Quân Môn Trưởng Tức

Chương 7: Thứ 007 - Bạn đời tương lai của tôi




Lệ Nam Huyền đưa Lục Châu đến bệnh viện trực thuộc Đại học Quân sự Kinh Đô, tìm tới phòng làm việc của bạn hắn, Cốc Tố.

Cốc Tố, người đang xem báo cáo kiểm tra của bệnh nhân, vừa nhìn thấy bọn họ lập tức mỉm cười đứng dậy: "Lệ thiếu tá, vì cậu, trong sáng nay tôi đã từ chối tất cả các công việc khác, đủ cho cậu mặt mũi rồi ha? Tối nay cậu nhất định phải mời tôi ăn cơm mới được."

Lệ Nam Huyền cười nói: "Hôm nay không được, lần sau tôi sẽ đưa cậu và mấy người A Triển ra ngoài ăn cơm."

"Cũng được, dù sao cũng rất lâu chúng ta không tụ tập cùng nhau rồi, nói đi, là ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể làm phiền cậu đích thân đưa người tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe." Lời này của Cốc Tố thốt ra, đồng thời phóng tầm mắt nhìn Lục Châu đang đứng phía sau Lệ Nam Huyền.

Lệ Nam Huyền kéo Lục Châu đến bên người, rất tự nhiên hướng về phía anh ta giới thiệu: "Bạn đời tương lai của tôi, Lục Châu."

"Ồ, hóa ra là bạn đời tương lai của cậu, Lục Châu..." Cốc Tố gật gật đầu, sau đó mới phản ứng kịp những lời Lệ Nam Huyền vừa nói, kinh ngạc kêu to: "Cái gì? Cái gì? Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Cậu ấy là bạn đời tương lai của cậu?"



Chuyện này xảy ra quá đột ngột, khiến người ta khó có thể tiêu hóa hết.

"Cậu không nghe nhầm đâu, sang năm chúng tôi sẽ kết hôn."

Lục Châu liếc mắt nhìn tên trên tấm thẻ cài trước ngực Cốc Tố, đưa tay phải ra nói: "Xin chào, bác sĩ Cố."

"Chào, chào cậu." Cốc Tố vẫn không dám tin Lệ Nam Huyền đã có bạn đời, hơn nữa còn dự định sang năm kết hôn, anh ta vừa bắt tay vừa nhìn sang Lệ Nam Huyền nói: "Tên tiểu tử nhà cậu cũng quá không tử tế đi, đã sắp kết hôn đến nơi rồi mới chịu dẫn người tới ra mắt, đám A Triển có biết chuyện này không đấy?"

"Không đâu, đợi lần sau ăn cơm, tôi sẽ nói cho bọn họ biết."

Cốc Tố cười trên nỗi đau của người khác nói: "Tôi rất mong đợi phản ứng của bọn họ."

Lệ Nam Huyền cong cong môi: "Đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng làm kiểm tra thân thể cho Tiểu Châu đi."

"Được, các cậu đi theo tôi." Cốc Tố dẫn bọn họ đến phòng xét nghiệm máu, tự mình lấy máu cho Lục Châu, song, đâm liên tiếp mấy mũi kim cũng không đâm trúng được mạch máu.

Lệ Nam Huyền nhìn thấy cánh tay Lục Châu đầy vết kim đâm, sắc mặt càng lúc càng khó coi, ngữ khí cực kỳ không tốt nói: "Cậu rốt cuộc có biết lấy máu không vậy, không biết thì gọi bác sĩ khác tới đây ngay."

Đâm trượt một lần thì cũng thôi đi, lại có thể trượt liền mấy phát, còn kém hơn cả thực tập sinh.

Cốc Tố xoa xoa mi tâm: "Tôi rõ ràng đã nhắm ngay mạch máu mà đâm xuống, sao còn có thể đâm trượt?"

Anh ta làm bác sĩ gần mười năm, trước giờ chưa từng gặp phải loại chuyện kỳ quái thế này.

Lục Châu: "..."

Cậu có thể nói với bọn họ là vận xui của cậu lại tác quái rồi không?

"Để tôi thử nốt lần cuối." Lần này, Cốc Tố rốt cuộc cũng thành công, anh ta thở phào nhẹ nhõm, nếu còn đâm không trúng, đoán chừng huynh đệ tốt sẽ ra tay đấm anh ta luôn. Thành thực mà nói, anh ta vẫn thật không ngờ một người trước giờ chuyện gì cũng không quan tâm như Lệ Nam Huyền, lại sẽ có một ngày vì một người mà căng thẳng như vậy, chỉ nhìn một cái trong mắt hắn đã để lộ ra tràn ngập đau lòng, giống như có cây kim đang đâm vào tim hắn.

Lệ Nam Huyền cầm lấy tay Lục Châu nhìn một chút: "Sau khi về, dùng nước nóng chườm qua."

Lục Châu gật gật đầu.

Cốc Tố giao máu cho đồng nghiệp đi xét nghiệm, sau đó đưa hai người Lệ Nam Huyền đi làm một số bài kiểm tra thân thể khác cho cậu, không ngờ, máy móc lại xuất hiện trục trặc.

Tìm người đến kiểm tra trái lại không phát hiện ra vấn đề gì, những người khác cũng có thể sử dụng, nhưng khi Lục Châu vừa đến, máy móc ngay tức khắc dừng hoạt động.

"Ể, lạ thật đấy." Cốc Tố đi xung quanh một vòng, cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Đồng chí Tiểu Châu, máy móc trong bệnh viện của tôi hình như có ý kiến với cậu đấy."

Lục Châu nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Tôi từ nhỏ đã xui xẻo như vậy, mỗi lần đến bệnh viện làm kiểm tra, máy móc đều sẽ xảy ra trục trặc, cũng quen rồi."

Lệ Nam Huyền không khỏi nhìn về phía Lục Châu, phát hiện kim quang trên người cậu đã bị một lớp sương đen mờ bao phủ.