Từ trong xe xuống, anh đuổi theo bước chân của cô, đưa tay ôm eo của cô, thuận thế đem cô ôm vào trong ngực, nói nhỏ bên tai cô: “Thì sao, làm bạn gái anh mất thể diện lắm sao? Anh có kém cỏi đến mức để cho em ghét bỏ vậy sao?”
“…” quay đầu, cô im lặng liếc nhìn anh, thật sự không muốn nói đến đề tài này nữa!
Mà người nào đó cũng khéo léo nói sang chuyện khác, “Đồng ý làm bạn gái của anh, vậy hôm nay anh tới dùng cơm, có tính là gặp trưởng bối không hả?”
“Cũng không phải là chưa từng gặp, làm cái gì mà gặp trưởng bối chứ.” Khẽ hừ một tiếng, cô giống như nhớ tới điều gì, lại xoay đầu, “Gặp trưởng bối cũng không phải là không thể, nếu ba em không đồng ý chúng ta ở cùng một chỗ…”
“Yên tâm đi! Bác trai sẽ đồng ý. Nếu bác ấy không đồng ý thì chúng ta tiền trảm hậu tấu, hoặc là…” nhớ lại cái chủ ý cùi bắp của Hạ Ninh Huân, anh không thể nín được cười.
“Hoặc là cái gì?” dừng bước chân, cô quay đầu nhìn anh, khó có lúc lại nghiêm túc như vậy.
“Không có gì, nếu ba em không đồng ý, anh sẽ nói cho em biết!” nói xong, anh cười tiến tới bên má cô, “Mặc dù bác trai không đồng ý chúng ta ở chung một chỗ, anh cũng sẽ cố gắng để cho bác hiểu anh, sẽ không để cho em đứng giữa chịu uất ức!”
Anh và cô nói chuyện luôn nghiêm túc, nghiêm túc đến cô không có lời nào để nói, dịu dàng cùng chuyên chú, cho dù vào lúc này cũng giống như vậy, cắn cắn môi, cô cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
Anh đã nói, tin tưởng anh là tốt rồi, như vậy cô liền tin tưởng anh một lần.
Ngay lúc hai người đang tai chạm tai, tóc chạm tóc thì Úc Bảo Sơn từ phòng bếp ra ngoài, liền nhìn thấy hai bóng dáng đứng ở phòng khách, thân mật ôm vào nhau, giống như hiểu được cái gì, họ nhẹ một tiếng cắt đứt hai người, khuôn mặt vui vẻ không giấu được, “Bảo bối trở về rồi, Tiểu Dịch cũng tới, cũng ngồi đi, đừng đứng đấy nữa! Món ăn cũng sắp xong rồi!”
Gật đầu, Úc Tử Ân bừng tỉnh trước tiên, giùng giẳng thoát khỏi ngực của Dịch Khiêm, “Cha, Dịch thiếu có lời muốn nói cới cha!” Cái vấn đề này cuối cùng cũng phải đối mặt, người cùng cô sống nương tựa lẫn nhau không có nhiều, Úc Bảo Sơn là một người quan trọng nhất, cho dù là tìm bạn trai, cô cũng muốn được ông cho phép.
Nhìn dáng vẻ trốn tránh của cô, Dịch Khiêm cười cười, thu lại sự cưng chiều và bất đắt dĩ vào đáy mắt, vẻ mặt thành thật nhìn Úc Bảo Sơn, “Bác trai, cháu cùng Ân Ân đang lui tới, mong bác có thể đồng ý cho chúng cháu ở chung một chỗ.”
“Ừ.” Đối với sự nghiêm túc này của Dịch Khiêm, Úc Bảo Sơn khẽ gật đầu, thái độ xử thế của người đàn ông này cũng làm cho ông rất thưởng thức, đúng là một đứa bé tốt, trong lòng cũng sớm ngầm cho phép bọn họ ở chung một chỗ, nhưng chuyện này có liên quan đến hạnh phúc của con gái bảo bối, ông không thể không thận trọng.
Hôn nhân đầu tiên bởi vì chính cô tự tiện làm chủ mới có bộ dáng này, hôm nay Dịch Khiêm này lại không so đo con gái mình đã từng kết hôn hay chưa, còn có thể thật lòng đối đãi, ông thật hi vọng bọn họ có thể thành đôi.
Quay đầu, ông nghiêm túc nhìn về phía Úc Tử Ân, hỏi thăm ý của cô, “Ân Ân, con thì sao? Là thật tâm muốn đi cùng cậu ta sao? Nếu như không phải, cha cũng sẽ không miễn cưỡng con.”
Nhìn chăm chăm vào ông, Úc Tử Ân nghiêm túc gật đầu, “Cha, cha sẽ đồng ý cho chúng ta ở chung một chỗ sao?”
“Nếu như là nguyện vọng của con, cha không có phản đối, chỉ cần con vui vẻ là đợc rồi!” Làm cha, lại chỉ có một con gái bảo bối, ngoài một vài tâm nguyện thì không có gì khác.
Úc Bảo Sơn sảng khoái đồng ý như vậy, làm cho Úc Tử Ân cảm giác mình có phần bị bỏ rơi, nhớ lại lúc cô và Lâm Mộ Duy lui tới, khi đó Úc Bảo Sơn chết sống đều không đồng ý, chỉ sợ cô trẻ người non dạ bị người ta lừa, bị người làm tổn thương, nếu như không phải Lam Mộ Duy kiên trì đứng trong ngày đông giá rét làm cho Úc Bảo Sơn cảm động, thì bọn họ cũng không thể ở chung một chỗ.
Mà năm đó, cũng hoàn toàn đúng theo lời nói của Úc Bảo Sơn, giao cô cho Lam Mộ Duy quả thật là không đúng người, hung hăng gây tổn thương khi đang yêu tha thiết, cho tới nhiều năm như vậy, cô vẫn còn chưa thoát ra khỏi bóng ma.
Vì sao hôm nay Dịch Khiêm tới đây, ông lại không hề có ý kiến?
Bước lên, cô kéo cánh tay Úc Bảo Sơn, hí mắt khiêu khích nhìn Dịch Khiêm một cái, cười nói, “Cha, cha không cần suy nghĩ thêm một chút sao? Chẳng lẽ cha không sợ cha gửi gắm không đúng người, để cho anh ta đem con gái bảo bối của cha bắt cóc hả?”
Dễ nói chuyện như vậy thật không đúng với tác phong của Úc Bảo Sơn mà!
“Suy nghĩ cái gì? Tiểu Dịch là đứa bé tốt, chỉ cần đối đãi với con tốt là được rồi, cha còn lo lắng con đã trải qua một cuộc hôn nhân sẽ không ai thèm lấy đấy!”
“…Con đây có được xem là thất sủng không chứ?” quay đầu, cô tức giận nhìn chằm chằm Dịch Khiêm, anh vừa tới là Úc Bảo Sơn đã hoàn toàn chìa cánh tay ra ngoài rồi!
“Thất sủng cái gì, bây giờ không phải là nhiều người cưng chiều con sao? Không đúng không đúng, có thể sau này vẫn sẽ còn có nhiều hơn một người nữa!” nhắc tới chuyện này, Úc Bảo Sơn chợt nhớ tới một người khách khác của hôm nay, trên gương mặt lại nhiều thêm mấy phần nhu tình.
“Hả? có ý gì?” nghiêng người sang, Úc Tử Ân nhìn lên nhìn xuống Úc Bảo Sơn, giống như ngửi ra mùi vị JQ, hí mắt chất vấn, “Cha, sẽ không là coi trọng dì nào đấy chứ? Nhanh, thành thực khai báo!”
“Cái gì mà dì nào, con cũng đã gặp, là dì Hồng của con!” hắng giọng một cái, Úc Bảo Sơn nghiêm túc, “Hôm nay cha cũng có mời cô ấy đến ăn cơm, nói là con muốn ăn sườn sốt ô mai của cô ấy làm, cô ấy đã đi ra ngoài mua tương ô mai rồi.”
“A, thì ra là…Lại nói hai người khi nào thì đến cùng một chỗ? Khoảng thời gian trước không phải cha còn coi trọng Na quý phu nhân ở Bắc Kinh sao? Thế nào? Chịu bỏ qua?”
“ Không phải là do con nói cha đây là một lão già thô thiển không xứng với người ta sao? Cha con đã già, chỉ là muốn tìm bạn, khi đau ốm có người ở bên cạnh là đủ rồi, không có yêu cầu cao như người trẻ tuổi các con.”
“Cha…sao lại nói chuyện này! Khi cha đau ốm có lúc nào con không ở bên cạnh chứ! Nói giống như con gái đây không có hiếu thuận à!” Mẹ không có, từ nhỏ cô đã gánh vác trách nhiệm chăm sóc cha, nhưng giữa hai cha con cũng không bao giờ nhắc tới những lời này, nói tới sẽ cảm thấy đau lòng.
“Cha không phải ý này, con cuối cùng rồi cũng sẽ lập gia đình, không thể nào làm bạn cả đời với cha có đúng không?” khẽ cười, Úc Bảo Sơn thoải mái vỗ vỗ mu bàn tay của cô, “được rồi, không đề cập đến cái này nữa, hai đứa ngồi đi đã, cha đi xem canh đã được chưa.”
“…” Úc Tử Ân và Dịch Khiêm liếc nhìn nhau, quay đầu nhìn bóng người đi về phía phòng bếp, không biết vì sao, cô cảm thấy một hồi chua xót.
Giống như cảm nhận được bi thương của cô, Dịch Khiêm đi về phía trước, chậm rãi đưua tay ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng khẽ vuốt, thương tiếc mà đau lòng cam kết, “Về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì anh đều sẽ ở bên cạnh em, em sẽ không còn một mình, không cần kiên cường như vậy, cũng không cần chuyện gì cũng một người gánh, em có thể tùy ý lệ thuộc vào anh mà không cần kiêng kỵ gì, biết không?”
“Ừ…” ở trong ngực anh, cô khẽ gật đầu, hương cơ cây nhàn nhạt truyền vào hơi thở, giống như tính tình của anh vậy, ôn nhã, mang theo một cảm giác khiến cho người khác an tâm.
Đang lúc cô đang ở trong lòng anh, trước cửa liền truyền đến tiếng ho nhẹ, chợt hồi hồn, Úc Tử Ân vội ngẩng đầu lên, lúng túng nhìn dì Hồng đang đứng phía cạnh cửa, nhếch miệng cười cười, “Dì Hồng, dì đã về rồi! Đã lâu không gặp…!”
“Mới ít ngày không thấy, sao lại gầy thành như vậy, gần đây lại đang bận rộn những chuyện gì đây?”
Đưa túi hàng vào nhà, trên người dì Hồng mặc chiếc đầm màu xanh lá, đoan trang hào phóng, vẫn còn phong vận, trên mặt là nụ cười yếu ớt, phụ nữ như vậy nhất định có thể khống chế được người tính khí lớn như Úc Bảo Sơn, phụ nữ dịu dàng chăm sóc, luôn có năng lực biến thép cứng thành ngón tay mềm, cũng khó trách Úc Bảo Sơn lại chọn ở chung một chỗ với bà, dì Hồng đúng là người thích hợp với ông nhất!
“Không có gì vội đâu ạ, ít ngày trước cháu đi du lịch mà, có thể chơi tùy hứng, chắc có thể là thủy thổ không hợp một chút, không có việc gì, có dì ở đây, đoán không chừng vài ngày nữa con lại mập trở lại.”
“Cháu nhé, chỉ nhớ đến ăn thôi! Dì mới vừa đi ra ngoài mua tương ô mai, hôm nay làm sườn sốt ô mai cho cháu!” dì Hồng tức giận điểm lên cái trán của cô, vẻ mặt lại là sủng ái không biết phải làm thế nào.
Trong lòng Úc Tử Ân so với ai cũng rõ ràng hơn hết, dì Hồng đối với cô cưng chiều chính là xuất phát từ nội tâm, cũng hoàn toàn như thế cô mới không có chút nghi ngờ và chán ghét nào, thành toàn cho bà và Úc Bảo Sơn.
“Được ạ! Dì Hồng đối với con là tốt nhất!” kéo cánh tay dì Hồng, Úc Tử Ân nghiêng người sang giới thiệu người đang bị lơ là bên cạnh, “Dì Hồng, đây là Dịch Khiêm, dì có biết chứ?”
Đại nhân vật của Kim Cung, bà là quản lý của Kim Cung, từ chợ đen đến xã hội thượng lưu ở thành phố C, có rất ít người mà bà không biết, nói đúng là không biết cũng có chút nói không được.
“Dịch thiếu.” dì Hồng ngước nhìn anh, lễ phép gật đầu về phía anh, giọng nói mơ hồ có mang theo vài phần cung kính.
“Dì Hồng về sau cứ như bác trai gọi tôi một tiếng Tiểu Dịch đi, dì là trưởng bối, không cần khách sáo như thế.”
“Được.” gật đầu, dì Hồng nhìn bọn họ, khóe miệng chứa đựng nụ cười yếu ớt, nhìn hai người đứng chung một chỗ, hình như có chút vui mừng.
Chỉ sợ dì Hồng đem một ít chuyện ở Kim Cung ra ứng phó với Dịch Khiêm, khách sao như vậy ai cũng sẽ lúng túng, cô vội vàng mở miệng giải thích thêm, “Dì Hồng, Dịch thiếu bây giờ là có thể nói là bạn trai của cháu rồi, dì không cần phải khách sáo như vậy…”
Đáng tiếc, câu giải thích này nghe vào tai người khác lại có chút kỳ cục, mày kiếm khẽ chau lại, “Ân Ân, cái gì gọi là “có thể nói là”, chẳng lẽ em dám nói không phải?”
“Chuyện này…hình như cũng không có gì khác biệt mà?” biết có chút khiến người nào đó mất hứng, theo bản năng cô híp mắt, tự mình giả bộ hồ đồ.
“Khác biệt rất lớn đấy, chúng ta đi sang một bên, anh sẽ giải thích rõ nhất sự khác biệt ở đây.” Nói xong anh nhìn qua dì Hồng, “Dì Hồng, dì bận rộn rồi.”
“Được được được, hai đứa cứ nói chuyện đi, dì đi giúp một tay.” Dì Hồng cười thoát thân chạy về phía nhà bếp.
Bà vừa đi, phòng khách lớn như vậy cũng chỉ còn hai người bọn họ, Úc Tử Ân nhìn bộ mặt phớt tỉnh của ai đó, cắn cắn môi dưới nhanh chóng chạy về hướng trên lầu.
“Ân Ân…” phía sau, Dịch Khiêm bất đắc dĩ cười lắc đầu, không nhanh không chậm đi theo lên lầu, ánh mắt thâm thúy, một mảnh nhu tình.