Quân Nhân Nguyện Yêu Em

Chương 62:Làm thật hay giả




“Lão Chu bên kia nói thế nào?”

Đợi Dịch Thiên hỏi xong, Tống Vũ liền bay tới hỏi. Nói thật bọn họ thật sự rất rối rắn với lối đi của cấp trên

“Bọn họ nói! Thông báo gửi đến muộn hơn dự định. Lần này họ sơ xuất. Còn nữa, làm ơn đừng gọi tôi là Chu Dịch nữa”


Chu Dịch chính là biệt danh mà mọi người đặt cho Dịch Thiên. Anh chẳng thích một chút nào


Vương Thần Kiêu đứng trong phòng tắm, bực mình xoay người lại nhìn vào gương. Từ từ tháo mặt nạ da xuống, vì dính chặt quá khiến khuôn mặt anh đỏ lên, đau đến nghiên răng.


Trương Mẫn Mẫn đứng bên cạnh có ý định muốn giúp nhưng chẳng dám đụng vào, sợ anh lại nổi lửa


Tháo xong mặt nạ, Vương Thần Kiêu cẩn thận ra cửa, nhìn vào mắt mèo. Thấy có vài ba người đi lại gần đó. Nhanh chóng bày kế cho Trương Mẫn Mẫn

“Từ từ đã.. anh này.. á.. khoan đã nào”
Giọng nói quyến rũ quanh quẩn khắp căn phòng, khiến cho người nghe đỏ mặt

Hai người tôi một câu anh một câu. Được một lúc thì người bên ngoài rời đi. Có thể thấy bọn họ cũng đàn rất nghi ngờ bọn anh


Triệu Minh Vy cùng Diệp Hà Lâm cũng sử dụng cách này để dụ bọn chúng rời đi

Diệp Hà Lâm nhìn gương mặt của mình, lòng xót vô cùng. Chậm rãi tháo xuống, vừa tháo vừa kêu đau. Khiến cho người nào đó bực mình không thôi

Triệu Minh Vy dậy khỏi giường, lại gần bàn trang điểm, nhẹ nhàng tháo giúp cậu ta

“Cậu có thể giống đàn ông một chút không hả?”

Diệp Hà Lâm trừng mắt, nước mặt như sắp chảy ra. Nhìn thấy khuôn mặt này, Triệu Minh Vy không nói nữa. Đáng thương nhưng cũng rất dễ thương

Đối với Diệp Hà Lâm, đây là lần đầu tiên anh sử dụng mặt nạ da này, đương nhiên kinh nghiệm cũng sẽ ít hơn Vương Thần Kiêu

“Này! Cậu nghĩ thử xem, chúng ta là giả vờ làm. Thế bên kia là giả cờ hay thật nhỉ?”


Diệp Hà Lâm ngồi xuống giường, tiện tay kéo luôn Triệu Minh Vy đang đứng gần đó

“Không biết!”
Triệu Minh Vy nói một cách tỉnh bơ

Diệp Hà Lâm cười thoải mái, điện thoại đổ chuông. Không cần nghĩ cũng biết là ai

“Cậu nghe hay tớ nghe?”

Triệu Minh Vy đi vào phòng tắm

“Tớ đánh răng trước”

“Được”

Vương Thần Kiêu gấp đến mức đổ mồ hôi. Tiểu tử này sao lại không nghe máy chứ. Nhớ đến những lời Trương Mẫn Mẫn nói. Bàn tay nắm thành quyền, đấm mạnh một phát lên tường

“Anh nghĩ xem! Chúng ta giật bộ. Liệu bên Triệu Minh Vy là thật hay giả, dù sao theo em thấy. Diệp Hà Lâm và cô ta thân thiết như vậy, còn nữa anh ta cũng rất thích Triệu Minh Vy”

Mặc dù anh tin Triệu Minh Vy, nhưng anh lại không thể tin tưởng Diẹp Hà Lâm


“Là tôi đây!”

Giọng nói cố gắng kìm nén, có thể nghe được tiếng răng vang lên ken két

“Tôi biết”

Khác với Vương Thần Kiêu, giọng Diệp Hà Lâm có vẻ bỡn cợt, còn có khiêu khích


Triệu Minh Vy bước ra khỏi phòng tắm, nhìn người đàn ông ngồi yên vị trên giường

Cô tiến lại gần cầm lấy chiếc gối rồi tới sofa nằm xuống

“Này! Cậu định ngủ ở đó hả?”

“Không thì sao?”

“Lên đây”

Tiếng vỗ giường vang lên, Triệu Minh Vy liếc nhìn Diệp Hà Lâm.

“Cũng không phải lần đầu”

“Vương Thần Kiêu nói gì với cậu?”

“Ài! Được rồi, cậu ngủ trên giường tớ ngủ đó cho”

Sáng hôm sau bốn người bọn họ gặp nhau tại hành lang


Nhìn thấy Trương Mẫn Mẫn khoác tay Vương Thần Kiêu với vẻ mặt đắc ý. Triệu Minh Vy như không cười

Diệp Hà Lâm đứng bên cạnh cũng thấy được, đây chính là vẻ mặt khinh bỉ của cô . Liều mạng khoác vai cô


Vương Thần Kiêu tuy không nói gì, nhưng trong lòng đang gào thét dữ dội

Triệu Minh Vy và Trương Mẫn Mẫn hết nhiệm vụ nên rời khỏi. Lúc gặp nhau dưới bãi đổ xe, Trương Mẫn Mẫn như cô vợ nhỏ,lo lắng rồi dặn dò Vương Thần Kiêu đủ điều.

Lần này Triệu Minh Vy đúng thật cạn lời. Không biết cô hay là cô ta mới là vợ anh. Ôm lấy Diệp Hà Lâm
“Xin lỗi vì cảnh này khiến tớ đau mắt qua”

“Lần đầu tiên tớ thấy có người l vợ mà như cậu đấy”

“Cũng chưa phải vợ đâu”

“Hehe lần này là cậu nói đó! Tớ sẽ là của cậu”

“Muốn chết hả?”

“Cậu không nỡ giết!”

“Người đang nhìn cậu muốn giết đấy”

Nhìn hai người ôm nhau thì thầm to nhỏ, người nào đó đổ hoảng

Nếu ánh mắt có thể giết người thì Diệp Hà Lâm có lẽ bị ánh mắt của Vương Thần Kiêu cho đi chầu diêm vương luôn rồi

Triệu Minh Vy buông cậu ta ra, vỗ cái bảo cậu cẩn thận rời hiên ngang rời đi


Lúc về quân khu, mọi người đều nhìn Trương Mẫn Mẫn với ánh mắt ghét bỏ. Cũng đúng vì coi ta mà khiến mọi người phải gấp gáp tới mức không thở kịp cơ mà

Thế nhưng đối với Trương Mẫn Mẫn, với tính khí kiêu ngạo, cô ta không những không cúi đầu xin lỗi. Mà còn khinh bỉ bước về phòng

Điều cô ta quan tâm chỉ có một, chính là Vương Thần Kiêu. Cho đến tận bây giờ cô ta vẫn cố chấp cho rằng chỉ có bản thân mới xứng đáng là người đứng bên canh Vương Thần Kiêu. Từ lúc nhỏ tới bây giờ cô ta vẫn nghĩ vậy. Cũng vì Vương Thần Kiêu nên cô ta mới quyết định bước vào quân đội