Trước cửa khách sạn Thanh Đình, Úc Tử Ân an tĩnh ngồi trong xe, chờ đợi người đàn ông đang ngồi ở vị trí tài xế bước xuống rồi mở cửa cho cô.
Từ trong xe đi xuống, cô ngước mắt liếc nhìn ánh đèn rực rỡ của khách sạn trước mặt, mơ hồ cũng đoán ra được độ long trọng của bữa tiệc hôm nay.
Thanh Đình là toà kiến trúc lớn nhất thành phố C, cũng là khách sạn cao cấp nhất thành phố, bất luận trang trí hay phục vụ đều là bậc thầy. Đây là khách sạn có lịch sử lâu đời, cũng không phải là nơi mà khách sạn bình thường có thể so sánh.
Cô đứng lên, có chút luống cuống, nhìn người đàn ông ở bên cạnh, đến bây giờ cô cũng không hiểu được tại sao mình lại đồng ý theo anh đến bữa tiệc này!
Lấy thân phận gì mà theo Dịch Khiêm đi dự tiệc, tham gia một bữa tiệc của quan cao và những ông chủ giàu có, trong khi cô chỉ là một cô gái vừa li hôn, sao lại có thể nghênh ngang xuất hiện trước mặt mọi người, sợ rằng sẽ làm anh mất mặt.
Còn nữa, đây là sinh nhật của anh, chắc chắn Lam Mộ Duy sẽ đến, nếu như có thể, cô thật sự không muốn đối mặt với những người ở bên trong.
Dưới ánh đèn chói sáng, Dịch Khiêm bảo nhân viên lái xe mình đến bãi đậu xe, quay đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của Úc Tử Ân, môi khẽ cong lên, dịu dàng hỏi: "Sao thế?"
"Không có. . . . . . Không có gì!" Cô lắc đầu một cái, phất nhẹ suy nghĩ trong lòng, cố gắng nở ra một nụ cười cứng ngắt: "Tôi không sao, vào thôi!"
"Có phải đang sợ gặp Lam Mộ Duy hay không?" Anh như thể nhìn ra được tâm tư của cô, nhìn dáng vẻ chần chừ của cô, anh không nhịn được mà lên tiếng hỏi: "Nếu như không muốn đi vào, tôi sẽ đưa em về nghỉ."
"Không cần, tôi không sao." Lắc đầu một cái, cô ngước mắt nhìn anh, cười đến làm cho người khác đau lòng, "Hôm nay là sinh nhật anh, chớ làm mọi người mất hứng."
"Cũng là sinh nhật của cô, không phải sao?" Chính bởi vì như thế, anh càng hy vọng cô được vui vẻ.
Đừng nên trốn tránh quá khứ, ít nhất cũng nên cảm thấy may mắn khi thoát được, mặc dù anh không muốn làm cho hai người rơi vào tình cảnh khó xử, nhưng anh cũng hi vọng cô có thể bắt đầu lại cuộc sống mới một lần nữa.
Tối thiểu, cô biết sống vì mình.
"Đúng vậy. . . . . . Cho nên chúng ta đều muốn vui vẻ!" Khẽ nâng cằm lên, cô đưa đôi mắt quật cường nhìn anh, gương mặt kiêu ngạo và xinh đẹp.
Anh đau lòng nâng khóe miệng lên, nghiêng người duỗi cánh tay đến trước mặt cô, "Chúng ta đi vào thôi!"
Cô gật đầu một cái, kéo cánh tay của anh, cùng anh sóng vai đi vào trong khách sạn.
Trước khi bữa tiệc được bắt đầu, anh có nói với Hạ Ninh Huân không để cho truyền thông đến chỗ này, muốn mời cũng chỉ mời các bạn bè thân thiết, cộng thêm mấy vị quan cao và một số giám đốc khác, lại không nghĩ rằng, chỉ là một tiệc sinh nhật, lại bị Hạ Ninh Huân làm thành bữa tiệc dành cho giới thượng lưu!
Vừa bước vào trong phòng khách, quản lý khách sạn đã tinh mắt nhận ra anh là chủ bữa tiệc sinh nhật tối nay, khách sáo cúi chào sau đó lớn tiếng hô: "Ông chủ đến!"
Đại sảnh náo nhiệt nhất thời trở nên yên tĩnh, mọi người rối rít ngừng động tác trên tay của mình, quay đầu nhìn người vừa đi vào cửa.
Có rất nhiều khách ở đây, Úc Tử Ân chợt cảm thấy đầu óc kêu ông ông, theo bản năng, cô càng nắm chặt tay người bên cạnh.
Cảm thấy cô đang khẩn trương, Dịch Khiêm đột nhiên quay đầu thì thầm bên tai cô: "Đừng lo lắng, mọi sự đã có tôi lo!"
Cô gật đầu một cái, đưa mắt nhìn đám đông chung quanh, mặc dù cô đã từng tham gia những bữa tiệc như thế này rồi, nhưng chưa bao giờ cảm thấy lo lắng đến thế, có lẽ do người đi bên cạnh cô, cô sợ một động tác sai của mình sẽ làm anh mất mặt.
Tất cả mọi người có mặt trong bữa tiệc đều chăm chú nhìn hai người đang đi trên thảm đỏ, khi tất cả nhìn thấy rõ dáng của Dịch Khiêm rồi lại thấy cô gái đang đi bên cạnh anh, căn phòng đang yên lặng đột nhiên vang lên rất nhiều lời bàn tán xôn xao, không khí trong phòng náo nhiệt lạ thường.
Lam Mộ Duy đứng ở một góc phòng, nhìn Dịch Khiêm dẫn theo Úc Tử Ân đi tới, lập tức nắm chặt ly rượu trong tay, đáy mắt tối tăm xẹt qua một tia kinh ngạc, sau đó là vẻ khó hiểu.
Suy nghĩ kỹ một chút, anh mơ hồ hiểu ra cái gì đó, đang muốn đi ra khỏi đám người kia, cô gái bên cạnh đột nhiên kéo tay anh lại, một thân hình xinh đẹp ngăn trước mặt anh, lồng ngực phập phồng, cảm xúc hỗn loạn, Diệp Tư Mẫn không vui nhìn chằm chằm anh, dịu dàng nhắc nhở: "Mộ Duy, anh làm cái gì thế, chú ý hoàn cảnh một chút!"
Nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của cô gái trước mặt, Lam Mộ Duy không tự chủ được mà nắm chặt lòng bàn tay, đôi mắt tối tăm cứ nhìn theo bóng dáng cô.
Trong đám người đó có Đường Minh Lân không khống chế được cảm xúc mà đi lên trước, cũng may là bị Thượng Quan Triệt đứng bên cạnh kéo trở lại, ánh mắt ra ám hiệu anh cần phải tỉnh táo trở lại.
Thượng Quan Triệt giơ ly rượu lên, nặng ra một nụ cười với người đàn ông trước mặt, tốt bụng nhắc nhở: "Hôm nay là sinh nhật Dịch thiếu, có lẽ cô ấy đến với thân phận là bạn gái của anh ta, cậu đừng quấy rầy hay dồn mọi người vào chân tường, đến lúc đó ai cũng sẽ khó chịu!"
Úc Tử Ân lại xuất hiện ở nơi này, đúng là ngoài suy đoán của mọi người, hơn nữa cô còn đi vào đây với thân phận là bạn gái của Dịch Khiêm, đủ làm cho trái tim của những cô gái khác cảm thấy ghen tỵ và ngưỡng mộ.
Đám người đứng đợi phía trước, thấy Dịch Khiêm tiến lên đài, chậm rãi buông lỏng tay Úc Tử Ân ra, xoay người đứng một bên, chờ người chủ trì giới thiệu.
Anh gật đầu một cái, xoay người đi lên đài, thân hình cao to, gương mặt khôi ngô tuấn tú, khi giơ tay nhấc chân đều mang phong cách tôn quí, dường như bất luận đi tới chỗ nào, đều trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Mặc dù hôm nay anh đã đưa bạn gái tới đây, trong khán phòng không thiếu những ánh mắt mập mờ của cả nam và nữ đang nhìn về phía bạn gái của anh, không thể phủ nhận, tối hôm nay là sinh nhật của anh, vóc dáng và cách ăn mặc của anh rất xứng với bốn chữ "Hoàng tử con trời"!
"Cảm ơn mọi người đã đến tham dự bữa tiệc sinh nhật tối nay, hôm nay không chỉ là sinh nhật của tôi, mà còn là sinh nhật của bạn gái tôi, Úc Tử Ân! Rất khéo khi chúng tôi sinh cùng một ngày. Bữa tiệc tối hôm nay, mọi người có thể vui chơi thoải mái, để tôi và tiểu thư Úc vui vẻ bước sang tuổi mới!"
Anh nghiêng đầu, đưa đôi mắt dịu dàng nhìn cô gái dưới đài, trên gương mặt anh tuấn xẹt qua một tia cưng chiều và dịu dàng, đúng lúc đó, mọi người trong phòng lập tức vô tay chúc mừng!
Không biết từ lúc nào mà Dịch Noãn đã đi ra khỏi những người khách bên dưới, kinh ngạc đi đến bên cạnh Úc Tử Ân, thấp giọng gọi: "Chị Ân Ân, hôm nay cũng là sinh nhật của chị sao? Sao chị không nói cho em biết?! Làm hại em không có chuẩn bị quà!"
Nhớ tới hôm nay còn là ngày giỗ của mẹ cô, cô liền dừng đề tài này lại, không dám tiếp tục nữa.
"Không sao, sinh nhật không nhất thiết phải có quà tặng, nếu không thì hôm nào em bổ sung cho chị cũng được.” cô nửa đùa nửa thật hóa giải không khí lúng túng, quay đầu nhìn về phía người đàn ông ở trên đài.
Mà lúc này, đèn phòng khách bỗng tắt đi, nhân viên phục vụ đẩy xe bánh sinh nhật ra, hình như tất cả đều được chuẩn bị trước một cách kỹ càng. Chiếc bánh ngọt cao tầng cắm đầy nến, ánh sáng nhạt nhòa chiếu thẳng vào gương mặt anh tuấn.
một màn như vậy, khiến cho tất cả mọi người đều im lặng, dưới ánh sáng mờ ảo. Dịch Khiêm đột nhiên nắm tay cô gái bên cạnh, đi đến bên chiếc bánh, nghiêng đầu ghé vào tai cô, nhẹ giọng nói: “Cầu nguyện đi!”
“Hả?” Sững sờ rồi lập tức hoàn hồn lại, cô xoay người nhìn anh, hình như còn chưa hiểu chuyện gì.
“Cầu nguyện…!” Dịch Khiêm đưa vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về vẻ mặt thất thần của cô, khẽ cười một tiếng, chờ cô bắt đầu.
cô gật đầu một cái, nhìn ánh nến huyễn hoặc, sau đó nhắm chặt hai mắt, an tâm nóihy vọng của mình, đến lúc cô mở mắt ra, quay đầu lại thì thấy người đàn ông bên cạnh đang cười nhìn cô, hai người vô cùng ăn ý khi cùng nhau cúi xuống thổi tắt nến.
Đèn phòng khách vụt sáng lên, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang khắp căn phòng, hai người cùng nhau cắt bánh, đột nhiên Dịch Khiêm xoay người phân phó gì đó với quản lý khách sạn, sau đó dẫn cô gái bên cạnh đi chào mọi người.
Hạ Ninh Huân cũng dẫn bạn gái tới đây, nghiêng đầu quan sát Úc Tử Ân một cái, vui vẻ giơ ly rượu lên: “Tiểu thư Úc, sinh nhật vui vẻ! Lúc lão Ngũ bảo tôi chuẩn bị tiệc sinh nhật, tôi cũng không biết hôm nay là sinh nhật của cô, quà tặng sẽ bổ sung sau!”
“Cám ơn! Hạ thiếu quá khách khí! đã nhiều năm rồi tôi cũng không có sinh nhật, nếu hôm nay không phải Dịch thiếu nhắc, chỉ sợ là tôi đã quên luôn sinh nhật của mình rồi.” Giơ ly rượu lên, Úc Tử Ân đáp lễ, trong sự lễ phép có phần khách sáo.
“Cậu cứ trò chuyện đi, tôi dẫn cô ấy đi gặp mấy người bạn khác!” Dịch Khiêm gật đầu một cái, dẫn Úc Tử Ân đi về phía Lam Mộ Duy đang đứng cách đó không xa.
Úc Tử Ân ngước mắt nhìn về phía trước, ý thức được anh đang muốn đưa cô đến đâu, cô không tự chủ mà nắm chặt tay, nghiêng đầu nhìn anh, nghênh đón ánh mắt trấn an của anh.
“Còn nhớ những lời tôi đã nói với em ở Kim Cung không?” Lịch sự nhìn quanh, nhã nhặn nâng chén với bạn bè, anh nói không nhanh không chậm.
“… Nhớ” Những lời anh nói với cô, cô nhớ cả đời không quên.
Bọn Thẩm Bùi Bùi đều nói cô là con khổng tước kiêu ngạo, chỉ vì mình mà mở đường cho người khác, thật ra cũng chỉ có cô mới biết, không phải là cô không cam tâm, cho nên mới không muốn chịu thua, không muốn để cho những thứ râu ria của người khác làm thành chuyện cười của mình mà thôi!
Tự ái của cô, kiêu ngạo của cô, không cho phép cô tỏ ra yếu đuối hay nhếch nhác trước mặt bọn họ.
Mặc dù năm đó bị Diệp Tư Mẫn đoạt lấy bạn trai của cô, mất đi người mà mình thương yêu nhất, cô cũng giữ kiêu ngạo khi bước trước Lam Mộ Duy một bước, kiêu ngạo giữ đôi mắt lạnh lẽo khi xoay người đi, cười dẫu nước mắt rơi đầy mặt.
Hít một hơi thật sâu, cô giương khóe môi lên cười một cái, đôi mắt màu lưu ly sáng chói không hề có sự khẩn trương hay lo lắng. “Có vài thứ đã trở thành quá khứ, mà em muốn để cho con đường tương lai của mình được tốt hơn, anh cảm thấy thế nào?”
Nghe những lời của cô nói, Dịch Khiêm gật đầu một cái, nửa cười nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng mang nhiều cảm xúc, “Lấy lên được bỏ xuống được, suy nghĩ đó của em làm người khác rất cảm phục!”
“thật sao? Chỉ mong là vậy!” cô cho phép mình được ước nguyện đơn giản như thế, mong chờ người trong lòng mình sẽ bên cạnh mình đến răng long đầu bạc.
Đứng trước mặt Lam Mộ Duy, cô chậm rãi dừng bước chân lại, làn váy dài cuộn thành đường cong xinh đẹp trên mặt đất, mặc dù thân hình không quá khêu gợi mát mắt, nhưng cơ thể cô tỏa ra phong cách trầm tĩnh, cũng đủ khiến cô trở thành một cô gái xinh đẹp trong đêm nay.
Dịch Khiêm càng thêm tin tưởng, Louie vì cô mà lựa chọn bộ quần áo này, trong ba bộ quần áo mà ban nãy áp chế một bộ, hợp với phong cách hơi hờ hững của Úc Tử Ân, trong bình thản mang theo chút dịu dáng làm cho bất cứ người đàn ông nào cũng phải dao động, có thể nói bộ váy nữ thần Hy Lạp này rất hợp với cô, hoàn mỹ lộ ra những điểm quyến rũ nhất của cô.
cô là như thế, không cần hấp dẫn cũng có thể chinh phục đàn ông.
Cũng vì thế, anh dần dần cảm thấy ánh mắt phóng điện của những người đàn ông bên cạnh mình dành cho cô, mang theo vài phần thưởng thức, mấy phần mập mờ, nhưng không ai dám tiến lên.
Dừng bước chân lại, anh ngước mắt nhìn Lam Mộ Duy, khẽ cong khóe môi lên, lễ phép cúi chào: “Cám ơn các người đã đến tham dự tiệc sinh nhật của cậu!”