Úc Bảo Sơn tự mình khởi động xe chạy trước đến trấn nhỏ, có Dịch Khiêm đi cùng, nhiều thêm một lái xe miễn phí, cô tất nhiên cũng cảm thấy rất vừa lòng.
Xe vững vàng lái ra phía ngoại ô, chiếc xe thể thao màu đen tính năng thật tốt, chẳng qua cũng xem như bị giày vò khi lái đến nơi vắng vẻ như vậy, liền có vẻ mất đi giá trị.
Quay đầu đi, nàng liếc nhìn dấu hiệu trên tay lái, khẽ mỉm cười, người ngồi ghế tài xế giống như nghe được, quay đầu nhìn cô một cái, không hiểu hỏi, “Cười gì vậy?”
“Chiếc xe thể thao mấy triệu này của anh vốn nên đưa mỹ nữ đi hóng gió ngắm phong cảnh, không ngờ lại theo tôi đến địa phương nông thôn này, ừ, có chút quá tài tiểu dụng.”
Dịch Khiêm mà cô biết so với những công tử phong lưu kia không giống nhau, cho dù anh có mua xe thể thao có thương hiệu quý giá thì anh cũng sẽ chọn nhãn hiệu và loại xe khiêm tốn nhất của hãng xe đó, khiêm tốn đến khiến cho người ta khó suy đoán được phẩm vị và tính tình của anh.
“Đến nông thôn để hóng gió, cô không phải cũng cảm thấy rất khác biệt sao?” giọng nói thật thấp mang theo vài phần nhạo báng, không khó để nghe ra tâm tình của anh lúc này.
Úc Tử Ân gật đầu một cái, quay đầu nhìn phong cảnh thành phố đang dần khuất xa ở bên ngoài cửa sổ, trong xe lần nữa yên tĩnh lại, không hiểu tại sao cô lại đột nhiên cảm thấy có chút không quen.
“A, đúng rồi, món ăn Quảng Đông hôm nay đầu bếp làm ăn rất ngon, tôi ăn đến no quá chừng!” Điểm tâm sáng kiểu Quảng Đông rất tinh xảo, nhất là món sủi cảo tôm thủy tinh, cô thật sự là mê chết đi được!
“Hôm nào có thời gian có thể đến nếm thử chút món ăn mới.” Anh quay đầu nhìn cô một cái, tư thế chỉ hơi nghiêng đầu, lại thấy được khóe miệng đang mỉm cười của cô.
Đều nó ấm no là hạnh phúc, thỉnh thoảng suy nghĩ cũng có chút đạo lý.
Ngày đó cùng cô quay lại trấn nhỏ ăn cơm, lão phu nhân có làm vài món điểm tâm tinh xảo, bên trong còn có món sủi cảo tôm thủy tinh cùng mã đề cao, quay về Thập Tam lâu anh hỏi đầu bếp chính, mới biết những món bánh ngọt này thuộc món ăn Quảng Đông, đầu bếp ở Thập Tam Lâu mặc dù cũng biết làm món Quảng Đông nhưng tay nghề không quá sâu, anh liền muốn dì Tương mời một vị đầu bếp từ Quảng Đông xa xôi tới đây, chuyên làm điểm tâm Quảng Đông cho Thập Tam Lâu.
Hôm nay đưa cô tới nếm thử, nhìn cô tươi cười vui vẻ thảo mãn, anh chợt hiểu cảm giác ngàn vàng khó mua được trái tim như lúc này.
Nhắc tới ăn, cô không khỏi nhớ đến cô bé hay ăn vặt Dịch Noãn, quay đầu lại hỏi: “Anh theo tôi đi đến trấn nhỏ, Noãn Noãn đâu? Sẽ không vứt cô bé ở nhà một mình đấy chứ?”
“Con bé này không ở yên được, luôn luôn giày vò kiếm chút chuyện ra ngoài, sáng sớm đã nói có hẹn với Tiểu Hạ đi đến thành phố C ăn vặt, vui vẻ so với ai còn hăng hái hơn, lúc tôi thức dậy Tiểu Hạ đã đem người đón đi rồi.”
“A, thì ra là vậy!” khẽ cười một tiếng, cô có hơi cảm thán, “Tôi lại rất hâm mộ Noãn Noãn, không buồn không lo, cũng không có gì phiền não, chỉ cần là đồ ăn ngon cũng có thể khiến cho cô bé vui vẻ cả nửa ngày.”
Khi chưa lớn lên, phiền não rất ít, sau khi trưởng thàn lõi đời, làm chuyện gì cũng sợ đầu sợ đuôi, luôn luôn băn khoăn quá nhiều, người cũng trở nên chẳng vui vẻ.
“Ừ, cô bé còn nhỏ, dễ dàng thỏa mãn.” Dừng một chút, anh nghiêng đầu nhìn cô, giống như nhớ ra gì đó, “Trước đây rất lâu có nguwoif nói với tôi, phụ nữ có hai khoảng thời gian là tốt đẹp nhất, một là lúc còn nhỏ, một là thời điểm có người cưng chiều.”
“Hả? Còn có cách nói này sao!” Nghe lời anh, cô cũng cảm thấy thật thú vị, cẩn thận suy nghĩ một chút, trong những lời này lại có ý nghĩ khác.
Cô đã qua thời thiếu niên rồi, đoạn kí ức kia mặc dù không có gì tốt đẹp, nhưng ít nhất cũng không lo, sau khi lớn lên, Úc Bảo Sơn đối với cô sủng ái quá đáng muốn cái gì có cái đó, trừ những năm tháng Lam Mộ Duy rời đi có chút ưu thương, khoảng thời gian đó, đúng là tốt đẹp nhất.
“Có lúc mềm yếu cũng không nhất định thỏa hiệp, cô có lúc quá hiếu thắng, rất dễ làm tổn thương chính mình.”
“Tôi biết…” Yên lặng nhìn ngoài cửa sổ, cô trả lời rất nhỏ một câu.
Thật ra, cô làm sao không hiểu đạo lý này, chỉ là có lúc, tự ái của cô không cho phép cô nhếch nhác trước mặt người khác, cho nên chỉ có thể kiêu ngạo làm như không chuyện gì cả, để cho mọi người đều cho rằng cô là người không tim không phổi không có lương tâm.
Thấy cô trầm mặc, Úc Tử Ân cũng không mở miệng nữa, xe yên lặng lái về phía trấn nhỏ.
______________
Đi tới mộ địa, Dịch Khiêm có chút sửng sốt, chỗ này là đỉnh núi, cũng không phải là là khu công viên nghĩa trang như bình thường.
Xung quanh mộ địa trồng vài bụi cây Mộc Cẩn, một mặt khu mộ hướng về phía trấn nhỏ, một mặt hướng về phía dòng sông, phong cảnh nơi này được chiếu rọi rực rỡ tràn ngập ánh mặt trời ấm áp.
Những bố trí này đều được Úc Bảo Sơn xếp đặt theo yêu thích của vợ mình, ban đầu vì mua mảnh đất này, Úc Bảo Sơn phải uống rượu với chủ đất đến chảy máu dạ dày, nằm ở bệnh viện, sau khi nghe được tin tức chủ đất đồng ý bán lại ông đã cười ngây ngốc như một đứa bé.
Lúc từ chân núi đi lên, Úc Bảo Sơn đã đến trước bọn họ, đứng trước bia mộ, bóng dáng Úc Bảo Sơn có chút cô đơn.
Bước chân Úc Tử Ân dừng một chút, cách một khoảng cứ yên tĩnh đứng như vậy, hình như cũng không muốn quấy rầy người đang đứng trước mộ, càng không muốn quấy rầy vợ chồng ông nói chuyện.
Thật ra thì cô luôn cho rằng, mặc dù mẹ đã rời đi nhiều năm như vậy, trong lòng của Úc Bảo Sơn, địa vị của bà vĩnh viễn đều không ai có thể thay thế.
Mặc dù những năm này, Úc Bảo Sơn không sợ người khác làm phiền tìm mẹ kế cho cô, người không biết còn tưởng rằng hoa đào của Úc Bảo Sơn lại có thể nở rộ, cũng chỉ có cô hiểu, ông đây chính là muốn cô có tình thương của mẹ mà thôi.
Ông là người đàn ông thật thà, đem những gì tốt nhất đều cho cô, cho nên khi công ty Úc Bảo Sơn xuất hiện tình trạng không ổn, cô mới có thể không chút do dự lấy chính hạnh phúc cả đời mình đổi lại điều ông muốn.
Không có đáng giá hay không, chỉ có cô muốn hay không mà thôi.
Nghe Úc Bảo Sơn nhứ nhứ thao thao nói thật lâu, Úc Tử Ân cũng không mất kiên nhẫn, hàng năm chỉ có một ngày, đứng ở nơi này nghe Úc Bảo Sơn cùng mẹ càu nhàu việc nhà cũng là một niềm hạnh phúc.
Cái chết, hình như cũng không mang đi tất cả những gì quý giá giữa hai người.
thật lâu, Úc Bảo Sơn quay đầu lại, nhìn bóng hai người đứng một bên, ngẩn người, cuối cùng vẫn gật đầu giơ tay lên gọi bọn họ đi qua.
Đứng trước ngôi mộ, Dịch Khiêm lễ phép gật đầu một cái chào hỏi Úc Bảo Sơn, Úc Bảo Sơn gật đầu một cái, thu hồi vẻ nghiêm túc trên mặt, không khỏi hỏi, 'Dịch tổng vì sao lại tới?"
"Tôi cùng Ân Ân tới đây, thuận tiện làm tài xế cho cô ấy, là tôi mạo muội rồi!" quay đầu đi, mắt anh nhìn tấm hình trên bia mộ, tấm hình một người phụ nữ trên nền đen trắng, nét dịu dàng an tĩnh cùng cô gái đang đứng trước mộ cũng không khác nhau mấy, chỉ là nhiều hơn vài phần lắng đọng thanh nhã của thời gian mà thôi.
"Ân Ân lại mang phiền toái cho anh rồi!" phiền người ta đưa con gái tới đây, Úc Bảo Sơn có chút ngượng ngùng.
"Lời như vậy, Úc tổng khách khí rồi!"
Gật đầu một cái, Úc Bảo Sơn xoay người lui lại, đứng yên tĩnh không nói thêm gì nữa.
Đứng trước ngôi mộ, Úc Tử Ân nhìn người đứng bên cạnh một chút, khẽ nhếch môi: "Anh biết không? Nơi này, cho dù là Đường Minh Lân, hắn cũng chưa từng tới."
An tĩnh nhìn cô, Dịch Khiêm không nói gì, hình như chỉ lắng nghe, nghe cô một mình nói chuyện xưa cho người bên cạnh nghe.
Nhìn bóng lưng của cô, anh mơ hồ hiểu rõ sự kiên cường của cô.
Xoay người, anh nhìn Úc Bảo Sơn, vẻ mặt thành thật mở miệng, "Úc Tổng, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"
Úc Bảo Sơn nhìn Úc Tử Ân một cái, gật đầu, ông dẫn anh đi xuống núi, để không gian lại cho Úc Tử Ân.
___________
Đợi Úc Tử Ân từ trên núi đi xuống, cô mờ mờ ảo ảo cảm thấy không khí có chút kỳ lạ, ánh mắt Úc Bảo Sơn nhìn cô cùng thần thái nói chuyện với Dịch Khiêm không giống nhau, Dịch Khiêm cũng sửa miệng không kêu Úc tổng nữa, ngược lại đổi xưng hô thành bác trai, Úc Bảo Sơn càng không khách khí, tự mình nhận lấy phận trưởng bối, mở miệng liền gọi một tiếng Tiểu Dịch, thật sự để cho nàng cảm thấy..
cô nhìn Dịch Khiêm so với lúc mới tới vẻ mặt cũng không mấy khác biệt, vẫn cứ lạnh nhạt tự nhiên, không khỏi hoài nghi cô có đang gặp ảo giác hay không
"Bảo bối, hôm nay ba chúng ta ở lại nhà bà ngoại ăn cơm đi! Buổi tiệc của Tiểu Dịch đến tối mới bắt đầu, buổi chiều các con hãy trở về." không đợi Úc Tử Ân mở miệng, Úc Bảo Sơn đã thay hai người quyết định xong.
"Được rồi! Vậy ở lại nhà bà ngoại ăn cơm cũng rất tốt, dù sao Dịch thiếu cũng không phải lần đầu tiên tới đây!" trừng mắt, cô quay đầu nhìn người đàn ông đang đứng mỉm cười một bên, nhùn nhùn vải thẳng bước trở về.
"trên xe ba có để đồ, người không ngồi được, tự bọn con trở về đi!" phía sau, Úc Bảo Sơn nháy mắt với Dịch Khiêm, mở cửa xe tự mình đi trước.
Nhìn chiếc xe việt dã nghênh ngang rời đi, Úc Tử Ân ảo não dậm chân, không nhịn được hô to: "Cha! Chân con cũng muốn gãy rồi mà còn để ta tự đi về, cha cũng thật ác độc nhẫn tâm mà!"
"Được rồi, chúng ta trở về thôi! Nếu thật không thể đi được, tôi cõng cô?" người im lặng cuối cùng cũng mở miệng, vẫn như cũ rất tao nhã, lịch sự.
Úc Tử Ân im lặng, mắt trợn trắng, khẽ hừ một tiếng, "Tôi cũng không có kiểu cách như vậy đi thôi.!"
nói là không có kiểu cách, trên mặt cô khó được lúc lộ ra ngoài dáng vẻ đang làm nũng, mang theo vài phần phách lối mấy phần ương ngạnh, khiến cho anh nhìn thấy có chút ít ngây ngẩn.
".." đi vài bước, cô phát hiện người phía sau không có theo kịp, quay đầu nhìn một chút, ánh mặt trời khiến cô nheo mắt lại "Sao lại không đi?"
"Ừ." Chậm rãi hồi hồn, anh bước nhanh đến bên người cô, vẻ mặt thành thật nhìn cô. "Nơi này cách trấn cũng khá xa, tôi cõng cô đi một đoạn đi!"
"À? Tôi không mệt, tôi chỉ nói một chút mà thôi..." Thuận miệng nói một chút, không ngờ anh lại cho là thật.
Quay lưng lại, anh cúi người xuống đưa lưng về phía cô, "Lên đây đi, đoạn đường cát đá trước mặt cũng không dễ đi, cô mang giày này sẽ đau chân."
... Nhìn chằm chằm vùng lưng rộng của anh, cô do dự một chút, cuối cùng cũng giơ tay qua nằm lên.
Xung quanh truyền đến hơi thở đàn ông nhàn nhạt, mát mẻ nhưng cũng không khó ngửi.
Cảm nhận sức nặng sau lưng, Dịch Khiêm chậm rãi đứng lên, nghiêng đầu liếc mắt một cái, "Vịn chắc, lát nữa mà té xuống tôi cũng không chịu trách nhiệm."
"Anh không sợ tôi quá nặng sẽ đè chết anh à?" cô gái phía sau tức giận hừ một tiếng, không chút biết ơn nào.
Ai đó khẽ cười một tiếng, giọng nói vững vàng, "Thầy bói nói tôi mạng lớn, sẽ không dễ dàng chết như vậy."
"thật sao? Mọi việc đều có cái bất ngờ!"
"Tôi làm việc đều có nguyên tắc, sẽ không để cho chuyện bất ngờ có thể xảy ra."
"Trời cũng có lúc mưa gió không ngờ, anh không cần quá lạc quan!"
"Vậy cũng không thể bi quan chứ?"
"..."