Quân Môn Sủng Hôn

Chương 63: Mập mờ




"Nó không giống lần đầu tiên, là Úc Tử Ân nghĩ ly hôn, Đường Tam không đồng ý! Phong thủy luân chuyển, hai vợ chồng này thật đúng là chẳng suy nghĩ!" Khẽ cười một tiếng, Hạ Ninh Huân xoay người đi vòng qua bên quầy bar, cầm lấy cái ly rót hai ly rượu đỏ.

"Ly hôn, không phải đơn giản như trong tưởng tượng sao, giống như buôn bán kết hôn vậy, nó liên quan đến nhiều lợi ích." Nhận lấy ly rượu Hạ Ninh Huân đưa tới, Dịch Khiêm đột nhiên quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đối diện tòa cao ốc là một quán ăn nhỏ, ánh sáng mập mờ khiến cho anh không khỏi cô đơn.

"Cậu lo lắng cho cô ấy sao?" Nghiêng người sang, Hạ Ninh Huân miễn cưỡng tựa ghế, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng vào anh, giống như là muốn tìm thứ gì đó trong đôi mắt trầm tĩnh kia.

Làm như nghe được ý trong lời nói của Hạ Ninh Huân, Dịch Khiêm đột nhiên chậm rãi thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn anh một cái, tay cầm ly rượu ưu nhã lắc lắc, "Lời của cậu là có ý gì?"

"Cậu không hiểu ý tôi." Liều mạng uống một ngụm rượu, Hạ Ninh Huân quay đầu nhìn về phía đối diện "Tôi nghe nói, mấy ngày trước cậu với cô ấy ra khỏi cục cảnh sát, thậm chí còn vận dụng quan hệ để làm thế."

Thấy bộ dáng của Dịch Khiêm vẫn ưu nhã như cũ, Hạ Ninh Nuân không nhịn được mở miệng nhắc nhở: "Lão Ngũ, đó là người phụ nữ của Đường Tam, cậu đừng nên động tâm chứ?"

"Cậu nghĩ quá nhiều rồi." Nhàn nhạt nói một câu, không mang theo chút tâm tình nào, anh ngước mắt nhìn về phía đối diện, thoáng nắm chặt ly rượu trong tay.

"Chỉ mong là tôi suy nghĩ nhiều!" Hạ Ninh Huân thức thời không hề hỏi tới vấn đề này nữa, thuận miệng ngăn đề tài: "Tôi nghe nói gần đây cậu đang bắt đầu học làm một số hạng mục lớn? Hơn nữa đối tượng hợp tác còn là tập đoàn Lâm Thị mà trước nay cậu không hề để mắt đến?"

"Không sai." Gật đầu một cái, Dịch Khiêm cũng không phủ nhận, nhíu mày nhìn Hạ Ninh Huân, "Thế nào, cậu có hứng thú với hạng mục này sao?"

"Coi như tôi cảm thấy hứng thú cũng sẽ không thò một chân vào, tập đoàn Lâm thị có thể được cái ‘ưu đãi’ mà không có lý do gì sao, trong lòng cậu đang tính toán gì có ai biết đâu, tôi không dám nhúng tay vào. Lão già Lâm Toàn Minh rất giảo hoạt, cậu nên cận thẩn một chút."

"Cậu nên biết, tôi cũng không đánh khi không nắm chắc bàn thắng."

"È hèm, tôi sợ đến lúc đó Lâm Toàn Minh vì bảo toàn cho bản thân, sẽ đưa con gái bảo bối của ông ta lên giường cậu! Đến lúc đó cậu sẽ nhận lấy phiền toái!"

"Cậu cảm thấy tôi sẽ để mình sa vào tình cảnh đó sao?"

"Vậy chưa chắc, nếu như đưa đến trên giường cậu là Lâm Tiểu Uyển thì sao đây?" Thời điểm anh nói ra tên đó, anh thấy rõ vẻ mặt của Dịch Khiêm đột nhiên biến sắc, con ngươi tối tăm xẹt qua một đạo ánh sáng lạnh lùng, Hạ Ninh Huân không thể nín cười được, trong lòng của Dịch Khiên vẫn chưa quên được cô gái kia.

"Lão Ngũ, không qua được ải này, đó sẽ trở thành vết thương chí mạng của cậu, cậu đừng quên."

"Tôi hiểu rõ. . . . . ." Anh quay đầu đi, nhìn về phía cửa sổ, đôi mắt âm trầm hòa vào bóng đêm.

"Biết là tốt rồi!" Hạ Ninh Huân khẽ thở dài một cái, vỗ nhẹ nhẹ bờ vai của Dịch Khiêm, "Đi thôi, thời gian cũng không còn sớm, tôi không chiếm dụng thời gian của cậu nữa, tôi có việc phải đi trước!"

"Tôi muốn an tĩnh một lát, cậu bận thì cứ đi đi!" Đưa lưng về phía anh, Dịch Khiêm nhàn nhạt mở miệng.

Hạ Ninh Huân gật đầu một cái, cũng không nói thêm cái gì, "Vậy thì tốt, tôi đi trước, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi!" đọc chương mới nhanh nhất tại Doc Truyen . o r g

Cửa phòng làm việc đóng lại, căn phòng to như vậy lại trở nên tĩnh lặng và trống trải, bên cửa sổ có một dáng người đứng lặng yên, càng khiến không gian thêm mấy phần lạnh lẽo.

Lấy điện thoại di động ra, anh gọi điện thoại cho một người trong quán đồ ngọt, nghe được điện thoại của anh người kia vô cùng kinh ngạc, mở miệng hỏi, trong giọng nói mang theo mấy phần run rẩy: "boss?"

"Bảo phòng bếp làm mấy phần bánh mì Thổ Nhĩ Kỳ, làm nhiều khẩu vị hơn một chút, đưa đến nhà một người giúp tôi, địa chỉ cụ thể tôi sẽ nhắn tin qua."

"Dạ, tôi sẽ phân phó ngay!"

Cúp điện thoại, anh ngước mắt nhìn về phía ban công đối diện, khóe môi không tự chủ nâng lên một tia cười yếu ớt, dịu dàng lưu luyến.

Xoay người, anh cầm theo chìa khóa cửa, tiện tay cho gọi một cú điện thoại cho Lam Mộ Duy "Mộ Duy, tới giờ nhớ đến họp."

*

Không giải thích được phần bánh người ta đưa đến, Úc Tử Ân nhìn logo bên trong, rất nhanh nhớ ra đây là một tiệm bánh ngọt cao cấp, vội hỏi ai là người tặng, "Đây là Dịch tiên sinh để cho cậu đưa tới?"

"Đúng vậy thưa cô Úc!" Người mang đồ đến cho cô là một cô gái trẻ, trên mặt là nụ cười sáng lạn

"Vậy anh ấy đâu? Sao không tới?" Đây là phòng làm việc bí mật của cô, anh biết được chỗ này, thật ngoài suy đoán của cô.

"Là như vậy, đồ là Dịch tiên sinh gọi điện thoại tới bảo chúng tôi đưa đến đây, chúng ta cũng không biết anh ấy ở đâu."

"A, như vậy sao! Vậy cám ơn cô đã đưa đến đây!"

"Không khách khí!"

Ôm hộp quà trở lại phòng công tác, Úc Tử Ân nhìn những chiếc bánh Thổ Nhĩ Kỳ tràn đầy màu sắc, không thể nín cười, lòng tràn đầy vui mừng khi nhận được món quà bất ngờ

Gắp mấy khối mềm đường đặt tại trong dĩa, cô bưng lên cái dĩa lên, tự chụp một tấm hình, kiểm tra số điện thoại của Dịch Khiêm xong gửi anh một lời cảm ơn.

Ngồi ở quán Kim Cung Hồng, Dịch Khiêm đột nhiên nhận được một tấm ảnh, trong ảnh là nụ cười sáng lạn của một cô gái thì không thể nín cười được, ngẩng đầu đúng lúc nhìn thấy ánh mắt nghi vấn của Lam Mộ Duy, không chút để ý thu hồi điện thoại di động.

"Gần đây công việc như thế nào? Còn thích ứng được không?" anh bổ nhiệm cậu làm Phó tổng giám đốc ở Thủy Nhĩ, tức đặt thêm một gánh nặng lên vai người không hiểu gì về buôn bán, bây giờ anh suy nghĩ một chút cũng còn cảm thấy mình có chút nặng tay rồi.

Nhưng mặc kệ như thế nào, anh cũng tin tưởng, theo tính tình của Lam Mộ Duy, dù gánh nặng thế nào, cậu cũng sẽ làm được.

"Tạm được! Cậu nhỏ, tại sao cậu không nói với cháu, Ân Ân cũng làm ở Thụy Nhĩ?" Chắc hẳn Dịch Khiêm biết, nếu không sẽ không phái anh đến Thụy Nhĩ làm, anh làm như thế là có dụng ý gì?

"Không phải bây giờ cháu đã biết sao?" Anh lười biếng tựa vào trên ghế sa lon, nhíu mày nhìn Lam Mộ Duy, giọng nói trầm thấp mang theo vài phần hờ hững, "Hiện tại cô ấy với cháu đã làm cùng một công ty, cùng nhau ở chung một không gian, chẳng lẽ cháu mất hứng?"

"Cháu cũng không biết có nên vui mừng hay không, cháu chỉ cảm thấy, giữa cháu vào cô ấy, có nhiều thứ không giống nhau, mặc dù hôm nay ở gần nhau, nhưng lòng của cô ấy lại ở rất xa, mặc kệ cháu cố gắng đuổi theo lại, cũng không đuổi kịp. . . . . ."

Thời gian năm năm, thay đổi rất nhiều, cô lạnh lùng và hờ hững, khiến Lam Mộ Duy chùn bước.

Nhưng bởi vì trong lòng vẫn thích, vẫn hi vọng, cho nên anh mới tiếp tục tấn công.

Anh không muốn buông tha một cách dễ dàng thế, cũng không muốn bởi vì thời gian và khoảng cách mà thừa nhận mình thất bại, càng không muốn bỏ qua một lần để hối hận cả đời.

Ở nước ngoài mấy năm, anh bận rộn với việc học tập và nhớ nhung quê nhà, sau khi về nước gặp được cô, anh mới hiểu ra mình đang nhớ nhung điều gì

"A. . . . . . Thì ra cũng có lúc cháu không tự tin về mình." Khẽ cười một tiếng, Dịch Khiêm nâng ly trà lên uống một ngụm, cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, "Cậu chuẩn bị đi về, cháu thì sao?"

Lam MộDuy đứng lên, ngước mắt nhìn anh, "Cháu cũng phải trở về rồi, cháu đưa cậu về luôn!"

"Cậu không uống rượu, có thể tự mình lái xe. Cháu uống rượu, cậu mới là người phải đưa cháu về." Trên ghế salon, Dịch Khiêm đặt cốc thủy tinh xuống bàn, không phải xã giao thì anh sẽ không uống nhiều rượu

Còn nữa, trong dạ dày còn những trận đau âm ĩ, nhắc nhở anh không cần tự tìm đến tổn thương.

"Vậy cũng tốt. . . . . ." Mới vừa rồi anh uống nhiều rượu, quả thật không thích hợp lái xe, gật đầu một cái, anh không nói gì thêm nữa, xoay người rời đi.

Chiếc xe hơi màu đen bay nhanh vào màn đêm, lại vô tình dừng lại trước một ngôi nhà ở Hoa Trì Lục, chờ anh ý thức được mình lái xe đến đâu, thì lập tức ngẩng người.

Từ phòng làm việc trở về, Úc Tử Ân lái xe thẳng đến ngôi nhà ở Hoa Trì Lục, mặc kệ là ở nơi nào, nhà họ Úc cũng được, biệt thự Nam Phỉ Thúy cũng được, cô được Úc Bảo Sơn mua thêm căn nhà này.

Khi cõi lòng muốn được an tĩnh, cô sẽ tự động trở về đây, hưởng thụ cuộc sống thuộc về mình.

Xe dừng lại trước cổng rào, đang muốn đưa giấy thông hành tạm thời ra, lơ đãng thấy chiếc xe dừng lại đối diện, đèn xe chói mắt chiếu thẳng vào cô, nhìn biển số xe, lờ mờ thấy một biển số xe khá quen thuộc.

Cô híp mắt lại, nhìn về phía người ngồi ở vị trí tài xế, người tài xế đang gục mặt trên vô lăng, cô không xác định được đó là ai, cuối cùng vẫn đẩy cửa ra và xuống xe đi xem thử.

Cô gõ nhẹ vào cửa xe đối diện, đợi trong chốc lát mới thấy cửa sổ xe được hạ xuống, thấy gương mặt đẹp trai của ngày thường giờ trắng bệch thì cô không khỏi sửng sốt!

"Dịch thiếu, sao anh lại ở chỗ này?!"

Dịch Khiêm ngẩng đầu lên, khẽ cười một tiếng, áp chế dạ dày đang đau thắt, anh nói: "Vừa lúc tôi đi ngang qua. . . . . ."

"Hả? Anh sao vậy? có phải trên người có chỗ khó chịu hay không?" Nhìn gương mặt của anh không có vẻ bình tĩnh như mọi ngày, sắc mặt anh giờ trắng bệch lại có chút mệt mỏi, khiến cô chợt nhớ ra gì đó, vội vàng hỏi: "Có phải bao tử đau hay không?"

"Ừ, có chút. . . . . ." Chống lại đôi mắt lưu ly của cô, anh cũng không che giấu mà nói thẳng ra.

Rất lâu rồi, cho dù cho có bị đau bao tử đột xuất, anh vẫn giả vờ như không có chuyện gì, nhịn đến tàn cuộc, nhưng không rõ vì sao lần này anh không nhịn được.

Nhớ rằng có ai đó đã nói: “trong rừng rậm, nếu con sói bị thương nó sẽ yên lặng liếm láp vết thương của mình, nhưng nếu có người quan tâm đến nó, thì nó nhất định sẽ trở nên yếu đuối”.

Anh nghĩ, vào giờ phút này, chắc chắn là anh đang như thế.

Thói quen một người nó rất lạ, đôi khi đau đớn vô cùng khó chịu cũng cảm thấy không có gì, nhưng nếu được quan tâm thật sự, thì anh sẽ cảm thấy rất đau.

"Vào nhà em đi, chỗ em có thuốc bao tử!, xuống xe đi!" Mặc kệ anh có nguyện ý hay không, cô đưa tay mở cửa sau đó đỡ anh ra ngoài, chào hỏi bảo vệ rồi nói người bảo vệ dẫn xe cô vào tầng hầm giúp

Ngồi trong phòng khách, Dịch Khiêm nhìn căn phòng gọn gàng sạch sẽ, khẽ nhíu lông mày nhẫn nại chịu đựng cơn đau nơi lồng ngực. truyện thấy hay các bạn sang Doc Truyen . o r g đọc nhé

Lần trước tới nơi này ăn điểm tâm, thuần túy là do Dịch Noãn yêu cầu, lần này lại tự mình lái xe đến đây, cũng chẳng rõ vì lý do gì, lý do. . . . . . Lý do anh hoàn toàn không rõ

Vội vàng chạy đến lấy hòm dụng cụ y tế ra, Úc Tử Ân tìm vĩ thuốc trị bao tử, cô rót một ly nước đưa cho anh, "Nước không nóng lắm, anh uống thuốc đi."

Nhìn anh uống thuốc xong, lúc này cô mới hài lòng gật đầu một cái, "Anh quên ăn bữa tối sao?"

"Không có khẩu vị, cho nên không ăn, sao thế?"

"Không ăn bữa ăn tối dễ dàng đau bao tử, anh không còn là trẻ con nữa rồi, sao lại tùy hứng như thế!" Cô tức giận nhìn chằm chằm vào anh, có chút im lặng: "Vậy mà anh còn cho người đến đưa bánh Thổ Nhĩ Kỳ cho em sao?"

"Cô đoán ra à." Anh không đáp mà chỉ cười, có thể là bởi vì bao tử bị đau, nên anh nhìn ra đôi mắt của cô như có chút mông lung.

"Chỗ đó là nơi làm việc bí mật của em, làm sao anh biết được?" Điểm này để cho cô nghi ngờ không hiểu, thật sự rất muốn hỏi.

"Khi đó tôi đang đứng ở tập đoàn Hà Thị." Cách một con đường đi nên nhìn thấy cô, khoảng cách như thế không gọi là xa, cũng không gần, chỉ cần cô ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy.

"Hạ Thị?" Cô vặn lông mày suy nghĩ một chút, hiểu rõ rồi, khẽ cười một tiếng, "Em nhớ ra rồi, đó là công ty đối diện với nơi làm việc riêng của em, nó chỉ cách nhau một còn đường, làm sao anh có thể nhìn thấy em?"

"Hạ Ninh Huân là bạn thân của tôi, cô thử nghĩ xem?"

"Hiểu. . . . . ." Khó trách anh có thể biết rõ ràng chỗ của cô, hoá ra là như vậy!

"Thôi em đi nấu ít cháo cho anh đi, nó sẽ giúp dạ dày anh ấm lên, như vậy anh sẽ thoải mái hơn một chút."

"Không cần phiền như thế! Tôi không sao ."

". . . . . ." Cô nhìn anh, ánh mắt hiện lên vẻ cố chấp và kiên trì, không nói lời nào, nhưng bộ dáng rất quật cường, thấy vậy Dịch Khiêm có chút mềm lòng, "Được rồi! Nghe lời cô!"

Nghe anh nói như vậy, lúc này cô mới xoay người trở về phòng bếp, vo gạo nấu cháo.

Đợi đến lúc cô chuẩn bị mọi thứ xong rồi, người đang ngồi trên ghế salon đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, bóng dáng màu đen làm cho phòng khách đầy nữ tính có chút ngột ngạt.

Đi lên trước, cô ngồi xổm xuống, khẽ gọi, thấy anh vẫn chưa tỉnh lại, đang muốn mở miệng gọi thêm, lơ đãng nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên gò má anh, lời nói đã ra đến khóe miệng nhưng vẫn phải nuốt trở vào.

Khẽ thở dài một tiếng, cô đứng dậy đi lấy một cái chăn mỏng rồi đắp lên người anh, giảm bớt độ sáng cho đèn phòng khách, sau đó xoay người trở về phòng bếp để dọn dẹp.

Trong nhà có thêm khách, cô không ngủ được, định đi vào phòng thiết kế, tiếp tục hoàn thành bản thiết kế dang dở.

Đứng trước những khúc vải đủ màu sắc, cô nhìn bản thiết kế mấy lần, suy nghĩ xem nên sử dụng màu nào, chợt nhớ tới màu quần áo của người đang nằm trong phòng khách, cô vội nắm lấy một ít màu vải, sau đó bước ra khỏi phòng thiết kế.

Mượn ánh đèn nhàn nhạt cô đem những mảnh vải trong tay đặt lên người anh, đem tất cả màu sắc so sánh một phen, cuối cùng cô chọn mảnh vải màu xanh da trời được làm từ nhung tơ tổng hợp.

Nếu để đi dự tiệc sinh nhật, cái màu sắc này được ánh đèn rọi vào, nhất định sẽ rất đặc biệt, vừa hơn người lại vừa nhã nhặn, rất thích hợp với tính cách của anh.

Hài lòng nheo lại mắt, đang lúc cô chuẩn bị đứng dậy, hai chân đột nhiên tê rần, cả người không kịp phòng bị nên đâm vào người đang nằm trên ghế sa lon, tuy động tác của cô rất khẽ nhưng cũng làm người đang ngủ mở mắt ra, lanh tay lẹ mắt ôm cô, tránh cho cô đập đầu vào khay trà.

“……” Giờ khắc này, anh và cô gần trong gang tấc, anh rõ ràng có thể ngửi được mùi hoa anh đào nhàn nhạt trên người cô, không khí mập mờ tràn ngập khắp căn phòng.

một lúc sau, cô bừng tỉnh, ý thức được mình đè trên ngực người khác, Úc Tử Ân vội vàng giãy giụa đứng dậy, lúng túng và ảo não cúi đầu, chống lại đôi mắt tối tăm của người còn lại, khẽ vặn lông mày, mặt đỏ bừng, mở miệng nói xin lỗi: “thật xin lỗi, thật xin lỗi, em……”

Ôi trời ơi! Sao trời không dùng sét đánh chết cô cho rồi đi! Tình huống như thế, cô biết giải thích thế nào đây!

Nếu anh coi cô như sắc nữ, đêm khuya yên tĩnh có mưu đồ bất chính với anh, làm sao cô còn có thể sống được nữa!

Chậm rãi ngồi dậy, Dịch Khiêm nhìn cô một chút, sau đó dịu dàng mở miệng: “không sao chứ?”

“Em…em không có việc gì, anh……anh có bị thương không?” cô khẩn trương ngẩng đầu lên, hốt hoảng đem tay giấu ra phía sau.

“Tôi không có việc gì.” Chú ý tới động tác của cô, anh cười nhạt, an ủi cô đừng luống cuống và hốt hoảng “Trong tay cầm cái gì vậy?”

“không có, không có gì! Bây giờ còn không thể nói cho anh biết.” Lui về phía sau một bước, cô khẩn trương nhìn anh “Dạ dày anh còn đau nữa không?”

“đã hết đau, cám ơn cô!” Nhìn về ánh mắt của cô, nơi đó chứa đựng đầy ý cười.

“Vậy thì tốt, có đói bụng không, tôi sẽ hâm cháo lại cho anh, anh ăn một chút nhé?”

“Được……” Anh cũng không cự tuyệt, gật đầu một cái, ngoan ngoãn như một đứa bé.

Nghe được lời anh nói, lúc này cô mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, “Vậy anh ngồi đợi tí, tôi lập tức trở lại.”

nói xong, cũng không dám nhìn anh, cô xoay người nhanh chân chạy lên trên lầu.

Nhìn bộ dạng ảo não đang muốn chạy trốn của cô, Dịch Khiêm an tĩnh ngồi trên ghế sa lon, môi mỏng không tự chủ nâng lên một nụ cười yếu ớt.

Thần kinh căng thẳng chưa bao giờ được nhẹ nhõm, hình như đã lâu rồi anh không có nụ cười vui vẻ như thế, nhất là sau khi gặp con mèo nhỏ này, anh như sống trong giấc mộng, cuộc sống của anh như có ánh mắt trời chiếu rọi.

không hề rét lạnh nữa, cũng không đen tối nữa.

một ý niệm loé lên trong đầu anh, anh bỗng chấn động, nhìn về phía cầu thang, ánh mắt trở nên âm trầm.

Đường Tam, nếu tôi thật sự muốn mang người bên cạnh cậu đi, cậu sẽ làm như thế nào vậy?

Đợi anh ăn xong cháo, Úc Tử Ân cũng đã dọn dẹp xong phòng khách, từ trên lầu đi xuống, nắm cái gối, khẩn trương nhìn anh “đã muộn rồi, anh hãy nghỉ ngơi ở đây đi, em đã dọn dẹp xong phòng khách rồi, sáng sớm ngày mai anh đi cũng chưa muộn.”

“Quấy rầy cô, thật sự rất ngại.”

“không quấy rầy, dù sao phòng khách trong nhà cũng nhiều, mà chỉ có mình em ở đây. Hơn nữa, anh đã giúp em rất nhiều rồi, cũng nên để em báo đáp lại anh một chút chứ?” Những gì cô thiếu người khác, không trả cô sẽ cảm thấy rất ngại.

“Ân Ân……” Anh gọi khẽ, giọng nói nỉ non mang theo dịu dàng.

“Hả? Thế nào?”

“không cần nhớ ơn tôi rồi trả ơn, cô không thiếu tôi cái gì cả, như vậy khiến cho cô sống rất mệt mỏi, có biết hay không?”

Đem tất cả mọi chuyện tính rõ ràng như vậy, cố chấp không chịu để cho người khác tiến vào thế giới của cô, mặt dù anh thấy rõ vẻ nguỵ trang của cô, nhưng anh cũng cảm thấy đau lòng.

“Em biết rõ……” Tâm tư của cô đã bị người ta nhìn thấy, cô có chút xấu hổ đứng tại chỗ, không biết làm cách nào để thoát: “Gian phòng trên lầu hai, phòng cuối cùng, anh nghỉ ngơi trước đi! Em rửa bát đĩa xong cũng đi nghỉ, ngày mai mới tính tiếp.”

“Được, ngủ ngon!” Nhìn thấu tâm tư của cô, anh cũng không nói nhiều, gật đầu một cái.

“Ngủ ngon!”

Ngồi ở trong phòng làm việc, Úc Tử Ân cẩn thận liếc nhìn tư liệu do Tiểu Mễ và Tiểu Toa điều tra được, những năm qua Lâm Quân Dao ra nước ngoài du học, cũng không có vấn đề gì lạ, nhưng có chút chi tiết trong tài liệu không cặn kẽ, nhất là đoạn thời gian trước khi cô trở về nước, cứ bay qua Anh Quốc rồi lại bay qua Thái, có thể nói là đi khá nhiều nước

Phí chi tiêu trên thẻ ngân hàng cũng không thấp, hơn sáu triệu, số tiền kia cũng không phải do ba của Lâm Quân Dao gửi vào, rất dễ nhận thấy số tiền kia không rõ lai lịch.

Hơn nữa, việc đêm hôm đó, giá của một trăm gram Hải Lạc Nhân (Heroin) cũng không thấp, muốn thu nó vào tay cũng không phải là chuyện dễ dàng, ở những quầy bar, nó được xem là ma túy, nên cũng không thể lập tức có nhiều như thế.

Tiểu Toa ngẩng đầu khỏi laptop, nâng cặp mắt kính lên: "Lão đại, có phải cô đang hoài nghi gì đó không, quả thật cái người tên Lâm Quân Dao này không phải là người bình thường, tài khoản trong ngân hàng của cô ta có vài khoản ra vào không rõ, tôi đã điều tra, số tiền này đều được gửi vào từ một tài khoản quốc tế, không phải Trung Quốc."

"Lão đại, cô nói xem có phải là cô ta tham gia một tổ chức thần bí nào đó không?! Tôi thấy dáng vẻ của cô ta rất nhu nhược, không giống như người dính tới những thứ đó"

Nghe câu trả lời đơn thuần của Tiểu Mễ, Úc Tử Ân khẽ cười một tiếng, "Vậy cũng chưa chắc, cô đã gặp qua tên trộm nào mà trên ót nó viết ba chữ ‘tôi là trộm’ rồi sao? Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, cẩn thận một chút là được!"

Tiểu Mễ gật đầu một cái, hỏi lại: "Vậy chúng ta có tiếp tục điều tra không?"

"Dĩ nhiên! Chỉ là nên hành động cẩn thận một chút, tránh đưa tới hoài nghi! Bây giờ cô ta đang ở tại lãnh thổ Trung Quốc, chắc hẳn không dám làm loạn, chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút, tránh cho cô ta theo dõi ngược lại."

"Ừ, tôi biết rồi!"

Sau khi nói chuyện xong, Tiểu Toa lấy số vải được yêu cầu đưa lên lầu, một sấp vải nhung dày được đặt trên bàn, "Lão đại, thứ cô muốn đã có rồi ạ! Về vải màu xanh lam được làm bằng nhung tơ tổng hợp, chúng tôi đã tìm khắp thành phố C rồi mà chỉ có nhiêu đây thôi, nếu như không đủ, có thể phải đi qua thành phố khác kiếm hàng. Nếu như không đủ, xin cô thông báo với tôi trước vài ngày."

"Được, tôi biết rồi" Úc Tử Ân ngẩng đầu lên, cô nhìn bộ quần áo được thiết kế tỉ mỉ theo mô hình 3D chi tiết nên nhìn đẹp hơn nhiều khi vẻ bằng bút đơn giản.

In ra sẽ làm cho tỉ lệ hình ảnh giảm sút, cô đứng dậy cầm lấy chìa khóa trên bàn, "Tôi đi ra ngoài mua đồ một chút, hai người làm xong việc rồi về sớm nhé, nhớ khóa cửa!"

"Cảm ơn Lão đại ạ, cô nhớ lái xe cẩn thận đó! Kỹ thuật lái xe của cô còn chưa ổn đâu…” Tiểu Mễ ngẩng đầu lên, nhìn bộ dạng vội vã đi ra ngoài của cô, đưa đôi mắt khó hiểu nhìn Tiểu Toa đang đứng phía sau.“Chị, tại sao em cứ có cảm giác, thời gian này, lão đại có gì đó khác lạ?”

“Cái gì lạ, em mới không bình thường đó!”đang bề bận rộn, Tiếu Toa quay đầu liếc cô một cái.

“Chị xem thử đi, bộ quần áo này không phải là mẫu thiết kế nam sao! Em làm việc chung với lão đại đã lâu rồi, vẫn chưa thấy cô ấy thiết kế quần áo nam? Hơn nữa còn thiết kế riêng! Thêm nữa chất liệu vải này rất khó kiếm, vô cùng mờ ám ạ!”

“Cho dù có mờ ám đi chăng nữa, đó cũng là chuyện riêng của lão đại, em hỏi nhiều như vậy làm cái gì!Làm việc đi!”

“Biết biết!thật không thú vị gì cả!”Vì không tìm được một người chị em có thể trò chuyện cùng, Tiểu Mễ thở dài, ngoan ngoãn ngồi vào bàn làm việc.

Vì tìm khăn tay và khuy nút phối hợp với áo, Úc Tử Ân đã lái xe khắp các khu bán đồ nổi tiếng.

Bình thường cô không thiết kế nhiều quần áo nam, nên cũng lái xe đến khu chuyên bán thời trang nam một chút để tìm cảm hứng thiết kế nhưng điều để cho cô không ngờ nhất là, cô vừa chọn trúng một chiếc khăn tay, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói của một cô gái, “Phiền cô đưa cho tôi xem một chút!”

Giọng nói này rất quen thuộc, Úc Tử Ân khẽ vặn lông mày, chậm rãi xoay người lại, nhìn Diệp Tư Mẫn đang đứng sau mình, một lúc lâu mới mở miệng chào hỏi, “Phó tổng giám đốc Diệp!”

không ngờ lại gặp nhau ở chỗ này, Diệp Tư Mẫn lạnh lùng nhíu mày, khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt vô cùng khó ưa, kiêu ngạo nhìn cô, “Làm thế nào lại trùng hợp như vậy! Chẳng lẽ cô theo chân tôi tới đây sao!”

Nghe được lời của cô, Lam Mộ Duy đang đứng cách đó không xa liền ngẩng đầu lên, vừa thấy cô, trên gương mặt anh tuấn lấp tức nở ra nụ cười dịu dàng, đi lên trước, Lam Mộ Duy đưa đôi mắt sáng rực nhìn cô, “Ân Ân, làm sao em lại đến đây?”

Thấy Lam Mộ Duy đến gần, Diệp Tư Mẫn liền cảnh giác đưatay khoác lấy cánh tay của anh, kiêu ngạo tuyên bố chủ quyền.

Nhìn bộ dáng khẩn trương của cô, Úc Tử Ân khẽ cười một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt: “Tôi đi đến mua ít đồ! sẽ không quấy rầy hai người đâu!”

nói qua cô quay đầu nhìn về phía một nhân viên phục vụ, “Phiền cô tính tiền cái khăn này giúp tôi, cảm ơn!”

“Mắt nhìn hàng của tiểu thư thật tốt, khăn của nhãn hiệu này số lượng chỉ có hạn, đây cũng là chiếc khăn cuối cùng rồi!” Nhân viên phục vụ vừa giải thích vừa cười lấy chiếc khăn đặt vào trong túi, lễ phép nói: “Có cần mua thêm thứ gì nữa không ạ?”

Gật đầu một cái, cô tự nhiên hiểu cái khăn tay của hãng này luôn được bán giới hạn, cô muôn mua nó là vì nó có một không hai.

“Tôi cần mua thêm một chút đồ cho quần áo, cô dẫn tôi đi xem một chút được không!”

“Vâng ạ, mời cô tới bên này!”

Nghiêng đầu nhìn hai người một cái, Úc Tử Ân trừng mắt, cũng không muốn nói nhiều lời, xoay người đuổi theo bước chân của nhân viên phục vụ.

Phía sau lưn truyền đến giọng nói mềm mại của Diệp Tư Mẫn: “Mộ Duy, anh xem thử xem cái khăn tay này như thế nào? Đặt trên người anh cũng không tệ, rất thích hợp xuất hiện trong sinh nhật của cậu nhỏ…”

“Ừ…” Nhìn theo bóng người đã đi xa, Lam Mộ Duy hững hờ đáp, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người đang đứng cạnh quầy kính.

Tim của anh nhảy loạn, nhất thời khiến Diệp Tư Mẫn nổi giận, đưa tay qua kéo anh đến bên cạnh, xoay người ngăn trước mặt anh, “Mộ Duy! Rốt cuộc anh có nghe em nói gì hay không!”

Mùi nước hoa nồng nặc xông vào trong mũi Lam Mộ Duy, anh khẽ bừng tỉnh, nhìn cô gái nhỏ đang ngăn trước mặt mình, lưu luyến thu hồi tầm mắt, giữa hai lông mày xuất hiện vài tia không kiên nhẫn: “Em thích là tốt rồi, anh không có ý kiến gì!”

“Anh… Mộ Duy!” Diệp Tư Mẫn khẽ cắn răng, khống chế tâm tình, trên mặt rất nhanh khôi phục vẻ tươi cười, kéo cánh tay của anh, “Mộ Duy, anh nói xem, mình nên tặng cậu nhỏ quà gì?”

“Cậu nhỏ chẳng thiếu cái gì đâu, ta cứ tới dự là được.” Lạnh nhạt bỏ tay của cô ra, anh đi vào phòng thay đồ để đổi trang phục lại.

Diệp Tư Mẫn bị gạt tay xuống, đứng nguyên chỗ, hít một hơi thật sâu, áp chế sự ghen tị trong đáy lòng, quay đầu tức giận trừng mắt nhìn theo bóng dáng đang rời đi, móng tay sơn màu đỏ thẫm bấu vào da thịt.