Quân Nhân Tại Thượng

CHƯƠNG 201: BẦU KHÔNG KHÍ NGỘT NGẠT




"Dì hai, dì út." Ngô An Kỳ vừa đi vào cửa đã nhiệt tình chào hỏi Tô Mỹ Mân và Tô Mỹ Như, nụ cười trên mặt vô cùng xán lạn.

Người tới là khách, đặc biệt là do Tô Mỹ Dung dẫn về, cho nên hai người cũng không thể khó chịu với người ta.

Tô Mỹ Như cười, kéo tay cô nàng lại, hỏi thăm: "An Kỳ à, sao hôm nay Cảnh Thịnh không đến chung với cháu vậy?"

"Tối nay Cảnh Thịnh có tiệc xã giao nên không tới ạ." Ngô An Kỳ cười nói: "Vốn cháu định đi cùng với Cảnh Thịnh, nhưng bác bảo tối nay mọi người đều ở đây, nên cháu sang chào hỏi mọi người."

Lúc nói chuyện cô ta còn đưa mắt nhìn sang Tô Mỹ Dung bên cạnh.

Tô Mỹ Dung liếc cô ta một cái, không phủ nhận mà cũng không thừa nhận, sau đó mới hỏi Tô Mỹ Như: "Ba đâu?"

Sắc mặt vẫn nặng nề như trước. Tô Mỹ Như thấy chị ấy cứ nhíu chặt mày như vậy thì lo lắng hỏi: "Chị cả, chị không sao chứ?"

Tô Mỹ Dung lắc đầu, đáp: "Không có gì, ba đâu, chị có chuyện muốn tìm ông."

Thấy chị nói vậy, Tô Mỹ Như cũng không dám hỏi nhiều, chỉ sang thư phòng bên kia rồi nói: "Ba đang đọc sách ở thư phòng."

Tô Mỹ Dung gật đầu rồi xách túi đi thẳng sang bên kia.

Tô Mỹ Như và Tô Mỹ Mân lại nhìn nhau, có vẻ không yên lòng, họ lại liếc mắt nhìn Ngô An Kỳ, nói: "An Kỳ, cháu cứ ngồi chơi nhé, chúng ta qua đó xem thế nào."

Ngô An Kỳ cười ngọt ngào, gật đầu, nhìn họ đi xa rồi, cô ta mới quay đầu lại nhìn về phía Chung Thủy Linh, cười nói: "Cô Chung, lại gặp cô rồi."

Tốc độ trở mặt này khiến cho Chung Thủy Linh không nhịn nổi cười, khóe môi dưới hơi nhếch lên, cô nhìn xuống bàn tay phải của mình rồi nói: "Chào cô, tôi nghĩ cô nên gọi tôi là mợ út thì thích hợp hơn."

Nghe vậy, Ngô An Kỳ cắn nhẹ môi, không cam lòng, nhưng mà sau đó lại nhanh phản ứng lại, cô ta cười khẩy nói: "Gọi là gì cũng được, tôi thấy tốt nhất chúng ta cứ cố mà ở chung, nếu không tôi sợ cô sẽ hối hận đấy."

"Ngô An Kỳ, mấy ngày không gặp thôi mà có phải cô bị bệnh ảo tưởng gì nữa rồi?" Quả thực Chung Thủy Linh không thể hiểu nổi cô gái Ngô An Kỳ này, cảm giác kỳ lạ vô cùng, nói câu nào cũng khó mà hiểu nổi.

"Không tin cô cứ thử xem." Ngô An Kỳ đăth túi một bên, trực tiếp kéo ghế ra ngồi xuống, hất hàm nhìn Chung Thủy Linh rồi nói: "Cô cảm thấy vì sao hôm nay tôi có thể lại đây?"

"Tôi đâu có hứng thú muốn biết tại sao đâu." Cô ta vốn đâu phải là người quan trọng quá với cô, cần gì cô phải để ý đến chuyện ấy.

Thấy cô nói vậy, Ngô An Kỳ khẽ vén tóc mình, nhìn Chung Thủy Linh rồi cố ý thần bí, thì thầm: "Tôi biết bí mật của Tô Mỹ Dung."

Nghe cô ta nói vậy, Chung Thủy Linh bất giác nghĩ đến chuyện Tô Mỹ Dung không phải là chị cả của Tô Cẩn Nghiêm mà là mẹ ruột.

"Cô muốn biết không?" Ngô An Kỳ cười đắc ý, nụ cười đó có phần hơi quỷ dị.

"Tôi không tẻ nhạt như cô." Nói xong, Chung Thủy Linh xoay người muốn đi vào phòng bếp, chỉ là hai tay buông thõng khẽ siết chặt lại, chứng tỏ tâm trạng của cô lúc này hơi lo lắng.

"Sau khi cô biết chuyện thì sẽ không thấy tôi nhàm chán nữa đâu." Ngô An Kỳ lạnh lùng nói sau lưng, giọng nói đó khiến cho người nghe cảm thấy khó chịu.

Chung Thủy Linh nắm chặt hai tay, cô không quay đầu lại mà chỉ lạnh giọng nói: "Vậy cô cứ giữ bí mật thú vị đó đi."

Nói xong cô đẩy cửa phòng bếp đi vào.

Nhìn cửa phòng mở ra rồi đóng lại, Ngô An Kỳ lầm bầm nói: "Tôi hiểu rồi."

Cô ta nhếch miệng lên cười, mờ ám đến mức khủng bố.

Buổi tối lúc ăn cơm chung, Tô Mỹ Dung rất ít nói, vẻ mặt như đang giấu chuyện gì, chị vẫn luôn nghiêm nghị, còn Ngô An Kỳ dẫn tới thì lại hoạt bát thái quá, hết gắp thức ăn cho mọi người lại múc canh, cái gì cũng rất tích cực, giống như nóng lòng muốn thể hiện, giành lấy cảm tình của mọi người.

"Ông ngoại, ăn tôm nào, con vừa mới ăn thử, ngon lắm đấy." Ngô An Kỳ gắp con tôm lớn nhất cho vào bát ông cụ Tô. Ông cụ nhìn cô ta một cái, cũng không nói gì.

Ngô An Kỳ cũng không thấy lúng túng hay gì, cô ta lại gắp cho Tô Mỹ Như và Tô Mỹ Mân: "Dì hai, dì út, mọi người cũng ăn thử xem."

Sau khi Tô Mỹ Như và Tô Mỹ Mân đi vào thư phòng xong cũng trở nên khác hẳn, nụ cười trên mặt giờ lại như cười gượng, càng mất tự nhiên hơn.

Một bữa cơm mà người nói nhiều nhất là Ngô An Kỳ, cô ta không quan tâm có ai đáp lại mình hay không, tự nói rất sung sướng vui vẻ.

Chỉ là cô ta càng như vậy, bầu không khí càng thêm ngột ngạt, mặc dù Tô Mỹ Dung không phản đối cô ta như lần trước, nhưng một bữa cơm chỉ nói không quá ba câu, vẻ bất mãn đều viết rõ trên mặt.

Chung Thủy Linh cũng canh cánh vấn đề mà Ngô An Kỳ đã nói trước đó, nên cả buổi tối cũng không thể cười nổi.

Tô Cẩn Nghiêm xuất thân là lính trinh sát, đương nhiên anh cũng biết bầu không khí của buổi tối hôm nay lạ thế nào.

Đợi sau khi ăn cơm xong, Tô Cẩn Nghiêm nói với Chung Thủy Linh một tiếng rồi mới đi tìm Tô Mỹ Dung.

Chẳng qua lúc Tô Cẩn Nghiêm đi tới vườn hoa, định gọi Tô Mỹ Dung thì phát hiện chị ấy đang đứng trong đình nói gì đó với Ngô An Kỳ.

Bởi vì khoảng cách hơi xa nên anh cũng không nghe rõ hai người họ nói gì, chỉ có điều vẻ mặt chị cả thì rất kích động, còn Ngô An Kỳ luôn sợ chị cả thì lại cười vô cùng thoải mái.

Lúc Tô Mỹ Dung còn định nói gì đó thì bỗng nhìn sang cửa bên này, thấy Tô Cẩn Nghiêm đang đứng, Tô Mỹ Dung nuốt hết lời vào trong, gọi về phía anh: "Cẩn Nghiêm."

Nghe bà gọi Tô Mỹ Dung, Ngô An Kỳ cũng đưa mắt sang nhìn, chỉ có điều ý cười nửa miệng như có phần khiêu khích. Tô Mỹ Dung liếc mắt ra hiệu với cô ta, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được, cảnh cáo Ngô An Kỳ: "Đừng có ép tôi, nếu không cô không được cái gì đâu."

Ngô An Kỳ cười cười, không buồn quan tâm đến lời cảnh cáo của Tô Mỹ Dung, cô ta cong môi đáp: "Chỉ cần bà thỏa mãn điều kiện của tôi thì tôi ép bà làm gì."

Tô Mỹ Dung cố nén cơn tức giận trong lòng, quay đầu không thèm nhìn cô ta nữa.

Tô Cẩn Nghiêm đi về phía bên này, nhìn sang Ngô An Kỳ đứng đó rồi quay lại nói thẳng với Tô Mỹ Dung: "Chị cả, chúng ta có thể nói chuyện không."

Nghe vậy, Tô Mỹ Dung quay đầu nhìn Ngô An Kỳ, lạnh giọng nói: "Cô vào trước đi."

Ngô An Kỳ nhún vai một cái, xoay người nhìn Tô Cẩn Nghiêm rồi nói: "Vậy tôi vào trước, không quấy rầy hai người." Nói rồi, cô ta xoay người đi thẳng vào biệt thự.