Tô Cẩn Nghiêm gãi gãi đầu và nhìn chị ta nói: “Chi cả, sao chị cứ quấn quýt chuyện này làm gì, bây giờ em với Thủy Linh rất là tốt, em thích cô ấy và cô ấy cũng thích em không phải được rồi sao, chị hà tất gì phải để ý cô ấy và Cố Hoàng Liên có mối quan hệ gì chứ?”
“Không cần để ý là sao?” Tô Mỹ Dung không đồng ý với lời của anh, chị nhìn anh nói: “Lúc đầu người chị giới thiệu cho em là Cố Hoàng Liên, nha đầu đó trông cũng rất thích em, nhưng tại sao cuối cùng em là bạn của cô ấy ở với nhau rồi?”
“Haiz.” Tô Cẩn Nghiêm có chút bất lực mà thở dài, anh lắc đầu nhìn chị và nói: “Chị, chị thật sự tích cực quá rồi đó.”
Tô Mỹ Dung gõ một cái lên đầu anh, nhìn anh nói: “Chị đây là quan tâm em, nếu không chị đã không thèm tích cực như vậy rồi.”
Tô Cẩn Nghiêm biết chuyện này không giấu được nữa, nếu đã không giấu được thì chỉ đành thổ lộ thôi, anh nhìn chị cả của anh, nói: “Thật ra mới bắt đầu người xem mắt với em là Chung Thủy Linh, chỉ là cô ấy lấy tên của Cố Hoàng Liên đến thôi.”
“Người lúc đầu xem mắt với em là Chung Thủy Linh?” Tô Mỹ Dung trừng to đôi mắt, giống như là có chút bất ngờ và không dám tin!
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, nhìn chị và nói thật: “Thật ra Cố Hoàng Liên đã có một người bạn trai đã yêu nhau rất nhiều năm rồi, cậu trai đó hình như cùng là bạn học với Cố Hoàng Liên và Chung Thủy Linh, chỉ là điều kiện của gia đình cậu ta hình như không được tốt lắm, nhà họ Cố có chút xem thường cậu ta, mẹ của Cố Hoàng Liên luôn sắp xếp cho Cố Hoàng Liên các loại xem mắt, cho nên lúc Cố Hoàng Liên phải xem mắt với em đã trực tiếp tìm Chung Thủy Linh thay cho cô ấy, cho nên mới thành ra có chuyện, tuy đối tượng em phải xem mắt là Cố Hoàng Liên nhưng cuối cùng lại thành Chung Thủy Linh.”
Tô Mỹ Dung nghe có chút rối loạn nên nhìn anh mà nói: “Khoan khoan khoan, chị phải sắp xếp một chút.”
“Được, chị sắp xếp trước đi, còn có gì không hiểu hay không rõ thì hỏi em.” Tô Cẩn Nghiêm nói như vậy, anh đã tự động che đậy chuyện Chung Thủy Linh là bạn gái cũ của Lý Cảnh Thịnh, càng bỏ qua mục đích ban đầu Chung Thủy Linh tiếp cận anh thực sự là vì muốn báo thù Lý Cảnh Thịnh.
Tô Mỹ Dung suy nghĩ một hồi, dường như là cuối cùng cũng sắp xếp gọn gàng các mạch suy nghĩ rồi, nên lại ngẩng đầu lên nhìn Tô Cẩn Nghiêm nói: “Cho nên nói tóm lại, ban đầu thật ra là vì trong lòng Cố Hoàng Liên đã có người đàn ông mình thích nên đã tìm Chung Thủy Linh đến thay mình xem mắt với em, còn em từ đầu đến cuối chưa từng gặp qua Cố Hoàng Liên đó đúng không?”
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, nhìn chị ta nói: “Ừm, đại khái là như vậy, nhưng mà cũng không phải là chưa gặp qua Cố Hoàng Liên, hôm qua thực ra Thủy Linh đã đưa em đi gặp cô ấy, đương nhiên cũng gặp qua người con trai đó rồi.”
Nghe vậy, Tô Mỹ Dung vẫn có chút không dám tin mà tự lẩm bẩm: “Mấy đứa trẻ bây giờ đều như vậy sao? Bản thân mình có người mình thích rồi, sau đó lại kêu người khác đến xem mắt thay mình!”
“Nói thế nào nhỉ, cô ấy cũng là có nỗi khổ của mình thôi, người trong nhà luôn không đồng ý, bên đó lại cứ ép cô ấy đi xem mắt, cho nên mới nghĩ ra chiêu này thôi.” Tô Cẩn Nghiêm nói, anh nghĩ đến tình hình lần đầu tiên mình và Chung Thủy Linh gặp mặt thì khóe môi lại có chút không nhịn được mà nở ra ý cười, nói: “Thực ra nói đi nói lại thì em cũng phải cảm ơn Cố Hoàng Liên, nếu như không có cô ấy kêu Thủy Linh thay cô ấy xem mắt thì có lẽ em cũng sẽ không gặp được Thủy Linh, bây giờ chúng em cũng không thể ở cùng với nhau rồi.”
Nghe vậy, Tô Mỹ Dung nhìn anh một cái, mỉm cười nói: “Cho nên em thực sự yêu cô bé đó rồi?”
Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười gật đầu, hoàn toàn không có ý phủ nhận: “Ừm, em quả thực là yêu cô ấy rồi.” Nếu như không phải vì yêu cô ấy, thì có lẽ vào hôm qua khi biết cô ấy là bạn gái cũ của Lý Cảnh Thịnh anh đã rời khỏi rồi, nhưng anh lại không đi được, đây không phải là yêu thì còn là gì nữa.
“Chỉ mấy ngày như vậy thôi sao?” Tô Mỹ Dung cảm thấy có chút hơi nhanh rồi.
Tô Cẩn Nghiêm quay đầu sang, nhìn chị ta nói: “Chị, em tuy chưa từng hẹn hò qua, nhưng mà không phải mấy thứ như tình yêu có lúc thực sự cũng không cần lấy thời gian dài ngắn ra đong đếm sao?”
Nghe vậy, Tô Mỹ Dung giống như là nghĩ đến cái gì đó, cả người chị ta sững sờ cả một lúc, phải a, lúc đó thời gian khiến chị yêu người đó cũng không có bao lâu...
Thấy chị không nói chuyện, cả người giống như là có chút ngẩng ngơ, Tô Cẩn Nghiêm lại kêu chị một tiếng: “Chị?”
Tô Mỹ Dung vội vàng phản ứng lại, rồi nhìn anh gật đầu nói: “Em nói đúng, mấy thứ như tình cảm có lúc không thể lấy thời gian dài ngắn ra đong đếm được, có lúc yêu một người cũng có thể chỉ là một chuyện trong chớp mắt mà thôi.”
Tô Cẩn Nghiêm cười cười, hoàn toàn tán đồng cách nói của chị ta, anh gật đầu và nói: “Phải đó, nếu thật sự thích một người thì không cần suy nghĩ quá nhiều, thích thì chính là thích thôi, không còn chuyện gì đơn giản hơn như vậy nữa.” Thật ra lúc đầu trước khi chuẩn bị chấp nhận Chung Thủy Linh, anh cũng đã luôn suy nghĩ, nhưng có nhiều lý do hơn nữa cũng không thể ngăn cản trái tim anh thích cô ấy.
Tô Mỹ Dung nhìn anh, đột nhiên có chút thất thần, chị nhỏ tiếng lẩm bẩm nói: “Em thật giống với chị lúc ban đầu a...”
Tô Cẩn Nghiêm không nghe được rõ nên quay sang nhìn chị ta một cái, hỏi: “Chị, mới nãy chị nói gì cơ?”
Tô Mỹ Dung lúc này mới có chút nhận ra lúc nãy mình đã nói thẳng lời trong lòng của mình ra rồi, nên vội vàng quay đầu sang, lắc đầu nói: “Không, không có gì.”
Thấy chị ta nói như vậy, Tô Cẩn Nghiêm cũng không hỏi gì nhiều, anh có thể cảm nhận được tối hôm nay chị cả của anh có chút kỳ quái, nhưng lại không nói ra được là ở đâu, rồi tại vì sao.
Thấy anh cứ nhìn chằm chằm mình, Tô Mỹ Dung giống như là có chút lo lắng bị anh nhìn thấu gì đó nên vội vàng di chuyển đề tài: “Đúng rồi, tụi em lúc chiều có hiểu lầm gì với Ngô An Kỳ vậy, chị thấy lúc tối Ngô An Kỳ đến nhìn thấy tụi em thì sắc mặt có chút tái xanh.”
Nghe vậy, Tô Cẩn Nghiêm chỉ cười cười, nói: “Thực ra cũng không có gì, chỉ là một chút chuyện nhỏ nhặt mà thôi.” Nghĩ đến lúc chiều Chung Thủy Linh cố ý trêu chọc cô ta, khiến mua nhiều khăn lụa như vậy, chỉ nghĩ đến sắc mặt gần như tái xanh của Ngô An Kỳ lúc tính tiền thôi, là anh lại có chút không nhịn được mà muốn cười lên.
“Hiểu lầm gì vậy, nói nghe xem.” Tô Mỹ Dung hỏi tiếp, nghĩ đến bộ dạng lúc tối con trai chị thề thốt nói muốn lấy Ngô An Kỳ, chị ta lại có chút phiền lòng.
Tô Cẩn Nghiêm không quen nói sau lưng, đặc biệt là chuyện này thực ra Ngô An Kỳ cũng đã nhận được bài học rồi, thế là anh nhìn chị mình mà lắc đầu nói: “Thật sự chỉ là chuyện nhỏ, không có gì đâu.”
Thấy anh không chịu nói, Tô Mỹ Dung cũng không hỏi nữa, chỉ là khẽ thở dài một hơi rồi nói: “Haiz, nói đến cô bé Ngô An Kỳ đó, chị luôn cảm thấy cô ta có chút tâm cơ quá nặng, Cảnh Thịnh nếu như thật sự kết hôn với cô ta, Cảnh Thịnh chắc chắn sẽ không xử lý được cô ta đâu, đến lúc đó chị thật là lo lắng cô ta sẽ gây ra chuyện gì đó, nhưng mà nhìn bộ dạng không phải là cô ta thì không cưới của Cảnh Thịnh, thật là buồn phiền chết đi được mà, đặc biệt là nha đầu đó còn nói cô ta đã mang thai con của Cảnh Thịnh trong bụng rồi nữa, cũng không biết là thật hay là giả nữa đây.”