Quân Nhân Tại Thượng

CHƯƠNG 166: CÁI GIÁ CỦA SỰ TRƯỞNG THÀNH




Lúc Tô Cẩn Nghiêm xách giỏ trái cây đến ngay lúc Chung Thủy Linh đứng một mình ngoài phòng bệnh, cô tựa người vào tường, đầu ngẩng lên.

Anh nhẹ nhàng thở dài rồi mới đi về phía cô, đặt giỏ trái cây trong tay xuống chiếc ghế bên cạnh, Tô Cẩn Nghiêm mở giọng nói: “Lúc khó chịu muốn khóc, có lẽ trút ra sẽ cảm thấy thỏa mái hơn một chút đấy.”

Nghe thấy thế, Chung Thủy Linh sực tỉnh táo lại, cô cúi đầu, không biết Tô Cẩn Nghiêm đã đến bên cạnh mình từ lúc nào, cô không quan tâm đến chuyện muốn khóc hay không muốn khóc nữa mà chỉ cảm thấy ngạc nhiên, cô nhìn anh rồi hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

“Chẳng phải vì quan tâm đến em sao?” Tô Cẩn Nghiêm nhẹ giọng nói rồi kéo cô ngồi vào ghế.

Chung Thủy Linh để mặc cho anh kéo mình ngồi xuống, cô chỉ thì thầm với anh: “Em không phải con nít, anh có gì phải quan tâm chứ.”

Nghe cô thấp giọng oán giận, Tô Cẩn Nghiêm phì cười rồi nhỏ giọng đáp: “Nếu em là con nít thì anh lại chẳng quan tâm, em đấy, còn làm anh lo lắng hơn cả con nít nữa kìa.”

Chung Thủy Linh bĩu môi, tỏ vẻ không phục một chút nào.

Tô Cẩn Nghiêm nhìn phòng bệnh sau lưng cô rồi mới hỏi: “Khi nãy sao em lại khóc? Cố Hoàng Liên đã bình tĩnh lại hay chưa?”

Chung Thủy Linh lắc đầu, cảm thấy bản thân mình hơi mệt mỏi, bèn dựa vào người bả vai anh, nói rằng: “Hồi sáng Lâm Vỹ Tường có đến, Hoàng Liên đã nói trắng ra với anh ta rồi.”

Tô Cẩn Nghiêm nhẹ nhàng vỗ vai cô, muốn để cho cô thả lỏng người, anh thấp giọng nói với cô: “Thế chẳng phải rất tốt hay sao, sau khi trút hết tâm sự ra thì có thể buông bỏ rồi, đây chẳng phải là thứ em muốn nhìn thấy hay sao?”

Chung Thủy Linh lắc đầu rồi nói: “Điều em muốn nhất là hy vọng Hoàng Liên có thể sống hạnh phúc và vui vẻ, nhìn cô ấy như thế này, em đau lòng lắm.”

Cố Hoàng Liên có thể buông bỏ thì đương nhiên cô cũng vui thay cho cô ấy, mừng giùm cho cô ấy, nhưng khi nãy thấy Cố Hoàng Liên không cầm lòng nổi mà bật khóc nức nở, cô cũng đau lòng, có những lúc cô cảm thấy Hoàng Liên quá ấu trĩ, nhưng nếu như đây là cái giá để cô ấy trưởng thành thì cô lại hy vọng cô ấy không cần phải trưởng thành nữa, cứ vui vui vẻ vẻ như trước kia thì hay biết mấy, cho dù cô ấy ngây thơ một chút hay là ấu trĩ một chút cũng chẳng sao.

Tô Cẩn Nghiêm ôm cô vào lòng, biết cô đau lòng cho bạn mình, bèn cất giọng an ủi: “Chỉ sau khi khóc thỏa thuê một chặp thì cô ấy mới có thể buông bỏ hoàn toàn, em cũng không muốn nhìn thấy cô ấy sống mãi trong bóng ma của cuộc tình này đâu nhỉ.”

Chung Thủy Linh chỉ im lặng, không nói một tiếng nào.

Thấy cô không lên tiếng, Tô Cẩn Nghiêm vẫn thử tiếp tục dẫn dắt: “Thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành mọi vết thương, vết thương có sâu đến đến mức nào rồi cũng sẽ có ngày lành lặn, đôi lúc chúng ta nên nghĩ như thế, nếu như cuộc tình xảy ra vấn đề lớn, thà là xé toạc vết thương để mình đau lòng một lần rồi thôi, còn hơn phải đi tiếp trong miễn cưỡng, đến lúc đó mới là sự chữa lành thật sự.”

Chung Thủy Linh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, trong lòng cô vẫn cảm thấy có chấp nhận: “Nhưng cái giá này đắt quá.”

“Nhưng đây là cuộc sống.” Tô Cẩn Nghiêm xoa đầu cô, anh nhìn cô chằm chằm: “Không thể thuận gió xuôi buồm mãi được đâu em, rồi sẽ có lúc gặp phải đủ loại khó khăn mà thôi, chúng ta không thể khống chế được, chỉ có thể dũng cảm đối mặt mà thôi.”

“Vậy chúng ta cũng sẽ gặp khó khăn như thế này ư?” Chung Thủy Linh nhìn anh chăm chú.

“Ngốc quá.” Chung Thủy Linh mắng yêu một câu: “Có lẽ chúng ta sẽ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn, nhưng anh đảm bảo với em, chúng ta vĩnh viễn không cần phải đối mặt với vấn đề như thế này?”

Nghe thấy thế, Chung Thủy Linh mỉm cười gật đầu với anh: “Cho dù chúng ta có gặp khó khăn nào đi chăng nữa thì chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt.”

Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười, dịu dàng xao đầu cô, anh nhìn vào phòng bệnh rồi nói: “Muốn vào không?”

Chung Thủy Linh ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Vào thôi, em nghĩ là Hoàng Liên đã bình tĩnh lại sau khi khóc rồi.”

Tô Cẩn Nghiêm cầm giỏ trái cây lên, rồi nói với cô: “Cho cô ấy thêm một chút thời gian đi, cô ấy sẽ từ từ khỏe lại thôi.”

Chung Thủy Linh gật đầu, bây giờ chỉ có thể để cô ấy tự bước trên đôi chân của mình rồi.

Cố Hoàng Liên bình tĩnh hơn khi nãy nhiều, có điều đả kích lần này gần như trí mạng với cô ấy, trông cô ấy có vẻ rất ủ rũ.

Chung Thủy Linh và Tô Cẩn Nghiêm nán lại đến tận trưa, cho đến khi Cố Hoàng Liên thiếp đi cô mới rời khỏi đấy.

Tô Cẩn Nghiêm dẫn Chung Thủy Linh ra quán gần bệnh viện dùng bữa trưa, thấy gương mặt mệt nhòi của Chung Thủy Linh, cô bèn hỏi: “Hay là để anh đưa em về, nhìn em có vẻ mệt quá.”

Chung Thủy Linh gật đầu, trong lòng vẫn cảm thấy buồn bã khi nhớ đến chuyện của Cố Hoàng Liên.

Vẫn còn chưa lái xe đến chung cư của Chung Thủy Linh, điện thoại của Tô Cẩn Nghiêm đã đổ chuông.

Tô Cẩn Nghiêm nhìn màn hình rồi mới duỗi tay bắt máy: “Alo, chị cả.”

“Cẩn Nghiêm à, bây giờ em đang ở chung với Thủy Linh hả?” Tô Mỹ Dung hỏi qua điện thoại.

Tô Cẩn Nghiêm nhìn Chung Thủy Linh rồi mới quay đi, trả lời Tô Mỹ Dung: “Dạ, chị có chuyện muốn kiếm Thủy Linh à?”

“Không có không có, chỉ có điều lúc ăn cơm trưa chị có thảo luận với ba một lúc, muốn em nói dặn Thủy Linh sắp xếp cho người lớn hai bên gặp mặt.” Tô Mỹ Dung nói: “Các em sắp cưới rồi mà người lớn còn chưa gặp nhau thì coi sao được, bởi thế em hỏi Thủy Linh xem khi nào ba mẹ của con bé rảnh thì chúng ta xếp một bữa gặp nhau.”

Nghe thấy thế, Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, đúng là phải sắp xếp cho ba mẹ hai bên gặp nhau, trước kia anh cũng từng nghĩ như thế, chỉ có điều hai hôm nay Thủy Linh còn đang lo lắng cho Chung Thủy Linh, bởi thế anh mới không nhắc đến mà thôi.

“Em biết rồi, chị cả, em sẽ thương lượng với Thủy Linh, xong rồi sẽ báo lại cho chị biết.”

“Vậy thì được, em bàn với Thủy Linh trước đã, coi khi nào rảnh thì nói lại với chị, chị sẽ chọn một quán ăn.” Tô Mỹ Dung nói trong điện thoại.

“Dạ, nếu chị không còn chuyện gì nữa thì em cúp máy trước đây.” Sau khi nói dứt lời, Tô Cẩn Nghiêm chuẩn bị cúp máy.

“À đợi một lúc.” Tô Mỹ Dung nói với thêm một câu: “Cẩn Nghiêm à, tối nay chị và anh rể của em muốn mời em và Thủy Linh đi ăn, các em có thời gian rảnh không? Nếu như tối nay bận thì trưa mai cũng được, em hỏi Thủy Linh xem, có sắp xếp được thời gian không?”

Nghe thấy thế, Tô Cẩn Nghiêm bèn hỏi lại: “Chị, chị muốn làm gì thế?”

Nghe anh hỏi thế, Tô Mỹ Dung bèn giải thích: “Có chuyện gì đâu kia chứ, chẳng phải lần trước anh rể của em bận nên không gặp được Thủy Linh sao, hơn nữa trước kia Thủy Linh cũng là nhân viên trong công ty của anh rể em, bây giờ các em đến với nhau, bởi thế chị mới định mời các em ăn cơm, đơn giản là thế thôi.”