Đến gần chiều hai người họ trở về nhà tổ. Vừa vào nhà đã nghe thấy tiếng của mẹ chồng.
“Tiểu Vy! Tới đây mẹ xem” Thấy cô là mắt mẹ anh sáng lên, quên luôn cả đứa con ruột bên cạnh
“Mẹ! Hôm nay mới tới được, xin lỗi ạ” Triệu Vy cảm thấy có lỗi “Không sao! Về là được rồi! Con nói thật mẹ nghe, Thần Kiêu có bắt nạt con không?”
Vương Thần Kiêu trợn tròn mắt, bất mãn lên tiếng: “Mẹ?”
Triệu Minh Vy cười thầm: “Không có! Anh ấy rất tốt”
Hai người lên phòng cất đồ. Quyết định mùng hai tết sẽ về nhà vợ, lúc này điện thoại cô reo. Là Bích Vân
“Alo”
Bích Vân bên kia rụt rè nói: “Vy! Đã tìm được người nhà của Minh Ngọc rồi”
“Vậy sao! Tốt quá rồi”
“Nhưng họ đã qua đời” Lúc nghe thấy tin tức này ai cũng muộn phiền trong lòng.
Triệu Minh Vy hụt hẫng nói: “Chắc chắn không?”
Bích Vân kể lại: “Theo như Bích Thảo điều tra thì gia đình của Minh Ngọc đã chết trong một vụ hỏa hoạn, ba cô ấy là một công nhân, mẹ cô ấy là người ở ngoại thành, hai người họ nương tựa nhau sống. Nghe bảo còn có một người, theo như thông tin thì là em gái của Minh Ngọc, may mắn thoát ra được nhưng đến giờ vẫn chưa thấy tung tích, có thể là được người khác nhận nuôi hoặc là đã chết”
Triệu Vy bình tĩnh: “Vẫn còn hi vọng, tìm bằng được”
Bích Vân không nói gì, một lúc sau mới trả lời lại: “Cậu định lúc nào mới hành động?”
“Xong tốt nghiệp! Nếu như cô ta ra tay trước thì hành động. Còn không thì thuận theo tự nhiên”
“Được rồi! Cậu cẩn thận, nhớ ám chỉ cho người thân cậu biết”
“Ừ” “Năm mới vui vẻ! Vy”
“Ừm năm mới vui vẻ”
Cúp máy Triệu Vy buồn bực nhăn mày. Lúc này Vương Thần Kiêu trong phòng tắm bước ra, thấy cô như vậy thì thắc mắc
“Sao vậy?”
Triệu Vy hồi hồn: “Không có! Em đi tắm”
Đến tối, một nhà bốn người ngồi vây quanh nhau trò chuyện. Hồi trước chưa lấy anh, điều khiến cô sợ nhất là lấy một người chỉ biết coi mẹ là nhất, sợ nhất là mẹ chồng khó tính. Nhưng khi sống cùng mẹ của anh cô mới buông bỏ nỗi sợ này. Bà là một người tâm lí vô cùng, rất thân thiết, tuy là người quyền quý nhưng bà không tỏ vẻ. Điều này khiến cô vui vẻ vô cùng
Đang lúc trò chuyện vui vẻ thì đột nhiên mẹ cô lôi cô vào phòng thủ thỉ
“Tiểu Vy! Có chưa?”
Triệu Vy giật mình, một lúc sau mới hiểu ý bà: “Mẹ! Haha... Chưa ạ”
Thấy bà thất vọng cô cũng hơi áy náy
“Không sao! Chỉ là mẹ nghĩ các con kết hôn cũng gần được 6 tháng rồi vậy mà không có động tĩnh gì”
Triệu Minh Vy cười: “Đâu thể nói có là có được! Mẹ yên tâm, cứ từ từ thôi ạ”
Mẹ cô nghe vậy thấy cũng có lí, trước kia lấy ba anh, cũng gần một năm bà mới mang thai. Công việc của chồng mình quá bận rộn, thời gian đều giành cho công việc. May thay lần đó nghĩ tết Nguyên Đán hai người mới có thời gian ở cùng nhau. Nghĩ vậy nhưng ngoài miệng bà vẫn bồi thêm vài câu
“Mẹ cũng sốt ruột! Ở tuổi này của mẹ còn có thể bế bống chăm sóc cho cháu nội. Đợi thêm vài năm nữa chắc chắn là không thể rồi.”
Triệu Vy hiểu ý của bà bèn gật đầu trấn an: “Con biết ạ”