Ngồi ở băng ghế sau, Úc Tử Ân nhàn rồi đến nhàm chán, tùy tiện tìm đề tài quyến rũ Tiểu Mễ ở ghế tài xê, “ Gần đây bên Lâm Quân Dao hình như rất an tĩnh nhỉ!”
“Đúng vậy, em cũng cảm thấy có chút kỳ quái, lão đại, chị nói có phải cô ta biết chúng ta đang điều tra mình nên an phận rất nhiều không? Nếu như bên cô ta đề cao cảnh giác như ta đoán, bên chúng ta muốn tiếp tục điều tra sợ cũng không dễ dàng.”
“ Chị biết rõ, nếu địch không động, vậy chúng ta cũng không thể động, yên lặng theo dõi biến hóa.” Lâm Quân Dao mặc dù không tính là đối thủ lợi hại, nhưng cô cũng không dễ dàng khinh thường bất cứ kẻ địch nào, khinh địch chính là vết thương trí mạng lớn nhất.
“Ừ, ở biên cảnh, những phía có liên quan đã phái không ít người đi qua, bên chúng ta chỉ cần có tình báo cụ thể là được rồi, nhưng mà lão đại, em có chút không hiểu, tại sao những kẻ như Lâm Quân Dao, cấp trên lại không cho chúng ta nhiệm vụ thanh trù!”
“ Em cho rằng, cấp trên đều là người ngu sao? Người sang suốt cũng nhìn ra được Lâm Quân Dao chỉ là con chốt nhỏ, người phía sau cô ta mới chân chính là đại tướng, phải đem người phía sau cô ta moi ra, cắt đắt sợi dây là cô ta, chúng ta chẳng phải là rơi vào thế giằng co sao?” Khẽ thở dài một tiếng, Úc Tử Ân quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tiểu Mễ à, Lâm Quân Dao là con cá lớn, chúng ta phải từ từ thu lưới, chớ chơi trò lưới rách cá chết, đối với chúng ta cũng không có chỗ tốt, biết không?”
“Hiểu!” Tiễu Mễ gật đầu một cái, cũng không hỏi nhiều nữa.
“Gần đây thật quá mệt mỏi, thật là nhớ thời gian buông lỏng ở bên ngoài, Tiểu Toa, trở về em đem tư liệu các danh thắng trên thế giới sửa snag lại một chút, qua vài ngày chị muốn đi ra ngoài thư giãn!”
“Dạ, em biết rồi.” Tiểu Toa đáp một tiếng.
Tiểu Mễ lại không nhẫn nại được hiếu kỳ của mình, “Lão đại, chị nói giỡn hả? Không phải nói chị sắp tham gia cuộc thi thiết kế sao, vào lúc này còn muốn đi, kịp sao?”
“Chị xin nghỉ đông, khoảng cách đến cuộc thi còn nửa tháng, chị muốn ra ngoài ngắm cảnh tìm một chút linh cảm, tâm quá nóng nảy, thiết kế cũng không ra tác phẩm được.”
Hơn nữa lần này, Diệp Tư Mẫn cũng tham gia, năm xưa cô ta trộm bản thiết kế của cô, lấy được học bỗng cùng cơ hội du học, năm nay hai người lại quyết đấu một lần trên sân khấu, cô thật sự rất muốn nhìn một chút, ở nước ngoài nhiều năm như vậy cô ta học được những thứ gì!”
Có thể thắng cô ta, đối với cô mà nói cũng được xem như là hoàn thành một tâm nguyện.
“A a, biết!” cúi đầu, Tiểu Mễ nhìn điện thoại đnag có cuộc gọi, khẽ mỉm cười, tiếp theo gật đầu một cái, trên màn hình xuất hiện “ kết thúc trò chuyện” sau đó thu hồi điện thoại, “ Lão đại, chị nói phải đi du lịch, em giúp chị đặt vé.”
“Ừ…”
Một bên kia cắt đứt điện thoại, Dịch Khiêm lẳng lặng lắng nghe đầu bên kia điện thoại nói chuyện với nhau, cho đến khi ngưng hẳn, anh mới cầm lấy điện thoại bàn, gọi Văn Khâm tới, rất nhanh đã có tín hiệu nhận điện thoại, “Boss!”
“ Nói với Hạ Khương Tuyết một tiếng, nếu Úc Tử Ân xin nghỉ đông, kêu cô ta đồng ý, nếu cô ta có hỏi, cứ nói là ý của tôi.”
“ Vâng!”
Dừng một chút, anh giống như nghĩ tới điều gì, lại nói, “ Đặt vé máy bay 3 giờ chiều nay đi Thụy Sỹ, dự án bên Thụy Sỹ tôi sẽ cùng đi sang đàm phán, thuận tiện đem tài liệu cần thiết chỉnh sửa lại! Hội nghị buổi chiều hoãn lại một tiếng, đem những hội nghĩ quan trọng của tuần sau chuyển đến sang mai, thời gian tự anh sắp xếp!”
“ Vâng!...” ghi lại những gì bos phân phó, Văn Khâm không nhịn được xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, nhìn thấy được hai ngày nay hắn sẽ bận đến không sống được!
___ ___
Đến Thập Tam Lâu ăn cơm, Úc Tử Ân là khách quen, nếu có đồ ngon, dì Tương đều ưu tiên đề cử với cô, hôm nay Thập Tam Lâu có mấy con cua đồng ở Dương Châu, Tiểu Mễ cũng không khách khí, trực tiếp kêu muốn ăn món Dương Châu, hết cách với cô ấy, Úc Tử Ân chỉ có thể nói dì Tương mang họ lên lầu.
Ghế còn chưa ngồi nóng, xa xa liền nhìn thấy bóng dáng của Dịch Khiêm xuất hiện tại cổng chào, cô ngẩn người, cơ hồ theo bản năng vẫy vẫy tay với người bên kia, khi nhìn thấy Tiểu Mễ và Tiểu Toa đnag nhìn mình, lúc này mới bừng tỉnh biết được động tác của mình có bao nhiêu mất mặt!
Cô là cùng với Tiểu Mễ Tiểu Toa ăn cơm, không phải cùng với anh ăn cơm, nhìn thấy anh xuất hiện ở đây, cô không khỏi có chút vui vẻ, đúng là điên rồi…
Bước chân dừng một chút, Dịch Khiêm nhìn bóng dáng ở phía gần cửa sổ, khi nhìn thấy cô vẫy vẫy tay với mình, khẽ sửng sốt một chút, tiếp theo liền cất bước đi về phía cô.
Lúc này, dì Tương đem thực đơn đến đây, nhìn thấy anh, lễ phép gật đầu một cái, quay đầu nhìn về phía Úc Tử Ân, cười hỏi thăm: “Cùng nhau sao?”
Úc Tử Ân đang muốn mở miệng, Tiểu Mễ đột nhiên đứng dậy vội vàng mở miệng: “Cái đó Lão đại, chị có khách, chúng em cũng không làm kỳ đà cản mũi nữa, chúng em đến bia kia thôi!”
Cũng không đợi Úc Tử Ân đồng ý, cô ấy đã lôi kéo Tiểu Toa nhanh chóng chạy đến khúc quanh bên cửa sổ ngồi xuống, để lại hai người đối mặt, nhất thời lúng túng không nói gì.
“ Ngồi đi!” bừng tỉnh đầu tiên, Úc Tử Ân lễ phép mời người đàn ông đối diện, chú ý tự ngồi xuống, quay đầu nhìn dì Tương đứng một bên đang cười mập mờ, “Chúng tôi cũng không chọn món ăn nữa, cứ như cũ đi! Phía sau tôi có hai cô gái, bọn họ muốn ăn cái gì thì cứ đáp ứng, tránh cho về sau lại oán trách tôi!”
“ Được!” dì Tương gật đầu một cái, cầm thực đơn đi về phía Tiểu Mễ và Tiểu Toa, không phải cầm điện thoại nghe phòng bếp chuẩn bị thức ăn.
Trải qua lung túng buổi sang, hai người ngồi đối diện với nhau, anh vẫn lạnh nhạt ưu nhã như cũ, mà cô lại không thể tỉnh táo lại.
Nhất là một câu “ Anh thích em!” kia của Dịch Khiêm, lúc này nhớ tới, cũng cảm thấy nóng cả lông tai.
Yên lặng chốc lát, cô bưng ly nước hớp một hớp nước chanh, lúc này mới ngẩng đầu lên, dũng cảm đối diện với ánh mắt của anh, “Anh… sao lại cũng ở nơi này?”
“Anh đến dùng cơm…” anh không đổi sắc mặt mở miệng, trên mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ khi nhìn về phía cô, mới để lộ ra mấy phần dịu dàng khó có được.
“Ồ!” đáp nhẹ một tiếng, cô cúi đầu cầm ly thủy tinh, nhìn nước chanh vàng óng trong suốt, hơi sợ sệt.
“Ân Ân…” anh khẽ gọi cô, cho đến khi cô ngẩng đầu lên, anh mới chậm rãi mở miệng: “Chiều nay anh bay đi Thụy Sỹ, em muốn đi du lịch không?”
“Hả? Thụy Sỹ? Anh đi Thũy Sỹ làm cái gì?” không khỏi duy tư hỏi một câu, hỏi xong mới ý thức được mình đang hỏi một vấn đề cực kỳ ngu ngốc, anh đi nước ngoài ngoại trừ đi công tác thì có thể làm cái gì?
“Anh đi đàm phán dự án. Nếu như em cũng muốn đi, có thể cùng nhau, anh sẽ để thư ký chuẩn bị tốt vé máy bay.”
“Thụy Sỹ có cái gì chơi tốt không?” cô nghiêng đầu, bắt đầu suy tính đề nghị của anh.
“Có thể đi núi Alpes trượt tuyết, cũng có thể đi Bordeaux thử rượu, mùa này vừa vặn là mùa thu hoạch nho, có thể đi vườn trái cây ở mấy ngày.”
“Anh làm hướng dẫn viên du lịch à?” cô ngước mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt thâm thúy của anh.
“Có thể.” Anh không do dự đồng ý, khóe miệng khó nét được sắc mặt vui mừng.
Nháy mắt, cô vô tội, “Miễn phí sao? Gần đây em thiếu người khác quá nhiều tiền, cha tư sản, chưa đóng nổi phí hướng dẫn du lịch.”
Cười nhẹ, anh cưng chiều nhìn cô, “không thu phí hướng dẫn du lịch, nhưng anh có một yêu cầu.”
cô trừng mắt, yên lặng chờ anh mở miệng.
“Anh hy vọng, mấy ngày đi chơi này, em đều thật tâm vui vẻ, cái gì cũng không được nghĩ, cứ chơi thoải mái là được.” Chống lại tầm mắt của cô, anh an tĩnh, không khỏi làm cho người khác cảm thấy thật yên tâm.
cô gật đầu một cái, không biết làm sao, khi quay đầu lại đã nở nụ cười.
Rốt cuộc thấy cô cười, nắm quai ly man mác lành lạnh, lúc này anh mới chợt hiểu, cảm thấy nỗi lo trong ngực dần dần tản đi.
Xua tan màn đêm, nhìn thấy ánh sáng, anh mơ hồ nhìn thấy đám mây trên cao nhàn nhạt một chút hồng.
--------------------
Bởi vì xin nghỉ đông, có một số việc phải thông báo một chút, nói qua điện thoại không tiện, cô định trở về công ty một chuyến.
Khi gõ cửa đi vào phòng Hạ Khương Tuyết, không ngờ thấy Lam Mộ Duy cũng ở đây, cô dừng một chút, do dự có nên đợi một lát nữa mới trở lại hay không. Hạ Khương Tuyết đã hướng cô vẫy vẫy, cô chỉ có thể cứng đầu bước lên trước.
“Phó tổng Lam, Tổng Giám Hạ.” Lễ phép hô, cô quay đầu nhìn Hạ Khương Tuyết đứng phía sau bàn làm việc, “Tổng giám, đây là tài liệu hai ngày sau cô cần, tôi đã sửa xong rồi, tôi còn có việc muốn nói với cô một chút!”
“Ừ!” cúi đầu, Hạ Khương Tuyết cũng không vội vàng nhìn tài liệu, đại khái cũng đoán được cô muốn nói cái gì.
“Tôi muốn xin nghỉ đông, mong rằng Tổng giám phê chuẩn!” về phần xin nghỉ để làm gì cô cũng không muốn giải thích nhiều, cũng không thể nói với cô ấy là cô xin nghỉ để đi du lịch được!
“Ừ, được, cô đem những chuyện chưa làm hết giao cho đám Tương Tương làm đi, nghỉ phép cũng đừng quên chuẩn bị bản thiết kế cẩn thận, cuộc thi thiết kế sắp bắt đầu, đừng làm cho tôi thất vọng!”
“Vâng, tôi sẽ nỗ lực!” gật đầu, cô cảm kích nhìn Hạ Khương Tuyết, không ngờ cô ấy lại đồng ý cho cô nghỉ vào lúc này, thật sự là vượt qua dự liệu của cô!
“Ân Ân, cô nghỉ đông làm cái gì?” ngồi ở phía trước, Lam Mộ Duy chuyển qua ghế ngồi nhìn cô, trên mặt hắn là vẻ nghiêm túc khó thấy được.
“Tôi có chút chuyện phải giải quyết, trước cuộc thi, tôi sẽ trở về!”
“…” Khẽ chau mày, Lam Mộ Duy nhìn cô chằm chằm, nhưng cũng không nói thêm gì, không nói thêm gì, cô đang né tránh vấn đề của hắn, hắn cũng không phải nhìn không ra, mà Hạ Khương Tuyết dễ dàng đồng ý cho cô nghỉ đông vào lúc này cũng làm cho hắn thật sự bất ngờ không thôi.
“Nếu như hai vị không còn việc gì nữa, vậy tôi xin về trước!”
Ngẩng đầu lên, cô nhìn Hạ Khương Tuyết, không quên nói cám ơn: “Cám ơn tổng giám!”
“không sao, cô bận việc thì cứ đi đi!”
Đợi cô ra khỏi phòng làm việc, Lam Mộ Duy mới chậm rãi bừng tỉnh, ngước mắt nhìn Hạ Khương Tuyết phía sau bàn làm việc, nghiêm túc mà lạnh nhạt, “Tổng giám Hạ, cuộc thi thiết kế sắp bắt đầu tại sao cô lại đồng ý cho cô ta nghỉ vào lúc này? Chẳng lẽ cô không muốn giao cho tôi một cái giải thích sao?”
Theo lẽ thường, nghỉ đông hình như cần phải thông báo cho hắn một tiếng, do hắn ký tên mới được, họ trực tiếp bỏ qua cửa ải của hắn, liền cho phép nghỉ đông!
Từ trong tài liệu ngẩng đầu lên, mặt Hạ Khương Tuyết lạnh nhạt mở miệng: “Phó tổng Lam, đây là ý của Tổng tài.”
“….” Ý của Dịch Khiêm.
Suy nghĩ lại, hắn hình như hiểu ra cái gì, chợt đứng lên bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.