Chung Thuỷ Linh không rõ mình bị ôm hôn ở trước cửa bao nhiêu lâu, đến khi Tô Cẩn Nghiêm buông ra, cô há to mồm hít lấy hít để, trước ngực phập phồng kịch liệt bởi nụ hôn vừa rồi.
Tô Cẩn Nghiên thì ngược lại, mặc dù ngực cũng hơi nhấp nhô lên xuống, nhưng khi nhìn sang thấy cả người Chung Thủy Linh như vậy thì cười đắc ý.
Chung Thủy Linh thật hết cách với anh, duỗi tay phủ nhẹ lên ngực anh, trong lòng thầm cảm thấy may mắn lúc này phía đối diện không có ai, bằng không để người ngoài bắt gặp chuyện đến cửa còn chưa kịp mở đã nôn nóng hôn hít nhau ngay trước cửa, cô chỉ có nước tìm cái lỗ để chui xuống thôi!
Nghĩ như vậy, Chung Thuỷ Linh bèn xoay người lấy chìa khóa từ trong túi ra để mở cửa, không chỉ sợ Tô Cẩn Nghiêm người này tối nay uống quá chén mà xúc động làm chuyện gì quá giới hạn cũng nên.
Đợi Tô Cẩn Nghiêm đi vào đóng cửa lại lần nữa, lúc này Chung Thuỷ Linh mới thở phào nhẹ nhõm, vừa buồn cười lại tò mò vỗ vỗ anh, nói: "Hôi chết được, nhanh đi tắm đi!”
Hai mắt Tô Cẩn Nghiêm nhìn chòng chọc cô, giống như không nghe thấy lời cô nói, không động mà cũng không đi.
Cái nhìn chòng chọc của anh khiến Chung Thuỷ Linh cảm thấy dựng đứng lông tơ, không biết tên này muốn làm cái gì, buồn cười cố ý nói: “Thôi được rồi, đừng găm em nữa, nhanh đi tắm đi nào.”
Tô Cẩn Nghiêm không động đậy, sau đó đứng dậy vươn tay vòng qua vòng eo thon gọn của cô, cố ý cúi thấp trán kề trán cô, nói: “Anh khi nãy đã nghe thấy chuyện hai người em và chị dâu nói rồi.”
Nghe thấy thế, Chung Thuỷ Linh ngây người, cảm thấy hơi khó hiểu và nghi ngờ, quay sang anh, truy vấn: “Nghe thấy gì cơ?”
Tô Cẩn Nghiêm cong khoé miệng, dù khoảng cách khá gần, hơi thở giữa hai người không phân biệt là của ai với ai cùng hoà quyện đan xen lẫn nhau, Tô Cẩn Nghiêm nhìn chăm chú Chung Thuỷ Linh không rời mắt, cười nói: "Anh nghe chị dâu nói là bảo chúng ta có con sớm một chút!" Đừng tưởng vừa nãy anh luôn cùng Lão Phan uống rượu bàn chuyện công việc, nhưng anh không hề bỏ mặc cuộc nói chuyện giữa hai chị em cô, thậm chí cả nội dung trọng điểm của cuộc đối thoại, anh đều nghe rõ ràng rành mạch!
Khuôn mặt Chung Thuỷ Linh thoắt cái đỏ ửng, nhìn anh một hồi lâu mới cất lời : "Anh khi nãy không phải đang uống rượu bàn vụ huấn luyện đặc biệt sao, thế nào, thế nào lại hóng đến tận chỗ bọn em được!”
Tô Cẩn Nghiêm cười tủm tỉm, thoắt cái ôm chặt cô, nói: “Tất cả những gì về em, anh đều quan tâm!” Đang nói, liền trực bế ngang cô.
“A!...” Cả người lơ lửng giữa không trung khiến Chung Thuỷ Linh không kìm được hô một tiếng, sau đó nhận ra mình đang được anh ôm chặt trong ngực, mới đập nhẹ vào vai anh, nói: “Anh mau thả em xuống…”
Tô Cẩn Nghiêm lắc đầu, kiên quyết đáp: “Không thả.”
Chung Thuỷ Linh buồn cười dùng tay lay vai anh, “Anh muốn làm cái gì?”
Nghe vậy, Tô Cẩn Nghiêm cười xấu xa, nhìn về phía Chung Thuỷ Linh nhướng nhướng mày, nụ cười mang theo ý xấu.
Bộ dạng ủ dột của anh, làm Chung Thuỷ Linh bồn chồn không thôi, vốn đang ôm cổ anh cũng có thể đoán ra chút gì đó, phì cười nói: “Anh cười gian quá thôi!”
Tổ Cẩn Nghiêm không phủ nhận điều đó, mà ôm cô tiến thẳng vào trong phòng.
Chung Thuỷ Linh cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, sau đó đùng một cái, người đã đổ trên giường, quét mắt nhìn Tô Cẩn Nghiêm ở phía trên đang nhìn mình chằm chằm, thật sự hết cách với anh, mỉm cười nói: “Ê, anh muốn làm gì, đừng làm loạn nữa.” Nói xong, còn cố ý lùi cái mông về phía sau, nhưng trên mặt hàm chứa ý cười, nào có thấy sợ hãi chỗ nào.
Tô Cẩn Nghiêm cũng có nhã ý cùng cô vờn, chuyển người lên trước mặt, ánh mắt gắt gao nhìn chòng chọc Chung Thuỷ Linh nói, “Muốn!”
Chung Thuỷ Linh cố tình giả ngốc, cười tủm tỉm nói với anh: “Muốn cái gì mới được! Đừng có dựa sát như thế, trên người anh hôi rình à!” Vừa nói vừa cố ý giơ tay chắn trước người, giống như muốn kéo dãn khoảng cách mình với anh một chút!
Không tốn chút sức lực, Tô Cẩn Nghiêm kéo phắt tay ra, sau đó láy hai tay cố định hai tay cô lên đầu, ánh mắt dính chặt vào cô không rời nửa phút, hơn nữa sâu trong ánh mắt vốn chứa đựng ý cười đã đổi thành những tia nóng bỏng có thể trực tiếp hun cháy từ lúc nào!
Chung Thuỷ Linh nhìn thẳng vào ánh mắt đó, cảm tưởng như cả người sắp bị ánh mắt đó của anh thiêu đốt và bốc cháy, ý cười vốn có trên mặt chầm chậm nhạt dần, lúc này thay bằng một chút bất an và căng thẳng, phảng phất như trở lại cái thời lần đầu tiên chung đụng với anh, trái tim ngày càng tăng tốc tưởng chừng như nó sắp không còn thuộc về mình nữa rồi!
Tô Cẩn Nghiêm cố tình áp sát hơn nữa, mùi rượu nóng cháy phả vào mặt và bên cổ cô, khắp mọi ngóc ngách dường như mọc sẵn ngọn lửa, đủ để cho cô phun trào.
Bị đối xử như vậy thật sự khiến Chung Thuỷ Linh mơ màng không nói nên lời, Tô Cẩn Nghiêm ghé bên tai cô, cố tìm thì thầm với giọng trầm thấp nói: “Không phải là em hỏi anh đấy sao?”
“Ừm.” Chung Thuỷ Linh đáp, nhưng có vẻ như tìm cảm và lí trí không nằm trên một quỹ đạo, chẳng qua chỉ đáp lại theo bản năng mà thôi.
Tô Cẩn Nghiêm nói vậy, nụ cười treo ý xấu ngày càng lan rộng trên khoé miệng, mang theo hơi thở mùi rượu nói thầm bên tai cô: “Anh muốn làm!” Từng từ từng chữ được nói rất chậm, đương nhiên rất có lực sát thương!
Chung Thuỷ Linh đơ ngay tại chỗ, hoàn toàn không ngờ tình huống như này, mặc dù hai người ở chung được một khoảng thời gian rồi, những chuyện nên làm hay không nên làm đều đã làm qua, nhưng anh xấu tính như hôm nay làm cô cảm thấy hơi xa lạ, đồng thời cũng kích thích lạ thường!
Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười, bàn tay to phủ lên khuôn mặt tinh tế của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, gạt nhẹ sợi tóc do không cẩn thận ăn vào bên miệng cô, động tác ấy nhìn vô cùng say đắm và chọc người.
Dần dần Chung Thuỷ Linh khôi phục lại phản ứng, chợt nghĩ ra cái anh nói muốn và làm là ý chỉ cái gì, theo cung phản xạ lúc này mới duỗi tay đập đập vai anh, vừa thấy xấu hổ vừa ảo não nói với giọng hờn dỗi: “Tô Cẩn Nghiêm, anh, anh thay đổi rồi!” Một câu chuyện tầm bậy trắng trợn mà anh nói có vẻ rất đường hoàng và như lẽ dĩ nhiên vậy!
Tô Cẩn Nghiêm thích thú với phản ứng chiếu xạ chậm chạp của cô. Cảm thấy cô nhóc này đáng yêu chết mất, rõ là lúc thông minh thì không cần nói gì cô cũng đoán ra được ngay, nhưng đến lúc phương diện nào đó bị đình trệ thì phải một lúc sau mới phản ứng lại vừa nãy anh nói cái gì, rốt cuộc có ý tứ gì!
“Em đồ ngốc này” Tô Cẩn Nghiêm trìu mến sờ đầu cô, sau đó chưa đợi cô kịp phán ứng thì chuẩn xác hôn môi cô!