Ký xong thỏa thuận li hôn, Úc Tử Ân làm gì cũng không vui mừng nổi, vốn tưởng rằng Đường Minh Lân có thể sảng khoái ly hôn với như vậy, cô được xem là giải thoát, tiết kiệm được rất nhiều phiền toái, lại không nghĩ đến chuyện cổ phần công ty Bảo Úc vẫn ở trong tay anh, làm thế nào anh cũng không chịu trả cho cô.
Hôm nay, biện pháp duy nhất cô có thể làm được là kiếm tiền trả cho anh, muốn mua hai mươi phần trăm cổ phần về cũng phải hơn tám trăm vạn, dù cô có làm gì đi nữa cũng không thể kiếm được nhiều tiền như thế, mà cô càng không muốn tìm Úc Bảo Sơn .
Nếu để cho ông biết cô và Đường Minh Lân đã ly hôn, chỉ sợ ông cũng chẳng đưa tiền cho cô.
Một khoản tiền lớn như vậy, cô dù đi mượn người bên cạnh, cũng chưa chắc có thể gom đủ, mở miệng ra cũng chỉ mượn được tầm một trăm vạn, mà hành động vay tiền của cô lại dọa mọi người.
Nhìn tấm thẻ ngân hàng chỉ có một triệu đồng tiền tiết kiệm mới đáng thương làm sao, cộng thêm tiền làm việc mấy năm nay của cô, tính đi tính lại cũng chỉ hơn ba triệu, còn lại năm trăm vạn, cô phải mượn ở đâu?
Cùng đường, cô chỉ có thể ở nhờ phòng của hai người bạn.
Biết cô muốn cùng Đường Minh Lân ly hôn, Thẩm Bùi Bùi và Sở Tiểu Ninh xưa nay chưa từng đồng ý giúp chuyện gì, lại quay đầu tìm người đàn ông của mình mượn tiền.
Trong phòng, Lăng Thiếu Phong đang cùng những người bạn của mình trò chuyện, đang thảo luận về chuyện buôn bán và sự phát triển của tài chính thì Thẩm Bùi Bùi đạp cửa đi vào, vốn định bảo các cô gái trong phòng đi ra, lại không nghĩ rằng, trong phòng chỉ có đàn ông, không có người phụ nữ nào cả.
Hiểu được trường hợp này không giống bình thường, cô thoáng thu tâm tình phách lối lại, quay đầu nhìn về phía Lăng Thiếu Phong, bởi vì cô đến đây đã cắt ngang cuộc nói chuyện của anh ta, trong phòng bốn năm người đồng loạt nhìn cô
"Lăng, cậu xem cô gái này đi, chẳng dịu dàng chút nào cả?" Trong phòng yên tĩnh, Hạ Ninh huân cười nửa miệng nhìn về phía cô gái đối diện, không nhịn được trêu đùa.
Trường hợp này, dám đạp cửa đi vào, đoán chừng cũng chỉ có cô gái của Lăng Thiếu Phong mới dám làm như thế, mặc dù vợ của Đường Tam cũng phách lối, nhưng tối thiểu vẫn là người hiểu lễ phép.
"Cậu không biết, khẩu vị của tớ gần đây nặng lắm sao?" Không vui khi người phụ nữ của mình lại bị kẻ khác nói, Lăng Thiếu Phong lạnh lùng quay đầu nhìn Hạ Ninh Huân một cái, mặt không đổi sắc ngước mắt nhìn cô gái nhỏ của mình, "Sao thế, đến đây kiểm tra hay là bắt kẻ thông dâm?"
"Ai cũng nói bắt gian tại trận là phải giữa trưa, trong thời gian này, trong trường hợp này, anh ‘cứng rắn’ được sao?" Thẩm Bùi Bùi chau mày, im lặng liếc anh một cái, lời vừa nói ra quả thật khiến cả đám ngồi xung quanh rớt mắt kiếng.
Bị cô nói thẳng, không che miệng, không đùa giỡn, mặt Lăng Thiếu Phong không đổi màu, chỉ là tay nắm ly rượu chặt hơn một chút, khóe miệng chứa đựng một tia mập mờ yếu ớt, "Cái người này vội vã chạy tới đây, là muốn kiểm tra anh sao?"
"Cái vấn đề này để nói sau đi!" Nói xong, cô không khách khí đưa tay đến trước mặt anh "Đưa tiền, giang hồ cần giúp đỡ."
"Em muốn bao nhiêu?" Miễn cưỡng tựa vào trên ghế salon, Lăng Thiếu Phong nhíu mày, cũng không để cho cô ngồi xuống, cứ ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng cực kỳ phách lối lại có chút đáng yêu của cô.
"Hai trăm vạn, nếu không ba trăm vạn cũng được, nếu như anh có nhiều hơn, năm trăm vạn cũng được." Cô nháy mắt, đưa gương mặt vô tội nhìn anh, muốn cùng hắn phát triển quan hệ thì chuyện này là đương nhiên.
"Em cần nhiều tiền như thế làm gì?" Lăng Thiếu Phong nhàn nhạt nhìn cô, chút tiền này không phải là việc khó khăn đối với anh, chỉ là cô chưa bao giờ mở miệng xin tiền anh, lần này vừa mở miệng chính là bạc triệu, anh không hiểu rõ sẽ không đưa
"Không phải đã nói giang hồ cần giúp đỡ sao! Chớ nhiều lời lảm nhảm như thế! Anh có đưa hay không!" Cô thu tay lại, mất hứng nhìn anh, chỉ sợ lúc này anh lại cự tuyệt mình, như thế cô cũng không tiện để gặp Ân Ân nữa rồi.
"Năm trăm vạn không phải là con số nhỏ, em phải nói cho anh biết em lấy số tiền này để làm gì, anh mới suy nghĩ xem có nên đưa tiền cho em hay không. Nếu em muốn cầm tiền này chạy trốn cùng người đàn ông khác, chẳng phải anh thua thiệt sao? Em yêu à, anh là thương nhân, không làm mua bán lỗ vốn!"
"Vậy em mượn anh được hay không?!" Người đàn ông nhỏ mọn!
"Mượn anh cũng được, nhưng em lấy gì để trả? Từ vào tiền lương thưởng mỗi tháng của em sao? Phải trừ đến ngày tháng năm nào?"
"Em cho anh thịt thường không được sao? Một lần năm mươi vạn, làm đủ mười lần không phải trả sạch rồi sao?!" Từ đó đến giờ nói chuyện với anh cô chẳng ngưỡng miệng, cũng không quản đến việc chung quanh đây còn có người, cô trực tiếp nói thẳng vào vấn đề, những người ở chỗ này đều là những người hiểu chuyện, nghe được câu nói của cô thì đồng loạt cười lớn.
Không thể không thừa nhận, Lăng Thiếu Phong coi trọng cô gái này, chính là vì cô rất khác người.
"Thịt thường. . . . . . Cũng không phải là không thể, nhưng em phải nói cho anh biết, em cần nhiều tiền như vậy để làm gì." Con mắt khẽ trầm xuống, nhìn về phía cô, hình như nhiều hơn mấy phần cưng chiều, mấy phần sắc bén.
Với Thẩm Bùi Bùi thì ánh mắt này quá mức quen thuộc, bình thường khi anh đàn áp cô lên giường, thì đều nhìn cô như thế, phương pháp chinh phục đàn ông đơn giản nhất đơn giản nhất là sắc dục, cô lại là người anh dùng thấy rất thuận tay.
Biết vay tiền có hi vọng, cô cũng không kiêng dè, trực tiếp mở miệng nói lý do: "Ân Ân và Đường Minh Lân ly hôn, Đường Minh Lân không chịu trả cổ phần tập đoàn Bảo Úc cho cô ấy, cô ấy muốn mua về nhưng không đủ tiền, em muốn giúp cô ấy!"
"Đường Tam muốn ly hôn là chuyện anh hiểu, anh chỉ cho rằng đó là chuyện đùa giỡn, không ngờ là thật." Dừng một chút, anh làm như nghĩ tới điều gì, khẽ vặn lông mày, "Không đúng, nếu Đường Tam thật muốn ly hôn, thì cậu ta cũng không thèm quan tâm đến số cổ phần ít ỏi kia đâu, chẳng có lý do gì để giữ lại?"
"Căn bản Đường Minh Lân cũng không thiếu tiền như vậy, anh ta giữ lại cổ phần không chịu trả lại cho Ân Ân, em đoán chừng là vì anh ta thật sự đã động tâm với Ân Ân rồi, đáng tiếc hiện tại Ân Ân muốn ly hôn với anh ta, anh ta không muốn chặt đứt quan hệ, cho nên sẽ dùng số cổ phần trong tay để khống chế cô ấy! Anh ta biết rõ việc Ân Ân không có nhiều tiền như vậy, nên dùng kế này hoãn binh, khiến cho Ân Ân dù có ly hôn cũng không trốn thoát, thật là quá hèn hạ mà! Đàn ông các người không có gì tốt cả!"
"Chớ vì một gậy trúc đánh đổ cả một con thuyền, không phải tất cả đàn ông đều vô sỉ giống như em nghĩ đâu." Lăng Thiếu Phong nghiêng thân qua, đặt ly rượu trong tay xuống, giơ tay lên kéo cô đến bên cạnh, "Tiền anh có thể cho em, nhưng nếu em để cho Úc Tử Ân đến nói với anh, bởi vì người phải vay tiền là cô ấy, không phải em."
"Cái này cũng đâu có khác gì đâu? Muốn phiền toái như vậy làm cái gì, trực tiếp đưa cho em là được rồi!" Thẩm Bùi Bùi xoay người, im lặng nhìn người đàn ông bên cạnh, chuyện vay tiền không phải ai cũng mở miệng được, anh là người đàn ông của cô, cô tự mở miệng sẽ tốt hơn bắt Ân Ân nói!
"Đây là vấn đề nguyên tắc, em đem câu thoại của anh nói lại cho cô ấy, cô ấy sẽ hiểu ý của anh." Đầu óc của nha đầu này rất đơn giản, anh cũng không muốn giải thích thêm với cô làm gì
"Anh. . . . . . Sẽ không trước mặt em thì đồng ý, vụng trộm cự tuyệt cô ấy đó chứ?" Không hiểu dụng ý của anh, cô chỉ có thể hoài nghi như vậy.
"Anh giống như hạng người đó sao? Cô ấy là bạn bè của em, anh cũng sẽ đối xử với cô ấy như bạn bè mình, hiểu không?"
". . . . . ."
Hai người đang nói chuyện náo nhiệt, góc bên cạnh, một bóng người chậm rãi đứng lên, hờ hững nhìn tất cả mọi người trong phòng, rồi lên tiếng "Tôi còn có chuyện phải đi trước! Hôm nào lại gặp nhau! Hôm nay hóa đơn tính tiền ở đây tôi sẽ thanh toán."
Nhìn thấy anh đứng dậy rời đi, trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh, .Hạ Ninh Huân cũng đứng dậy theo, "Tôi cũng phải đi rồi, lát nữa có hẹn với khách!"
Lăng Thiếu Phong đứng dậy theo, bộ dáng vô cùng ưu nhã: "Vậy cũng tốt! Hôm nào gặp lại sau!"
Dịch Khiêm gật đầu một cái, đột nhiên vỗ nhẹ vào vai anh, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Nhìn người đàn ông cao quý trước mặt, Thẩm Bùi Bùi không nhịn được thở dài: "Dịch thiếu còn biết điều như vậy! Khiêm tốn, chính trực, cao quý quá! Em đến lâu thế, nếu không phải anh ấy đứng lên, cũng không biết anh ấy ở nơi này!"
"Thu mắt lại cho anh!" Tiếng một người đàn ông lạnh lùng vang lên bên tai.
Không khí lạnh lẽo tràn ngập, Thẩm Bùi Bùi rùng mình một cái, vội bừng tỉnh, đưa tay khoác cánh tay anh, "Chúng ta cũng đi thôi! Theo em đi dạo phố đi! Sinh nhật Dịch thiếu, em còn chưa nghĩ ra sẽ quà gì để tặng anh ấy!"
"Anh ta là bạn bè của anh, em tặng quà làm gì!" Khẽ hừ một tiếng, Lăng Thiếu Phong quay đầu nhìn về phía mấy người bạn trong phòng "Hôm nay giải tán đi, hôm nào gặp lại sau!"
Ở bãi đậu xe, Dịch Khiêm mới vừa ngồi lên xe, Hạ Ninh Huân cũng không khách khí ngồi vào chỗ cạnh tài xế, quay đầu liếc nhìn người đàn ông đang ngồi ở chỗ tài xế "Sao cậu lại vội vã rời đi như thế, chẳng lẽ là muốn giúp cô ấy giải quyết vấn đề?"
Dịch Khiêm khẽ nghiêng đầu, không nhanh không chậm nhìn anh một cái, khởi động động cơ xe, "Về sau nói chuyện, phải suy nghĩ kỹ một lần rồi hả nói."
". . . . . ." thái độ nhẹ nhàng, sự lập lờ nước đôi, Hạ Ninh Huân cũng hiểu đôi chút, vấn đề kéo đến, không nhịn được mà hỏi vài câu: "Lão Ngũ, cậu thật sự động lòng với cô ấy sao?"
". . . . . ." Người đàn ông ngồi chỗ tài xế khẽ cười một tiếng, vô tình không hay.
"Cũng tốt, anh cũng nên bắt đầu lại một lần nữa." Gật đầu một cái, Hạ Ninh Huân giống như đã hiểu ra vấn đề, không nói thêm gì.
Không ngờ nhận được điện thoại của Dịch Khiêm, hai người hẹn gặp mặt ở quán đồ ngọt, chờ Úc Tử Ân đến nơi, Dịch Khiêm đã ngồi ở bàn cạnh cửa sổ đợi một lúc lâu.
Nghiêng người ngồi xuống, cô khẽ thở dốc một hơi, ngước mắt nhìn về người đàn ông đối diện, "Xin lỗi, em tới trễ!"
"Không sao, là tôi đến sớm." Chuyển thực đơn đến trước mặt cô, anh dịu dàng hỏi: "Muốn ăn chút gì không?"
Đây là thời gian trà chiều, Úc Tử Ân nhìn thực đơn một chút, gọi một phần bánh ngọt và hồng trà, lúc này mới ngẩng đầu lên hỏi "Sao hôm nay anh rãnh rỗi hẹn em đi uống trà vậy?"
"Sau khi gặp bạn bè xong, nhàn rỗi không có chuyện gì làm, tìm người ra ngoài làm bạn nhưng không biết ai, nên gọi điện cho cô, cô đang ở chỗ nào vậy?"
"Em à, em vừa mới đi ra ngoài tìm màu vải mình thích, nhưng chưa tìm được, đợi lát nữa lại đi tìm chỗ khác xem sao, vừa lúc tới đây uống ly trà nghỉ ngơi một chút."
"Ừ, lao động nên kết hợp với thư giãn, mới có thể làm được chuyện to." Anh gật đầu một cái, anh rất đồng quan điểm với thái độ sống của cô
"A, đúng rồi, chuyện ly hôn đã quyết định rồi, cám ơn anh đã giúp em tìm luật sự, mấy ngày nay phiền toái anh ấy nhiều rồi!" Mặc dù không đạt tới hiệu quả như mình muốn, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
"Không cần cám ơn tôi, luật sư có chức trách của luật sư, giúp cô một chút chính là nhiệm vụ của cậu ta, về sau cô có thể cảm ơn cậu ta."
"Vâng."
"Cổ phần của tập đoàn Bảo Úc, Đường Tam không chịu trả cho cô sao? Vậy điều kiện của cậu ta là gì?"
Nhắc tới chuyện này, Úc Tử Ân khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn ly hồng trà thơm ngào ngạt trước mặt, trong lúc nhất thời cũng không biết nên mở miệng thế nào.