắc nịch, cô không biết cô quan trọng với bản thân anh biết nhường nào đâu.

Chung Thủy Linh bật cười vui vẻ, ghé lại gần môi anh, nhẹ nhàng hôn xuống một cái.

Thấy cô vui vẻ như vậy, tâm trạng của Tô Cẩn Nghiêm cũng phấn chấn hẳn lên, anh nhìn cô nói: “Được rồi, ăn cơm thôi!”

Chung Thủy Linh gật đầu, nhưng khi nhìn những món ăn này, cô khẽ nói: “Khi nãy em cũng nếm thử rồi, cũng không tệ đến nỗi như anh nói. Những món em làm lần trước anh đều có thể ăn hết, về phần những món này, cũng được xem là ngon mà!”

Tô Cẩn Nghiêm véo nhẹ cánh mũi cô, nói: “Em khác, những món em làm, khi anh ăn nó không phải là mùi vị mà là tấm lòng.”

Nghe vậy, Chung Thủy Linh buồn cười nhìn anh, nói: “Vậy có phải là cho dù những món em làm có khó ăn như thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ ăn hết sạch hay không?”

Tô Cẩn Nghiêm gật đầu chắc nịch: “Ừm, những món em làm cho dù khó ăn như thế nào, đối với anh mà nói, chúng đều là món ngon.”

Chung Thủy Linh hơi thẹn thùng nhìn anh, cảm thấy trái tim mình đã bị độ ngọt ngào, sến súa của anh làm cho tan chảy rồi. Cô hờn dỗi đưa tay ra, khẽ đánh anh một cái, rồi nói: “Miệng lưỡi không xương!”

Tô Cẩn Nghiêm bật cười, khẽ xoa đầu cô, sau đó mới đứng dậy vòng qua bàn ăn, đi đến phía đối diện.

Ăn xong, Tô Cẩn Nghiêm dẫn cô đi dạo gần đó, sau khi tiêu hóa thức ăn rồi mới cùng nhau trở về nhà.

Bởi vì thời tiết khá nóng, cho nên vừa về nhà, Chung Thủy Linh đã lập tức vào phòng tắm để tắm. Khi tắm xong đi ra, vừa khéo nhìn thấy anh đang ngồi trước bàn sách, cầm bút viết gì đó lên cuốn vở.

Chung Thủy Linh vừa lau tóc vừa đi đến bên cạnh anh, cô tò mò ngó đầu vào xem: “Anh đang viết gì đấy?”

Tô Cẩn Nghiêm cười cười, nói: “Không có gì, chỉ là viết lại vài món ăn ngày thường hay làm mà thôi. Đến lúc đó, nếu anh không ở nhà, em muốn học thì cũng có thể lấy ra tham khảo, có lẽ nó sẽ rõ ràng hơn so với các bước làm món ăn em tìm trên mạng.”

Nghe vậy, Chung Thủy Linh nhìn dáng vẻ nghiêm túc viết thực đơn các món ăn của anh, trong lòng bỗng dưng cảm thấy vô cùng ấm áp, có chút không nói nên lời.